CỬA HIỆU THE LIMITED
PHÒNG THAY ĐỒ Số 5
2 giờ 12
25 tháng Mười
“Tớ có khoảng hai phút trước khi mẹ tớ sinh nghi nên tớ sẽ làm nhanh chuyện này”, Massie thì thầm. “Có nhớ vụ cá tớ đã kể cho bọn cậu nghe không? Đấy, nó đang giết tớ - tớ chẳng còn gì để mặc.”
“Sao cậu không chỉ đơn giản là nhận thua cuộc?” Alicia nói. “Chỉ là cá thôi mà.”
“Vì lúc đó nó sẽ phải mặc bộ đồ trượt tuyết cũ của cậu đến trường trong một tuần,” Kristen nói.
“Hai tuần,” Dylan nói.
“Không, không phải, một tuần,” Kristen nói.
“Ôi Chúa ơi, bọn cậu có làm ơn thôi cãi cọ đi được không? Tớ cần các cậu giúp.”
Massie moi ra từ chiếc ví Coach màu đỏ tấm thẻ tín dụng Visa của mình.
“Cầm cái này và mua hộ tớ mấy cái áo xinh xắn. Tớ sẽ thích một cái áo cổ trễ màu tía và có lẽ thứ gì đó màu trắng tinh và rồi bất cứ thứ gì khác bọn cậu cho là tớ sẽ thích. Tớ sẽ lo mấy bộ trang phục của tụi mình nếu các cậu làm việc này cho tớ.”
“Đừng quên là tớ đã giảm được hai cân, nên có lẽ tớ xuống một cỡ rồi đấy,” Dylan nói.
“Biết rồi,” Massie quát. “Giờ thì đi đi!”
Mấy đứa con gái xông ra, hăm hở đi hoàn thành sứ mệnh của mình.
Massie thở nhẹ nhõm. Nó sửa lại tóc, bôi lại son bóng và chỉnh lại thắt lưng trước khi mở cửa phòng thay đồ. Nó vừa cứu được tủ quần áo đang hấp hối của mình và lần đầu tiên trong ngày nó cảm thấy thanh thản. Chỗ dừng chân kế tiếp của nó sẽ là Espresso Bar để uống một chai latte ăn mừng.
Đón chào Massie là đám người mua với hàng ôm quần áo trên tay đang sốt ruột chờ nó ra. Nhưng chiến thắng của nó đang ngọt ngào đến độ không thể nào bị đám khách hàng The Limited làm cho chua chát được, và hơn nữa, chẳng có vẻ gì là nó sẽ còn phải gặp lại họ nữa.
Nó ngẩng cao đầu và bước ra khỏi phòng thay đồ, cố tránh ánh mắt của bọn họ.
“Tớ đã nghe thấy các cậu.”
Massie biết giọng nói đó nhưng vẫn cứ đi tiếp.
“Tớ biết cậu đang làm gì.”
Đừng nhìn lại. Chân trái, chân phải. Chân trái, chân phải. Cứ đi. Mình đã gần ra khỏi đây rồi!
“Massie, ĐỨNG LẠI,” Claire nói. Nó đứng ở đầu hàng, tay cầm một chiếc áo len dài tay màu da trời ánh tím và một vài thứ khác từ giá hàng hạ giá.
“Cậu nghe thấy gì chứ?” Massie hỏi.
“Tớ không muốn tranh cãi,” giọng Claire kiên nhẫn và ân cần. “Tớ biết chuyện này khó cho cậu, nên tớ sẽ cho cậu một cơ hội nữa. Hoặc là cậu gọi cho bọn bạn mà nói với tụi nó là cậu đã đổi ý. Hoặc cậu có thể mặc mấy cái áo len mới bên dưới bộ đồ trượt tuyết cũ của cậu.” Claire cười ranh mãnh. Massie nổi cả da gà.
Massie lấy di động trong túi xách ra và bật nắp.
“Chết tiệt,” nó nói, và tắt bụp. “Hết pin rồi.”
“Đây nè,” một đứa con gái có mái tóc dài cuốn lọn tình cờ thế nào lại đang đứng cùng hàng sau lưng Claire nói. Nó chìa cái Nokia đỏ-vàng-xanh lá của mình ra. “Cậu là Massie Block, đúng không? Cậu học ở trường Bán trú Octavian, đúng không?”
Massie phẩy tay gạt cái điện thoại đi và tình cờ hớp đầy miệng mùi hoắc hương.
“Phải,” nó nói. “Cậu là ai?”
“Brianna Grossman.”
“Cậu là học sinh mới à?” Massie hỏi.
“Không, tụi mình đã học cùng lớp trong hai năm,” Brianna nói, trông có vẻ bối rối. “Cậu đã mời tớ đến dự tiệc Halloween.”
Nhưng Massie không đáp. Thay vì vậy, nó dùng ngón cái mở điện thoại và chĩa ngón giữa vào Claire.