Tuần Thú Đại Minh

Quyển 3 - Chương 232: Đề phòng yêu nữ yêu




Công lực của Tiêu Húc thâm hậu hơn nhiều với Tưởng Tuấn, nhưng y bị thương nghiêm trọng, lúc này vẫn chưa tỉnh dậy. Nhưng trên mặt màu xanh đen đã biến mất, chỉ còn hơi tái. Đoàn Phi vẫn chưa khôi phục lại, không dám lập tức tiếp tục cứu người, hắn vẫn lắc lắc tay nói:

- Tên khám nghiệm tử thi kia quả nhiên ác độc, y trong kế có kế, tập kích bọn Hoa Minh làm mất đi khả năng chiến đấu của họ. Sau đó còn cố tình dùng độc công tiếp tục làm suy yêu chúng ta.

Tô Dung đột nhiên xoay người lưng lại Đoàn Phi, xấu hổ nói:

- Mục tiêu tiếp của gã là người. Tất nhiên phải nghĩ mọi cách làm suy yếu các lực lượng bên cạnh người. Còn muốn đả kích niềm tin của người, người có thể kiềm chế một chút được không? Khó coi chết đi được.

Đoàn Phi sững sờ nói:

- Ta làm sao? Hắn ngạc nhiên cúi đầu nhìn lại mình, phát hiện bên dưới mình tự nhiên dựng lên một cái lều cao cao, Đoàn Phi mặt vẫn nóng bừng, lập tức kéo y phục che lại, miệng lắp bắp nói:

- Ta… không liên quan đến chuyện của ta. Chất độc sau khi vào người vừa đau vừa tê dại. Người không tự chủ được.

Tô Dung gắt giọng:

- Được rồi, đừng giải thích nữa.

Đoàn Phi cười ha hả, nhìn bóng lưng của Tô Dung, đột nhiên có chút kích động, chỉ nghe Tô Dung nói:

- Đoàn Phi, người tin tiểu nữ không?

Đây là lần đầu Tô Dung xưng hô với hắn như vậy, Đoàn Phi sững sờ, nói:

- Muội là người duy nhất bên cạnh ta mà ta có thể tin tưởng được. Năng lực của Thạch Bân không đủ, chỉ có muội không quản xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ tin tưởng muội. Không hề phải giữ điều gì khi tin tưởng muội.

Tô Dung ừ một tiếng nói:

- Vậy thì tốt, còn một việc nữa tiểu nữ muốn nhắc nhở người. Nhưng có thể người sẽ nghi ngờ tiểu nữ hoặc cho rằng tiểu nữ đang đố kỵ, dù sao tiểu nữ vẫn phải nói ra, nhỡ sau này xảy ra chuyện gì lại trách tiểu nữ giấu người.

Đoàn Phi nghe giọng điệu nghiêm túc của Tô Dung, cảm thấy có phần không đúng, hắn nghiêm nghị nói:

- Muội nói đi, ta đương nhiên tin tưởng lời muội nói.

Tô Dung gật đầu, nói:

- Người phải đề phòng Quản Tiêu Hàn, rất có khả năng ả ta là ma môn cao thủ. Người có nhớ tiểu nữ từng nói, bên cạnh gian tà bây giờ không thể thiếu một bóng dáng của ma môn cao thủ, bên cạnh Lưu Cẩn có một Trương Văn Thái, bên cạnh Trương Nhuệ không chừng có một ma môn cao thủ núp bóng, mà bây giờ, bọn chúng sắp xếp Quản Tiêu Hàn đến chỗ Đoàn đại nhân, người trong tương lai có khả năng thăng chức rất nhanh.

Đoàn Phi cười nói:

- Ả không phải là của Quát Thương phái sao? Tại sao lại có thể là ma môn cao thủ được? Nàng chắc chứ?

Tô Dung sốt suột nói:

- Người vừa nói tin tưởng tiểu nữ, nghe tới tên Quản Tiêu Hàn liền quên cả rồi sao?

Đoàn Phi tỉnh táo nói:

- Ta đùa thôi, ả ta quả thực rất đáng nghi. Nhưng hiện tại không có gì xác nhận, ta muốn bắt ả cũng không được.

Tô Dung nói:

- Ý của tiểu nữ là nhắc nhở người, có những chuyện không thể để cho ả biết, có những thứ không thể để cho ả thấy, chỉ một khinh xuất nhỏ không chừng sẽ đem đến hậu hoạ vô cùng cho người.

