Sau khi hít một hơi, Đoàn Phi bẩm báo:
- Ngụy đại nhân đến chậm một bước, ta đã sai người đem nhân chứng vật
chứng giao cho Hình Bộ, giao cho Chủ thẩm Tiền đại nhân rồi.
Nam Kinh Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử mặt lạnh băng, hừ một tiếng nói:
- Tốt, tốt, tốt. Đoàn đại nhân quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, đảm nhiệm
công việc ở Đô Sát Viện biết bao là vất vả, lại còn vì vụ án mà đi đến
Tô Châu, đúng là vất vả quá đi mà. Chi bằng ở nhà nghỉ ngơi vài ngày,
đợi đến khi vụ án kết thúc rồi hãy trở lại Nha phủ.
Mắt dõi theo Tả Đô Ngự Sử Ngụy đại nhân bừng bừng tức giận bỏ đi, Đoàn
Phi quay người trở lại trong vườn. Chỉ thấy một đám người Quách Uy, Hồng Bang đã chuẩn bị sắp xếp đợi hắn rồi. Đoàn Phi nhìn mọi người, nói:
- Lát nữa mọi người cứ y kế hoạch mà hành động. Dung nhi, ngươi thật sự không sao chứ?
Tô Dung gật gật đầu, nói:
- Công tử yên tâm. Trừ phi trên đường bị cao thủ chặn lại, chứ tuyệt nhiên không có vấn đề gì.
Đoàn Phi gật đầu một cách dứt khoát, nói:
- Tốt lắm. Vậy thì mọi người theo kế hoạch xuất phát thôi.
Thạch Bân, Hồng Bang, Tưởng Tuấn, Quách Uy bốn người mang theo vài cái
trùm đầu rồi dần dần lần lượt theo cửa trước và sau tỏa ra bốn hướng rời Đoàn phủ. Họ men theo những con đường quanh co khác nhau từ phía Phủ
nhằm về ba Ti Đông Bắc của phủ Ứng Thiên mà xuất phát. Họ rời đi không
lâu, Tô Dung cũng thay một bộ y phục đen rồi lẳng lặng đi.
Đoàn Phi nhìn theo bóng nàng rời đi, tim đập loạn nhịp rất lâu. Ngày
thường nhìn không ra, một tiểu thư sinh tiểu a hoàn thay trang phục một
cái đã thành một hiệp nữ với đường cong gợi cảm tuyệt đẹp. Khiến cho
Đoàn Phi sau khi trở lại Đại Minh, đã lâu rồi chưa nhìn thấy mỹ nhân tim đập rộn hết cả lên.
Kế Nghi binh của Đoàn Phi không phải lần đầu được triển khai. Hắn biết
Phủ của mình xung quanh đều có người canh gác, nói không chừng còn có
người giữa đường đánh chặn lại. Chiêu này tất sẽ mang lại không ít điều
phiền toái cho kẻ thù, chẳng sợ gì kẻ thù có thể xuyên thủng những điểm
yếu của kế này. Trực tiếp truy đuổi tới điểm này rồi tới ba Ti Nha môn ở Kinh Kỳ (Kinh Đô và vùng lân cận), cần phải vượt qua mai phục ở bên
ngoài Thái Bình Môn của đê Thái Bình. Mục đích này của Đoàn Phi coi như
đã đạt được. Bốn nhóm người ngựa lên đường chỉ là nghi binh. Người thật
sự được cử đến Hình Bộ để gặp Tiền đại nhân lại là Tô Dung mang theo một phong thư. Tin chắc rằng Tô Dung nhất định sẽ làm được việc.
Tô Dung thay hắc y xong liền xuyên qua các con ngõ của Ứng Thiên phủ,
giống như mị ảnh trong màn đêm, không một tiếng động. Từ trên cao, nàng
nhìn xuống Đoàn Phủ thấy được hai nhóm người xuất phát, những người ở
trước và sau nhóm này do hoảng loạn mà chạy cuống quýt lên. Sau khi đã
ổn định thì những người này cũng phân công nhau đi về hướng Thái Bình
Môn. Xem ra, quân địch quả thật có cao thủ trấn thủ. Tô Dung cười nhạt
trong lòng rồi tiếp tục chạy như bay. Bỗng dưng chột dạ, nàng chậm rãi
đứng lên quay người lại, thì thấy không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tu sĩ áo trắng thân chưa đến mười thước ở sau lưng mình.
- Thị nữ phò tá Đô Sát Viện Hữu Đô Thiêm Ngự Sử Đoàn Phi, Đệ tử Minh Tâm Sư Thái phái Nga Mi, Phù dung Tiên tử Tô Dung Tô nữ hiệp, không thể
tưởng tượng là chúng ta lại gặp nhau nhanh đến vậy hả?
