Nhìn bộ dạng đau khổ tự trách của Đoàn Phi, Tô Dung cảm thấy trong lòng có chút bất an. Nàng khẽ cắng răng, an ủi hắn:
- Công tử yên tâm. Nếu đến phút cuối cũng không có biện pháp nào khác, Tô Dung sẽ tự có cách cứu người.
Đoàn Phi nhìn thật sâu vào trong mắt Tô Dung, không đồng ý cũng chẳng
phản đối. Hắn biết Tô Dung trong lòng đã có tính toán. Hoa Hồ Điệp chẳng qua là vỏ bọc, kẻ địch thực sự của nàng còn lợi hại hơn ngàn vạn lần.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, nàng tuyệt không bạo lộ thân phận
thật sự của mình.
Trải qua vài ngay trong tình trạng bàng hoàng và bất lực, Dương Châu quả nhiên rất nhanh tu sửa lỗ hổng, gửi án thư về lại Hình bộ. Tiền Như
Kinh có lòng mà bất lực, đành đem vụ án chuyển sang Đại Lý Tự và Đô Sát
Viện. Hai nha môn này nhanh chóng đưa ra phúc đáp. Hạ Thịnh bị định tội
cố ý sát nhân phán xử trảm, kỳ hạn hai mươi tám tháng tám. Thời gian
hành quyết Nhạc Ngọc Kỳ và Nhạc Ngọc Lân cũng được định cùng ngày. Huynh đệ bọn họ qua ngày kia sẽ bị giải đi diễu phố Dương Châu, chém đầu thị
chúng.
Tô Dung đi theo dõi nửa ngày trời, Đoàn Phi còn tưởng nàng không từ mà
biệt đã lên đường đi Dương Châu. Không ngờ buổi trưa nàng lại trở về,
còn mang theo hai cái bao lớn, trong đó một bao khá dài, trông hình dạng thì bên trong có lẽ cất một thanh trường kiếm.
- Công tử xin hãy yên lòng. Dung nhi chuyến này nhất định có thể bảo toàn cho bọn Hạ thiếu hiệp, chỉ có điều....
Tô Dung khẽ than một tiếng, cúi đầu nói:
- Dung nhi một khi đã ra tay, cừu nhân nhất định sẽ tới rất nhanh. Dung
nhi chỉ lo về sau không còn đi theo công tử được nữa. Công tử ngàn vạn
lần phải tự bảo trọng.
Đoàn Phi vừa đưa tay về phía nàng, lại vô lực buông xuống. Đoàn Phi đau khổ nói:
- Dung nhi, ngươi sẽ gặp nguy hiểm phải không? Ta thật là vô dụng mà.
Tô Dung ngẩng đầu, nhìn Đoàn Phi cười dịu dàng nói:
- Công tử xin đừng tự trách. Công tử là người tốt, cũng là quan tốt,
ngày sau ắt làm nên đại sự. Dung nhi bất quá chỉ là một tiểu nữ tử, có
thể vì công tử mà làm chút chuyện nhỏ Dung Nhi đã cảm thấy rất vui rồi.
Sau khi Dung nhi ra tay công tử sẽ biết được Dung nhi là người thế nào,
cũng sẽ biết được Dung nhi rốt cuộc có nỗi khổ gì. Công tử hãy yên lòng, tuy rằng tiểu nữ không thể trở về bên công tử nữa, nhưng cừu nhân của
tiểu nữ cũng đừng hòng giết được tiểu nữ. Sau này tự khắc sẽ có cơ hội
gặp lại. Công tử, công tử không giúp tiểu nữ chuẩn bị hành lý sao?
Cuối cùng Tô Dung nhìn Đoàn Phi một cái, rồi từ từ nhắm mắt lại. Đoàn
Phi nghe nàng nói lúc đầu thì đứt ruột đứt gan, nhưng giờ thì lại cảm
thấy một tia hy vọng. Hắn không còn chút nào do dự, bước tới dang rộng
hai tay ôm chặt lấy thân thể kiều diễm của Tô Dung vào lòng. Đoàn Phi
cúi xuống, dùng sức hôn nàng.
Thân hình mềm mại của Tô Dung khẽ run, hai tay xiết thành nắm đấm. Nàng
không đáp trả, cũng không né tránh. Môi mềm khẽ mở, lưỡi xinh thơm ngát
mặc cho Đoàn Phi trêu đùa, hơi thở nàng gấp gáp dần lên. Đúng lúc Đoàn
Phi quay ra hít thở, nàng liền đột nhiên quay đầu né tránh. Đôi vai nàng rung lên, đẩy hai tay Đoàn Phi ra xa, cả người bước lùi ra sau, đằng
sau đúng lúc lại là bức tường. Nàng quay người đi không nhìn Đoàn Phi,
thanh âm cứng rắn nói:
- Dung nhi đi đây. Trước khi tiểu nữ lên đường sẽ còn qua phủ Vương gia. Công tử xin hãy bảo trọng.
