BIỆT THỰ NHÀ BLOCK
NHÀ KHÁCH
6 giờ 5 phút chiều
31 tháng Mười
Từ cửa sổ phòng ngủ của mình Claire dõi theo Landon Dorsey và nhóm phục vụ trung thành của bà chạy quanh trong sân sau, kiểm tra chắc chắn là mọi xác chết cuối cùng đã ở đúng vị trí. Căn nhà ngập tràn mùi thơm ngọt ngào của món táo kẹo caramel mẹ nó làm, nhưng ngay đến thứ đó cũng không khiến nó bĩnh tĩnh được. Chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là buổi tiệc bắt đầu mà Claire vẫn còn mặc nguyên đồ đi học. Biết Todd đang cùng Nathan, thằng bạn gầy nhom đáng ngờ, ở rịt trong phòng bí mật thêm thắt những chi tiết cuối cùng trên trang phục Halloween, còn làm nó căng thẳng hơn nữa.
Claire đến bên tủ áo và lôi ra một cái hộp có ghi Trang Phục Lễ Hội. Nó mở nắp rồi nhét tay vào lấy bộ đồ Cô Gái Powerpuff của năm ngoái.
Mình sẽ giải thích với mẹ sao đây lý do mình không mặc bộ đồ đồng-chủ-tiệc duyên dáng kia?
Những ngón tay chạm phải chất vải xa tanh- polyester mịn màng, và nó thở phào nhẹ nhõm.
Tìm thấy rồi!
“Claire, tụi em vào được không?” Todd gọi ngoài cửa phòng ngủ. “Tụi em muốn cho chị xem cái này “
“Không thể chờ được à? Chị sắp thay đồ,” Claire la lên lại.
“Không.” Todd bước vào phòng.
“Tụi em làm cái gì vậy?” Claire hỏi.
Nó mặc như Bubbles còn Nathan thì mặc như Buttercup, hai Cô Gái Powerpuff còn lại trong nhóm. Nathan mặc chiếc váy ngắn màu xanh bạc hà với một khăn thắt lưng đen dày quấn quanh bụng và đội mái tóc giả ngắn màu đen. Bộ đồ của Todd cũng y thế, chỉ khác là màu xanh da trời. Claire thắc mắc không biết làm sao thằng em có thể chải rẽ đôi mái tóc giả vàng hoe thành hai cái đuôi hoàn hảo như thế nhưng con bé còn quá ngỡ ngàng đến nỗi không thể cất tiếng hỏi được. Gắn trên đôi kính râm là mấy đôi mắt to tướng cắt ra từ giấy bìa.
“Em nghĩ có lẽ chị sẽ có cảm giác là một kẻ thua cuộc thê thảm nếu làm cô gái Blossom mà không có ai đóng vai mấy cô gái Puff khác,” Todd nói. “Nên tụi em quyết định cứu bồ chị đây.”
“Đó không phải là điều cậu đã nói với tớ,” Nathan nói với Todd. “Cậu nói sẽ không ai biết tụi mình là ai trong những trang phục này nên mình có thể hòa vào với Massie và mấy chàng trai hấp dẫn của chị ta.”
“Cậu đang nói gì vậy, Nathan?” Todd nói, cố hết sức làm ra vẻ ngượng nghịu.
“Dù sao thì mẹ muốn mình xuống lầu chụp ảnh trong mười phút nữa. Nhanh lên, Blossom.” Todd đưa hai ngón cái lên đầy khí thế để ra hiệu với Claire “Và nhớ nhé, mấy cô gái Powerpuff cứu vãn tình thế!”
Claire quăng chiếc dép lông màu hồng vào Todd nhưng lại trúng vào bức ảnh đen trắng chụp ông của Massie. Nó rơi xuống đất nhưng không vỡ.
“Ra!”
Todd và Nathan chạy ra ngoài, la hét và cười đùa. Chúng sập cửa sau lưng.