Tu sĩ áo trắng phong thái khoan thai nho nhã nói một tràng rõ ràng lai lịch của Tô Dung.
Tô Dung hừ một tiếng, rút kiếm ra, chỉ vào đối phương nói:
- Toái Ngọc Môn yêu đạo, Toái Ngọc Chỉ Lạc Cảnh Dương. Mười năm trước
tham gia bao vây tấn công Sư tôn ta. Ta đang muốn đi tìm ngươi, không
ngờ ngươi đã tự đến nộp mạng.
Toái Ngọc Chỉ Lạc Cảnh Dương ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói:
- Ngươi quả nhiên là đệ tử của tiểu ni cô Minh Tâm. Không ngờ rằng ngày
đó bà ta trọng thương lui về, từ đó không có tin tức gì, thì ra là âm
thầm bồi dưỡng ra một đệ tử giỏi như thế này. Ngươi nhập môn có lẽ vẫn
chưa đến mười năm, vậy mà Hoa mai thần kiếm đã luyện đến Cửu đóa, thật
là hiếm thấy. Trong số các nữ hiệp giang hồ hiện nay có lẽ chỉ có tiểu
ni cô Linh Tuyết Khám của Thiên Môn mới có thể đánh bại ngươi. Đáng
tiếc, đêm nay đóa hoa hiếm thấy của Võ Lâm còn chưa kịp nở rộ thì đã bị
tan nát dưới Toại Ngọc Chỉ của ta rồi.
Lạc Cảnh Dương dữ tợn cười rộ lên, nói:
- Ngươi yên tâm. Ta sẽ không ác độc đến mức ra một đòn chí mạng để lấy
mạng của ngươi. Toại Ngọc Chỉ của ta nhiều khi rất nhẹ nhàng, chỉ làm
cho ngươi sống lên chết xuống đến khi ngươi phải cầu xin ta dừng tay.
Sau đó, ta sẽ dùng Toại Ngọc chày chơi ngươi bảy ngày bảy đêm, chơi chán thì sẽ phá khí huyết của ngươi, cắt gân tay gân chân rồi đem ngươi đến
cho ông chủ của Khoái Hoạt lầu. Bắt ngươi hàng đêm phải tiếp khách, từ
những kẻ tiểu thương cho đến bọn khố rách áo ôm đều có thể hưởng thụ
thân thể mềm mại của đệ tử cao thủ phái Nga Mi. Ngươi chuẩn bị xong
chưa?
Tô Dung tuyệt nhiên không có chút dao động, nàng bình thản nói:
- Sư tôn năm đó từng nói với ta rằng, lời của ngươi chỉ giống như tiếng chó sủa. Sư tôn quả nhiên cao minh.
Lạc Cảnh Dương cười gằn nói:
- Hy vọng rằng đến lúc rên rỉ dưới háng của ta thì ngươi vẫn còn có thể
bình tĩnh như vậy. Như thế càng làm cho ta thêm hưng phấn. Hôm nay, cao
thủ Toại Ngọc Môn ta sẽ dốc toàn bộ sức lực. Ngươi cho rằng cái quỷ kế
này của Đoàn Phi có thể thực hiện được sao? Đêm nay, bên ngoài Bình An
Môn sẽ có một trận huyết chiến, chẳng có ai hay biết gì, bởi vì thi thể
của bọn chúng đều đã bị quăng xuống hồ Huyền Vũ cho lũ cá xơi rồi.
Tô Dung thản nhiên cười, nói:
- Tại sao ngươi còn chưa động thủ? Ngươi đang sợ điều gì chăng?
Lạc Cảnh Dương bị nàng nói trúng tim, chột dạ mà cười lạnh lùng, nói:
- Ta sợ? Ta biết sợ từ khi nào vậy? Cho dù là Sư phụ ngươi đến đây ta
cũng sẽ bắt bà ta cúi đầu chịu trói dưới Toại Ngọc Chỉ của ta. Hừ! Ngươi chỉ là hậu bối, ta chấp ngươi ba chiêu. Đến đánh ta đi.
Tô Dung vẫn thản nhiên như cũ. Nàng nhẹ nhàng lướt về phía trước, kiếm
trong tay rơi ra ba đóa hoa mai, sau đó thanh kiếm dừng lại trên không
trung. Tô Dung nói:
- Thân thủ của tiền bối không chê vào đâu được. Tô Dung không thể nào xuất kiếm, ba chiêu đã xong. Kính xin tiền bối chỉ giáo.
Lạc Cảnh Dương mặt đỏ gay lên, tức giận nói:
- Đã như thế thì ta sẽ không khách khí nữa.
