*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đệ nhị quỷ vệ vương phủ, Thính Tuyết Quỷ Ảnh Điệp, mệnh danh Đế Thính bát phương, động tĩnh tuyết rơi không gì không biết, tiếng lá rụng cũng đừng mong tránh khỏi lỗ tai hắn.”
Chương 11: Vô Ảnh Quỷ ( nhất)
“Cô nương Cửu Anh Tổ…… Ảnh Diễm tiền bối sao.” Ảnh Thất nhíu mi, “Doãn tiểu thư…… Doãn tiểu thư nào?”
Ảnh Ngũ xua xua tay: “Mỹ nhân đổ phường Mãn Đình Hoan, hôm nào dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt. Hôm nay Diễm tỷ trực, chúng ta đi gặp nhị ca trước, bình thường huynh ấy không ở trong vương phủ, lâu lắm mới về một lần, đi đi tìm hắn chơi.”
Mới đến, bái kiến tiền bối cũng là việc nên làm.
Ảnh Thất gấp rút nói: “Ta đi tay không thì không tốt lắm, Ảnh Điệp tiền bối có thích cái gì không.”
“Ách……” Ảnh Ngũ gãi gãi cái đầu xù của mình suy nghĩ nửa ngày, gãi trọc cả đầu mới nghĩ ra, “Nhị ca thích uống trà…… Cũng thích mấy con thú bé nhỏ, ta thấy hắn thường đi vườn thú chọc chúng nó lắm.”
Hai người đi một chuyến đến ngõ phía bắc, tiện thể ăn ít bánh bao, quay trở về, đến chỗ của Ảnh Điệp.
Chỗ ở của quỷ vệ rải rác khắp vương phủ, Ảnh Thất cùng Ảnh Tứ Ảnh Ngũ ở một tòa lâm viên, chỗ của các quỷ vệ khác thì rải rác ở khắp nơi.
Chỗ của Ảnh Điệp tọa lạc tại bạch mai viên bên cạnh hầm băng của vương phủ, hắn thường xuyên không có mặt, không huấn luyện cùng các ảnh vệ khác, là người từng trải, cũng không thu ảnh vệ trẻ tuổi khác làm đồ đệ.
Vương phủ giống như hành cung của hắn, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, Vương gia thế tử đối với hắn đều mắt nhắm mắt mở.
Nghe nói đây là quỷ vệ thế tử tự mình mua chuộc, chưa từng vào Ảnh Cung, giống như một khách khanh bí ẩn ở vương phủ.
Một tay Ảnh Thất xách gói trà Hoán Hải Thanh Châu thượng hạng nhất, một tay ôm con thỏ trắng nằm sắp còn thơm mùi sữa. Thỏ con chít chít, vểnh chóp mũi hồng hào, ra sức gặm cắn cổ tay Ảnh Thất.
Bước vào bạch mai viên, một cỗ khí lạnh lẽo ùa tới, Ảnh Thất cùng tiểu bạch thỏ trong ngực đánh cái rùng mình, vẫn đang vào thu, thế nhưng cả khu rừng mai trắng đều nở rộ, cánh hoa rơi trong gió như bông tuyết trắng.
Giữa khu rừng mai trắng bày cái ghế bập bênh*, một thanh niên mặc y phục ảnh vệ nằm lười trên ghế, cầm chén trà sứ, thổi thổi hơi nóng, từ từ hớp một ngụm, đầu tóc bạc trắng rũ xuống mặt đất, trên tóc điểm vài cánh hoa mai.
Cho dù mặc hắc y, gương mặt và ngón tay người này trắng đến mức dường như trong suốt, đôi mi lười biếng rũ xuống cũng một màu trắng nhạt.
Ảnh Thất ngẩn người, sau một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi Ảnh Ngũ: “Vẻ ngoài tiền bối xuất chúng như thế, sao lại làm ảnh vệ……”
Vẻ mặt Ảnh Ngũ cười nhạo: “Xuất chúng? Ta gặp cũng ít nhất hai trăm người có diện mạo như vậy, ở Bắc Hoa Bạch Mai Lĩnh. Lúc trước điện hạ trêu chọc sát thủ của Khổng Tước Sơn Trang, trong đám đó cũng có người xuất thân Bạch Mai Lĩnh, đầu bạc mắt trắng, nghe nói chỗ bọn họ thờ phụng Bạch Mai Nữ, từ nhỏ chỉ ăn hoa mai, cả đời đều như vậy.”
Chỉ ăn hoa mai……
Ảnh Điệp tiền bối trong cảm nhận của Ảnh Thất tức khắc có gấp trăm gấp ngàn lần thành kính ngưỡng mộ, còn tự nhiên thêm vài phần tiên khí.
