Tuần Thú Đại Minh

Quyển 3 - Chương 219: Thật thật giả giả




Đoàn Phi đưa mắt nhìn qua, bèn đột nhiên kinh hô:

- Chu phu nhân, đó là Chu phu nhân. Dung nhi, cô mau đi xem thế nào!

Người đang quỳ ở đó điên cuồng khấu vái chính là thê tử của Chu Đăng. Tô Dung đến bên cạnh nàng ta, nhẹ nhàng an ủi:

- Chu phu nhân, cừu nhân đã chết. Sực việc đã qua, xin hãy bớt đau buồn.

Chu thị xoay người hướng về Đoàn Phi đang nhấc quan bào bước nhanh tới, khấu đầu nói:

- Đoàn đại nhân, hãy nhận của ta một lạy. Ngài rửa oan cho Chu An, vì phu quân cùng hài nhi ta báo thù rửa hận. Đại ân đại đức của đại nhân tội phụ này không có gì để báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo ân đại nhân.

Cảm giác bất an trong lòng Đoàn Phi càng thêm mãnh liệt. Hắn vươn tay ra nhưng lại không dám đỡ nàng dậy. Vẫn là Quản Tiêu Hàn sảng khoái, trực tiếp kéo Chu thị đứng dậy. Đoàn Phi hỏi:

- Chu phu nhân, Chu An và Lưu tiểu thư đều tới Ứng Thiên rồi sao? Bọn họ chuẩn bị khi nào bày tiệc rượu kết hôn đây? Nếu như làm ngay trong mấy ngày tới đây, chưa biết chừng bổn quan còn tới quấy rầy một chút.

Chu thị trên mặt lộ vẻ vui mừng, hân hoan nói:

- Nhờ hồng phúc đại nhân, bọn họ cũng đang chạy tới đây. Chân Chu An đi lại có chút bất tiện, phải ngồi xe nên tốc độ hơi chậm. Ta vội tới trước để được tận mắt thấy kẻ thù đền tội. Chu An bọn họ chuẩn bị kết hôn, đại nhân nếu có thể góp mặt thì thật là tốt quá rồi. Bây giờ ta phải quay trở về gấp, chờ có tin tức chính xác sẽ tự mình gửi thiệp mời tới Hành dinh khâm sai.

Đoàn Phi yên tâm hơn một chút, cười nói:

- Không chỉ có ta đi, mà cả Dương khâm sai cũng đi, thêm phần náo nhiệt a. Dương đại nhân, ngài thấy sao?

Dương Thận thấy bọn họ đứng bên pháp trường bàn hỉ sự, bên chân vẫn còn một đống đầu người. Hắn lẩm bẩm một chút, cau mày nói:

- Còn có nhiều công vụ phải giải quyết a, chỉ e ta không đi được rồi. Đoàn đại nhân hãy thay ta chúc phúc hai vị tân nhân a.

Chu thị vui mừng khấp khởi nói:

- Đa tạ hai vị khâm sai đại nhân. Tô cô nương, ngươi cũng phải tới a. Còn cả Thạch Bân mấy vị cũng đều phải tới đó a.

Chu thị sắc mặt hân hoan đi rồi, Tô Dung mới trông theo bóng nàng mà thở dài một tiếng. Đoàn Phi nói:

- Dung nhi, sao cô lại thở dài?

Tô Dung lắc đầu, Quản Tiêu Hàn lại nói:

- Đại nhân, ngươi một lòng hảo tâm muốn tác thành hỉ sự, chỉ đáng tiếc lại trở thành bùa túc mệnh (lấy mạng) đối với Chu thị rồi. Nếu không ngoài dự liệu thì ngày đại hỉ của Chu An cũng chính là ngày Chu thị tự tuẫn.

Đoàn Phi giật mình kinh hãi nói:

- Sao vừa rồi các cô không nhắc nhở ta?

Tô Dung liếc xéo Quản Tiêu Hàn một cái, nói:

- Chu thị đã một lòng muốn chết, bất quá chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Sự trong sạch của nàng ta bị Vương Thế Dũng ô uế, nàng ấy sớm đã không thiết sống nữa rồi. Một cỗ hận ý trong lòng mới chống đỡ nàng ấy được tới hôm nay. So với tiếp tục đau khổ sống, còn không bằng tự vẫn để giữ lấy trong sạch.

Dương Thận than dài nói:

- Chu thị này quả nhiên là trung trinh tiết liệt. Vừa rồi ta thấy nàng thần sắc bình tĩnh, mặt lộ vẻ vui mừng, còn nói nàng tính tiếp tục nhịn nhục sống tiếp. Nghe hai vị cô nương giải thích mới vỡ lẽ nàng ta đã quyết tâm phải chết. Thực là hiếm gặp a.

Đoàn Phi thần người, thở dài nói:

- Cũng đành vậy, tự nàng ta muốn chết ta cũng không quản được nhiều như vậy. Dương đại nhân, sự tình hãy kết thúc ở đây đi. Ta tính áp tải thi thể về nha phủ tiếp tục công chuyện. Có một việc còn phải phiền Dương đại nhân hỗ trợ.

Dương Thận nói:

- Đoàn đại nhân không cần khách khí, ngài cần ta làm gì?

Đoàn Phi nói:

- Lần này chúng ta niêm phong rất nhiều sản nghiệp của bọn Vương Thế Dũng, đặc biệt là những cửa hàng trên phố Khoái Hoạt. Nếu như không sớm định đoạt quyền sở hữu, chỉ e sẽ ảnh hưởng thu hoạch của Thuế phú Tô Châu. Ta đã phát ra tin tức, sau giờ Ngọ hôm nay sẽ đấu giá những sản nghiệp đó tại Khoái Hoạt tửu lầu. Xin mời Dương đại nhân tới đó chủ trì.

