Tuần Thú Đại Minh

Quyển 3 - Chương 234: Tấn công




- Giết!

Tên Tiểu Giáo hét lớn một tiếng, cặp song đao trong tay đan chéo nhau. Tên thích khách áo đen kia hét lên như điên, giơ lên cái xương đùi trông như giá đỡ binh khí. Nhưng thực lực đôi bên cách nhau quá xa, một đao của Tiểu Giáo dễ dàng đẩy binh khí kẻ áo đen kia ra. Thêm một đao khác bổ mạnh như điện vào ngực tên áo đen. Kẻ áo đen cụt hứng rơi xuống đất, bị đội ngựa theo sát phía sau đạp nhão thịt. Trận giao chiến trong chớp mắt đã kết thúc.

Tiểu Giáo dẫn đội xông vào con phố đang bốc lửa. Khói đặc cuồn cuộn khiến đôi mắt không cách nào nhìn thấy mọi vật, những đám khói độc ấy gần như vô hại với Tiểu Giáo. Y vừa liếc mắt đã phát hiện ra mục tiêu. Nhưng lúc này con ngựa mà y cưỡi lại hít phải khói độc nhảy dựng lên, Tiểu Giáo không chút do dự nhảy ngay xuống, rồi cầm song đao âm thầm theo sau rồi nhảy bổ tới địch. Kẻ địch dù chiếm được nơi ưu thế, nhưng rõ ràng cảm giác không nhạy bén bằng y. Thực lực cũng kém hơn nhiều, tên áo đen đầu tiên cảm giác được sát khí, còn chưa kịp xoay người thì bị chặn ngang chém thành hai đoạn, tên áo đen thứ hai vừa đến chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết.

Sau khi bị y giết liền ba tên, những tên áo đen khác vẫn chưa hoảng loạn, mà tiến lui để có đường tập hợp lại một chỗ, nhưng lúc này tên Tiểu Giáo đằng đằng sát khí lại không thấy đâu cả. Còn bốn tên áo đen cẩn thận dựa lưng vào nhau. Khói đặc xông đến kèm theo những tiếng vang nghe khó chịu. Những tên áo đen nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên, một căn phòng bên cạnh bọn chúng bỗng đổ sụp xuống phía chúng.

Bốn tên áo đen hốt hoảng chạy trốn, nhưng khi thấy cửa sổ của căn phòng cháy nát vụn, một bóng người mang theo ngọn lửa lao bổ ra ngoài. Trên quần áo người đó có chỗ bị bắt lửa cháy rụi, còn mặt của hắn bị hun đen như những cái đít nồi. Tên này lao ra với khói đen đặc và lửa, khí thế mãnh liệt, giống như truy hồn sứ giả tới từ địa ngục. Bốn tên áo đen kia sợ xanh mặt, hồn bay phách lạc, chỉ cảm thấy khắp bầu trời ánh lửa chiếu rọi vào bóng đao múa lượn đẹp đến động lòng. Bốn cái thủ cấp theo sau như cùng lúc bay lên, máu tươi phun bắn khắp không trung, đột nhiên biến thành khí nóng bốc lên.

Tên Tiểu Giáo kia cảm thấy khô nóng khắp người, không chịu nổi được nữa đành lao tới đón dòng máu tươi tuôn như suối để rửa mặt. Sau đó nhấc bốn cái đầu người lên, nhanh chóng chạy về đường ban đầu. Bên hông treo 7 cái đầu người, tên kia máu tươi dính khắp người lao ra ngoài nhưng bị khói đặc của đám cháy chắn đường, đột nhiên dừng chân lại, chỉ nhìn thấy hơn mười cây súng nhắm ngay chính mình. Thanh đao thép của hắn vừa chạm một cái, hét to:

-Là ta Hàn Tinh, thích khách phóng hỏa đều đã bị ta giết sạch rồi!

- Đúng vậy không? Chỉ sợ bị lừa.

Một tên Thiên hộ đứng sau đám người hô lên:

- Hàn Tinh có thể là gian tế, bắt lại cho ta rồi nói sau!

Hàn Tinh trợn trừng hai mắt, giận dữ hét:

-Kiều Lỗi, vì sao lúc nào ngươi cũng chống đối ta? Trước kia ngươi ức hiếp ta, cướp công của ta ta cũng bỏ qua rồi, bây giờ lại vu cáo hãm hại ta là gian tế. Ta liều mạng với ngươi!

Hàn Tinh lớn tiếng hô lên cùng lúc giơ cao song đao đánh về hướng Kiều Lỗi, Kiều Lỗi kinh hoảng lùi về, hét lớn:

-Bắn tên, giết hắn, giết tên gian tế này!

Không ai nghe lời của y, những kẻ cản đường Hàn Tinh giờ lại lui bước tránh đường, để cho Hàn Tinh thuận lợi vọt tới. Kiều Lỗi thấy Hàn Tinh nhanh chóng lao tới, gã ta hốt hoảng rút đao ra, quát to:

-Hàn Tinh, ngươi dám công kích chủ tướng? Không muốn sống nữa sao?

Hàn Tinh phẫn nộ quát:

-Ta chịu đủ tiếng hót của nhà ngươi rồi, giết ngươi trước rồi nói sau!

