Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 79: Anh hùng cứu mỹ nhân




Phủ Ứng Thiên (Nam Kinh)

Quanh vùng núi Kê Minh là một nơi náo nhiệt, dưới chân núi đầy rẫy những miếu mạo mọc lên san sát. Tuy mới bình định được quân phiến loạn nhưng trong thành Nam Kinh đã khôi phục lại được quang cảnh trù phú trước kia, đặc biệt là vùng này. Những người đến thắp nhang lễ bái không ngớt, ở nơi khác rất khó gặp được những cô nương, những cô vợ trẻ. Ở đây ai ai trông cũng yếu ớt.

Đoàn Phi đi tuần một mạch từ miếu Văn, miếu Quan Đế, miếu Chân Võ. Từ lúc hắn tạm thời bị điều đến phủ Ứng Thiên thì không còn thời gian mà tự do thư thả. Chính Đức đến phủ Ứng Thiên, toàn phủ người trên kẻ dưới không ai dám lười nhác, làm cho bọn giúp việc cứ xoay như chong chóng, chỉ hận không lấy roi quất vào mông cho cái. Đoàn Phi vẫn còn may mắn chán, hắn phụ trách tuần la bảo an hàng ngày ở khu vực quanh núi Kê Minh. Ở đây miếu mạo mọc lên san sát, cửa hàng buôn bán cũng rất nhiều, vấn đề trị an không đến nỗi nào, trên người Đoàn Phi không thiếu bạc, mỗi ngày đều được ăn no. Còn được rửa mắt bởi rất nhiều rất nhiều những mỹ nữ của Đại Minh.

Ứng Thiên gần Tô Châu và Hàng Châu. Trang phục của Tô Châu thời đó định hướng cho những trào lưu, các cô nương trang điểm lộng lẫy không có câu nệ như trong truyền thuyết đã nói. Bọn họ đi qua gọi nhau í ới, nếu nhìn thấy một vị công tử đạo mạo bọn họ cũng không ngại mà liếc mắt đưa tình. Đoàn Phi tuy vẫn mặc bộ quần áo vải thường ngày, người cũng không lấy gì làm anh tuấn nhưng khí chất bất phàm khiến hắn khi đứng giữa đám người thì làm cho người ta có cảm giác như con hạc đứng giữa đàn gà. Nên thỉnh thoảng lại bắt gặp cặp mắt đưa tình.

Đang lúc cao hứng nhìn, bỗng nhà khách bên đường đột nhiên xuất hiện một người xông ra, Đoàn Phi tránh không kịp, bị đụng cho cái người lảo đảo, còn kẻ đụng phải Đoàn Phi thì lăn lóc trên đất. Người đụng phải Đoàn Phi hóa ra là một cô gái áo vải váy trắng.

Một người mập mạp, trên người mặc thứ bào lộng lẫy từ nhà khách Thiên Hạ phía sau lưng Đoàn Phi chạy nhanh đến một tay nắm lấy áo của cô gái nhấc lên.

Đoàn Phi vẫn chưa rõ sự việc đầu đuôi thế nào thì người mập mạp kia nhìn cô gái quát:

- Con nha đầu, lão gia gặp cảnh ngươi bệnh tật, có lòng cho ngươi chịu nợ mà ở phòng tốt nhất, còn mời thầy thuốc đến chữa bệnh cho ngươi. Ngươi nợ lão gia nửa tháng tiền phòng và tiền thuốc thang không trả lại còn định trốn. Ta phải bắt ngươi đến gặp quan phủ.

Cô gái đó ước chừng mười sáu, mười bảy, sắc mặt vàng vọt, hai mắt không thần sắc, miệng cháy khô, bộ dạng yếu ớt. Cơ thể gầy guộc trắng thuần trong tay của tên béo kia như cành liễu mỏng manh không có gì nương tựa.

Cánh tay nhợt nhạt bất lực của cô ta muốn thoát khỏi bàn tay mập mạp kia, thở hổn hển phân bua:

- Tôi chỉ muốn đem ít đồ đi đổi lấy bạc mà thôi, xin ngài đừng nghĩ oan cho tôi.