- Dung nhi, bất luận nàng là người thế nào, ta cũng sẽ chờ nàng trở về!
Đoàn Phi ngóng theo bóng hình Tô Dung, kiên định nói.
Tô Dung đầu không ngoảnh lại. Nàng đột nhiên ngẩng lên trời cao huýt
gió. Tiếng huýt gió thanh cao réo rắt xa xa, càng lúc càng cao. Tiếng
huýt vừa ngừng, thân hình Tô Dung đã hóa thành một đạo lưu quang, phút
chốc đã biến mất tăm.
Hạo Thiên thần công quả nhiên là khắc tinh của tất thảy ma môn tà công.
Hạo Thiên thần công sau khi dung hòa âm tà nội lực của Tô Dung, hai ngày nay Đoàn Phi liền cảm thấy công lực tăng lên đột biến, không rõ đã đạt
tới cảnh giới nào. Nhưng mà niềm vui công lực đại tiến cũng chẳng thể bù đắp nỗi sầu bi trong lòng hắn.
Dung nhi đi rồi. Bọn Dương Sâm, Quách Uy cũng đã đi Dương Châu, chỉ còn
Thạch Bân ở lại cạnh Đoàn Phi. Đoàn Phi việc gì cũng chẳng muốn làm, hắn ở trường đua ngựa không ngừng giương cung xạ tiễn, hai cánh tay luyện
tới tê dại. Đến khi không giương nổi cung nữa, hắn mới về phòng luyện
công, đến cơm tối cũng không ăn. Tô Dung không có ở đây, đến điểm tâm
khuya hắn cũng chẳng còn tâm trí mà ăn.
Ngày hôm sau Đoàn Phi thấy hai vai đau nhức, cơ bắp sưng cả lên. Đoàn
Phi ngược lại càng như không biết đau vẫn tiếp tục cưỡi ngựa bắn tên.
Hắn chỉ muốn làm việc gì đó, việc gì cũng được. Một khi dừng lại thì
liền cảm nhận thấy nỗi khổ trong lòng. Đô Sát Viện hắn cũng chẳng buồn
tới nữa. Hắn sợ bản thân trông thấy Ngụy Đạt Tiên lại không kiềm chế
được mà lao vào cắn chết y.
Hắn không thích gây chuyện, kẻ khác lại nhất quyết không để yên cho hắn. Đoàn Phi đang trên lưng ngựa mồ hôi đầm đìa thì tên gác cổng hớt hải
chạy lại nói:
- Lão gia, ngoài cửa có hai tên nha sai tới, nói là tới truyền Chu thị lên công đường. Vụ án Chu An lại đưa ra xét xử rồi.
Đoàn Phi sờ sờ chiếc nỏ xếp đeo bên hông, nghiến răng nghiến lợi nói:
Được rồi. Ta cũng muốn xem xem bọn chúng còn chiêu trò gì nữa đây. Thạch Bân, chúng ta đi!
Thạch Bân cũng đang vùi đầu khổ luyện khí thuật và đao mã công phu do Tô Dung truyền dạy, trông như vừa tắm bùn lên vậy. Nghe thấy tiếng Đoàn
Phi, Thạch Bân cũng giận dữ nói:
- Đúng. Cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng!
- Liều, liều cái đầu ngươi á. Núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, hiểu chưa!
Đoàn Phi đi tới hậu trạch thông báo cho Chu thị, rồi đem theo một tập
văn thư, khí thế hung hăng cưỡi ngựa hộ tống kiệu đưa Chu thị tới Hình
bộ.
- Thăng đường!
Sau tiếng đường mộc kinh người đập xuống thì liền xuất hiện nhân vật mà
cả Đại Lý Tự Tiết Trạch, Đô Sát Viện Ngụy Đạt Tiên và cả Đoàn Phi đều
chưa từng gặp mặt. Người này ngồi tại chính giữa, thân vận bộ quan phục
tam phẩm, có lẽ là Hình bộ Tả thị lang thủ hạ của Hình bộ Thượng thư.
Nhìn thấy không phải Tiền đại nhân thăng đường, Đoàn Phi thất kinh. Hắn
lập tức hiểu ra, hôm nay thằng đường không hề báo trước, vừa rồi Đoàn
Phi còn nghi nghi hoặc hoặc, giờ thì đã hai năm rõ mười. Tiền Như Kinh
nhất định là có nguyên nhân rời khỏi Ứng Thiên, hoặc là không ở trong
Lại bộ. Những kẻ này chỉ chờ có thế liền thừa cơ nhảy vào, muốn đẩy Chu
An vào chỗ chết đây mà.