Ảnh Ngũ đi qua, gọi Ảnh Điệp một tiếng: “Nhị ca! Ăn không?”
Ảnh Điệp chậm rì rì uống trà, chậm chạp nói: “Ăn.”
Ảnh Thất nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Ảnh Điệp.
Ảnh Ngũ tiếp tục hàn huyên: “Ăn gì!”
Một lát sau, Ảnh Điệp trả lời: “Cơm.”
Ảnh Ngũ không biết mệt, định chứng minh cho Ảnh Thất thấy Ảnh Điệp ăn hoa mai uống sương sớm đúng như lời mình nói, vì thế hỏi tiếp: “Cơm gì!”
Lại một lát sau, Ảnh Điệp nói: “Trứng.”
Ảnh Ngũ nghẹn lại, khóe miệng méo xệch: “…… Trứng gì……”
Sau một lúc lâu, Ảnh Điệp nhàn nhạt đáp: “Gà.”
……
Ảnh Thất sửng sốt, chớp chớp mắt..
Vị tiền bối này có chút không giống người thường.
Kỳ thật tiền bối nơi này đều thập phần không giống người thường.
“Tiền bối, ta……” Ảnh Thất khẩn trương mở miệng, định tự báo gia môn để bày tỏ lễ phép của hậu bối, không ngờ, Ảnh Điệp nhấc đôi mi tuyết trắng nhìn y, nói:
“Phóng.”
…… Phóng?
Ảnh Thất giật mình, ngẩn người, nơm nớp lo sợ đặt trà bánh với thỏ con đang run bần bật trong tay xuống bàn đá cạnh Ảnh Điệp.
“Tiền bối, đã phóng.” Ảnh Thất lo lắng nói.
Mới vừa thả xong, Ảnh Điệp lại nói tiếp:
“Tứ.”
Thì ra hắn định nói làm càn. Ảnh Thất nhất thời cạn lời.
*Nguyên câu của nhị ca là phóng tứ (放肆), ý nói tiểu Thất làm càn/tự phụ. Nhưng ảnh nói chữ “phóng” trước làm tiểu Thất tưởng kêu thả con thỏ xuống.
Ảnh Ngũ cười đỏ cả mặt, nhẹ nhàng chọc Ảnh Thất: “Bình thường nhị ca không như thế…… Chắc là vừa nãy nghe thấy ngươi nghi ngờ diện mạo huynh ấy.”
Ảnh Thất đè thấp giọng, cơ hồ nói bằng hơi thở: “Xa như vậy, lúc nãy ta nói nhỏ lắm mà.”
Ảnh Điệp tùy tay thả chén trà, chậm rì rì cười tủm tỉm: “Ngươi đứng cách năm trăm dặm nói mấy lời này, ta vẫn nghe được.”
Giọng nói ôn hòa, giống như tuyết tan thành nước chậm rãi chảy xuôi theo mỏm đá.
Đệ nhị quỷ vệ vương phủ, Thính Tuyết Quỷ Ảnh Điệp, mệnh danh Đế Thính bát phương, động tĩnh tuyết rơi không gì không biết, tiếng lá rụng cũng đừng mong tránh khỏi lỗ tai hắn.
Ảnh Thất kinh ngạc nhìn Ảnh Điệp, gật đầu nhận sai hành lễ: “Vãn bối vô tri, vô tình mạo phạm tiền bối, mong tiền bối thứ lỗi.”
“…… Ừ.” Ảnh Điệp chậm rãi giương mắt nhìn Ảnh Thất, cực kỳ thong thả cười nói, “Ngươi…… Là người mới tới kia…… Tiểu quỷ vệ?”
Kỳ thật Ảnh Điệp có gương mặt trẻ trung nhìn không ra tuổi tác, nói chuyện vô cùng chậm chạp, lại mỗi ngày dưỡng sinh, khí chất tiền bối nồng hậu.
“Đúng vậy.” Ảnh Thất cung kính gật đầu, “Vãn bối Ảnh Thất, xuất thân Ảnh Cung Phi Liêm Tổ, phong hào Vô Ảnh.”
Ánh mắt Ảnh Điệp liền có chút coi khinh, cầm lên chén sứ nhỏ, thổi thổi hơi nóng, bất đắc dĩ cười cười: “Vô Ảnh Quỷ, vậy mà lại là quỷ vệ Phi Liêm Tổ, đáng tiếc.”
Ảnh Thất đang muốn phản bác, lại nghe Ảnh Ngũ cũng tán đồng mà thở dài: “Ừ, chúng ta hiện tại đang thiếu cường công quỷ vệ.”
