Cá vàng vốn là vật trong ao, gặp được phong vân ắt hóa rồng”. Đoàn
Phi sáng sớm dậy, khi đang đứng trong sân như cây gỗ trong lòng đột
nhiên rối loạn, hắn thu công đứng lên, hít một hơi, thầm nhủ:
- Hoàng Đế Chính Đức đang trong thành Nam Kinh, ta lại không gặp trực tiếp được ngài, muốn cá vượt Long Môn? Khó thay.
Hai ngày nay nghe nhiều nịnh nọt, Đoàn Phi cũng không khỏi có chút lâng
lâng. Hắn mặc dù không trải qua thi hương thi hội, không có cử nhân thậm chí biển vàng tiến sĩ, nhưng nếu có một người đủ phân lượng đồng ý tiến cử một chút, trước mắt hắn có thể làm một viên quan nhỏ lục phẩm thất
phẩm. Sau đó lại từ từ tích lũy kinh nghiệm, Dưỡng Sĩ Kỳ của triều Vĩnh
Lạc chính là người từ một Tiểu thư lại phụ trách sao chép sách, bởi vì
chữ viết rất đẹp được đề cừ đi biên soạn “Vĩnh Lạc đại lễ”, cuối cùng
trở thành Thủ Phụ nội các.
Thông phán Dương Châu lúc trước đề cử
Đoàn Phi, tuy nhiên Thông phán Dương Châu chỉ là quan lục phẩm, đề cử
của ông ta đương nhiên kém hơn so với đề cử của Tri phủ Mã Văn Đào Tam
phẩm rồi. Đoàn Phi đã ước mơ có một ngày trở thành một Thôi quan một
phủ.
- Lão gia, không xong rồi.
Quản gia Hoàng Bá nghiêng ngả chạy vào, kêu lên với Đoàn Phi:
- Lão gia, một đám người của nha môn Ứng Thiên đến nói là tìm lão gia có việc, xem tình hình có chút không ổn.
Đoàn Phi trong lòng cả kinh, vội vàng hỏi:
- Bọn họ nói cái gì sao?
Hoàng Bá nói cũng không rõ ràng, chỉ biết là nha dịch này hùng hổ tới, thủ lĩnh là người tên Ninh Trúc Kỳ, là một vị Thôi quan.
Vừa muốn làm thôi quan, trước mặt liền tới một vị thôi quan, Đoàn Phi không dám chậm trễ, nói với Hoàng Bá:
- Ta sẽ đi gặp bọn họ liền, ông đi thông báo cho bọn Thạch Bân, còn có Tô cô nương, tùy cơ ứng biến.
Bốn chữ Tùy cơ ứng biến này dường như rất miễn cưỡng, nhưng đã thốt ra,
Đoàn Phi mơ hồ cảm giác có chút không ổn, trời có mưa nắng thất thường,
chẳng lẽ sẽ có cái gì không hay xảy ra?
Hắn một mặt tính toán
trong lòng, một mặt đi vào tiền viện, đi qua hành lang tiến vào sảnh
chính, chỉ thấy một người tuổi chừng bốn mươi, trên mặt giữ lại ba sợi
râu ngắn mặc quan phục lục phẩm, nghênh ngang ngồi ở chủ vị uống trà.
Mấy kẻ nha dịch khác hoặc đứng hoặc ngồi hết nhìn đông lại ngó tây.
Thấy Đoàn Phi đi ra, vị Lưu Ban đầu hôm qua còn cùng phối hợp với Đoàn Phi
phá án vội nháy mắt ra hiệu với hắn, bảo hắn đề phòng. Đoàn Phi khẽ gật
đầu với anh ta, sau đó hành lễ với vị thôi quan kia:
- Ninh đại nhân, ty chức có lễ, hôm trước ty chức dọn đến chỗ mới, bày tiệc rượu mời chư vị đại nhân, biết được Ninh đại nhân đang làm việc ở ngoài, ty chức còn cảm thấy tiếc kém nhân duyên với đại nhân. Không nghĩ hôm nay đại nhân
đích thân đến, thật là là vinh hạnh cho kẻ hèn này.
Ninh Trúc Kỳ cười lạnh nói:
- Ít nói nhảm đi, nếu tòa nhà này của ngươi còn gọi là nhà tranh thì chỉ
sợ chỉ có hoàng cung mới dám gọi là tráng lệ thôi. Ít nói nhảm đi, hôm
nay ta nhận được tố cáo đến phá án. Đoàn Phi nghe nói ngươi vào trung
tuần tháng ba mới vì bổ khuyết mà thành bộ khoái, ta nói không sai chứ?
