Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 150: Vụ kinh doanh lớn




- Đại nhân, hắn ngậm máu phun người.

Đại nhân không nên tin hắn. Loại tiểu nhân này khi xảy ra chuyện liền giống như con chó cắn loạn lên. Nếu cứ hỏi tiếp không chừng hắn còn tiếp tục vu cáo cho những vị đại nhân khác nữa. Tiền đại nhân, hạ quan kiến nghị dùng hình đối với hắn, phải dùng đại hình, xem hắn khai hay không khai?

Lưu thị lang lạnh lùng nhìn Trương Vinh Quảng nói.

- Đành vậy!

Tiền Như Kinh rút ra một cái thẻ gỗ ném xuống công đường quát:

- Lôi ra ngoài đánh 20 gậy rồi xử tiếp.

- Trương chủ sự bị bọn nha dịch đang như những con hổ đói kia lôi xuống. Bọn chúng được giao như vậy thì không chút nương tay. Mới vài gậy mà Trương chủ sự đã hôn mê, tỉnh dậy lại đánh. Nhìn thấy thảm cảnh của Trương chủ sự, Đoàn Phi xoa cái mông của mình, không khỏi chạnh lòng. Trước đây hắn cũng bị đánh hai mươi gậy, nhưng mà hai mươi gậy đó cộng lại cũng không đáng sợ bằng một gậy mà Trương chủ sự hôm nay lãnh phải.

Nhìn Trương chủ sự thở không ra hơi, đến bốn từ “giết người diệt khẩu” thôi mà cũng không kêu lên được Đoàn Phi liền lên tiếng:

- Đại nhân, Trương Vinh Quảng không chịu được, nếu cứ đánh tiếp e là gây chết người.

Tiền Như Kinh giật mình, quát:

- Dừng lại. Đem hắn lên đây cho ta!

Trương chủ sự được lôi vào công đường. Nhìn thảm cảnh của hắn, Tiền Như Kinh vừa ngạc nhiên vừa giận dữ đập bàn, quát:

- Các ngươi thật to gan. Mới có mười gậy thôi mà đánh người ra nông nỗi thế này. Các ngươi muốn giết người diệt khẩu hay sao? Là ai cho các ngươi đánh như thế?

Mấy tên nha dịch bị dọa đều nằm sấp xuống đất run rẩy nói năng lắp bắp, không ai dám lên tiếng. Tiền Như Kinh trong đầu nảy ra ra ý gì đó, quát:

- Còn không mau gọi thầy thuốc đến chữa trị cho hắn? Những người khác đem Trương chủ sự ra ngoài. Nếu như mai hắn không thể lên công đường ta sẽ cho đánh chết mấy tên các ngươi. Cút!!!

Ngoài sự tưởng tưởng của mình, hội thẩm hôm nay không đạt được kết quả gì. Điều này làm cho Đoàn Phi cảm thấy sự đáng sợ trong những mối quan hệ phức tạp của giới quan phủ. Đây mới còn là cái bộ máy quan phủ sau khi tan rã mới được thành lập lại có không quá một tháng trời.

Đoàn Phi mang nỗi lòng quay về Đô Sát Viện. Hắn đã hoàn toàn bị cô lập. Lúc mới đến, trước mặt bọn họ đối với hắn cung kính nhưng sau lưng thì khinh miệt. Bây giờ ngoài mặt bọn họ đều lười nhác làm việc, kẻ nào gặp hắn cũng muốn trốn tránh. Đến như gặp mặt chào nhau đôi câu ba câu thôi cũng tỏ ra lạnh nhạt, chua chát. Quan trường đúng là nơi không dễ dàng gì.

Lúc trước những kẻ nhìn thấy tiền đồ rộng mở của hắn thì chuẩn bị dựa dẫm, giờ đây chẳng thấy ai đến gõ cửa. Nhân tình thế thái! Trong lòng Đoàn Phi rất khó chịu nhưng hắn cũng không có cách nào để giải tỏa. Chịu không được đành viết đôi câu đối treo ở cửa rồi nghênh ngang ra đi. Dù sao giờ đây cũng chẳng có ai tiếp hắn, không bằng trở về nhà vui thú với cây cung, con ngựa.

Nhìn thấy hắn giận giữ mà ra đi như thế những tên tiểu ngự sử mười ba đạo giám sát của vài Đô Sát Viện bu lại, nhìn lên đôi câu đối đọc:

- Hoành mi lãnh đối thiên phu chỉ/ Phủ thủ cam vi nhu tử ngưu (tạm dịch: Trợn mắt coi khinh nghìn lực sĩ. Cúi đầu làm ngựa cho nhi đồng)

- “Hoành mi lãnh đối thiên phu chỉ/ Phủ thủ cam vi nhụ tử ngưu” Hay! Hay cho một câu đối. Các ngươi nói tên Đoàn Phi này đúng không phải là một kẻ thất học. Nếu thế thì làm sao mà biết được trong “ Tả truyện. Ai công năm thứ sáu” điển cố về trẻ chăn trâu? Một vị ngự sử khoảng ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, thân hình cao lớn khen nức nở.