Tên mập mạp ác nghiệt cười lạnh nhạt:

- Đổi đồ? Đúng là trò cười. Trên người ngươi không có vật gì, đến hành lý mang theo người ném đi cũng không quan tâm còn đem đồ đi đổi? Lẽ nào ngươi muốn đến sông Tần Hoài lấy thân mình để đổi không chừng? Ta mặc kệ. Ngươi nợ ta nhiều bạc thế, ta phải đem ngươi đến gặp quan phủ.

Không ít người qua đường cũng vây lại xem, hai người hầu trong nhà khách cũng bâu đến nói đệm vào:

- Đúng vậy, con nha đầu này ở nhà chúng tôi cái gì cũng đòi loại tốt nhất, tiền thì không chịu trả. Nếu như không phải ông chủ có lòng tốt cho ngươi nợ lại còn mời thầy thuốc đến trị bệnh thì ngươi sớm đã chết ở ven đường rồi.

Một người khác nói:

- Cô nương, ngươi ở Ứng Thiên này thân cô thế cô. Nếu như vào đến nha môn thì không có cách nào ra được đâu, không mau ngoan ngoãn ký giao ước làm nha hoàn mấy năm cho ông chủ ta trả nợ đi.

Cô gái giận đến run cả người, cô ta phẫn nộ quát:

- Ngươi đừng có nằm mơ, mau thả ta ra! Ta sẽ lấy tiền trả cho ngươi, nếu còn không bỏ tay ra thì ta sẽ không khách khí nữa đâu!

Ông chủ nhà khách đâu có chịu buông tay, hắn đổi tay khác giữ lấy đôi vai gầy yếucủa cô gái quay đầu nói với những người xung quanh đó:

- Mọi người đều nhìn thấy rồi đó, không phải tôi ức hiếp cô ta. Nợ thì phải trả, không có tiền thì phải làm a hoàn trừ nợ. Mọi người đều làm chứng cho!

Những người đứng vây quanh tản đi hơn nửa, Đoàn Phi lạnh nhạt bàng quan phát hiện rất nhiều người giận nhưng không dám nói gì. Một ông chủ nhà trọ sao lại có thế lực lớn như vậy?

Đương nhiên Đoàn Phi không thể để cho tên mập này tự do ức hiếp một cô gái yếu ớt trước mặt mọi người. Hắn đưa tay lên hông đang định đứng ra thì cô gái giơ chân đá cho ông chủ béo kia một cái vào đầu gối. Ông chủ béo kêu lớn, bỏ tay ra ôm lấy chân nhảy lò cò như cái lò xo. Cô gái kia xoay người chạy, ông chủ béo kia hét lớn:

- Bắt lấy cô ta, đừng để cô ta chạy mất!

Hai tên người hầu kia phản ứng rất nhanh, cô gái kia thân thể suy nhược, động tác chậm chạp, chạy chưa được hai bước thì đã bị bọn chúng bắt kịp. Một người nắm lấy vai, một người nắm lấy tóc của cô ta. Đoàn Phi hét to đến nghẹn cả cổ họng đang muốn thốt lên lời thì nghe thấy hai tên hầu kêu thất thanh giống như bị bỏng phải bỏ tay ra. Cô gái kia tuy được tự do nhưng không còn sức lực đầu đập xuống đất.

Đoàn Phi phi nhanh như tên qua đó, lúc mũi của cô gái chuẩn bị đập xuống đất thì Đoàn Phi đã kịp ôm ngang eo cô ta. Lần này cũng may là kịp.

- Này, sao lại hôn mê thế. Mau tỉnh lại. Cô nương, mau tỉnh lại.

Đoàn Phi quỳ một chân làm cho cô gái nằm gọn trong lòng mình, bỗng phát hiện toàn thân cô gái toát mồ hôi lạnh, hôn mê bất tỉnh. Đoàn Phi kiểm tra hơi thở và bắt mạch bên gáy phát hiện cô ta thở dồn dập, tim đập loạn lên. Có điều tạm thời không có gì ảnh hưởng đến tính mạng.