- Không sai.
Đoàn Phi điềm tĩnh trả lời.
- Trước đó ngươi chỉ là một tên lưu manh đầu đường?
Ninh Trúc Kỳ nhanh nhẹn hỏi tiếp.
Hai vấn đề hỏi ra, Đoàn Phi đã biết ý đồ đến của ông ta, trong lòng nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, miệng vẫn nghiêm túc đáp:
- Không sai.
Ninh Trúc Kỳ vỗ bàn trà quát:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, lương tháng của ngươi mới là một đấu gạo
thêm một nửa xâu tiền, cứ cho là ngươi làm bộ khoái cả đời cũng không
mua được nửa tấc đất trong phủ Ứng Thiên. Không đến hai tháng, ngươi làm thế nào từ một người không có đồng nào biến thành Đại lão gia có được
khu nhà cao cấp? Chẳng lẽ ngươi một tháng gần đây đột nhiên ăn hối lộ
trái pháp luật nuốt trôi mấy vạn lượng bạc sao!
Đoàn Phi trong lòng đã có chuẩn bị, đối diện với chất vấn của Ninh Trúc Kỳ hắn điềm tĩnh trả lời:
- Ninh đại nhân, đây chính là oan uổng cho ty chức rồi. Ninh đại nhân có
thể phái người đi phủ Dương Châu tra, từ khi làm bộ khoái ty chức từng
làm chuyện trái pháp luật chưa? E rằng đại nhân bị người che mắt rồi, ty chức từ trước không nghèo, chỉ có điều không muốn dùng chỗ bạc này
thôi, tiền ty chức dùng mua nhà là do tiên phụ để lại cho ty chức.
- Tiên phụ?
Ninh Trúc Kỳ quát:
- Ngươi không phải một cô nhi sao? Làm sao xuất hiện một phụ thân nữa?
Đoàn Phi nghiêm mặt nói:
- Đại nhân, tại hạ chưa bao giờ nói mình là cô nhi, trên thực tế gia phụ
là vị phú hào Xuyên Trung, tại hạ sở dĩ cũng không lớn lên cùng người
đó, là vì tại hạ hận ông ta, năm đó ông ta bỏ mẹ tại hạ, hại mẹ tại hạ
lúc sinh ra tại hạ rong huyết mà chết. Năm năm trước ông ta phái người
tìm được tại hạ, muốn cho tại hạ về Xuyên Trung kế thừa gia nghiệp, bị
tại hạ cự tuyệt. Lúc ấy mặc dù tại hạ là một tên côn đồ lại không tham
tiền tài của lão, tại hạ hận lão, lão đã chết vài năm tại hạ vẫn hận
lão, không muốn động đến nửa phần tài sản lão để lại cho tại hạ. Nhưng
giữa tháng hai năm nay, sau khi tại hạ gặp đại nạn không chết, vài ngày
đọc sách đã hiểu ra rất nhiều đạo lý, thiên địa quân thân sư. Phụ thân
dù không đúng vẫn là phụ thân, ông ta để lại cho tại hạ tài sản là vì
muốn cuộc sống sau này của tại hạ tốt hơn, nếu tại hạ vứt bỏ không để ý
lại sống trà trộn như cũ chẳng những cha tại hạ sẽ thống khổ, mà mẫu
thân tại hạ cũng sẽ thất vọng, bởi vậy tại hạ liền thay tâm chuyển ý,
quyết định bắt đầu dùng tài sản phụ thân để lại cho mình. Đại nhân không tin có thể đi đến ngân trang thăm dò, cha tại để lại cho tại hạ một số
tiền lớn.
Ninh Trúc Kỳ chẳng qua chỉ là một thôi quan nho nhỏ,
hậu đài của ngân trang Đại Thông đủ cứng, không phải nơi ông ta có thể
tùy tiện đi thăm dò. Tứ Xuyên cũng khá xa, phái người qua đó tra ít nhất cũng mất hai ba tháng, nếu Ninh Trúc Kỳ thật sự phái người đi thăm dò,
Đoàn Phi cũng có thời gian ứng biến, hơn nữa nếu phủ Ứng Thiên thật sư
muốn truy cứu, chắc có lẽ không phái đi bộ khoái mà Đoàn Phi biết. Ngày
đó Đoàn Phi xếp đặt buổi tiệc, vụng trộm đưa cho Mã đại nhân và Trương
đại nhân ngân lượng cũng không phải là cho để đấy.