Dương Thận lấy làm lạ hỏi:

- Việc này ta tán thành cả hai tay. Đoàn đại nhân ngài không chuẩn bị tới đó tự mình tọa trấn sao?

Đoàn Phi cười nói:

- Ta có một vị bằng hữu dự tính tham gia đấu giá. Nếu như ta tham gia chủ trì chỉ e có người nói ta mượn việc công mưu việc tư. Dương đại nhân trước nay công chính liêm minh, có Dương đại nhân tọa trấn thì sẽ không còn người nói ra nói vào nữa.

Dương Thận cười nói:

- Thì ra là thế. Vậy được thôi, bổn quan cũng không từ nan nữa. Đoàn đại nhân, nếu như vị bằng hữu của ngài ra về tay không, ngài cũng không được oán trách bổn quan đó a.

Hai người quyết định xong Đoàn Phi bèn đem hai mươi chín thi thể về phủ nha, còn Dương Thận tới Khoái Hoạt tửu lầu tọa trấn chủ trì hội đấu giá. Hắn cũng không tin rằng Đoàn Phi không động tay động chân chút nào, tên này có tiếng giảo hoạt rồi a. Bất qua có chính mình tọa trấn, Dương Thận cũng đoán không ra Đoàn Phi còn có thể dùng thủ đoạn gì để thu vét lợi ích. Cho nên hắn rất tò mò, muốn xem xem Đoàn Phi sẽ xuất chiêu thế nào.

Đoàn Phi thật sự không có dự định xuất chiêu, mà người ra chiêu là Hoàng Tố Lương. Y đã xuất chiêu từ nửa tháng trước rồi. Nam Trực Lệ tuần phủ khâm sai Đoàn đại nhân có một ngoại quản gia tên Hoàng Tố Lương, ở Giang Nam đầu cơ buôn bán. Mọi người đều biết ai không liên hệ được với khâm sai đại nhân thì có thể thông qua y dò la cách thức. Tuy nhiên Hoàng Tố Lương hiểu rất rõ, cái thân phận ngoại quản gia của khâm sai Đoàn đại nhân này y tuyệt đối phủ nhân. Khi ở bên ngoài làm kinh doanh y cũng chưa từng liên hệ với Đoàn Phi, nhưng cũng chẳng ai dám xem thường quan hệ giữa y cùng Đoàn đại khâm sai. Nghe được tin tức về hội đấu giá hắn liền tức tốc chạy tới Tô Châu, kịp thời báo danh ở thời khắc cuối cùng, khiến cho những thương gia đã đặt tiền cược phải kêu trời, nhưng hối hận cũng không kịp nữa rồi. Chỉ riêng chiêu này cũng giúp ban tổ chức hội đấu giá kiếm được mấy vạn lượng phí báo danh a.

Đoàn Phi trở lại phủ nha liền lập tức truyền lệnh để cho những người đã đợi ở cổng nha môn tới nộp tiền và nhận lại thi thể. Một cỗ thi thể một vạn lượng bạc trắng, thiếu một đồng cũng đừng hòng nhận xác. Đồng thời cũng không cho phép bất cứ người nào không phải quan hệ ruột thịt tới nhận xác, dù nộp gấp mười lần ngân lượng cũng không được. Nghe nói người nào đó bên cạnh Đoàn đại khâm sai đề ra chủ ý, dùng cối xay đem thi thể không người nhận xay ra cho lợn ăn, sau đó bán thịt lợn giá cao. Tin rằng những khổ chủ như Trần Huy Tinh sẽ rất sẵn lòng giành mua a.

Tin tức này còn chưa qua chứng thực, nhưng đã truyền khắp mọi nơi. Bách tính đều vui mừng loan tin. Có thể thấy rõ, Vương Thế Dũng không có người thân ruột thịt trực tiếp, Vương Đường một là tự mình hiện thân, một là để mặc thi thể cháu mình bị xay ra cho lợn ăn. Bất luận kết quả ra sao, cũng đều khiến cho bách tính cảm thấy vui vẻ.

Chủ ý này là do Quản Tiêu Hàn đề ra. Đoàn Phi thấy khả thi nhưng Tô Dung có chút bất nhẫn. Nàng do dự nửa ngày mới kiếm cơ hội nói với Đoàn Phi:

- Công tử, tin này truyền ra ngoài liệu có ảnh hưởng tới thanh danh công tử hay không?

Quản Tiêu Hàn lại nói:

- Vậy thì có làm sao? Cũng chẳng ai chứng minh được là do công tử nói ra. Muốn trách thì chỉ có thể trách người bên cạnh công tử bép xép. Có vấn đề gì ta sẽ tự mình gánh chịu.

Tô Dung nhìn nàng, đột nhiên nói:

- Quản cô nương, vừa rồi tại pháp trường khi cô nói chuyện đã dùng tâm pháp gì? Rất giống với nhiếp hồn thuật a! Quen biết Quản cô nương lâu như vậy, cũng không biết rốt cuộc cô là đệ tử môn phái nào?

Khóe mắt xinh đẹp của Quản Tiêu Hàn xuất hiện tiếu ý, nhìn Tô Dung nói:

- Dung nhi muội tử cuối cùng cũng có hứng thú nói chuyện với ta rồi ư? Kỳ thực a, ta cũng là đệ tử Nga Mi đó. Nếu tính thời gian từ lúc nhập môn, nói không chừng ta còn là sư tỷ của Dung nhị muội tử a.