Đoàn Phi chợt nói:

- Thảo nào muội không để cho ả xem kỹ cây súng đó. Nàng sợ ả ta sẽ làm giả khi trở về sao? Cứ coi ả ta có suy nghĩ vậy, e là cũng không dễ đâu.

Tô Dung nghiêm nghị nói:

- Công tử không được xem nhẹ kỳ nhân dị sĩ của ma môn, hơn trăm năm trước ma giáo hoành hành. Bọn chúng ủng hộ các nghĩa quân phản Nguyên, bọn chúng còn giúp nghĩa quân dựng thuyền làm pháo, chế tạo ra những binh khí còn lợi hại hơn của quân lính nhà Nguyên. Nếu ma giáo không giúp đỡ, Thái Tổ cũng không thể đuổi họ ra khỏi Trung nguyên. Thuốc súng rất có khả năng là do bọn chúng phát minh ra, nếu chúng muốn làm giả súng lửa cũng có khả năng đấy. Người ma giáo làm loạn khắp nơi, nếu người của chúng có nhiều súng trường trong tay, e là tình hình thiên hạ sẽ thay đổi, không đùa được đâu.

Đoàn Phi cau mày, Tô Dung đúng là không phải không có lý, cho dù hắn có thể khiến cho Hoàng Thượng bắt đầu nghiên cứu chế tạo súng trường, chế tạo ra những trang bị cho quân đội cũng cần phải suy nghĩ tới sự bằng lòng của bách quan, trở ngại vô cùng to lớn chỉ cần nghĩ đã biết. Làm không tốt đến người đề xướng cũng phải điên đảo. Quốc gia càng lớn, muốn làm chút việc thì càng khó, ma giáo thì không giống như vậy, bọn chúng chỉ cần một căn phòng nhỏ là có thể nghiên cứu chế tạo, chỉ cần chế ra vật liệu thép tốt hơn, là có thể tạo ra nòng súng thích hợp với súng mới.

Ý tưởng làm súng trường cũng tương đối quan trọng, có thép tốt mà làm ra súng cũng không phí sức chút nào. Quân tạo phản chỉ cần có thể có nghìn quân cầm súng, e là quan binh sẽ chịu tổn thất lớn. Đoàn Phi không khỏi giận chính mình nhất thời kích động, đứng trước mặt mọi người nói tường tận chiến thuật của loại súng mới. Nếu ngày sau đội súng của ma giáo tàn sát bừa bãi, lẽ nào lại không phải sai lầm của hắn? Đoàn Phi thở dài, nói:

-Dung nhi muội không cần phải quá lo lắng, vẫn may mà ta chưa đưa cho ả nhìn kỹ khẩu súng. Có những bí mật chưa chắc ả ta đã biết, muốn mô phỏng thành công uy lực của khẩu súng này không dễ như vậy đâu. Từ nay về sau ta sẽ đề phòng ả ta.

Tô Dung ừ một tiếng, nói:

-Nghỉ ngơi xong chưa? Tiểu nữ cảm thấy Tông Gia Thanh có chút không được ổn.

Đoàn Phi chưa chờ nói câu thứ hai liền chạy tới chỗ Tông Gia Thanh, lúc này Thạch Bân và Hồng Bang quay trở về. Đoàn Phi đang vận công hút độc, Tô Dung thay hắn dặn dò:

- Các ngươi đóng cửa lại, canh giữ cửa cẩn thận, không có lệnh của ta và công tử không ai được phép cho vào đây, kể cả Dương khâm sai và Quản Tiêu Hàn cô nương.

Thạch Bân gãi gãi đầu, nói:

-Tô cô nương, chúng tôi nên giải thích như thế nào ạ? Cô nương nghĩ lý do giúp chúng tôi đi.

Tô Dung đáp:

-Thì cứ nói công tử không cẩn thận chạm phải Tưởng Tuấn, đến nỗi trúng độc bị thương, mà ta thì đang vận công trị thương, không thể bị quấy rầy được.

Thạch Bân gật đầu, ra ngoài đóng chặt cửa, cầm đao cùng với Hồng Bang canh giữ. Không lâu sau quả nhiên Dương Thận đến, Thạch Bân nghe theo chỉ thị của Tô Dung ngăn tại cửa không cho gã vào, Dương Thận không biết làm sao, chỉ còn cách lấy ghế ngồi chờ ở Liệm phòng, không kiêng cữ gì.

