Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 192: Thái Hồ Tuyệt xướng




Đoàn Phi kéo dài giọng, đương lúc Ân Đức Tường trở nên lo âu, tim đập dồn dập, hắn mới nói:

- Hôm đó ông chủ Ân chưa đưa ra được quyết định, để khỏi lỡ việc, ta đã lệnh cho Hoàng Tố Lương đi khắp nơi tìm người hợp tác. Nếu như bây giờ hắn đã tìm được người hợp tác thì ta cũng đành không thể hợp tác cùng với ông chủ Ân được nữa.

Cái cách mượn cớ để ép giá này lẽ nào Ân Đức Tường lại không nhìn ra? Cái khoảnh khắc mà Đoàn Phi trở thành khâm sai, ngay lúc đó ông ta sớm đã cảm thấy hối hận lắm rồi. Bây giờ nghe Đoàn Phi nói thế, ông ta chỉ biết cắn răng, nói:

- Đoàn đại nhân, lần trước là do ta ngu dốt không hiểu. Xin đại nhân ra cái giá, lẽ nào ta lại không nghe!

Đoàn Phi mỉm cười đưa ra ngòn tay cái và ngòn tay trỏ, gương mặt Ân Đức Tường rung lên, nói:

- Đoàn đại nhân, đại nhân muốn tám phần?

Đoàn Phi mỉm cười nhấp một ngụm trà, còn Ân Đức Tường thì cảm thấy thất kinh, tưởng là hắn muốn tiễn khách. May mà Đoàn Phi không có cái ý ấy, nhấp một ngụm trà Đoàn Phi mỉm cười nói:

- Tám phần là cái giá thấp nhất của Đoàn mỗ rồi. Ông chủ Ân cũng biết khi mà lợi nhuận cao cũng đồng nghĩa với mạo hiểm lớn. Hoàng thượng Đại Minh chúng ta ghét nhất là việc quan lại và kinh thương cấu kết. Tuy ta không trực tiếp tham gia nhưng chung quy cũng sẽ chịu rất nhiều trách nhiệm.

Ân Đức Tường cắn răng, cười gượng gạo, nói:

- Tám phần quả thật là nhiều. Bảo Đại Tường đã bỏ người bỏ nhân lực, lợi nhuận này thực hơi mỏng, tiểu nhân không dám tham nhiều nhưng cũng xin thêm nửa phần, đại nhân bảy phần rưỡi thế nào?

- Ông chủ Ân quả là người hào sảng. Vậy thì bảy phần rưỡi đi. Giao kèo xong!

Đoàn Phi đưa tay ra, Ân Đức Tường không quen với thói quen này nên có chút do dự khi đưa tay ra bắt. Đoàn Phi cười nói:

- Nếu như đã nhất trí xong thì ta sẽ cho người gọi Hoàng Tố Lương quay lại. Hắn sẽ nói chuyện cụ thể hơn với ông chủ Ân. Bầy giờ ta phải đi nhanh cho kịp hẹn với Vương công công, không giữ ông chủ Ân nữa. Mời!

Đoàn Phi nâng chén trà, Ân Đức Tường hiểu ý nên đứng dậy cáo từ. Đoàn Phi nghĩ một lát, quay đầu lại nói với Tô Dung:

- Tô Dung, ra đằng sau gọi bọn Thạch Bân chuẩn bị đồ. Chúng ta lại sắp đường rồi.

Tô Dung đi rồi, Đoàn Phi vẫy tay gọi Hoa Minh đang gọi đứng ngoài cửa. Hoa Minh đi vào thi lễ với Đoàn Phi nói:

- Đại nhân có gì phân phó?

Đoàn Phi nói:

- Đợi lát nữa ngươi phái người đi bất kỳ một phòng y nào, tìm cho ta một bộ kim châm cứu. Bất luận giá cao, mua cũng được hoặc dùng cách nào thì tùy, nhưng bắt buộc phải kiếm cho ta một bộ. Tốt nhất là loại dủ chín cái kim. Ngoài ra đây còn một tờ giấy ghi thang thuốc. Ngươi phái người giúp ta phối đủ, nếu như có người theo dõi cũng không sao. Chỉ cần Tô Dung không nhìn thấy là được. Cô ta xuất thân con nhà đứng đắn, có những việc giấu được cô ta thì tốt hơn.

Hoa Minh kính cẩn tiếp nhận, chân thành nói:

- Đa tạ sự tín nhiệm của đại nhân, thuộc hạ sẽ phái người đi làm ngay.

Đoàn Phi mỉm cười gật đầu, suy nghĩ trong lòng không còn ở trước mắt nữa.