Mười ba đạo giám sát ngự sử chỉ là những vị quan chính thất phẩm nhỏ có điều nếu như bọn họ được lệnh đi tuần thì quyền hạn không nhỏ chút nào. Vừa rồi lên tiếng chính là giám sát ngự sử đạo Phúc Kiến tên Quế Ngạc. Hắn ta tháng trước mới từ huyện An Tri được điều về nhận đô sát ngự sử đạo Phúc Kiến Đô Sát Viện Ứng Thiên, một thời gian dài không có việc gì để làm. Sau khi Đoàn Phi đến Đô Sát Viện hắn vẫn tỏ ý khinh thị nhưng hôm này nhìn thấy đôi câu đối này của Đoàn Phi thì cảm giác đã khác, có sự đồng cảm bởi vì hắn ta cững là kẻ từng không thuận theo thượng quan mà nổi danh. Nếu không thì sao phải từ một vị trí huyện lệnh tốt là thế lại bị điều về Đô Sát Viện dưỡng lão.

Người bên cạnh hắn là Nhung Văn Thịnh, người bạn duy nhất mà hắn kết giao trong Đô Sát Viện. Nghe hắn nói như thế Nhung Văn Thịnh buồn rầu đáp:

- Ta nào có biết? Hoặc là hắn nhờ trợ thủ làm cũng nên. Ngươi không thấy bên cạnh hắn lúc nào cũng có vị tiểu sư gia rất là xinh đẹp đó sao?

Quế Ngạc dường như không nghe thấy lời của Nhung Văn Thịnh, hắn nghiền ngẫm tỉ mỉ câu đối kia của Đoàn Phi. Hắn lẩm bẩm nói:

- Đây không phải là câu đối mà là một câu thơ sao? Ý tứ còn dang dở, chưa thỏa chí!!!

Nhung Văn Thịnh cười đáp:

- Mặc cho là câu đối hay là câu thơ, dù sao thì đó không phải là do tên tiểu tử đó làm ra. Không phải nói nhiều, hôm nay cũng chẳng có mấy việc để làm, chúng ta đi đánh bài đi, cái bài Đại Minh mà mới đây đang phổ biến quả không tồi. Ta đánh cùng với kẻ khác mà mãi không được, vẫn là đánh với ngươi ăn ý. Đi thôi, đi thôi... Đừng ưu tư cho dân cho nước nữa, nghĩ nhiều bạc tóc phỏng có ích gì!

Quế Ngạc nghĩ ngợi một chút, nói:

- Thôi khỏi, hôm nay thôi. Bản tấu hôm nay ta còn chưa viết.

- Thật là vô vị! Ngày nào cũng viết cái thứ đó ngươi không thấy chán sao? Nghe nói Hoàng thượng căn bản không xem đến. Ngươi có viết nữa cũng vô dụng.

Nhung Văn Thịnh khuyên thế nào cũng không được đành đi.

Quế Ngạc đứng tại chỗ đó nghĩ ngợi một lát, mắt vẫn nhìn chăm chú vào câu đối đó. Hai mắt bỗng sáng lên, vỗ tay nói:

- Cứ làm như thế đi! Tuyệt!

Đoàn Phi sớm đã về đến nhà, canh cửa nhìn thấy hắn liền nói:

- Thiếu gia, trong phủ có khách quý, nghe nói là chủ nhân của Bảo Đại Tường Ân Đức Tường?

Đoàn Phi trong bụng nghĩ ông ta đến thật đúng lúc. Hắn thưởng cho canh cổng một thỏi bạc nói:

- Mau dẫn ta đến gặp ông ấy.

Ân Đức Tường tuổi vào khoảng 50, tai to mặt lớn, gương mặt phúc hậu. Ông ta nhìn thấy canh cổng dẫn theo hai người vào, người phía sau thân hình hơi thấp, gương mặt khôi ngô tuấn tú, người phía trước thì mày cao mũi thẳng, khí khái ngời ngời liền đứng dậy nghênh tiếp. Ông ta nhìn cái người phía trước chắp tay nói:

- Đoàn đại nhân, lão hủ là chủ nhân Bảo Đại Tường Ân Đức Tường nghe thanh danh của Đoàn đại nhân đã lâu, chưa có cơ hội gặp. Nay được bái kiến, thật là thất lễ, thất lễ.

Đoàn Phi sau khi đáp lễ đáp:

- Ông chủ Ân mời ngồi. Quan hệ giữa ta và Bảo Đại Tường không phải là mối quan hệ bình thường, xin đừng khách khí. Ông chủ Ân hôm nay đích thân đến thăm không biết đem đếntin vui gì đây?

