Tuấn Hồ

Chương 32




Yêu hắn? Vẻ mặt của em không phải là nói như vậy,anh cảm giác được em sợ hắn, phẫn nộ và chán ghét,em rõ ràng bị dọa chết khiếp……」 Hắn đau lòng thấp giọng nói.

「Anh nói bậy! Anh biết cái gì? Anh là súc sinh làm sao biết suy nghĩ của em?」 Cô tức giận vội vàng phản kích, chỉ sợ bị hắn nhìn thấu tim mình.

「 Đừng nói anh là súc sinh! Ai đều có thể nói nhưng chỉ có một mình em là không được……」 Hắn đau kịch liệt nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy bị thương.

Cô ngẩn ra ngực nóng lên, hốc mắt xoay mình phiếm hồng, cắn môi dưới, chải lại tóc vừa vặn lộ ra toàn bộ nửa bên mặt trái, vừa sưng vừa đỏ.

Hắn nhìn rõ đó là dấu vết bị người khác đánh,cả trái tim dường như đau đớn, tức giận quát:「 Là thằng khốn đó đánh, đúng không?」

Cô không dám mở miệng, sợ nhất là mở miệng sẽ nhịn không được hướng hắn khóc kể.

Đợi vài giây không đợi đến đáp án, hắn thở dài không đành lòng ép hỏi, chẳng qua là vươn tay khẽ vuốt mặt của cô, thương tiếc lại không tha nói:「 Rất đau phải không?」

Ở trong mắt nước mắt đảo quanh bị một tiếng hỏi dịu dàng này thúc giục hóa tuôn rơi xuống,cô kích động che lại mặt nhưng hai tay lại bị hắn cầm, nhẹ nhàng vặn bung ra, sau đó, tay hắn ôm lấy mặt cô, cúi đầu xuống ở bên má trái cô in lại dấu hôn.

Trong lòng cô lay động nước mắt không ngừng tuôn rơi, hắn dùng môi hôn lên nước mắt tuôn rơi nhưng những nụ hôn nhẹ nhàng như sợ làm cô đau, ngược lại làm cho cô khóc càng dữ hơn.

「 Ngoan! Đừng khóc, đừng khóc……」 Hắn ôm cô thật chặt, vừa hôn lên mắt của cô, rồi xuống cái mũi vừa trấn an, cuối cùng đem môi mình hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khóc nức nở kia.

Hơi thở nóng rực mà quen thuộc phun vào trong trong miệng cô, ấm áp giúp hòa tan tim lạnh như băng của mình.Cô dịu dàng tựa ở trong lòng hắn đã quên kháng cự, đã quên Phong hồn châm, đã quên Lưu Chí Tuyên cảnh cáo, thầm nghĩ hưởng thụ một chút cảm giác an toàn này, chỉ hy vọng từ trên người hắn hấp thụ thêm một ít dũng khí.

Hắn mút lấy đôi môi thơm làm say lòng người kia, hai cánh môi trơn mềm dán chặt vào nhau, so với bất kỳ tiên quả nào trên trời đều ngon miệng hơn, hắn trước kia chỉ có thể tưởng tượng, hiện tại rốt cục có thể được đền bù nguyện vọng lâu nay,mấy ngàn năm qua làm hắn chịu nhiều nguyền rủa thống khổ bỗng nhiên đều trở nên đáng giá.

Giờ khắc này hắn dần dần cảm thấy hoang mang, không thể thành người thì như thế nào? Không thể gần với cô thì như thế nào nha?

Trải qua ngàn năm cô tịch, trăm năm tương tư……

Hướng Uyển Thanh bị hắn hôn thật sâu trong lúc đó cô cũng cảm nhận được tâm tư của hắn, tim cô có chút bối rối giống như có thể thấy tâm linh của hắn, quá trình thành người của hắn nhất định chịu rất nhiều thống khổ, mà thống khổ đó đều do cô tạo ra.

Nếu cô chưa từng cầu nguyện chồn bạc biến thành người, nếu cô chưa từng tưởng tướng mạo chồn bạc khi thành người thì như thế nào, thì linh thú này cũng sẽ không lựa chọn con đường biến thành người khó khăn như vậy……

Tâm tư hai người tại đây một cái chớp mắt hiểu nhau, lửa tình hết sức căng thẳng trong lúc đó có một suy nghĩ lóe lên nếu như cô không phải là 「 tự quan 」 Lưu Tô, hắn cũng không phải là chồn bạc, giờ khắc này cô là Hướng Uyển Thanh, hắn là La Ẩn, hắn đã có tư cách được yêu cô ,không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản hắn yêu cô……

Trong lòng hắn kích động, ngực hắn điên cuồng nhịn không được xâm nhập cái miệng nhỏ của cô càng mãnh liệt hơn, trêu chọc cái lưỡi đinh hương của cô, quấn quýt si mê mút, luyến tiếc buông ra.

Nhưng mà ngay lúc hai người hôn đến trời đất quay cuồng, Phong hồn châm trong cơ thể La Ẩn giống như cảnh cáo hắn, đột nhiên chui lên, giống như có mấy ngàn cái châm nhỏ đồng thời đâm vào một địa điểm xác định làm cho cả người hắn đại chấn, mạnh tay đẩy cô ra, khóc thét vọt tới vách tường ngã xuống đất quay cuồng.

「 La Ẩn……」 Hướng Uyển Thanh kinh ngạc nhìn bộ dáng đau đớn của hắn, không khỏi che lại miệng, sợ tới mức mặt trắng bệch.

Cô đang làm cái gì? Biết rõ hắn trúng Phong hồn châm, biết rõ một chút tình yêu sẽ hại hắn,cô lại không biết tiết chế tham luyến hơi thở của hắn……

Hướng Uyển Thanh tự trách lại lo lắng,muốn đi qua lại sợ tiếp cận hắn, chỉ có thể không biết làm sao đứng ở tại chỗ cả trái tim đau đớn theo.

「 A……」 La Ẩn cắn n hàm răng liều mình chống cự lại đau đớn trên người, rốt cục hiểu được Phong hồn châm đáng sợ ở chỗ không phải là phong hồn, mà là trước khi phong hồn là đoạn lăng trì đau đớn.

「 La Ẩn, em van cầu anh, trở về đi! Thừa dịp còn kịp trở về sám hối với tiên nhân……」Cô nghẹn ngào hô.

「 Không……」 Hắn ngẩng đầu nhìn cô, cố sức bật ra một câu.

「 Không nên cậy mạnh nửa,chỉ cần ngươi trở về sẽ không chịu khổ, thừa dịp Phong hồn châm chưa xâm nhập tim của ngươi, nhanh chóng trở về vân tiên động, như vậy ngươi chẳng những có thể không sao mà Lưu Chí Tuyên cũng không tổn thương ngươi được……」Cô ngồi quỳ gối bên người hắn, ý đồ lại một lần nữa thuyết phục hắn.

「 Em nói như vậy là sao? Lưu Chí Tuyên sẽ làm anh bị thương?」 Hắn nhíu mày nghe ra trong lời nói của cô có chút sợ hãi.

「 Hắn chẳng qua là đối với anh…… Có chút hiểu lầm, vì muốn tốt cho bản thân ngươi làm ơn không cần lại lưu luyến ở nhân gian, trở về đi!」 Tim cô cả kinh, vội vàng giải thích, không muốn cho hắn biết cô vì hắn mới bị Lưu Chí Tuyên bắt kết hôn.

「 Với Lưu Chí Tuyên…… Căn bản không thể thương tổn anh……」 Hắn thở hổn hển cười lạnh