Trên người gã mà Giang Bân chọn có một luồng sát khí, Giang Bân đi
ra từ huyết chiến sa trường, tự nhiên cảm nhận được, hơn nữa người này
nét mặt dọc ngang, thân người to cao, vẻ ngoài rất hung ác, nghĩ rằng
chắc sẽ không lép vế trước một gã bộ khoái nho nhỏ.
Ai dè người nọ quay đầu nói:
- Ngươi hỏi Phi gia? Phi gia là một vị quan tốt ah, nếu không phải Phi
gia phá án như thần, ta đã bị lão béo cửa đối diện vu oan chết rồi, Ấy,
Phi gia, sao người ăn vận như vầy? Muốn đi câu à? Muốn ăn thịt thì tới
tiệm của ta tùy ý lấy đi, câu cá gì chứ?
Chính Đức chợt cười ha
hả, sắc mặt Giang Bân khó coi giống như ăn phải một con ruồi đầu xanh
vậy. Đoàn Phi bắt chuyện với Lý đồ tể (người làm nghề giết mổ súc vật)
nói:
- Hóa ra là Lý đại ca, ta đã sớm không còn làm bộ khoái, bây giờ chuẩn bị cùng ba vị bằng hữu đến mặt hồ chơi chút, ý tốt của Lý đại ca
ta xin ghi nhận.
Trải qua một khúc nhạc đệm nho nhỏ, Giang Bân
không còn dám tùy tiện kiếm mối nữa. Bốn người ra khỏi thành, xa gần có
rất nhiều hán tử to con giả trang thành du khách đang lảng vảng, Đoàn
Phi cũng không nói toạc ra, dẫn ba người đi ngang qua cửa nhà nhưng
không ghé vào, trực tiếp đến bến đò.
Bốn người thuê một con
thuyền đáy bằng hạng trung, loại thuyền này thích hợp chèo trên mặt hồ
nước cạn. Lúc Đoàn Phi chọn con thuyền này mang theo chút toan tính,
chiếc thuyền này không những có bàn có ghế, thậm chí còn có nhà bếp,
dụng cụ nấu cơm, làm đồ ăn, pha trà chỉ cần là có đủ. Khi con thuyền bắt đầu lướt trên mặt hồ, Đoàn Phi đã bắt đầu nấu nước chuẩn bị pha trà.
Con thuyền chậm rãi rẽ vào nhánh rẽ của hồ, xa xa phía sau có mấy con
thuyền nhỏ theo lên, mọi người ngồi bên song cửa sổ ngắm cảnh, Đoàn Phi
rửa bộ ấm trà xong xuôi, pha cho mọi người tách trà.
Lá trà đã
ngâm sơ qua khi rót nước sôi vào bong bóng lăn tăn như mây, một làn
hương thơm thanh khiết xộc vào mũi, Chính Đức bị mùi thơm hấp dẫn đến
mức phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn, anh ta khen rằng:
- Trà ngon, sao ta chưa từng thấy? Trà này sản xuất ở đâu vậy?
Trong lòng Đoàn Phi lấy làm lạ, lẽ nào lá trà này vào thời triều Minh vẫn chưa nổi danh?
Hai người Giang Bân và Tiền Ninh dốt nát, Chính Đức cũng không nhớ đến bọn
họ, ba người đều nhất loạt chuyển ánh mắt nhìn về phía Đoàn Phi.
Đoàn Phi cười rằng:
- Trà này là do một bằng hữu tặng, ngày thường tại hạ thích uống trà, mỗi lúc ra ngoài đều thích đem theo một ít. Trà này tên là trà Động
Đình,cũng còn gọi là Hách Sát Nhân Hương.
Mùi hương dọa chết người.
Chính Đức vỗ bàn mừng rỡ nói:
- Đây là Hách Sát Nhân Hương sao? Ta đã sớm nghe tên nó từ lâu, chỉ là
cái tên này quá dọa người, đến nay vẫn chưa thể thấy được.
Giang Bân cười hì hì góp vui rằng:
- Nếu cái tên này bất nhã, lão gia tử không ngại đặt cho nó một cái tên
dễ nghe, ngày sau danh truyền hậu thế, ngàn đời sau nói không chừng còn
có người nhớ được.
Chính Đức cười nói:
- Quả nhiên là ý kiến hay. Nhưng mà nên đặt tên gì hay đây?
Hách Sát Nhân Hương thành danh đã lâu, trăm ngàn năm qua vô số người muốn
đặt tên cho nó, nhưng trước sau không thể lưu lại một cái tên vừa dễ
nghe lại phù hợp đặc điểm của lá trà. Chính Đức trong nhất thời nào đâu
có thể bỗng nhiên nghĩ ra được.
Chính Đức từng hớp một nhấm nháp
trà, hy vọng từ trong đó có thể chộp được chút ý tưởng hay, nhưng trước
sau không thể được. Giang Bân thấy anh ta cho là thật, trong lòng cũng
âm thầm kêu khổ, nếu như là để hoàng đế xấu mặt trước mọi người, thế thì không ổn, đây không phải là biến xảo thành vụng sao?
Loại sự
tình này Tiền Ninh cũng không giúp gì được, Đoàn Phi thấy Chính Đức gấp
gáp đến độ vò tai bức tóc, hắn nhẫn nhịn một chút, rốt cuộc không nhịn
được nói:
- Huynh đài mời xem, lá trà này đẫm màu bích lục, cuốn lại như con ốc.
Chính Đức nhìn lại kỹ lưỡng, chợt vỗ bàn, vui vẻ nói:
- Gọi là Lục Khúc Trà được rồi.