Đoàn Phi đang suy nghĩ đối sách ứng biến thì Chu An đã được đưa lên. Bọn nha dịch đối xử khác hoàn toàn với trước kia, hung dữ đem Chu An ném
xuống đất cái rầm, Chu An tức thì kêu lên đau đớn.
Hình bộ Tả thị lang Phó Tố đập bàn quát lớn:
- Chu An, ngươi đã biết tội chưa?
Chu An kinh hãi kêu lên:
- Đại nhân, tiểu nhân vô tội. Tiểu nhân không có giết người, tiểu nhân vô tội a!
Phó Tố cười lạnh:
- Có tội hay không chẳng phải do nhà ngươi quyết mà được. Bằng không còn cần lão gia ta làm gì? Người đâu! Chứng cứ rành rành vẫn còn giảo biện, lôi xuống đánh năm mươi trượng cho ta.
Bọn nha dịch lôi Chu An xuống, Chu An sợ hãi kêu gào lên. Đoàn Phi bèn hét:
- Đại nhân, thế nào gọi là chứng cứ rành rành? Xin đại nhân giải thích một chút.
- Là kẻ nào ồn ào dưới công đường đó? Đưa lên đây cho ta!
Phó Tố quát lớn. Đoàn Phi điềm nhiên đi lên nói:
- Đô Sát Viện Hữu thiêm đô ngự sử Đoàn Phi ở đây!
Đại Lý Tự Tiết Trạch cười lạnh:
- Đoàn đại nhân thật là có lòng a, mỗi lần xét xử vụ án Chu An là ngài
đều có mặt. Ngụy đại nhân, phải chăng các đại nhân ở Đô Sát Viện đều
rảnh rỗi như vậy hay sao?
Ngụy Đạt Tiên quát:
- Đoàn Phi, nhà ngươi hôm nay đáng lý phải ở Đô Sát Viện, tại sao dám tự tiện bỏ đi? Ngươi thực nghĩ rằng bổn quan không thể làm gì được ngươi
sao?
Đoàn Phi ngạo nghễ nói:
- Đại nhân sai rồi. Đoàn Phi từ khi làm quan tới giờ chưa từng bỏ bê
nhiệm vụ. Nhiệm vụ của Đô Sát Viện là kiểm sát bá quan, rửa sạch án oan, giám sát các đạo. Ta tới đây nghe ba vị đại nhân xử án, cũng chính là
làm đúng bổn phận của mình đó!
Phó Tố quát:
- Đoàn Phi, ngươi muốn xem chứng cứ phải không? Được, người đâu! Truyền nhân chứng - Tô Châu bộ đầu Kì Cố - lên cho ta.
Kì Cố được truyền tới, Phó Tố bèn hỏi:
- Kì Cố, sau khi vụ án xảy ra ngươi là công sai đầu tiên có mặt tại Chu
gia. Ngươi hãy quan sát, con dao này có phải là chiếc ngươi đoạt được từ tay Chu An? Còn tình hình lúc đó như thế nào?
Nha dịch nhận lấy một con dao có vết máu đã hóa màu đen, giao cho Kì Cố. Kì Cố chỉ nhìn lướt qua liền nói như đinh đóng cột:
- Đại nhân, đây chính là con dao tiểu nhân đoạt được từ tay Chu An. Khi
đó hắn trên mình đầy máu, trong tay còn cầm thanh dao này. Thấy tiểu
nhân đến, hắn còn định hành hung, nhưng đã bị tiểu nhân tước dao hạ gục.
Chu An gào lên:
- Hắn nói bậy. Kì bộ đầu, ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại vu oan cho ta!
Kì Cố mỉa mai đáp lời:
- Không sai, ta cùng ngươi không thù không oán, vì sao ta phải vu oan
cho ngươi chứ? Đại nhân, lời tiểu nhân nói là sự thực, tiểu nhân xin
thề.
Phó Tố quát:
- Chu An, nhân chứng vật chứng đã rõ, người còn gì để nói hay không?
Chu An lại kêu gào oan uổng, Đoàn Phi mới mỉm cười nói:
- Phó đại nhân, như ta thấy thì tên Chu An này đúng là chẳng còn gì để
nói. Hắn chỉ là một tên ngốc, đại nhân có điều gì cứ hỏi ta được rồi. Bộ đầu Kì Cố khăng khăng rằng chính Chu An giết chết ca ca hắn, nhưng mà
đối với việc này ta lại có ý khác. Tẩu tẩu của Chu An cùng hàng xóm Ngô
thẩm đều có thể làm chứng rằng Chu An không có sát hại ca ca của hắn.
Hung thủ chắc chắn là kẻ khác!
Phó Tố cũng không hàm hồ, vỗ án quát:
- Truyền nhân chứng Chu thị, là thê tử của Chu Đăng lên công đường.