Chính Đức nhíu mày, y vốn không định hỏi những điều này nhưng không ngờ lại khiến Đoàn Phi nói ra nhiều điều như vậy. Lời nói tuy nghiêm trọng
mà thống thiết, nhưng trong thâm tâm Chính Đức vẫn có chút không tin
tưởng lắm. Trong lúc phân tích tình hình, Đoàn Phi vẫn không quên trộm
nhìn sắc mặt y, thấy y vẫn còn do dự thì chỉ ảo não thầm thở dài rồi
tiếp:
- Hiện giờ chốn quan trường ngày càng hủ bại, tham ô đã
thành chuyện thường ngày, vậy nên phải dùng cách cứng rắn mà ổn định lại thời thế. Loại bỏ đám quan viên bảo thủ trì trệ, đề bạt những người có
chí phấn đấu, cộng thêm tư tưởng linh hoạt. Hiện nay đương kim hoàng
thượng đã đứng tuổi, rất cần một nhóm thần tử tuổi trẻ có triển vọng,
dám nghĩ dám làm để phụ tá. Nhìn khắp các đấng minh quân đời trước có
mấy ai chỉ chăm chăm trọng dụng đám cựu thần? Lựa chọn nhân sĩ cũng
không cứ phải qua con đường khoa cử, Đại Minh ta từ ngày khai quốc đến
nay Thái tổ hoàng đế, Vĩnh Lạc hoàng đế đều trọng dụng những nhân tài
được người tiến cử, đó là vì tài mà nâng đỡ, không phải qua thi cử.
Nghe đến đó, Chính Đức không nhịn được mà khẽ cười. Đoàn Phi nói lời
này chắc hẳn là tự kêu oan cho mình. Y đang nghĩ vậy thì nghe Đoàn Phi
nói:
- Tại hạ chưa từng làm quan nên chỉ nghĩ được có vậy, đây
đều là ý kiến thô thiển của tại hạ, nếu có sai sót mong được chỉ điểm.
Chính Đức cười nói:
- Ở địa vị ngươi mà có thể nói ra nhiều điều như vậy đã là rất hiếm
thấy, có điều ngươi không ở trong triều, không biết được việc cải cách
gian khổ ra sao, quá vội vã sẽ rút dây động rừng, sao có thể khinh suất
mà làm hỏng việc? Cứ xem Thương Ưởng nhà Tần, Vương An Thạch thời Tống
thì biết, hiện nay thủ phụ Dương Đình Hòa đại nhân thực hiện cải cách
theo ý ta đã là hiếm có, phải từ từ từng bước di chuyển khối đá nặng
ngàn cân, nếu như hấp tấp đâm mạnh một kích, chỉ sợ đá tảng chưa dời thì đầu kích đã gãy bay ngược về người đâm.
- Mở cửa thông
thương cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng đúng là những lời này ta
chưa từng nghe nói, có thật là giặc Oa vì thông thương không được mới đi làm hải tặc? Còn cái gì hải tặc Tây Dương có thật lợi hại như vậy sao?
Vì sao ngươi biết được điều này?
Chính Đức vừa cười vừa đem vấn
đề hỏi ngược trở lại, khiến Đoàn Phi không khỏi âm thầm tức giận, giận
vì bản thân kiến thức vẫn còn nông cạn, hơn nữa cũng không chuẩn bị
trước, xem ra lần này lại thất bại rồi…
Thấy Chính Đức hỏi đến hải tặc Tây Dương, Đoàn Phi nghiêm mặt nói:
- Ta nói đều là chuyện có thật, tuy triều đình sợ giặc Oa nên mới cố
gắng phong tỏa vùng biển, thế nhưng một số thương nhân vẫn mạo hiểm tự ý rời bến, chỉ vì lợi ích mà thôi. Tàu thuyền bọn họ đi xa vạn lý nên
kiến thức bao quát rộng lớn, những điều này ta cũng nghe được từ bọn họ. Người Tây Dương đóng được thuyền lớn, so với tất cả tàu bè của Đại Minh ta đều vĩ đại hơn hẳn, bọn họ trang bị hoàn hảo, trọng pháo lợi hại gấp đôi pháo của Đại Minh, cũng nhanh gấp đôi. So với hải tặc Tây Dương thì đám giặc Oa kia chỉ như một lũ ô hợp đáng thương. Giặc Oa chỉ có thể
quấy nhiễu bờ biển nước ta, còn người Tây đến từ phía Tây xa xôi, đâu
chỉ đi có mười vạn dặm, vừa đi vừa đánh cướp giết người, hung hãn hơn cả giặc Oa. Có người nói hiện nay bọn họ đang tìm chỗ dừng chân ở Nam
Dương, nếu lập xong căn cứ ở đó, bước tiếp theo sẽ là xâm phạm quốc thổ
Đại Minh ta.