- Tiểu tử, đừng có xen vào việc của người khác, mau giao cô gái đó cho ta!

Lão chủ béo kêu lên một cách hung tợn.

Đoàn Phi còn chưa nói thì Thạch Bân đã đứng ra uy phong lẫm liệt nói:

- Ngươi to gan thật, dám trước mặt Phi ca ta lớn tiếng. Tránh ra một chút cho ta!

Tên chủ mập mạp kia giận quá, thịt trên người như cũng đang rung lên, tức đến phát cười, đưa tay ra ngăn hai tên hầu lại nó:

- Ở đâu ra hai kẻ khốn nạn này. Các ngươi nên biết ta là Lưu Bích ông chủ của thương hội Thiên Hạ, người đời gọi Hỗn Giang Long, anh rể là chỉ huy Bắc Thành Binh Mã Ty Vương Húc. Tốt nhất là các ngươi nên biết điều cho ta!

Ngũ Thành Binh Mã Ty phụ trách bắt bọn cướp và duy trì trị an. Tuy không thuộc trong đó nhưng tại thời điểm đặc biệt này cũng miễn cưỡng có thể coi là thượng cấp của Đoàn Phi. Đối với việc này Đoàn Phi tuy chưa rõ lắm nhưng cũng biết đó là một nơi có thế lực, trong bụng hắn liền cảnh thị, miệng cười lạnh nhạt nói:

- Là ai thì cũng không thể ép mua ép bán, bức con gái nhà lành thành kỹ nữ. Cô nương này nợ ngươi bao nhiêu tiền? Ta sẽ trả cho cô ta.

- Tên tiểu tử thối này, cho ngươi thể diện không cần. Cô ta nợ ta năm trăm lượng bạc, ngươi trả được không? Biết điều thì mau đứng sang một bên, không thì ta xử ngươi đến mẹ ngươi cũng không nhận ra bây giờ.

Lưu Bích tiến lên đẩy Thạch Bân, đang muốn đưa tay ra đòi lại người.

Mấy tên bộ khoái Đoàn Phi đem theo vọt lên phía trước đẩy hắn ra, Đoàn Phi giúp đỡ cô gái kia đứng dậy lớn tiếng nói:

- Cô nương này ở chỗ các ngươi nhiều nhất là hơn nửa tháng cộng thêm tiền thuốc men cũng không đến bao nhiêu. Ngươi nói cô ta nợ ngươi năm trăm lượng. Được thôi, ngươi mang bằng chứng ra đây, nếu như tính không ra năm trăm lượng thì ngươi đúng là kẻ xảo trá! Theo luật phải phạt năm mươi gậy và mang gông thị chúng đấy!

Lưu Bích thì lấy đâu ra chứng cứ, hắn nhìn thấy những người vây quanh càng ngày càng đông, trong bụng có phần bối rối, cơ thể run rẩy liền phát ra âm thanh quái dị:

- Chứng cứ? Lời của Lưu gia nhà ngươi chính là chứng cứ. Người đâu, dạy bọn chúng bài học cho ta. Cướp lại người cho ta!

- To gan!

Đoàn Phi quát một tiếng chói tai, lấy ra một cái thẻ bài, lớn tiếng nói:

- Trước bàn dân thiên hạ đánh quan sai, các ngươi muốn tạo phản sao!

Loạn Ninh Vương vừa mới dẹp, cả nước từ thấp đến cao đều đang bắt kẻ phản tặc, đương là lúc lòng người còn hoang mang nên một tiếng quát của Đoàn Phi lúc này quả nhiên thức tỉnh mọi người tại đó. Lưu Bích mắt trơ ra nhìn cái thẻ bài trong tay Đoàn Phi, bụng nghĩ đến lời cảnh thị của anh rể nhất thời tay chân loạn cả lên.

