Ồ, là ta vội quá, ta xin lỗi. Tuy nhiên sau này còn gặp chuyện như
thế này, nếu có thể đánh thức ta sớm thì hãy đánh thức sớm chút nhé.
Đoàn Phi nói rồi lại bổ sung thêm một câu:
- Đương nhiên vẫn phải chú ý tới sự an toàn của ta.
- Biết rồi!
Tô Dung tức giận đáp. Sau đó giúp Đoàn Phi mặc quan phục, rồi lại giúp
hắn đội mũ lên. Đoàn Phi còn chưa rửa mặt thì đã đi ra ngoài.
Lúc hai người xuất hiện trong đại sảnh, Bành Phán quan và Tô Huyện lệnh đang bàn chuyện chính sách dân sinh của địa phương. Thấy Đoàn Phi đi
ra, hai người vội vàng đứng dậy nghênh đón. Đoàn Phi đáp lễ cùng bọn họ
rồi ánh mắt lướt khắp đại sảnh nói:
- Người bóc cáo thị kia đâu?
Tô Huyện lệnh nói:
- Đoàn đại nhân, chúng tôi đã hỏi rõ lai lịch của người chết, người dân trong thôn đó đã cầm tiền thưởng đi khỏi rồi.
- Đi rồi? Có biết y đi đâu rồi không?
Giọng Đoàn Phi hơi cao lên, dường như có chút bất mãn. Tim Bành Hưng đập mạnh, vội vàng nói:
- Đoàn đại nhân, điều này có quan hệ gì đâu. Chẳng lẽ ngài nghi ngờ y chính là hung thủ?
Đoàn Phi định thần lại nói:
- Cũng không phải như thế. Tiền thưởng không nhiều, chắc có lẽ không
thể hấp dẫn được hung thủ tự lộ diện ra được. Nhưng ta lo tên này sẽ
chạy đi báo tin với thân nhân người chết. Rồi dọa hung thủ chạy mất.
Người chết là người ở đâu? Bảo người trông ngựa khẩn trương chuẩn bị
ngựa, chúng ta lên đường ngay lập tức.
Đem theo mối nghi ngờ, mọi người đều cùng cưỡi ngựa đi về thôn Thục Tây ở bên Diêm Khê Thủy phía tây huyện.
Ra khỏi thành không lâu, chỉ thấy phía trước có một người mặc áo vải
đang đi rất vội vàng. Sài Tuấn Phú đi bên Đoàn Phi đột nhiên đi sát lại
Đoàn Phi nói:
- Đoàn đại nhân, người nông dân phía trước có vẻ như là người hôm nay bóc bố cáo.
Đoàn Phi giơ tay lên hô:
- Mọi người cho ngựa chạy chậm lại. Thạch Bân, Quách Uy, dẫn người nông dân kia lại đây cho ta.
Đoàn ngựa đang chạy như bay lập tức dừng lại. Thạch Bân, Quách Uy nhanh chóng dẫn tên nông dân kia đến trước mặt Đoàn Phi. Huyện lệnh huyện
Thượng Cao chỉ vào y trách mắng:
- Ngươi đi vội thế làm gì? Hay là đi báo tin cho hung thủ?
Tên nông phu kia sợ run hết cả người, nghe thấy lời của Tô đại nhân thì vội vàng biện bạch cho mình:
- Không có ạ, đại nhân, con chạy về chỉ là để báo tin vui cho người nhà họ Đậu thôi ạ.
Có Thượng quan ở đây, lẽ ra Huyện lệnh không nên cướp lời. Chỉ là trong lòng sốt ruột vì mình đã làm sai chuyện, tình thế nhất thời cấp bách.
Câu thứ hai thì không dám cướp lời nữa. Đoàn Phi thì chẳng để ý những
tình tiết nhỏ nhặt này. Hắn nắm lấy sơ hở trong lời của tên nông phu
quát:
- Báo tin mừng? Ông lão nhà họ Đậu chết con trai, phu nhân
thì mất chồng, thế mà ngươi lại có thể đi báo tin vui cho người ta? Lẽ
nào muốn ăn đòn? Không khai báo rõ ràng, thì chẳng cần đợi người nhà họ
Đậu đánh ngươi, ta sẽ cho người đánh nát cái mông của ngươi trước.
Tên nông phu kia sợ giật cả mình, vội quỳ xuống đất nói:
- Đại nhân minh giám, tiểu nhân nói sai rồi. Tuy nhiên cũng không hoàn
toàn sai. Tên họ Đậu kia thật sự không phải một người tốt. Nó là một tên ác bá lớn nhất của thôn Thục Tây. Nó thường xuyên sinh chuyện cãi nhau
với người cùng thôn. Rồi còn hễ nói không hợp nhau là ra tay đánh người. Nó còn thích uống rượu, cứ uống rượu vào là đánh vợ. Ai ngăn cản thì
đánh người đó. Đến cả lão tử nhà nó cũng bị nó đạp cho mấy phát. Kẻ này
ngỗ ngược tới cực điểm, không ai có thể trị được.
- Mấy tháng trước nó bị người ta xúi giục đi ra ngoài. Nghe nói là đi tòng quân ở
đâu đó, dựa vào cơ thể khỏe mạnh nên làm được chức quan nhỏ. Rồi lại tìm đàn bà cùng chung sống ở bên ngoài. Chúng thảo dân chỉ hy vọng nó chết
luôn ở bên ngoài đi, đừng quay về nữa. Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy
bức hình của nó dán ở cổng thành. Tiểu nhân thèm chút tiền thưởng nên đã đi bóc cáo thị. Sau khi lấy được tiền thưởng thì mua ít gạo chuẩn bị
đem về đưa cho ông lão nhà họ Đậu và vợ Đậu Phát để họ sống đàng hoàng
một chút. Không ngờ lại bị đại nhân hiểu lầm.