Chính Đức cười nói:
- Ngươi cũng suy nghĩ nghiêm trọng quá rồi. Hải tặc Tây Dương mà ngươi nói chắc hẳn là người
Bồ Đào Nha đi. Theo như ta biết đất nước đó diện tích rất nhỏ hẹp, còn
không lớn bằng Nam Trực. Mấy năm trước thương nhân nước họ cũng có tới
Đại Minh, nhưng chưa bao giờ nghe nói tàu thuyền của họ to lớn thế nào,
đại pháo hùng mạnh ra sao. Lần đó bởi vì bọn họ bị khám xét lại giấy tờ
nên mới không được lên bờ, không phải đã chán nản mà bỏ đi sao? Năm
Chính Đức thứ 11, bọn họ theo chân tổng đốc tới triều đình, tự nguyện
xưng thần, so với bọn người Nhật Bản lá mặt lá trái thì bọn họ biết điều hơn cả. Ta thấy đám người này đâu có đáng sợ như ngươi nói, hay là
ngươi thấy họ mắt xanh tóc đỏ nên cho là họ ăn thịt người vậy?
Đoàn Phi kinh ngạc trợn mắt nhìn y, Chính Đức thấy thế thì cho là hắn
đã không còn gì để nói, ngờ đâu hắn thở một hơi dài mà nói:
- Chu công tử chẳng lẽ chưa từng nghe câu khẩu phật tâm xà, tiên lễ hậu binh
sao? Nếu ngày nào đó ngươi gặp lại người Bồ Đào Nha, hãy hỏi họ xem giấy phép tự ý cướp bóc là cái gì. Bọn họ được phái tới đây là để dò xét
thực lực của chúng ta, mấy năm gần đây chưa tới Đại Minh rất có thể là
do họ đang củng cố vững chắc địa bàn ở Nam Dương, khai thông con đường
tới thẳng phương Tây, đợi thời cơ đến mới chính thức khai chiến với Đại
Minh.
- Giấy phép tư nhân vũ trang? Đó là cái gì?
Chính Đức tò mò hỏi lại.
Đoàn Phi nói:
- Giấy phép tư nhân vũ trang là công văn do chính quyền cấp cho người
dân, trong đó cho phép bọn họ vũ trang cho thuyền bè của mình, có thể tự do tấn công, bắt giữ, cướp đoạt thương thuyền của nước khác. Phương Tây vốn man di không giống như chúng ta, không có ai tôn thờ đạo Khổng
Mạnh. Tất cả quốc gia đều là kẻ cướp, chỉ cần ngươi tỏ ra non yếu thì
bọn họ sẽ không ngần ngại công kích ngươi, đánh bại ngươi, nô dịch
ngươi, đó chính là đạo lý sinh tồn của bọn họ. Nước này tuy nhỏ nhưng
người của họ vẫn lập được căn cứ ở nơi xa xôi vạn dặm, thậm chí còn sai
khiến được cả tổng đốc, liệu Đại Minh ta tàu bè còn có thể đi thẳng
xuống Nam Dương không? Không nói đến nước họ ở cách xa đây vạn dặm, chỉ
cần nhìn những nước trước kia từng phụ thuộc Đại Minh ta. Hiện giờ không phải đã trở thành thuộc địa Bồ Đào Nha sao, chờ đến khi chiếm hết vùng
Nam Dương, liệu đám kẻ cướp kia có bỏ qua Đại Minh không?