Đoàn Phi không cho hắn có thời gian để suy nghĩ, tiếp tục lớn tiếng nói:

- Hỗn Long Giang Lưu Bích, giả mạo thân thiết với quan, trong lúc Thiên tử giá lâm đến Ứng Thiên, ban ngày ban mặt cưỡng đoạt dân nữ, sách nhiễu lừa gạt người, công kích quan sai. Ta nghi ngờ Lưu Bích có ý đồ mưu phản làm loạn. Người đâu, mau gô cổ lại đem đến nha môn thẩm vấn! Kẻ nào dám bao che bắt bớ người gán tội danh mưu phản giết không tha!

Mấy tên bổ khoái nhất loạt xông lên giữ chặt tên Lưu Bích. Lưu Bích bị dọa không biết phải làm sao, cũng không dám phản kháng, lúc đó trong nhà trọ bỗng có một người chạy ra mặt cười luôn miệng nói:

- Hiểu lầm, hiểu lầm! Các vị quan gia xin nương tay. Nước lớn tràn lên miếu Long Vương, đều là hiểu lầm!

Đoàn Phi hừ một tiếng, mấy tên bổ khoái đã quen với thủ đoạn của hắn liền dừng tay để theo dõi tình hình.

Mấy kẻ khác cười phụ họa theo:

- Vị quan gia, cô nương này thật ra chỉ nợ chúng tôi năm mươi lạng bạc, nể mặt quan gia thôi không tính nữa. Ông chủ của chúng tôi nghe sai số tiền nợ, lại thấy cô ta lặng lẽ đi khỏi đây nên nhất thời nóng giận mới đuổi theo đòi nợ. Xin quan gia thứ lỗi, việc này xin không làm lớn chuyện nữa!

Tên thu ngân nhà trọ nhanh nhẹn nhét thỏi vàng vào tay Đoàn Phi, giọng nhỏ nhẹ:

- Có chút quà nhỏ không đủ thành ý, xin các vị quan gia nhận lấy uống cốc trà. Tiểu nhân xin nhận tội thay ông chủ.

Đoàn Phi đem thỏi bạc đó tung lên tung xuống, cười lạnh nhạt:

- Ngươi muốn ta thêm cho tội hối lộ quan trước mặt dân chúng ư? Ta đây không cần những đồng tiền thối của ngươi, bản quan cũng không muốn làm to chuyện. Số tiền mà cô nương này nợ các ngươi và thỏi vàng này coi như là phí thuốc men mà Lưu Bích trả cho cô ta. Hình như cô ta còn hành lý trong quán trọ của các ngươi?

Tên thu ngân nhà trọ vội vàng gọi mấy tên hầu đem cái túi vải màu xanh lam mang ra, Đoàn Phi lại còn nói thêm vài câu trước mặt mọi người rồi lúc đó mới đỡ lấy cô gái nghênh ngang rời đi.

Lưu Bích lúc này mới định thần lại, giận dữ mắng tên thu ngân:

- Ngươi làm chuyện tốt rồi, quan thì quan, sợ các ngươi chắc! Vừa nhìn đã biết các ngươi là bọn tiểu tử ở nơi khác đến, bắt được Bắc Thành Mã Ty đã chết rồi cũng không ai quản.

Tên thu ngân kéo hắn thấp giọng nói:

- Ngày nay đã khác xưa, ông chủ hãy bớt nói một hai câu. Cũng không biết tên này ở từ đâu ra, mở miệng ra là tạo phản chém đầu. Ông chủ tốt nhất không nên gây thêm chuyện cho Vương lão gia, cô ta cũng không phải loại gì tuyệt sắc, hay là thôi đi.

- Ngươi thì biết cái gì.

Lưu Bích tức thì nhắc nhở hắn để xả giận rồi quay người đi vào trong nhà trong miệng lẩm bẩm luôn hồi:

- Vóc dáng của cô ta đẹp như vậy, đến nước da Tần Hoài tứ diễm cũng không có ai sánh được.