Claire nghe thấy âm thanh êm dịu của bài “Monster Mash” phát ra từ chỗ DJ, và vậy là những bồn chồn trước buổi tiệc rộn lên. Bỗng nhiên nó cảm thấy cần phải vào phòng tắm.
“Claire,” bà Judi gọi lên từ dưới bếp.
Claire không trả lời. Nó còn đang kéo khóa cái váy hồng lên và chỉnh lại mái tóc giả màu đỏ.
“Claire,” bà Judi lại gọi.
“GÌ Ạ?”
Claire ngán ngẩm vì liên tục bị chen ngang. Tất cả những gì nó cần là năm phút chuẩn bị và tự động viên mình trước gương trước khi buổi tiệc bắt đầu. Nó cần tạo sự tự tin nếu có ý định tìm bạn trai.
“Thôi nào,” ông Jay nói. “Đến giờ chụp hình rồi. Buổi tiệc sắp bắt đầu.”
“XUỐNG NGAY ĐI.”
Claire đeo chiếc mặt nạ vào và đi xuống lầu dù chưa cảm thấy thực sự sẵn sàng gặp mọi người.
“Ôi, xinh quá!” bà Judi nói khi nhìn thấy Claire.
“Con đã quyết định mặc như em con và Nathan rồi,” bố nó nói.
“Gì ạ?” Claire ném cái nhìn qua em trai. “Đó là…” Nhưng nó dừng, sực nhớ ra là mẹ vẫn mong nó sẽ là một con Quỷ Dơ.
Claire không biết nói gì tiếp. Nếu nó kể với mẹ chuyện xảy ra ở trường, Massie sẽ gặp rắc rối. Và cái ý nghĩ về cơn phẫn nộ của Massie làm ruột gan nó thắt lại vì sợ. Con bé sẽ săn lùng Claire đến cùng như săn một chiếc Motorola với số lượng có hạn và hủy diệt nó như hủy đôi ủng Ugg của năm ngoái. Cơn thèm kẹo Halloween của Claire hoàn toàn tan biến.
“Phải ạ,” Todd cắt ngang. Nó mở to mắt chỉ đủ cho Claire hiểu ý. Điều này thường có nghĩa là con bé nên ngậm miệng lại mà làm theo hướng dẫn của Todd, nhưng Claire không thể hình dung được thằng bé sẽ dẫn dắt mình đi đâu.
“Mẹ, con biết mẹ muốn chị ăn mặc như Massie nhưng con và Nate quả thực cần một người thứ ba, nên tụi con nài nỉ chị và cuối cùng chị đồng ý. Mẹ sẽ không giận chứ, mẹ?”
Claire nhún vai với nét mặt kiểu như con-có-thể-làm-gì-được?
“Làm sao mẹ lại có thể giận chuyện đó được cơ chứ?” Judi cười trìu mến. “Mẹ nghĩ làm vậy thật chu đáo.”
“Được rồi,” ông Jay nói khi tháo nắp máy ảnh. “Giờ chụp hình đây.”
Ông Jay bắt đầu chụp ảnh còn bà Judi thì hướng dẫn bọn trẻ, gợi ý các thế đứng khác nhau để có được nhiều kiểu hình chụp.
“Sao em biết chuyện trang phục của chị với Massie?” Claire hỏi Todd với nụ cười gượng gạo.
“Em tình cờ nghe lỏm được cuộc nói chuyện điện thoại của chị với Layne,” Todd nói qua kẽ răng.
“Sao em nói dối vì chị?” Claire thì thầm.
“Đôi khi em thích sử dụng quyền năng của mình cho cái thiện thay vì cái ác. Và em nghĩ là chị có thể đền đáp lại em bằng cách làm bài tập toán về nhà cho em cuối tuần này
“Được thôi,” Claire nói.
Hoặc làm thế hoặc thú nhận với bố mẹ là giấc mơ của họ - thấy nó và Massie trở thành bạn bè - sẽ mãi mãi không gì hơn một ảo tưởng.