- Còn có việc đó sao?
Chính Đức đứng bật dậy, rảo bước đi qua đi lại trong khoang thuyền, nhíu mày lầm bầm:
- Năm ấy khi Mãn Thứ Gia bị Bồ Đào Nha xâm chiếm thì đương kim thánh
thượng vẫn còn nhỏ tuổi, đại thần triều đình thấy họ chịu xưng thần tiến cống liền mặc kệ cho bọn họ chiếm đất, giờ nghĩ lại đúng là di họa
không nhỏ.
- Đúng vậy, đường đường là nước lớn vậy mà không
thể bảo hộ cho tiểu quốc phụ thuộc. Khi tiểu quốc bị người khác xâm
chiếm lại không thèm hỏi đến, còn công nhận quyền cai trị của lũ người
ngoại bang… Khó trách được các nước chư hầu thất vọng.
Tô Dung đột nhiên lên tiếng, Chính Đức nghe vậy chỉ trộm liếc nàng một cái rồi nói:
- Việc đó cũng không thể tránh được, hiện nay trong nước chiến loạn
không ngừng, tai họa thì không ngừng ập đến, nội loạn còn chưa xong còn
đâu tâm sức mà lo họa ngoại xâm? Chuyện gì cũng có bên nặng bên nhẹ mà.
Tô Dung thở dài:
- Cứ xem bản tính hoàng thượng bây giờ, chỉ sợ chuyện gì cũng khó mà
giải quyết được, thật là đáng tiếc. Thánh thượng đang lúc tuổi trẻ, vốn
nên làm một đấng minh quân phục hưng đất nước, có điều hắn bị gian thần
che mắt, ngoài võ công cũng coi như tạm được thì chỉ có phong lưu háo
sắc mà thôi…
Đoàn Phi thấy Chính Đức bắt đầu tối sầm mặt mũi thì vội lên tiếng ngắt lời.
- Dung Nhi, những lời này sao dám tùy tiện nói ra? Hiện nay mới là năm
Hán Võ, thánh thượng vừa lên, tâm còn chưa vững chắc. Đợi đến khi tâm
tính ổn định, xử sự bình tĩnh chín chắn, có quyết tâm ổn định thế cục,
lại thêm hiền thần phụ tá thì nhất định có thể mở ra một thời đại mới,
biết đâu về sau hậu thế lại xưng Chính Đức thịnh thế thì sao? Chu công
tử ngài thấy thế nào?
Tô Dung cúi đầu đáp:
- Công tử nói rất đúng, Tô Dung ăn nói xằng bậy, Chu công tử xin đừng trách.
Chính Đức nghe vậy cũng cao hứng trở lại, y bật cười ha hả rồi nói:
- Tô cô nương nói không sai, đương kim hoàng thượng đúng là có đôi lúc
hồ đồ, Đoàn lão đệ nói cũng rất đúng, vẫn còn thời gian để hoàn thành
đại nghiệp.
Tô Dung nhìn y mỉm cười nói:
- Thái Tông
hoàng đế triều ta (Minh Thái Tông cũng chính là Minh Thành Tổ Chu Lệ,
sau khi qua đời đặt hiệu là “Thái tông”, hơn trăm năm sau đến đời Minh
Thế Tông Gia Tĩnh thì sửa lại là “Thành Tổ”. Ở triều Chính Đức vẫn chưa
giữ tên gọi Thái Tông) qua tuổi 40 mới yên vị, tại vị 20 năm, võ công
văn trị có thể nói là minh quân trăm năm khó gặp, chỉ mong đời nay thánh thượng có thể vượt qua Thái Tổ cùng Thái Tông hoàng đế, trở thành minh
quân một đời!