Kiều Lỗi lui về nhưng hai chân đột nhiên bị vấp, gã ta kinh hãi kêu lên một tiếng ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống. Hàn Tinh nhảy lên, một đao đánh hạ, Kiều Lỗi hoảng sợ hét rầm lên. Hàn Tinh vung đao thật mạnh chém vào đất đá sau lưng Kiều Lỗi, phát ra tiếng va chạm văng khắp nơi như pháo hoa. Kiều Lỗi vừa chớp mắt, lại hôn mê bất tỉnh, hai chân bị ướt nhanh chóng, thật là xui xẻo liên tiếp. Hàn Tinh rút đao đi ra, cười lạnh nói: nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m

-Người đâu, trói tên phế vật này vứt sang một bên, chờ mọi chuyện yên ổn rồi nói sau, đẩy vòi rồng về phía trước, chia ra một trăm người qua giúp dập lửa. Những người khác ở yên vị trí, không được có sai sót!

Bên này còn chưa xong việc, lại nghe có người trong nha phủ hét lớn:

-Cháy rồi cháy rồi phủ nha hậu viện cháy rồi!

Hàn Tinh đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trong phủ nha quả nhiên lửa nổi bốn phía khói đặc cuồn cuộn. Hàn Tinh ấm ức dậm chân chửi:

-Quả nhiên có gian tế! Đáng ghét, khâm sai đại nhân ngài đừng có chết đấy!

Hàn Tinh cầm song đao trong tay trong lòng cực kỳ do dự, y muốn xông vào trong giúp đỡ giết kẻ gian bảo vệ khâm sai lập đại công. Nhưng bên trong phủ nha là phạm vị chức ti của Cẩm y vệ. Y không dám tự tiện xông vào, một mặt quân mệnh như sơn, y không dám tự ý rời khỏi vị trí, mặt khác nếu bị họ coi là gian tế thì phiền phức to, ít nhất Kiều Lỗi sẽ không tha cho y.

Thế lực của Vương Đường ở Tô Châu vững chắc. Đoàn Phi và Dương Thận dù đã giết được đám người, dẹp tan các thế lực bình thường rồi xây dựng lại, nhưng còn lâu mới xóa sổ hoàn toàn được ảnh hưởng của Vương Đường. Trong phủ nha Tô Châu này vẫn còn không ít người bị Vương Đường nắm nhược điểm. Khi bị Vương Đường uy hiếp bọn chúng không thể không giúp gã làm điều ác, bình thường lén lút gửi tin tức.Lúc này mới phát động châm lửa mọi nơi trong phủ nha, bị Cẩm y vệ giết vài tên. Nhưng trong ngoài kẻ địch áp sát hun khói đốt lửa khiến mọi người phải bỏ chạy, không thể nhận ra kẻ nào phóng hỏa. Trong khói đặc có độc, một mình Cẩm y vệ cũng phải vội vàng trốn chạy. Nha phủ Tô Châu trong chốc lát náoloạn hết cả.

Trong hỗn loạn lão già thân hình cao lớn âm thầm tiến vào hậu nha, như là về nhà mình, tự nhiên thanh thản đi tới chỗ bọn Đoàn Phi đang dưỡng thương.

- Ai đó, đứng lại!

Hai tên Cẩm y vệ đi tuần tra cuối cùng cũng phát hiện ra lão ta. Vừa rút đao ra ép lão ta liền lui lại, vừa đúng đứng giữa vị trí của hai tên Cẩm y vệ. Hai tay không biết từ khi nào đã chụp lấy trán hai tên Cẩm y vệ. Thân thể hai tên Cẩm y vệ cứng đờ không động đậy, trong miệng chỉ phát ra tiếng..ôiôi. Sắc xanh đen nhanh chóng lan ra từ trên xuống dưới nháy mắt đã bao trùm mặt và cổ.

Lão già vung tay lên, hai tên Cẩm y vệ này hấp hối giống như rơm rạ hay bị ném vào chỗ tối của đám hoa cỏ nồng đậm. Lão già không hề che giấu hành tung của mình nữa, mà lao đi nhanh chóng về phía trước, trên đường đi liên tiếp phá năm đạo phòng tuyến. Lão ta đối đầu với Cẩm y vệ chưa tới một chiêu là đổ, chỉ chốc lát lão đã giết tới hậu viện Ô phủ. Sau khi nhảy lên tường lão ta nhìn về căn phòng nơi bọn Đoàn Phi đang ẩn trốn, phát ra tiếng cười điên dại:

- Đoàn Phi, ngươi ra đây cho ta. Đừng có mà kêu người bên cạnh ra chết thay! Hồi âm cho lão là cơn mưa tên rậm rạp chằng chịt, lão hai tay múa áo loạn xạ, tạo ra cuồng phong khiến mưa tên bay tứ phía như tên bắn, lão quát to:

-Đoàn Phi, lão phu nhận mệnh đến lấy đầu ngươi. Vốn không muốn tạo nhiều sát nghiệt, nhưng ngươi muốn bọn chúng chết thay, ta cũng không cần quan tâm trong tay có bao nhiêu oan hồn, ra nạp mạng hết cho ta đi!

Lời này của lão già là muốn ly gián những người bên cạnh Đoàn Phi. Trong mắt lão thủ hạ cao thủ của Đoàn Phi mặc dù đã tổn thất quá nửa, nhưng vẫn có thực lực nhất định. Lão già này không nghĩ trên người phổ thông này lại tổn hao quá nhiều lực lượng, nếu không nói không chừng sẽ thất bại trong gang tấc. Nếu không phải những tên Cẩm y vệ kia liều chết vì Đoàn Phi, e là hắn cũng không bắt không được mà bỏ đi.

Lão già hét lớn một tiếng xoay mình bay vút về phía trước, phía sau lấy ra một cây binh khí bằng xương to lớn đen kịt, nhẹ nhàng múa may ngăn đám tên bay tới. Khi rơi xuống đất thân mình đã ở trước cửa phòng ngủ. Theo lão ta được biết, Đoàn Phi và những kẻ bị thương khác sau khi vào trong thì chưa một ai đi ra.