Đoàn Phi bị nghẹn một hồi, thầm nghĩ: "Còn Lục Mai Tố đấy".
Để loại vạn cổ danh trà này không bị đổi tên, Đoàn Phi đành phải nói:
- Lục Khúc Trà cái tên này quả nhiên rất hay, được huynh đài nhắc nhở,
tại hạ lại nghĩ ra được một cái tên khác, trà này đẫm màu bích lục, cuốn khúc như con ốc, lại là hái vào mùa xuân, trồng tại núi Động Đình hồ
Thái, gọi là Động Đình Bích Loa Xuân, thế nào?
"Bích Loa Xuân Bích Loa Xuân" Chính Đức ngẫm nghĩ, đột nhiên giống như cười mà không phải cười nhìn Đoàn Phi nói:
- Ba chữ Bích Loa Xuân này của ngươi thật là vừa nghĩ ra sao?
Đoàn Phi cười nói:
- Huynh đài mắt sáng như đuốc nhìn một chút cũng không sai, tên này quả
nhiên không phải là tại hạ vừa nghĩ ra, chỉ là tại hạ lời nói không có
trọng lượng, cho dù nghĩ ra tên hay cũng sẽ không có ai nhớ. Tại hạ biết sơ qua thuật xem người, hôm nay vừa gặp huynh đài liền nhận thấy huynh
đài tuyệt không phải người thường. Cái tên này nếu như do huynh đài đặt, chắc chắn có thể đáng giá trăm lần, bay khắp thiên hạ, tại hạ cũng may
mắn được thơm lây.
Chính Đức cười nói:
- Quân tử không đoạt
cái người khác yêu, cái tên này đã do ngươi đặt, đương nhiên phải ghi
dưới tên ngươi. Ba người chúng ta làm chứng cho ngươi là được rồi, Bích
Loa Xuân, Bích Loa Xuân, tên hay, quả nhiên là tên hợp với nó ah!
Con thuyền từ từ tiến vào thủy đạo rộng rãi, chỉ thấy một mặt hồ mênh mông
không bờ bến trải dài trước mắt, ánh nắng chói chang buổi chiều soi
xuống nước hồ như gương, cá bơi có thể thấy rõ, gió mát hiu hiu, đúng là vô cùng thoải mái.
Chính Đức mừng rỡ bỏ tách trà xuống, đến đầu
thuyền, sốt ruột đến độ không nhịn được chụp lấy cần câu, sau khi móc
xong mồi câu liền quăng câu xuống nước, cười nói:
- Mau tới mau tới, chúng ta so xem ai câu cá nhiều nhất! To nhất!
Con thuyền tiếp tục chầm chậm tiến về phía trước, khuấy động mặt nước trong veo. Tên của hồ Phiếm Quang chính là được đặt như thế đó, làm cho người ta nhìn mà mê mẩn tâm hồn, gần như muốn nhảy vào hồ tận hưởng sự mát
dịu hiếm có kia.
Từng con cá cắn trúng mồi bị câu lên, Chính Đức
không lúc nào không xem xem thu hoạch của ba người kia, nén không được
đắc ý cười to:
- Ha ha, câu cá các ngươi không bằng ta nhỉ?
Đoàn Phi không dám hơn hoàng đế bệ hạ, chỉ đợi lúc Chính Đức câu lên hai con cá thì mình mới thu một cần. Giang Bân và Tiền Ninh cũng thế, Chính Đức chơi rất vui vẻ, cá anh ta câu lên đã sớm vượt qua ba người cộng lại.
Tiếng nói của Chính Đức vừa dứt, liền thấy cần của Đoàn Phi chợt động, dây
câu căng cứng, trên mặt nước khuấy lên một mảng bọt nước, Chính Đức vội
kêu:
- Cắn câu rồi, cắn câu rồi, mau thu cần!
Đoàn Phi vội vã
thu câu, chỉ thấy trên tay truyền tới một luồng sức mạnh cực lớn, hầu
như khiến cần cong lại, hắn vội nắm chặt cần câu, vui mừng reo to:
- Con cá to quá!
Chỉ thấy nước trên mặt hồ bắn tung tóe, quả nhiên có một con cá lớn đang
vùng vẫy. Chính Đức thấy Đoàn Phi cơ hồ nắm không được cần câu, anh ta
không dằn được ném cần câu của mình, chạy qua đó hợp sức cùng Đoàn Phi
nắm chặt cần câu, Đoàn Phi hô to:
- Không cần kéo cần quá căng, con
cá này quá lớn, chỉ sợ sẽ vùng vẫy thoát câu, chúng ta căng một hồi,
buông một hồi, đợi nó kiệt sức thì sẽ kéo nó lên.
Chính Đức sửng
sốt, cảm thấy Đoàn Phi nói rất có lí, hai người phối hợp giằng co với cá không thôi. Giang Bân và Tiền Ninh cũng không biết có nên tiến đến giúp hay không, qua một chốc, con cá lớn kia rốt cuộc cũng hết xí quách, bị
kéo lên boong thuyền. Đoàn Phi lấy đến một tấm lưới, đùm chặt đuôi cá
hai vòng rồi cùng dùng sức, cuối cùng cũng kéo được con cá dài hai thước lên thuyền.
Chỉ thấy con cá kia dài hơn những con cá khác gần
nửa, vẩy bọc toàn thân vừa lớn vừa đen, đầu giống như đầu rắn trợn mắt
há to miệng. Miệng có răng sắc bén, trên boong thuyền còn đang vùng vẫy
nhảy nhót, Chính Đức thấy thế không khỏi cả kinh hô:
- Khá là hung ác à nha, chẳng lẽ đây là Long Ngư trong thuyền thuyết?