Ninh Trúc Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi giỏi ăn nói lắm, xem bản quan là đứa trẻ lên ba sao? Chuyện này
bản quan sẽ tự tiếp tục truy tra, chỉ cần tra được một câu không thật,
ngươi sẽ biết sự lợi hại của bản quan! Đoàn Phi, vì ngươi hiện tại thân
phận có hiềm nghi, không thể tiếp tục nán lại ở phủ Ứng Thiên. Tiến cử
mà phủ Dương Châu gửi đến Lại bộ cũng bị bác bỏ rồi, Mã đại nhân cho
ngươi quay về Dương Châu, một mặt làm Tiểu Bộ Khoái, một mặt chờ tin bản quan tra án.
Đoàn Phi cứng họng không lên tiếng được, kết quả
này hắn chưa từng nghĩ tới. Chỉ thấy Ninh Trúc Kỳ hừ một tiếng, phất tay áo đứng lên, Đoàn Phi đột nhiên bừng tỉnh, hắn hướng Ninh Trúc Kỳ chắp
tay lạy thuận thế che ánh mắt của bọn bộ khoái nhét một tờ ngân phiếu
một ngàn lượng vào trong tay Ninh Trúc Kỳ, nói:
- Ninh đại nhân, tại hạ thật là bị oan uổng, Ninh đại nhân rửa oan cho tại hạ!
Ninh Trúc Kỳ mặt lộ vẻ mỉm cười, thấp giọng nói:
- Mã đại nhân nhờ ta cho ngươi biết một tiếng, thành cũng là Tiêu Hà bại
cũng là Tiêu Hà. Quý nhân của ngươi biến thành thần sát của ngươi rồi,
trở về an phận ở đó đi, qua một thời gian lại nói, Mã đại nhân vẫn là
rất coi trọng ngươi.
Đoàn Phi giờ mới hiểu được cuối cùng đã xảy
ra chuyện gì, nhưng mặc dù hắn vắt hết óc cũng không nghĩ thông vị quý
nhân cao cao tại thượng kia vì sao đột nhiên trở thành địch của mình,
chẳng lẽ vị quý nhân đó là một Vệ đạo sĩ giống như Hải Thụy chính trực
nhưng lại cổ hủ sao? Không thích bị Đoàn Phi mượn danh để lừa bịp?
Đoàn Phi sau khi tiễn người trở về vẫn không hiểu chút nào, Thạch Bân, Quách Uy và mấy bộ khoái Dương Châu còn có cả Tô Dung đều chạy ra đón, Thạch
Bân hỏi:
- Phi ca, vừa rồi chúng ta ở sau tấm bình phong nghe được đoạn sau, đây là chuyện gì thế?
Đoàn Phi hít vào một hơi, nói:
- Không có việc gì, hai ngày trước ta còn có chút bận tâm nhà cửa phòng
ốc sẽ gây họa cho ta, bây giờ xem như vượt qua rồi, may nhờ mấy ngày này nỗ lực phá án cho Mã đại nhân, và hai ngày trước đút bạc.
Tô Dung thản nhiên nói:
- Chỉ là bởi vì căn nhà này sao? Các quan của Phủ Ứng Thiên không phóng khoáng như vậy từ bao giờ rồi hả?
Quan phủ Ứng Thiên hiểu biết rộng, quả thật sẽ không vì một tòa nhà này mà
ghen tị gây chiến, Đoàn Phi nhìn thoáng qua Tô Dung, nói:
- Quả thật
không đơn giản như vậy, có một đại nhân vật khó chịu với ta, đá ta quay
về Dương Châu. Mọi người đều đi chuẩn bị một chút, ta đi từ biệt Mã đại
nhân và Trương đại nhân, sau đó liền về Dương Châu thôi.
Đoàn Phi đi phủ Ứng Thiên bái kiến Mã đại nhân, kết quả đến cửa nha môn đều
không thể vào, đành phải ấm ức ra về. Ngoại trừ Hoàng Tố Lương vẫn phải ở lại phủ Ứng Thiên xử lý vấn đề phát sinh, Tô Dung và bọn bộ khoái Dương Châu đều theo Đoàn Phi theo thuyền trở về Dương Châu.
Trên đường đi bọn Thạch Bân đầy bụng oán hận, Đoàn Phi không để ý đến bọn họ, luôn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Sáng nay mở mắt ra ai có thể dự đoán được sẽ phát sinh chuyện như vậy đâu?
Từ thiên đường xuống địa ngục cũng chính là loại cảm giác này thôi. Đoàn Phi đột nhiên nhớ đến một câu: “Thiên tướng hàng đại nhâm vu tư nhân
dã, tất tướng” (Trời giáng nhiệm vụ lớn lao cho người nào, người đó tất
là tướng).