Không còn trò hay để xem, đám người vây quanh dần dần tản ra. Một người
thanh niên mặc hoa phục áo gấm ngẩng đầu lên nhìn cái biển nhà trọ Thiên Hạ tiện mồm nói:
- Chỉ huy Ứng Thiên Bắc Thành Binh Mã Ty Vương Húc? Tên em vợ của hắn lợn không ra lợn, chó không ra chó, dám tự xưng là
Hỗn Giang Long. Đúng là quá kiêu ngạo!
- Đúng, đúng! Tên tiểu tử này cần phải dạy cho một bài học. Có điều cái việc nhỏ này thiếu gia cũng không cần phải bận tâm, ta sẽ xử lý ổn thỏa. Chúng ta cứ theo kế
hoạch đi chơi hồ đi.
Người đứng bên cạnh vị thanh niên mặc áo gấm ấy
tuổi tương đối cao, mỗi bên má đều có những vết sẹo mang sự oai hùng của một trang nam tử. Mặt lúc nào cũng xuất hiện nụ cười, nhưng vết sẹo làm méo mó cả nụ cười nên có phần hung dữ. Ông ta lưng hùm vai gấu, rõ ràng là cao hơn vị thanh niên kia hẳn nửa cái đầu nhưng cố tình khom lưng
rụt cổ xuống cho thấp hơn vị thanh niên đó một chút. Cái kiểu rụt đầu
rụt cổ đó làm cho người ta phải nghi ngờ.
Người thanh niên mặc hoa phục đó nói:
- Ngươi phải dạy cho cái tên ác bá và anh rể của hắn một bài học. Còn cái tên bổ khoái kia kể ra cũng thú vị, rất biết cách dùng thủ đoạn.
Cái vị nam tử kia vâng vâng dạ dạ. Hai người lại tiếp tục thong dong bước chậm về phía trước.
Đoàn Phi đã làm tuần la ở quanh khu vực núi Kê Minh này vài ngày rồi, đối
với vùng này cũng chưa thật quen thuộc. Hắn đi qua một cái cầu mới, trên phố Bảo Thái tìm thấy một hiệu thuốc Hồi Xuân của đại phu họ Triệu.
Triệu đại phu bắt mạch cho cô gái nói:
- Vị cô nương này tạm thời
không vấn đề gì. Không biết vì lí do gì mà cô ta bị thương nội phủ, một
thời gian không được chăm sóc và nghỉ ngơi tốt nên mới như thế. Ta bốc
thuốc cho cô ta, vài ngày thuốc thang sẽ tốt trở lại.
Đoàn Phi có chút khó xử. Hắn nghĩ ngợi một lát nói:
- Đại phu, mấy người đàn ông chúng tôi ở nơi rất bừa bộn, ngày nào cũng
có bao nhiêu việc sai sự phải làm, không có thời gian chăm sóc cô ta.
Hay là tạm thời để cô ta ở hiệu thuốc này. Chỗ vàng này tạm dùng cho
thuốc men và tiền ở đây, nếu không đủ sau này chúng tôi đến sẽ trả.
Triệu đại phu nhận vàng nói:
- Đủ rồi, đủ rồi. Hồi Xuân đường của chúng tôi có chỗ nằm riêng chuyên
phục vụ cho những người mắc bệnh trọng. Cô gái này an dưỡng ở đây khoảng nửa tháng là có thể khỏi hẳn. Tiền ở và thuốc men cần dùng ước chừng
hai trăm lượng bạc. Chỗ thỏi vàng này đã thừa rồi. Chúng tôi nhất định
sẽ chăm sóc tốt cho cô gái này.
Hồi Xuân đường quả nhiên là có
phòng bệnh riêng. Đoàn Phi bố trí ổn thỏa cho cô gái, cô gái đó vẫn hôn
mê bất tỉnh. Đoàn Phi vuốt những sợi tóc rối còn vương trên mặt cô gái
chăm chú nhìn, chỉ thấy vị cô nương đó ngũ quan đoan chính, đẹp đẽ nhưng dung mạo cũng bình thường. Tuy là bệnh tật làm cho dung mạo cô ta giảm
đi vài phần nhưng Đoàn Phi nhìn một hồi lâu cũng không hiểu tại sao ông
chủ Lưu danh chấn Ứng Thiên Bắc Thành lại coi trọng cô ta vậy. Những cô
gái đẹp đếm không xuể, nghĩ đi nghĩ lại thì cái ông chủ Lưu kia đúng là
có khẩu vị đặc biệt.