- Thì ra là như thế.
Đoàn Phi trầm ngâm nói:
- Ngươi nói y rất hay đánh vợ, đến cả bố đẻ cũng đánh, điều này là sự thật?
- Tiểu nhân không dám lừa đại nhân. Chuyện này toàn bộ người trong thôn đều biết. Rất nhiều người còn tận mắt nhìn thấy.
Người đàn ông nhà quê nói.
Đoàn Phi gật đầu nói:
- Được rồi. Ta tạm tin lời ngươi. Ngươi ra sau đi từ từ, Bản quan đi trước tới thôn các ngươi điều tra vụ án đây.
Đám Đoàn Phi lại một lần nữa khởi hành, phi ngựa lên đường. Chạy khoảng nửa canh giờ, vượt qua con sông Tà Khẩu Thủy rồi đi thới thôn Thục Tây.
Từ xa mọi người đã nhìn thấy một cây dong rất lớn. Tên nha dịch dẫn đường nhanh nhẹn nói:
- Sắp tới rồi, qua cái cây dong kia một chút chính là cửa thôn Thục Tây.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, mọi người bị phơi nắng cũng có phần hơi khát. Nghe nói thế thì lập tức trở nên sôi nổi hơn. Mọi người nhanh
chóng quất roi thúc ngựa đến dưới cây dong. Chỉ trông thấy có mấy người
già đang ngồi hóng mát dưới cây dong. Trông thấy đội quan sai cưỡi ngựa
chạy như bay tới thì trên mặt bọn họ đều có chút kinh hãi.
Một cụ già trong số đó đứng lên chống gậy đi tới ven đường, hướng về phía đám người hỏi:
- Lão là Đậu Minh, trưởng thôn Thục Tây, hoan nghênh các vị quan sai.
Một tên nha dịch vì muốn nịnh bợ ba vị đại nhân, nghe thấy vậy thì quát:
- Cái mắt chó của ngươi mù rồi sao, không trông thấy ba vị đại nhân hả? Ba vị đại nhân hạ mình đích thân tới thôn Thục Tây các ngươi. Đây là
phúc khí thôn Thục Tây các ngươi phải tu luyện cả mấy ngàn năm mới có
được. Còn không mau thông báo cho người trong thôn, hầu hạ các vị đại
nhân cẩn thận.
- Không cần đâu!
Đoàn Phi quát lên vẻ
không vui. Hắn lập tức thúc ngựa lên phía trước, xoay người xuống ngựa
rồi đưa dây cương cho Tô Dung theo cạnh. Hắn nói với cụ già kia bằng vẻ
mặt ôn hòa:
- Ông cụ, cụ đừng sợ. Chúng ta tới để tra án, không
quấy rầy địa phương đâu. Xin hãy tìm một người trẻ tuổi dẫn bọn ta tới
nhà Đậu Phát đi.
- Đậu Phát?
Lão trưởng thôn nhìn Đoàn Phi nghi ngờ, rồi lại nhìn những người khác. Ông cụ không biết được sự
sang trọng thể hiện trên quan phục. Có mắt mà không trông thấy núi thái
sơn, cho rằng Phán quan Bành Hưng râu ria đầy mặt kia mới là quan lớn.
Ông cụ hướng về phía y quỳ lạy nói:
- Trưởng thôn Thục Tây khấu
kiến ba vị đại nhân. Đại nhân, có phải tên súc sinh Đậu Phát kia lại gây ra nghiệp chướng gì ở bên ngoài rồi không ạ? Nó sớm đã ân đoạn nghĩa
tuyệt với người thôn Thục Tây chúng con. Chuyện của nó giờ hoàn toàn
không liên quan tới người dân Thục Tây chúng con nữa. Cho dù tên súc
sinh đó có chết ở bên ngoài, thì chúng con cũng không cho phép đem thi
thể nó về thôn đâu ạ.
Bành Hưng vội nhảy xuống ngựa, đỡ lão trưởng thôn dậy rồi nói với lão:
- Cụ à, vị Đoàn đại nhân bên cạnh cụ đây mới là chủ quan ngày hôm nay.
Ta chỉ đi tháp tùng Đoàn đại nhân thôi. Cụ có gì muốn nói thì hãy nói
với Đoàn đại nhân đi.
Lão trưởng thôn dụi dụi mắt, bái lạy
Đoàn Phi một lạy. Đoàn Phi thấy ông lão tóc bạc phơ, đến cả đứng cũng
còn khó khăn, làm sao có thể để ông lão bái lạy được nên vội vàng đỡ lấy ông cụ rồi nói:
- Cụ à, cụ tuổi tác đã cao như thế, thật sự ta
không nhận nổi đâu. Cụ cứ đứng nói chuyện thì hơn. Không giấu gì cụ, bọn ta đúng là vì Đậu Phát mới tới đây. Bọn ta chuẩn bị tới nhà anh ta xem
xét, hỏi phụ thân và vợ anh ta mấy câu mà thôi. Cụ cứ yên tâm đi.
Trưởng thôn Đậu Minh vẫn có chút lo lắng dài dòng:
- Đại nhân, những chuyện tên súc sinh đó làm thật sự không liên quan
đến người thôn Thục Tây chúng con đâu. Cha nó và vợ nó đều là những
người số khổ.
Chẳng mấy chốc thì tới được nhà Đậu Phát. Đám
sai dịch chẳng cần dặn dò, ngay lập tức tản ra bốn phía bao vây xung
quanh nhà Đậu Phát. Người dân thôn Thục Tây nhao nhao báo tin cho nhau,
chẳng mấy chốc đã vây quanh thành một vòng lớn.