Y vung tay áo lên, nhảy về phía trước một bước. Trong phút chốc, trước
mặt Tô Dung chỉ còn nhìn thấy hai tay áo phần phật đập tới, khí mạnh đến mức thổi tung những sợi tóc của Tô Dung. Nàng hơi nheo mắt vào rồi
thoắt cái xuất kiếm. Đúng là chiêu Hoa mai phun nhị của Hoa Mai Thần
Kiếm phái Nga Mi.
Lạc Cảnh Dương không dám khinh suất. Thanh kiếm trên ống tay áo trái của y vung lên một cái, thì bàn tay giấu trong ống tay áo đột nhiên chộp
bắt đóa hoa mai kia.
Chiêu này hai bên sử dụng chỉ là chiêu thăm dò. Tô Dung rút kiếm, lui về sau một bước rồi đột nhiên vung ngang thanh kiếm. Đúng là chiêu số
phòng thủ Vọng mai chỉ khát (Trông mơ đỡ khát) trong Hoa Mai Thần Kiếm.
Lạc Cảnh Dương tấn công cẩn trọng, Tô Dung phòng thủ kiên cố. Sau mấy
chiêu vừa rồi, Lạc Cảnh Dương đã mất đi kiên nhẫn. Hắn nhìn thấy Tô Dung lại xuất chiêu Vọng mai chỉ khát (Trông mơ đỡ khát), bèn duỗi ngón tay
mà vẩy ra. Ngay sau đó, thanh kiếm trong tay Tô Dung bị đẩy ra, thần sắc thay đổi lùi lại hai bước, chân có chút loạng choạng.
Lạc Cảnh Dương hoan hỉ nói:
- Hóa ra là miệng cọp gan thỏ, tốt mã dẻ cùi. Lão phu suýt nữa đã bị
ngươi lừa gạt. Sớm nay thần kiếm đánh đến là do Sư phụ ngươi xuất chiêu
phải không? Đáng tiếc quá. Nếu ngươi mà học thêm vài chiêu nữa thì ta đã không hạ được ngươi rồi. Bây giờ hãy khuất mắt đi cho ta.
Sau một tiếng rống chói tai, Lạc Cảnh Dương nhảy vọt về trước một bước.
Tay phải của y đột nhiên vung về phía vai phải của Tô Dung. Chỉ nhìn
thấy bàn tay y đen lạnh lại như sắt, cùng với cú xuất chưởng là một trận cuồng phong cuồn cuộn bốc lên, khóa chặt Tô Dung ngay tại chỗ.
Tô Dung hai mắt lộ ra một tia kinh hoảng, kiếm trong tay bị Lạc Cảnh
Dương khống chế ở bên ngoài không thu lại được. Nàng lấy cái gì để chống lại được Toại Ngọc Chỉ nổi tiếng của Lạc Cảnh Dương đây?
Lạc Cảnh Dương nhận thấy tay của mình sẽ cắt trên bờ vai của Tô Dung một chưởng. Sau khi bị thương, Tô Dung lại chịu không nổi nữa, chẳng phải
là dễ như trở bàn tay hay sao? Trong lòng đang nổi lên tà niệm, cảm thấy biến đổi rất lớn. Chỉ nhìn thấy Tô Dung đột nhiên chùn vai lùi bước,
không ngờ lại nhẹ nhàng linh hoạt thoát khỏi đòn khống chế tấn công tâm
thần và khí công của Lạc Cảnh Dương. Ngọc Chỉ ở tay trái nàng tung bay,
tựa như hoa lan tuyệt đẹp, nhằm vào tay trái của Lạc Cảnh Dương mà tấn
công.
Nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, trong lòng Lạc Cảnh Dương hiện lên một
danh từ nổi tiếng Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, Y chợt hoảng hốt, muốn rút tay về nhưng đã quá muốn. Tay trái của y bị khóa bởi trường kiếm của Tô
Dung, chiêu thức của tay phải có xuất hết nhưng rốt cuộc cũng không
thoát khỏi Lan Hoa Chỉ xuất quỷ nhập thần.
Tô Dung nhẹ nhàng điểm vào huyệt Kinh thủ thiếu âm tâm, sắc mặt Lạc Cảnh Dương bỗng trắng bệch, y thét lên một tiếng, tay áo rách toác ra. Tay
trái của hắn cầm chặt lấy khuỷu tay phải, vừa lui vừa hét lớn:
- Không ngờ ngươi lại biết được vị trí huyệt khí của ta.
Tô Dung đuổi theo như bóng với hình đuổi lên trước, nhẹ nhàng mà vun vút đâm kiếm tới. Lạc Cảnh Dương trơ mắt nhìn đường kiếm tới, có tránh cũng không tránh nổi. Lúc này, huyệt khí của y đã bị phá hủy, Toại Ngọc Chỉ
cũng đã bị phế hơn phân nửa, bàn tay cũng trở lại màu lúc đầu, nên không thể nào mà chống lại được. Đường kiếm kia từ dưới xương sườn đâm thẳng
vào tim y.