Đoàn Phi kiểm tra một chút hành lý của cô
gái. Là một bổ khoái thì người mình cứu cũng cần phải tìm hiểu ngọn
ngành. Chỉ thấy trong túi hành lý đó có mấy vật cũng phổ thông được sắp
đặt ngay ngắn, trên cùng có một tờ dẫn đường đặt gọn gàng.
Trên
tờ chỉ dẫn đường đó viết rất rõ Tô Dung, người Hàng Châu, mười bảy tuổi. Có điều chính cái tờ chỉ dẫn đường được viết rõ ràng đó đã kích thích
sự hiếu kỳ của Đoàn Phi. Đây là một tờ dẫn đường dài ngày mới ra không
lâu, đồng thời không có hạn chế về địa điểm đến. Cũng có thể nói Tô Dung này đã dựa vào tờ chỉ đường này để thông hành dài ngày các nơi. Người
thường không thể có được sự đãi ngộ như thế, muốn nói rằng gia cảnh nhà
cô ta là con nhà quan. Cô ta lại mặc áo vải, với lại một cô gái mới mười bảy tuổi, một gia đình bình thường thì không thể để cho cô ta đi lại tự do một mình được.
- Phi ca, có phát hiện gì không? Chúng ta tiếp tục đi tuần thôi.
Thạch Bân đi lại gần nói khẽ.
- Có lẽ cô ta thất lạc mất người nhà cũng nên. Gặp lúc thời loạn mọi việc đều có thể xảy ra. Đợi cô ta tỉnh lại rồi hỏi vậy.
Đoàn Phi định thần lại, nói:
- Triệu đại phu, ông hãy chăm sóc cô ta cho tốt. Sáng mai ta lại đến thăm cô ta.
Vừa đi ra khỏi cửa Thạch Bân đã cười hí hửng nói:
- Phi ca, không phải là đại ca thấy mến cô ta rồi chứ?
Đoàn Phi phủ nhận nói:
- Nói bậy. Ta chỉ là kẻ giữa đường gặp chuyện bất bình thì rút dao tương
trợ. Đi thôi, đừng có đoán mò lung tung nữa. Vẫn còn chưa rõ cái tên chỉ huy Bắc Thành Binh Mã Ty đó có tìm chúng ta gây chuyện không nữa.
Đây đúng là vấn đề làm người ta phải lo lắng. Tên ác bá đó lúc ấy bị dọa
nhưng sau này chưa chắc đã chịu để yên. Con rồng còn không đè đầu được
con rắn huống hồ bọn Đoàn Phi chỉ là con cá nhỏ từ ngoài đến.
Có
điều Đoàn Phi cũng lo lắng quá. Đến sáng sớm ngày thứ hai cũng không
thấy xảy ra vấn đề gì. Trên phố Đoàn Phi mua hai tấm bánh rán hành ăn
với nước đậu tương cho đầy bụng rồi mới theo con đường đó quay lại Hồi
Xuân đường.
Triệu đại phu dẫn bọn họ đến phòng bệnh, Tô Dung đã
tỉnh lại rồi. Sau khi chải đầu trang điểm lại tuy gương mặt còn chút
vàng vọt nhưng hai con mắt trông đã có thần hơn hôm qua nhiều rồi. Theo
sự chỉ dẫn của Triệu đại phu cô ta nhìn Đoàn Phi cúi đầu cảm kích nói:
- Dân nữ là Tô Dung khấu kiến Đoàn công tử. Đại ân đại đức của Đoàn công tử Tô Dung suốt đời không quên.