Lấy khinh công phụ trợ, am hiểu truyền tin tình báo, chuyên môn phụ trách ám sát đánh cắp ảnh vệ Phi Liêm Tổ, cả cận chiến lẫn khả năng khống chế toàn cục đều kém hơn ảnh vệ Thao Thiết Tổ và Cửu Anh Tổ rất nhiều, mà công tác tình báo này ảnh vệ bình thường cũng làm được, loại năng lực này đặt trên người quỷ vệ lại có vẻ vô dụng đáng tiếc.
Bởi vậy quỷ vệ Phi Liêm Tổ cứ việc làm quỷ vệ, không có gì để trọng dụng, có y cũng được, không có cũng chẳng sao.
“……” Ảnh Thất nhíu mày, đốt ngón tay khẩn trương nắm chặt.
Ảnh Điệp phất phất tay, mấy đóa hoa mai rơi xuống bàn đá bên cạnh, vừa vặn bảy đóa, biểu thị cho bảy quỷ vệ hiện tại của vương phủ.
Ảnh Điệp lười nhác vươn ngón tay trắng tuyết ra, đầu ngón tay đẩy một đóa hoa mai đến trước mặt Ảnh Thất, chậm rãi nói:
“Hiện tại chúng ta chỉ có Ảnh Ngũ là quỷ vệ cường công đến từ Thao Thiết Tổ, thính lực của ta cùng với hỏa khí của Ảnh Diễm chỉ có thể phụ trợ các ngươi tác chiến, Ảnh Tứ tuy xuất thân Cửu Anh Tổ tương đối toàn năng, nhưng cần hắn quan sát cục diện ra lệnh, chỉ có Ảnh Sơ dùng độc vật, có thể miễn cưỡng kiêm nhiệm cường công quỷ vệ, nhưng kỳ thật hắn cũng đến từ Cửu Anh Tổ, Ảnh Lục càng khỏi nói, hậu bị quỷ vệ Bạch Trạch Tổ, hắn là tông sư nghiên cứu trang bị, tiếc là không thể cận chiến.”
Một tay Ảnh Điệp bưng chén trà nóng, một tay bày bảy đóa hoa mai thành đội hình hình thoi, chỉ vào mấy chỗ hổng: “Đội chúng ta rất nhiều sơ hở, còn kém cỏi lắm, cần có ít nhất mười ba người mới có thể bày ra đội hình tấn công phòng thủ chặt chẽ nhất, hiện tại bây giờ, cường địch tập kích hoặc thân hãm nhà tù, chúng ta không có cách nào bảo vệ điện hạ, cũng không thể toàn thân mà lui.”
“Ừ.” Ảnh Ngũ hiếm khi không tranh cãi, còn thập phần tán đồng.
Ảnh Thất nhẹ giọng hỏi: “Vì sao không bổ sung ảnh vệ vào mấy chỗ còn trống?”
Ảnh Điệp híp mắt cười: “Những đám đó đều là phế vật, đội ngũ tốt xấu lẫn lộn còn không bằng đi chịu chết. Ngươi là quỷ vệ, tuy rằng là quỷ vệ Phi Liêm Tổ không có gì để trọng dụng, nhưng cũng phải coi trọng mình một chút.”
“Quỷ vệ vương phủ, chỉ thu quỷ tài*.”
*Giống như nhân tài.
Ảnh Thất nhìn chăm chú vào con ngươi xám nhạt của Ảnh Điệp, hắn vẫn luôn mang ý cười không rõ hàm ý, nhàn nhạt giảng lại tỉ mỉ trận thuật.
Quỷ vệ Phi Liêm Tổ thì sao chứ…… Lồng ngực Ảnh Thất phập phồng, chau mày, xuất phát từ lễ nghi hậu bối, y không định chống đối tiền bối.
Y không phục, thành tích khảo hạch của y ở Ảnh Cung đứng đầu bốn tổ ảnh vệ, chỉ vì xuất thân Phi Liêm Tổ, lấy khinh công làm sở trường, vậy mà bị coi thường sao.
Hơn nữa, vương phủ an nhàn như vậy, thế tử điện hạ cả ngày ăn chơi đàng điếm gây chuyện sinh sự bên ngoài cũng không thấy có phiền phức gì tìm đến cửa, lấy đâu ra cường địch đột kích, thân hãm nhà tù.
Ảnh Điệp tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, nhịn không được cười nói: “Vương phủ nắm trong tay ba mươi vạn trọng binh Khiếu Lang Doanh, hổ phù cùng với tước vị thừa kế, nếu không cẩn thận, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
“Còn có……” Ảnh Điệp nheo hai tròng mắt nhạt màu lại, nói bên tai y, “Ngươi cho rằng đứng đầu khảo hạch là ghê gớm lắm sao? Quỷ vệ Tề Vương phủ toàn là nhân tài đầu bảng lớp trước của Ảnh Cung, có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi, đều không phải phế vật đâu.”