Quản Tiêu Hàn tay không quay về, lúc Dương Thận hỏi cô trả lời là ở lại bên cạnh Vương Thế Dũng theo dõi được nửa đường thì bị cắt đuôi, cô trở về bổ sung vào vị trí, không bắt được tên khám nghiệm tử thi giả mạo kia. Lúc này người khám nghiệm thật được tên nha dịch Dương Thận phái đi dẫn về, nhà bọn họ bị trói nhốt ở trong phòng. Khi Tưởng Tuấn tới nhà của họ thì lại nhìn thấy tên giả mạo, tên đó đã hóa trang rất khéo không thể nhận ra, huống hố Tưởng Tuấn căn bản không biết mặt y.

Qua một hồi lâu, khi sắc trời hoàn toàn biến thành màu đen, Đoàn Phi mặt tái nhợt mở cửa bước ra. Mọi người xúm lại đi lên, Đoàn Phi giọng yếu ớt nói:

- Bọn họ đều không sao cả, nhưng trong vòng mấy ngày e là không thể xuống giường được. Tô Dung đã hao phí quá nhiều công lực vì phải cứu bọn ta, hiện giờ đang hôn mê, Tiêu Hàn, ngươi vào trong xem cô ấy có sao không. Những người khác tốt nhất tạm thời không vào trong.

Giọng Dương Thận vọng lên từ đám người, nói:

-Đoàn đại nhân, Quản cô nương đã nói gần hết tình hình cho ta nghe rồi. Ta nghi ngờ mục tiêu của Vương Đường chính là ngài, có cần tôi phái thêm nhiều người tới bảo vệ ngài không?

Đoàn Phi gật đầu, thở đáp:

-Được thôi, đa tạ Dương đại nhân quan tâm. Nhưng mà tên ma đầu đó có chuẩn bị trước khi tới, tương kế tựu kế, mưu mô đã vạch ra từ lâu, chỉ sợ vệ binh bình thường không thể đắc lực cho lắm.

Dương Thận lo lắng gật đầu nói:

-Ai đoán được kẻ này lợi hại ra sao đâu?

Đoàn Phi không biết trong nha phủ có bao nhiêu tai mắt của Vương Đường, không muốn nhắc tới, thân mình lay chuyển rồi liền hôn mê bất tỉnh ngay lập tức. Thạch Bân và Hồng Bang vội vàng dìu đỡ hắn, mọi người bị một phen rối loạn, chỉ thấy Quản Tiêu Hàn đi ra từ trong Liệm phòng, thần sắc cô nghiêm trọng dặn dò:

-Mọi người đưa đại nhân và Hoa tướng quân ra phía sau nha môn, tìm phòng ngủ rộng rãi sạch sẽ đặt xuống, Cẩm y vệ lui về phòng ngự, những người khác đi tuần tra giới nghiêm trên phố. Hi vọng có thể bình an vượt qua đêm nay, tiểu Hoàn, lại giúp ta dìu Tô cô nương.

Tô Dung sau khi được dìu ra ngoài thì mọi người chen lấn nhau vào trong, dựng Hoa Minh dậy và đưa ra ngoài. Bọn người Hoa Minh mặt mày như tờ giấy vàng, hôn mê bất tỉnh, ai nhìn cũng biết tình hình bọn họ không ổn chút nào. Mọi người đi về phía sau nha môn như ong vỡ tổ, sau khi bọn Ô Hữu Sách bị chặt đầu, các viện lớn nhỏ phía sau Tô Châu phủ đều trống không, trong đó phòng ngủ của Ô Hữu Sách vốn là lớn nhất, mọi người đưa tất cả những bệnh nhân tới phòng ngủ của Tô Hữu Sách, vội vàng bố trí bỏ giường ra lấy ván cửa trải xuống đất, đặt Hoa Minh và mọi người nằm xuống.

Xong việc Quản Tiêu Hàn cho mấy cao thủ Cẩm y vệ tuần tra bảo vệ phòng ngủ, bên ngoài là hai nghìn Cẩm y vệ và ngoài cùng là thổ binh tinh nhuệ Tô Châu. Toàn bộ nha phủ Tô Châu được bao vây kín kẽ, nội bất xuất ngoại bất nhập. Các binh sĩ bình thường dù có nhiều cũng khó đỡ được cao thủ, mọi người đều hiểu điều này. Quản Tiêu Hàn đuổi hết những người không làm việc gì ra ngoài, nói là vì phải dùng phương pháp chữa trị đặc biệt để cứu mọi người. Sau đó đóng chặt cửa sổ, một con muỗi cũng không thể bay vào.