Chương 79: Anh hùng cứu mỹ nhân

Phủ Ứng Thiên (Nam Kinh)

Quanh vùng núi Kê Minh là một nơi náo nhiệt, dưới chân núi đầy rẫy những miếu mạo mọc lên san sát. Tuy mới bình định được quân phiến loạn nhưng trong thành Nam Kinh đã khôi phục lại được quang cảnh trù phú trước kia, đặc biệt là vùng này. Những người đến thắp nhang lễ bái không ngớt, ở nơi khác rất khó gặp được những cô nương, những cô vợ trẻ. Ở đây ai ai trông cũng yếu ớt.

Đoàn Phi đi tuần một mạch từ miếu Văn, miếu Quan Đế, miếu Chân Võ. Từ lúc hắn tạm thời bị điều đến phủ Ứng Thiên thì không còn thời gian mà tự do thư thả. Chính Đức đến phủ Ứng Thiên, toàn phủ người trên kẻ dưới không ai dám lười nhác, làm cho bọn giúp việc cứ xoay như chong chóng, chỉ hận không lấy roi quất vào mông cho cái. Đoàn Phi vẫn còn may mắn chán, hắn phụ trách tuần la bảo an hàng ngày ở khu vực quanh núi Kê Minh. Ở đây miếu mạo mọc lên san sát, cửa hàng buôn bán cũng rất nhiều, vấn đề trị an không đến nỗi nào, trên người Đoàn Phi không thiếu bạc, mỗi ngày đều được ăn no. Còn được rửa mắt bởi rất nhiều rất nhiều những mỹ nữ của Đại Minh.

Ứng Thiên gần Tô Châu và Hàng Châu. Trang phục của Tô Châu thời đó định hướng cho những trào lưu, các cô nương trang điểm lộng lẫy không có câu nệ như trong truyền thuyết đã nói. Bọn họ đi qua gọi nhau í ới, nếu nhìn thấy một vị công tử đạo mạo bọn họ cũng không ngại mà liếc mắt đưa tình. Đoàn Phi tuy vẫn mặc bộ quần áo vải thường ngày, người cũng không lấy gì làm anh tuấn nhưng khí chất bất phàm khiến hắn khi đứng giữa đám người thì làm cho người ta có cảm giác như con hạc đứng giữa đàn gà. Nên thỉnh thoảng lại bắt gặp cặp mắt đưa tình.

Đang lúc cao hứng nhìn, bỗng nhà khách bên đường đột nhiên xuất hiện một người xông ra, Đoàn Phi tránh không kịp, bị đụng cho cái người lảo đảo, còn kẻ đụng phải Đoàn Phi thì lăn lóc trên đất. Người đụng phải Đoàn Phi hóa ra là một cô gái áo vải váy trắng.

Một người mập mạp, trên người mặc thứ bào lộng lẫy từ nhà khách Thiên Hạ phía sau lưng Đoàn Phi chạy nhanh đến một tay nắm lấy áo của cô gái nhấc lên.

Đoàn Phi vẫn chưa rõ sự việc đầu đuôi thế nào thì người mập mạp kia nhìn cô gái quát:

- Con nha đầu, lão gia gặp cảnh ngươi bệnh tật, có lòng cho ngươi chịu nợ mà ở phòng tốt nhất, còn mời thầy thuốc đến chữa bệnh cho ngươi. Ngươi nợ lão gia nửa tháng tiền phòng và tiền thuốc thang không trả lại còn định trốn. Ta phải bắt ngươi đến gặp quan phủ.

Cô gái đó ước chừng mười sáu, mười bảy, sắc mặt vàng vọt, hai mắt không thần sắc, miệng cháy khô, bộ dạng yếu ớt. Cơ thể gầy guộc trắng thuần trong tay của tên béo kia như cành liễu mỏng manh không có gì nương tựa.

Cánh tay nhợt nhạt bất lực của cô ta muốn thoát khỏi bàn tay mập mạp kia, thở hổn hển phân bua:

- Tôi chỉ muốn đem ít đồ đi đổi lấy bạc mà thôi, xin ngài đừng nghĩ oan cho tôi.