Ảnh Thất lạnh lùng nhìn Ảnh Điệp, âm thầm cắn chặt răng.
“Lại đây, tiểu quỷ, chứng minh cho ta xem quỷ vệ Phi Liêm Tổ có bản lĩnh gì. Tốt nhất là đừng quá kém cỏi, sẽ khiến ta với Ảnh Tứ không ra được chiến thuật mới.” Ảnh Điệp thong thả nói, nhấp ngụm trà, chậm rãi thả chén sứ nhỏ lên bàn, lười biếng đứng lên, đôi tay cọ tới cọ lui trên tay áo, nói với Ảnh Thất, “Cứ việc toàn lực ứng phó.”
“Tiền bối muốn luận bàn với ta?” Ảnh Thất vô thố mà nhìn Ảnh Ngũ, Ảnh Ngũ lại lui ra phía sau vài bước, phi thân nhảy, nhón chân dừng ở trên một ngọn cây mai, cây bạch mai kia nhẹ nhàng lay động, cánh hoa mai lả tả rơi xuống.
Ảnh Ngũ xem náo nhiệt cực kỳ kích động, bẻ hai nhánh hoa mai liều mạng la lớn: “Lên đi Tiểu Thất! Đừng làm anh em mất mặt! Đừng sợ hắn, hắn từ Cửu Anh Tổ, ảnh vệ khống chế trận cục không giỏi đánh nhau đâu!”
Ảnh Điệp chậm rãi ngửa đầu nhìn Ảnh Ngũ, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đây là đứng về phía người mới à? Nếu ta thua, có phải lại tặng cho ngươi vài thứ không?”
“Đương nhiên rồi.” Vẻ mặt Ảnh Ngũ đắc ý, nghiêng người ngồi trên cành mái, cành mai trong tay ló ra bông hoa giữa mấy ngón: “Nhị ca thua thì mời ta với Tiểu Thất uống rượu, uống bạch mai nhưỡng tuyết của ngươi, ba vò, một vò cũng không được thiếu.”
Khóe môi Ảnh Điệp hơi nhếch lên: “Nếu ta thắng, thì sao?”
Ảnh Ngũ nói: “Nếu ngươi thắng thì trả tiền thuốc thang cho Tiểu Thất, tiện thể đưa ba vò bạch mai nhưỡng tuyết bù đắp cho trái tim bị tổn thương của chúng ta.”
Ảnh Điệp buông tay xuống, lập tức xoay người bỏ đi, trong miệng nhỏ giọng lầu bầu: “Dẹp đi, ta mệt, ta muốn đi thiện phòng ăn cơm trưa.”
Ảnh Thất thấp giọng gọi hắn lại, nhàn nhạt nói:
“Nếu vãn bối thua, ta nguyện lấy máu cổ tay dưỡng binh khí sở bội của tiền bối ba ngày.”
Bước chân Ảnh Điệp dừng lại, nhướng mi quay đầu, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Ảnh Thất.
Kỳ thật ảnh vệ không khác sát thủ là bao, một kẻ là lấy giết người làm nghề nghiệp, một kẻ là vì hộ chủ, chung quy vẫn là nghề giết người.
Binh khí sở bội của bọn họ bị dưỡng ra tà tính, nếu hàng năm không uống máu, binh khí sẽ bị cùn, nếu lấy máu bảo dưỡng, có thể sắc bén kinh người, nếu dùng máu của cao thủ có nội lực thâm hậu tẩm bổ, cho dù chỉ dưỡng một ngày, binh khí kia không cần mài giũa cũng sẽ sắc bén vô cùng, tà tính càng ngày càng tăng lên.
Cũng có mấy kẻ xấu xa muốn dùng cách này để kiếm tiền, nhưng mà người ta thường nói cao nhân không thấy máu, máu dưỡng kiếm kia há có thể dễ dàng lấy được vậy sao.
Ảnh Điệp cầm chén trà cười cười, đến gần Ảnh Thất, cẩn thận đánh giá y: “Tiểu tử, kẻ sĩ tức giận à, ta thích.”
“Đi Huấn Tràng vương phủ.” Ảnh Điệp chầm chậm hớp một ngụm trà nóng, “Đại đình thị chúng, quang minh chính đại, không lại bảo Ảnh Điệp ta khi dễ hậu bối.”
Ảnh Thất gật đầu chắp tay thi lễ: “Được.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Cái ghế bập bênh mà nhị ca ngồi. Tui cũng không biết mô tả sao =))