Nghe bọn họ nói, Chính Đức đột nhiên có cảm giác dường như hai người này biết y là ai. Thế nhưng khi nhìn lại thấy cả hai đều không hề đổi sắc,
mà Đoàn Phi còn bình tĩnh nhìn chính mình, sau đó lẳng lặng nhấc chén
trà uống một ngụm rồi nhìn sang nói với Tô Dung: - Dung nhi, ngươi quên
mời chúng ta uống trà rồi.
Tô Dung lúc này mới giật mình, hô lên một tiếng rồi nói:
- A, hôm nay tiểu nữ làm sao vậy? Cái gì cũng quên hết cả, trà lạnh rồi Chu công tử đừng uống, để tiểu nữ giúp ngài rót ly trà mới.
Chính Đức cười nói:
- Cô nương đừng lo, trà nguội chút mới tốt, nguội rồi vị mới đậm.
- Giọt giọt đậm hương, ý vị như vẫn còn lưu luyến…
Đoàn Phi nhân tiện khoa trương một chút, khiến cho Chính Đức vui vẻ.
- Đoàn lão đệ ngươi đúng là xuất khẩu thành thơ, tùy tiện ngâm nga một
khúc thế nào lại khiến Đường đại sư phải nhọc công suy nghĩ hồi lâu? Hay ông ấy ngủ quên mất rồi?
Đường Bá Hổ nghe vậy liền mở mắt, cười đáp lại:
- Đâu có đâu có, khúc nhạc này Đường mỗ càng nghĩ càng thấy nó tinh tế, không tin ta có thể đàn cho các vị nghe thử xem.
Đường Bá Hổ đặt thất huyền cầm lên gối, chậm rãi gảy đàn. Trong tiếng
đàn kia mơ hồ vẫn mang dáng dấp khi Đoàn Phi ngâm hừ, nhưng hầu như đã
hoàn toàn thay đổi. Nghe xong khúc đàn, Chính Đức hớp một ngụm lớn nước
trà, sau đó quay sang nói với Đoàn Phi:
- Cuối cùng ta cũng hiểu
cái gì gọi là ngươi phổ nhạc Đường đại sư trau chuốt, khúc nhạc này nghe lên tựa như nhạc khúc của thiên cung, so với lúc trước ngươi ngâm xướng thì khác xa một trời một vực.
Đoàn Phi nghe vậy chỉ đành nhăn mặt cười khổ, Đường Bá Hổ lại nói:
- Phổ nhạc cũng như làm thơ, đều cần phải có linh cảm đúng lúc. Nếu
không có chủ nhân gợi ý, ta cũng không thể nghĩ ra được nhạc khúc tuyệt
vời như vậy. Thế nên công lao này phải tính cho chủ ta. Chủ nhân, ngài
thấy bản nhạc ấy thế nào?
Đoàn Phi khen nhạc như tiên âm du dương, sau đó nói:
- Ca cũng ca rồi, đàn cũng đàn rồi, chúng ta chơi bài đi, vẫn chơi luật cũ, một trăm phân một lượng bạc. Ta với Chu huynh là mới gặp lần đầu,
vậy nên cơ hội thắng của hai vị rất lớn đấy.
Đường Bá Hổ nhăn nhó cười khổ, còn Tô Dung thì không phục nói:
- Tới thì tới, ai sợ chứ, hôm nay muội phải lấy hết số bạc đã thua huynh lần trước.
Chính Đức vốn mê chơi bài, vừa nghe nói vậy liền cao hứng không thôi,
bốn người ngồi trong khoang thuyền đánh mấy lượt. Đường Bá Hổ liên thủ
với Tô Dung quả nhiên vượt xa Giang Bân cùng Tiền Ninh, hai phe đều có
lúc thắng lúc thua. Chính Đức say mê cực kì, y và Đoàn Phi càng chơi
càng ăn ý, mỗi khi thắng liền hô hào chia phần, đến lúc thua thì giậm
chân than thở, chơi đến nỗi quên trời quên đất, ngay cả hai tên oan gia
bị bỏ lại bên ngoài cũng bị quên khuấy đi mất.
Tiền Ninh thản nhiên câu cá, trong lúc ấy vẫn không quên liếc sang phía Giang Bân, lúc này đang nôn nóng không yên. Lần này Giang Bân đi sai một nước, sau này có lẽ sẽ không còn dễ chịu như trước. Làm đế vương căm ghét nhất là
những kẻ dưới tay tuy ngoài mặt xu nịnh nhưng bên trong ngấm ngầm chống
đối, mà Giang Bân vừa đúng lúc lại thể hiện như thế, hơn nữa còn bị phản bác ở đương trường. Đây chính là ý trời, thế sự luân phiên xoay chuyển, Giang Bân ngươi cũng đến lúc xuống chó rồi.
Nhớ lại năm ấy
Giang Bân cũng nhờ Tiền Ninh tiến cử, lại nhờ hắn dùng đạo dụng binh lấy được lòng hoàng đế mà đường quan lộ rộng mở, công danh lên cao như diều gặp gió. Cũng từ sau đó hắn thỏa sức làm mưa làm gió, không coi họ Tiền hắn ra gì. Tiền Ninh cũng không phải kẻ yếu ớt lương thiện, hai bên
tranh đấu gay gắt đã lâu nhưng y ngày một yếu thế. Đúng lúc này thế sự
lại xoay chuyển, Tiền Ninh không thể không nghĩ cách, nhân cơ hội này
giáng một đòn vào Giang Bân, thậm chí lật ngược thế cờ.