Tên mập mạp ác nghiệt cười lạnh nhạt:

- Đổi đồ? Đúng là trò cười. Trên người ngươi không có vật gì, đến hành lý mang theo người ném đi cũng không quan tâm còn đem đồ đi đổi? Lẽ nào ngươi muốn đến sông Tần Hoài lấy thân mình để đổi không chừng? Ta mặc kệ. Ngươi nợ ta nhiều bạc thế, ta phải đem ngươi đến gặp quan phủ.

Không ít người qua đường cũng vây lại xem, hai người hầu trong nhà khách cũng bâu đến nói đệm vào:

- Đúng vậy, con nha đầu này ở nhà chúng tôi cái gì cũng đòi loại tốt nhất, tiền thì không chịu trả. Nếu như không phải ông chủ có lòng tốt cho ngươi nợ lại còn mời thầy thuốc đến trị bệnh thì ngươi sớm đã chết ở ven đường rồi.

Một người khác nói:

- Cô nương, ngươi ở Ứng Thiên này thân cô thế cô. Nếu như vào đến nha môn thì không có cách nào ra được đâu, không mau ngoan ngoãn ký giao ước làm nha hoàn mấy năm cho ông chủ ta trả nợ đi.

Cô gái giận đến run cả người, cô ta phẫn nộ quát:

- Ngươi đừng có nằm mơ, mau thả ta ra! Ta sẽ lấy tiền trả cho ngươi, nếu còn không bỏ tay ra thì ta sẽ không khách khí nữa đâu!

Ông chủ nhà khách đâu có chịu buông tay, hắn đổi tay khác giữ lấy đôi vai gầy yếucủa cô gái quay đầu nói với những người xung quanh đó:

- Mọi người đều nhìn thấy rồi đó, không phải tôi ức hiếp cô ta. Nợ thì phải trả, không có tiền thì phải làm a hoàn trừ nợ. Mọi người đều làm chứng cho!

Những người đứng vây quanh tản đi hơn nửa, Đoàn Phi lạnh nhạt bàng quan phát hiện rất nhiều người giận nhưng không dám nói gì. Một ông chủ nhà trọ sao lại có thế lực lớn như vậy?

Đương nhiên Đoàn Phi không thể để cho tên mập này tự do ức hiếp một cô gái yếu ớt trước mặt mọi người. Hắn đưa tay lên hông đang định đứng ra thì cô gái giơ chân đá cho ông chủ béo kia một cái vào đầu gối. Ông chủ béo kêu lớn, bỏ tay ra ôm lấy chân nhảy lò cò như cái lò xo. Cô gái kia xoay người chạy, ông chủ béo kia hét lớn:

- Bắt lấy cô ta, đừng để cô ta chạy mất!

Hai tên người hầu kia phản ứng rất nhanh, cô gái kia thân thể suy nhược, động tác chậm chạp, chạy chưa được hai bước thì đã bị bọn chúng bắt kịp. Một người nắm lấy vai, một người nắm lấy tóc của cô ta. Đoàn Phi hét to đến nghẹn cả cổ họng đang muốn thốt lên lời thì nghe thấy hai tên hầu kêu thất thanh giống như bị bỏng phải bỏ tay ra. Cô gái kia tuy được tự do nhưng không còn sức lực đầu đập xuống đất.

Đoàn Phi phi nhanh như tên qua đó, lúc mũi của cô gái chuẩn bị đập xuống đất thì Đoàn Phi đã kịp ôm ngang eo cô ta. Lần này cũng may là kịp.

- Này, sao lại hôn mê thế. Mau tỉnh lại. Cô nương, mau tỉnh lại.

Đoàn Phi quỳ một chân làm cho cô gái nằm gọn trong lòng mình, bỗng phát hiện toàn thân cô gái toát mồ hôi lạnh, hôn mê bất tỉnh. Đoàn Phi kiểm tra hơi thở và bắt mạch bên gáy phát hiện cô ta thở dồn dập, tim đập loạn lên. Có điều tạm thời không có gì ảnh hưởng đến tính mạng.