Sau khi Đoàn Phi và Vương Đường gặp nhau mới biết ngoài Vương Đường, đi chơi Thái Hồ lần này còn có tri phủ Tô Châu là Ô Hữu Sách, và vài vị quan lại của Tô Châu. Cự phú Tô Châu Tô Hữu Thanh và ông chủ Bảo Đại Tường Ân Đức Tường cũng có mặt.

Thái Hồ là hồ nước ngọt lớn gần biển phía Đông Trung Quốc. Trong hồ có bốn mươi tám đảo, bảy mươi hai đỉnh, non sanh nước biếc, càng tôn lên vẻ rực rỡ của nó. Từ xưa Thái Hồ đã nổi tiếng về vẻ thanh tú. Mặc dù nó không mang tạo hình vẻ đẹp tự nhiên cũng không khỏi làm cho Đoàn Phi cảm thấy thán phục.

Vương Đường hay Ô Hữu Sách đều là những con người có văn hóa. Tô Hữu Thanh gia học uyên thâm, trừ Ân Đức Tường ra thì những người bên cạnh Đoàn Phi ai nấy đều có cảm xúc trước cảnh đẹp, không khỏi tức cảnh sinh tình.

Bọn họ vẫn còn e dè thân phân của Đoàn Phi, nên ngay cả kẻ có ưa nịnh hót Tô Hữu Thanh cũng không tùy tiện mời mọc hắn làm bài phú. Đoàn Phi thì lại có ý muốn thay đổi tình trạng đó, hắn nhìn Thái Hồ cuồn cuộn mênh mông sóng nước, nói:

- Chư vi đại nhân thật là có nhã hứng. Đoàn mỗ tuy bất tài, nghĩ đến văn từ của mình cũng chẳng ra làm sao, chỉ sợ mọi người chê cười nhưng cũng mạo muội làm một bài tạo cảm hứng cho mọi người.

Tô Hữu Thanh vội vàng nói vào:

- Đại nhân không nên khiêm nhường. Sự xuất sắc của đại nhân trong hội hoa Trung thu Tần Hoài sớm đã truyền khắp Giang Nam. Trong tứ đại tài tử Ngô Trung là Văn Trưng Minh và Đường Bá Hổ hai vị đại sư này cũng khen Đoàn đại nhân không tiếc lời. Đại nhân đã làm thì ắt hẳn là một bài thơ lưu danh thiên cổ!

Đoàn Phi mỉm cười, mặc dù cũng chẳng để bụng những lời nịnh hót của hắn. Hắn vịn vào mạn thuyền, thản nhiên hát:

- Thái Hồ đẹp! Thái Hồ thật đẹp! Đẹp bởi nước Thái Hồ. MTrên hồ có cánh buồm trắng. Dưới nước hồng lăng. Đôi bờ cỏ lau xanh một màu. Đáy nước đầy tôm cá. Hồ nước như tấm lưới đan nhau. Hoa thơm quả ngọt trên mặt hồ. Thái Hồ đẹp! Thái Hồ thật đẹp!

Thái Hồ đẹp! Thái Hồ thật đẹp! Đẹp bởi nước Thái Hồ. Hồng kỳ óng ánh gợn sóng xanh. Gió xuân thổi. Nước hồ như rượu ngon đựng trong cốc ngọc bích lớn. Đong đầy ái tình. Dâng lên mùa xuân tổ quốc. Thái Hồ đẹp! Thái Hồ thật đẹp!

Nhìn cảnh đẹp trước mắt. Đoàn Phi không khỏi hồi tưởng lại năm trăm năm sau này, vẫn Thái Hồ đó. Diện tích đã giảm một phần ba không nói làm gì, chứ ô nhiễm công nghiệp, tảo xanh đầy hồ, Thái Hồ trở thành cơn ác mộng trong lòng người dân sống xung quanh đó.

Nói ra suy nghĩ trong lòng mình, bài thơ ngợi ca vẻ đẹp của Thái Hồ thực chất là trong lòng Đoàn Phi chất chứa sự tiếc nuối, người ta không thể nào hiểu nổi. Tô Dung ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh trước mắt, khung cảnh như ngàn cánh buồm lướt qua, đột nhiên nhớ lại quê hương của mình, cất lên những âm điệu thanh thoát tiếp theo lời hát của Đoàn Phi. Giọng hát của cô ta trong trẻo mềm mại lướt trên mặt mước Thái Hồ, giống như cảnh các thần tiên đang nhảy múa trên mặt nước.

- Hay! Đoàn đại nhân ngâm thơ hay, Tô cô nương hát cũng thật hay. Quả là thiên cổ tuyệt xướng!