- Ừm, không phải họ Đoàn kia từng nói hắn có nhờ người của Bảo Đại Tường đem
một món đồ gì đó trình lên Hoàng Thượng sao? Nhưng dạo gần đây ta với
Giang Bân tuy thường xuyên gặp mặt Thánh Thượng lại chưa từng thấy ai
trình lên vật gì, không bằng thế này đi…
Tiền Ninh gọi một tên Cẩm Y Vệ đến gần căn dặn mấy câu, sau đó người kia lập tức lĩnh mệnh lên một con thuyền dời đi.
Giang Bân thấy vậy chỉ lạnh lùng hầm hừ vài tiếng rất nhẹ, tuy hắn nắm
quyền giám sát Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng, thế nhưng bọn người đó từ trên
xuống dưới đều ngấm ngầm không phục hắn. Biết rõ Tiền Ninh giở trò nhưng hắn cũng không thể đi hỏi, ngộ nhỡ lại cấp cho kẻ thái độ bất minh kia
cơ hội đẩy mình vào thế bí, Giang Bân cũng đoán trước họ Tiền kia sẽ ăn
nói ra sao:
- Hồi bẩm đại đô đốc, ta cảm thấy hơi đói bụng nên
mới sai bọn họ quay về Hải An trấn mua bánh nướng ăn cho đỡ đói, làm
phiền đại đô đốc phải quan tâm rồi.
Lúc này Giang Bân chỉ có
thể sai thủ hạ của mình đi theo. Tiền Ninh nhìn thấy lại thêm một con
thuyền lặng lẽ rời khỏi đội ngũ thì âm thầm cười lạnh:
- Chim sợ cành cong thì còn gì phải sợ.
Chính Đức càng chơi càng nghiện, thẳng đến khi mặt trời đã ngả về tây
mới đồng ý quay về. ĐoànPhi mời hắn đến nhà mình làm khách, Chính Đức
cũng vui vẻ nhận lời, còn đòi tiếp tục ván bài sau khi ăn cơm tối. Đoàn
Phi trong lòng tự cảm thấy chột dạ, tuy vậy nhưng ngoài miệng vẫn sảng
khoái đáp ứng.
Trên đường trở về, sắc mặt Chính Đức lại bình
thường như trước, dường như đã không còn tức tối Giang Bân cùng Tiền
Ninh. Về đến nhà, Đoàn Phi mời Đường Bá Hổ ở lại đàm đạo văn chương với
Chính Đức, còn bản thân thì lôi kéo Tô Dung đi vào trong bếp.
Không lâu sau, một bàn tiệc toàn cá đã sẵn sàng, Chính Đức lúc này đã
đói bụng, đúng lúc hương thơm món ăn đưa tới làm hắn không nhịn được,
nước miếng chảy ròng cũng quên lau.
Cá hầm, cá kho, cá chua
ngọt, cá nấu cay, cá hấp, còn có một bát canh đầu cá, ăn cùng với mấy
món đồ ăn nóng hổi cùng rau trộn hoa quả. Một bàn yến tiệc này quả thực
là đủ cả sắc hương vị, nhất là món rau trộn, Chính Đức chưa bao giờ ăn
thức nào như vậy.
- Tất cả đây đều là ngươi làm sao? Đoàn lão đệ thật đúng là biết cách làm người khác giật mình.
Chính Đức vừa ăn vừa kinh ngạc mà nói, cũng luôn mồm đưa thức ăn vào miệng.
Đoàn Phi cười nói:
- Ta chỉ biết khua môi múa mép, người làm thật sự là Dung Nhi, công này ta sao dám nhận chứ.
Chính Đức khen:
- Kẻ bề trên phải nên như thế, xem ra Đoàn lão đệ rất tinh thông thuật
dùng người. Ô, món cá này cay quá, nhưng mùi vị cũng không tồi. Năm kia
ta có thử ăn ớt, đến Giang Nam này không ngờ lại là món phổ biến như
vậy.
Đoàn Phi đáp:
- Không phải vậy, số ớt này đều là
do bạn thân của Đường tiên sinh là Chúc Duẫn Minh đưa tới. Ông ấy làm
quan ở Quảng Đông gần kề Nam Dương, không ít rau quả từ Nam Dương đưa
tới đều đã bén rễ nảy mầm. Tỷ như giống cà chua này cũng đến từ Nam
Dương, bởi vì hình dáng nó tương tự quả cà nên mọi người liền gọi là cà
chua, loại cà đến từ ngoại bang.
Chính Đức cũng gật gù tán thưởng:
- Ừm, tên cũng được, loại quả này vừa chua lại ngọt, ăn cũng ngon
miệng, khiến người ăn vào nhớ lâu vô cùng, chẳng hay quý phủ có hạt
giống hay không? Ta muốn đem về trồng thử một ít.
Đoàn Phi nói:
- Cà chua có thể ăn sống cũng có thể nấu chung với món ăn, vừa ngon lại bổ, ăn nhiều cà chua không những có thể tăng cường sức khỏe mà còn bồi
bổ dung nhan, trong nhà vẫn còn ít hạt giống, lát nữa ta sẽ cho người đi lấy.
Trong lúc ăn, Đoàn Phi cũng nhân tiện nói về phong thổ
Tây Dương, Chính Đức càng nghe càng thích, chỉ hận không thể lập tức
căng buồm mà tới, biến thành hải tặc cướp mỹ nữ Tây Dương, đem tất cả
của cải cùng đồ ăn ngon trở về.