- Tiểu tử, đừng có xen vào việc của người khác, mau giao cô gái đó cho ta!

Lão chủ béo kêu lên một cách hung tợn.

Đoàn Phi còn chưa nói thì Thạch Bân đã đứng ra uy phong lẫm liệt nói:

- Ngươi to gan thật, dám trước mặt Phi ca ta lớn tiếng. Tránh ra một chút cho ta!

Tên chủ mập mạp kia giận quá, thịt trên người như cũng đang rung lên, tức đến phát cười, đưa tay ra ngăn hai tên hầu lại nó:

- Ở đâu ra hai kẻ khốn nạn này. Các ngươi nên biết ta là Lưu Bích ông chủ của thương hội Thiên Hạ, người đời gọi Hỗn Giang Long, anh rể là chỉ huy Bắc Thành Binh Mã Ty Vương Húc. Tốt nhất là các ngươi nên biết điều cho ta!

Ngũ Thành Binh Mã Ty phụ trách bắt bọn cướp và duy trì trị an. Tuy không thuộc trong đó nhưng tại thời điểm đặc biệt này cũng miễn cưỡng có thể coi là thượng cấp của Đoàn Phi. Đối với việc này Đoàn Phi tuy chưa rõ lắm nhưng cũng biết đó là một nơi có thế lực, trong bụng hắn liền cảnh thị, miệng cười lạnh nhạt nói:

- Là ai thì cũng không thể ép mua ép bán, bức con gái nhà lành thành kỹ nữ. Cô nương này nợ ngươi bao nhiêu tiền? Ta sẽ trả cho cô ta.

- Tên tiểu tử thối này, cho ngươi thể diện không cần. Cô ta nợ ta năm trăm lượng bạc, ngươi trả được không? Biết điều thì mau đứng sang một bên, không thì ta xử ngươi đến mẹ ngươi cũng không nhận ra bây giờ.

Lưu Bích tiến lên đẩy Thạch Bân, đang muốn đưa tay ra đòi lại người.

Mấy tên bộ khoái Đoàn Phi đem theo vọt lên phía trước đẩy hắn ra, Đoàn Phi giúp đỡ cô gái kia đứng dậy lớn tiếng nói:

- Cô nương này ở chỗ các ngươi nhiều nhất là hơn nửa tháng cộng thêm tiền thuốc men cũng không đến bao nhiêu. Ngươi nói cô ta nợ ngươi năm trăm lượng. Được thôi, ngươi mang bằng chứng ra đây, nếu như tính không ra năm trăm lượng thì ngươi đúng là kẻ xảo trá! Theo luật phải phạt năm mươi gậy và mang gông thị chúng đấy!

Lưu Bích thì lấy đâu ra chứng cứ, hắn nhìn thấy những người vây quanh càng ngày càng đông, trong bụng có phần bối rối, cơ thể run rẩy liền phát ra âm thanh quái dị:

- Chứng cứ? Lời của Lưu gia nhà ngươi chính là chứng cứ. Người đâu, dạy bọn chúng bài học cho ta. Cướp lại người cho ta!

- To gan!

Đoàn Phi quát một tiếng chói tai, lấy ra một cái thẻ bài, lớn tiếng nói:

- Trước bàn dân thiên hạ đánh quan sai, các ngươi muốn tạo phản sao!

Loạn Ninh Vương vừa mới dẹp, cả nước từ thấp đến cao đều đang bắt kẻ phản tặc, đương là lúc lòng người còn hoang mang nên một tiếng quát của Đoàn Phi lúc này quả nhiên thức tỉnh mọi người tại đó. Lưu Bích mắt trơ ra nhìn cái thẻ bài trong tay Đoàn Phi, bụng nghĩ đến lời cảnh thị của anh rể nhất thời tay chân loạn cả lên.