Ân Đức Tường cười vui vẻ, đáp:

- Quả nhiên là tin vui lớn. Một tháng trước chúng tôi có nhờ Binh Bộ Thượng Thư mới nhậm chức là Dương Nhất Thanh Dương đại nhân tiến cống Hoàng thượng bộ kính viễn vọng mà Đoàn đại nhân thiết kế. Vài ngày trước thôi Dương đại nhân đã tìm được cơ hội nói với Hoàng thượng và đem bộ kính viễn vọng đó dâng lên ngài. Hoàng thượng liền mệnh lệnh cho Công Bộ tìm đến Bảo Đại Tường chúng tôi đặt làm năm trăm bộ. Trước tiên là trang bị cho quân vùng biên ải và doanh trại trong kinh. Nếu như phản hồi tốt thì sẽ tiếp tục đặt Bảo Đại Tường chúng tôi ba ngàn bộ. Bảo Đại Tường chúng tôi cuối cùng cũng được Hoàng thượng để mắt tới. Đây đều là công lao của Đoàn đại nhân đấy.

Thực ra trước đây năm, sáu hôm Đoàn Phi đã nghe thấy thông tin này rồi, thậm chí còn biết rành mạch hơn cả Ân Đức Tường. Dương Nhất Thanh từng nắm Tam Biên, biết rõ sự quan trọng của quân bị nên lúc tiến cử với Hoàng thượng đã chỉ ra rất nhiều công dụng của nó. Chính Đức nghe thấy rất vui, cách vài ngày liền đem kính viễn vọng vào triều cho văn võ bá quan cùng dùng thử. Văn võ bá quan đều cảm thấy kinh ngạc, hiếu kỳ. Trong số đó thì nội các Dương Nhất Thanh, Phí Hoành và Kinh Vệ Đô Chỉ Huy Đồng Tri Thẩm Hi Nghi là tán thưởng nhất, còn Thủ Phụ Dương Đình Hòa tuy có dị nghị nhưng cũng chỉ là vấn đề đặt hàng với số lượng quá lớn mà thôi. Sau khi triều đình thảo luận thì một số lượng lớn kính viễn vọng sẽ được đưa vào trang bị cho binh lính.

- Nếu như không có sự khéo tay của những người thợ Bảo Đại Tường thì cứ cho là hạ quan nghĩ ra được cái đó đi chăng nữa thì cũng vô dụng.

Đoàn Phi và ông ta khen ngợi lẫn nhau vài câu. Đoàn Phi đi thẳng vào vấn đề, nói:

- Ông chủ Ân đem tin vui đến cho hạ quan tiện mang đến cho hạ quan ba phần lợi nhuận phải không? Ông chủ Ân đúng là khách khí quá. Hạ quan thường xuyên đi lại giữa Bảo Đại Đường, cho người làm nói với hạ quan một tiếng là được rồi mà.

Ân Đức Tường cảm thấy hơi khó xử, cười đáp:

- Đúng là tại hạ đến để báo tin vui. Còn ba phần lợi nhuận thì chỉ e có phần không thỏa đáng. Đoàn đại nhân thiết kế ra thứ này nên biết rõ chi phí để làm ra nó cao như thế nào. Năm trăm bộ nhìn thì có vẻ không nhiều nhưng mua một khối lượng lớn thủy tinh như thế Bảo Đại Đường đã chi ra một khoản tiền rất lớn mà ngân khoản bên Công Bộ kia thì chậm chưa tới nơi. Trong một thời gian lợi nhuận trong hiệp ước không có cách nào chi trả. Xin Đoàn đại nhân hiểu cho.

Đoàn Phi ồ lên một tiếng, tỏ ý thất vọng không nói lên lời. Ân Đức Tường nhìn bộ dạng của gã, nói một cách thăm dò:

- Đoàn đại nhân, thực ra lần này đến là muốn thương lượng với Đoàn đại nhân về vụ bài Đại Minh.

- Ông chủ Ân đích thân đến, hạ quan nghĩ là một vụ làm ăn lớn. Hạ quan xin rửa tai lắng nghe.

Đoàn Phi mỉm cười nói.

Ân Đức Tường nói:

- Bài Đại Minh đến nay đã bán ra hơn mười vạn hộp nhưng xem ra đã xuất hiện những bộ bài Đại Minh giả. Chúng tôi đã tìm mọi biện pháp, thậm chí đến báo quan phủ cũng không có cách nào ngăn chặn được. Những bộ bài Đại Minh giả mạo kia cáchchế tạo rất kém, giá cả vì thế rấtthấp. Bộ bài Đại Minh chính gốc của chúng tôi bán hai lượng một hộp trong khi những bộ bài giả mạo kia bán ra với giá chỉ mười đồng tiền đồng. Lệch nhau đến gần một trăm lần. Nửa tháng trở lại số bộ bài Đại Minh bán ra giảm một nửa.

- Cứ theo số lượng hiện tại, hợp đồng lần trước ký kết với Đoàn đại nhân nếu với cái tỉ lệ đó thì chẳng mấy nữa Đại nhân sẽ không thu được gì. Tiểu nhân đã nghĩ giùm đại nhân nên kiến nghị chấm dứt hợp đồng sản xuất bộ bài Đại Minh. Chúng tôi vui lòng ngoài ba phần lợi nhuận theo quy định sẽ đưa thêm một vạn lượng bạc cho đại nhân, đại nhân thấy thế nào?