Tô Hữu Thanh vỗ tay trầm trồ khen hay. Những người khác cũng tán thưởng không ngớt. Đoàn Phi mỉm cười, nụ cười mang một chút kiêu kỳ, nói:

- Chưa thấm vào đâu. Bản quan tuy không giỏi bát cổ, lại lười thi cử nhưng với thơ từ ca phú cũng tạm được.

Có lời này của hắn, mọi người không còn cảm thấy e dè nữa, liền đàm luận những chuyện trên trời dưới biển.

- Công tử, sao vừa rồi lại cảm thấy không vui?

Tô Dung tìm cơ hội hỏi.

Đoàn Phi chỉ vào làn nước Thái Hồ trong xanh kia nói với Tô Dung:

- Ngươi nhìn nước Thái Hồ đẹp thế này, thật là trong xanh. Ngươi không bao giờ biết được rằng, chỉ cần mười năm, nhân loại của chúng ta có thể làm cho cả cái Thái Hồ này thành nơi còn bẩn hơn cả một hố phân.

Tô Dung hướng mắt về phía xa, nói:

- Lời của công tử tiểu nhân không hiểu lắm. Thái Hồ từ lúc sơ khai đã như thế này rồi, trải qua vạn năm cũng không thay đổi gì. Làm sao trong mười năm lại có thể bị hủy hoại?

Đoàn Phi nói giọng giễu cợt:

- Ta nói rồi mà, ngươi mãi mãi không thể nào hiểu được. Việc này ngươi cũng không phải để trong bụng làm gì, cứ coi như ta nói vớ nói vẩn vậy thôi.

Tô Dung an ủi:

- Lời của công tử tất nhiên có lý. Tiểu nhân tuy không hiểu nhưng sẽ ghi nhớ trong lòng, biết đâu vào một ngày nào đó có người hiểu được lời công tử.

Phong cảnh Thái Hồ không thể xem hết trong một ngày, nhìn thấy mặt trời khuất núi, thuyền bắt đầu quay trở lại Tô Châu. Vương Đường đã mở tiệc thiết đãi đoàn khâm sai ở lầu Khoái Hoạt. Đoàn Phi làm bộ nghe đến lầu Khoái Hoạt thì có chút gì đó do dự, nhưng nghe Vương Đường giải thích rằng đó chỉ là tên của một quán rượu mà thôi, hắn lập tức vui vẻ đồng ý.

Lầu Khoái Hoạt quả nhiên là một tửu lầu, mới đầu nó chỉ là tên một tửu lầu nhưng qua thời gian nó trở thành tên của một dãy cửa hàng. Trên danh nghĩa nắm giữ một tửu lầu,một sòng bạc, một kỹ viện. Những cái này đều là kinh doanh công khai, nhưng Vương Thế Dũng ngầm đi cửa sau, treo cờ chữ Vương mỗi ngày kiếm về cho Vương Thế Dũng vô số của cải.

Tuy Vương Đường liên tiếp mời rượu, nhưng hôm nay Đoàn Phi không dám uống thoải mái. Hắn giải thích với Vương Đường rằng chưa từng nhìn thấy cảnh đêm Tô Châu, ăn xong muốn đi dạo phố. Đám Vương Đường hơi bất ngờ chút nhưng cũng không giữ nữa. Mọi người không hát hò, ăn no rồi lại kéo nhau đi dạo phố.

Đám người này thật là rất cuốn hút, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người. Mắt nhìn chỗ nào thì chỗ đó ông chủ liền ngoan ngoãn dâng đồ vật qua. Mua đồ thế này Đoàn Phi quả cũng muốn chiếm chút lợi nhưng mà nhìn mình và mọi người xung quanh cũng chẳng thiếu thứ gì.

Hai tên giang hồ đi lại nhìn thấy bọn họ, Đoàn Phi đột nhiên nảy ra ý. Hắn quay người hỏi Vương Đường:

- Vương công công, Tô Châu có chỗ nào bán đồ binh khí có tiếng không? Ta nhiều lần bị đám người giang hồ tấn công, những người bên cạnh trong tay lại không có binh khí.

Vương Đường cười nói:

- Vừa may. Trên phố phía nam đằng trước có một của hàng binh khí nổi tiếng họ Lưu. Chúng ta cùng nhau đến đó xem xem có binh khí tốt nào không.

Đoàn Phi vui vẻ đáp:

- Tốt thôi. Nếu như phù hợp chúng ta mua vài thứ phòng thân.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, vài người lẫn vào. Chẳng mấy chốc đã mất hút trong đoàn người. Đoàn Phi coi như không thấy bọn chúng nhưng cũng thừa biết rằng đó là người của Vương Đường hoặc của tri phủ Ô Hữu Sách tranh thủ đi sắp xếp trước.