Đoàn Phi không cho hắn có thời gian để suy nghĩ, tiếp tục lớn tiếng nói:

- Hỗn Long Giang Lưu Bích, giả mạo thân thiết với quan, trong lúc Thiên tử giá lâm đến Ứng Thiên, ban ngày ban mặt cưỡng đoạt dân nữ, sách nhiễu lừa gạt người, công kích quan sai. Ta nghi ngờ Lưu Bích có ý đồ mưu phản làm loạn. Người đâu, mau gô cổ lại đem đến nha môn thẩm vấn! Kẻ nào dám bao che bắt bớ người gán tội danh mưu phản giết không tha!

Mấy tên bổ khoái nhất loạt xông lên giữ chặt tên Lưu Bích. Lưu Bích bị dọa không biết phải làm sao, cũng không dám phản kháng, lúc đó trong nhà trọ bỗng có một người chạy ra mặt cười luôn miệng nói:

- Hiểu lầm, hiểu lầm! Các vị quan gia xin nương tay. Nước lớn tràn lên miếu Long Vương, đều là hiểu lầm!

Đoàn Phi hừ một tiếng, mấy tên bổ khoái đã quen với thủ đoạn của hắn liền dừng tay để theo dõi tình hình.

Mấy kẻ khác cười phụ họa theo:

- Vị quan gia, cô nương này thật ra chỉ nợ chúng tôi năm mươi lạng bạc, nể mặt quan gia thôi không tính nữa. Ông chủ của chúng tôi nghe sai số tiền nợ, lại thấy cô ta lặng lẽ đi khỏi đây nên nhất thời nóng giận mới đuổi theo đòi nợ. Xin quan gia thứ lỗi, việc này xin không làm lớn chuyện nữa!

Tên thu ngân nhà trọ nhanh nhẹn nhét thỏi vàng vào tay Đoàn Phi, giọng nhỏ nhẹ:

- Có chút quà nhỏ không đủ thành ý, xin các vị quan gia nhận lấy uống cốc trà. Tiểu nhân xin nhận tội thay ông chủ.

Đoàn Phi đem thỏi bạc đó tung lên tung xuống, cười lạnh nhạt:

- Ngươi muốn ta thêm cho tội hối lộ quan trước mặt dân chúng ư? Ta đây không cần những đồng tiền thối của ngươi, bản quan cũng không muốn làm to chuyện. Số tiền mà cô nương này nợ các ngươi và thỏi vàng này coi như là phí thuốc men mà Lưu Bích trả cho cô ta. Hình như cô ta còn hành lý trong quán trọ của các ngươi?

Tên thu ngân nhà trọ vội vàng gọi mấy tên hầu đem cái túi vải màu xanh lam mang ra, Đoàn Phi lại còn nói thêm vài câu trước mặt mọi người rồi lúc đó mới đỡ lấy cô gái nghênh ngang rời đi.

Lưu Bích lúc này mới định thần lại, giận dữ mắng tên thu ngân:

- Ngươi làm chuyện tốt rồi, quan thì quan, sợ các ngươi chắc! Vừa nhìn đã biết các ngươi là bọn tiểu tử ở nơi khác đến, bắt được Bắc Thành Mã Ty đã chết rồi cũng không ai quản.

Tên thu ngân kéo hắn thấp giọng nói:

- Ngày nay đã khác xưa, ông chủ hãy bớt nói một hai câu. Cũng không biết tên này ở từ đâu ra, mở miệng ra là tạo phản chém đầu. Ông chủ tốt nhất không nên gây thêm chuyện cho Vương lão gia, cô ta cũng không phải loại gì tuyệt sắc, hay là thôi đi.

- Ngươi thì biết cái gì.

Lưu Bích tức thì nhắc nhở hắn để xả giận rồi quay người đi vào trong nhà trong miệng lẩm bẩm luôn hồi:

- Vóc dáng của cô ta đẹp như vậy, đến nước da Tần Hoài tứ diễm cũng không có ai sánh được.