Đoàn Phi cười, nói:
- Không cần đa lễ. Hôm qua đúng lúc đi qua, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà
thôi. Sức khỏe của Tô cô nương khá hơn chút nào chưa? Chúng ta ngồi
xuống nói chuyện đi.
Tô Dung gật đầu mời Đoàn Phi ngồi ở trước cửa sổ còn mình thì ngồi ở mép giường. Đoàn Phi ở cách một đoạn xa hỏi lại:
- Tô cô nương, cô nương là người Hàng Châu phải không?
Tô Dung gật đầu đáp:
- Đoàn công tử, tôi là người Hàng Châu, đến Ứng Thiên tìm người thân.
Không ngờ gặp phải cơn binh biến, xe ngựa bị lật nên bị thương thất lạc
mất người hầu hộ tống tôi đến đây. Không dễ dàng gì mới đến được Ứng
Thiên, ở nhà trọ ở vài ngày mà đồ trang sức và một số vật đem theo đều
đem đi cầm rồi. Tưởng ông chủ Lưu kia là người tốt ai ngờ trong bụng có
dã tâm. Nếu như không có Đoàn công tử ra tay cứu giúp e rằng tôi đã bị
hủy hoại trong tay lão ta. Đại ân đại đức của công tử Tô Dung suốt đời
không quên.
Do chức trách của mình mà Đoàn Phi theo thói quen mới hỏi cô ta vài câu không ngờ cô ta mau mồm mau miệng đem chuyện nói hết
ra rồi. Đoàn Phi phát hiện ra mình dường như không còn gì để hỏi nữa.
Hắn cười một tiếng, lắc đầu nói:
- May mắn gặp phải mà thôi. Ai nhìn
thấy cảnh tượng như vậy cũng sẽ làm thế. Không giấu gì cô nương, ta là
một bổ khoái, nếu như cô nương đã đến đây tìm người thân thì bây giờ xin cô nương hãy nói chỗ ở cụ thể của người nhà và tên của họ ta sẽ để tâm
tìm cho. Xem ta có thể giúp đỡ được cô nương tìm người nhà thất lạc hay
không hoặc sẽ đưa cô nương đi tìm người nhà.
- Hóa ra ân công là một vị sai nhân.
Tô Dung tỏ vẻ kinh ngạc. Cô ta nói rành mạch nơi ở và tên tuổi của người thân. Đoàn Phi liền mượn giấy bút ghi lại.
Làm xong việc công dường như không còn lời nào để nói nữa, Đoàn Phi nói câu bảo trọng liền rời khỏi Hồi Xuân đường. Thạch Bân trốn ở bên ngoài Hồi
Xuân đường nhìn Đoàn Phi nháy mắt cười trộm. Đoàn Phi liền nhét luôn bản ghi chép vào tay hắn nói:
- Ngươi không có việc gì làm đúng không? Cầm cái này đến hộ bộ kiểm tra, ta nghi cô gái này có vấn đề gì đó.
Thạch Bân vẫn cười, nói:
- Phi ca, đại ca làm vì việc công hay là mượn cớ dò xét gia cảnh nhà người ta đây? Đại ca không nói rõ tôi không làm đâu.
Đoàn Phi đá cho hắn một cái, mắng:
- Ngươi cút đi. Người đàn bà mà ta ưng ý muốn lấy về làm vợ còn chưa sinh đâu, làm sao ta có thể tùy tiện thích một cô gái khi mà còn chưa rõ lai lịch!
Thạch Bân không dám dông dài nữa, hắn bước nhanh đi. Bọn
Đoàn Phi và Quách Uy theo con đường tuần la mà đi, trời vẫn còn sớm,
người đi lại trên đường không nhiều lắm nhưng từ đằng xa trước nhà trọ
Thiên Hạ có một đám người vây quanh. Đi đến gần liền nghe thấy ngay
những âm thanh khóc lóc thảm thiết cùng với tiếng roi da quất mạnh.
- Tên khốn kia lại còn dám bắt nạt ai nữa đây?
Bụng Đoàn Phi sôi lên liền tiến lại. Hắn đẩy những người lặng lẽ đứng xung
quanh chen vào trong. Khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong hắn bỗng ngây
người ra.