La Ẩn ngồi ở trên ghế phòng khách Xuân Lưu Hoa, hai tay ung dung, tim đập mạnh và loạn nhịp, hồi tưởng lại những lời Bác phúc nói với hắn
ngày hôm qua trước khi xuống núi,thật lâu không thể tiêu tan.
Ngày hôm qua sau khi Hướng Uyển Thanh đi rồi, hắn ở lại trên núi nghỉ ngơi hồi lâu, vừa lắng đọng lại những rung động lộn xộn của hắn vừa
nghĩ đến tương lai của hắn và Hướng Uyển Thanh.
Lúc này Bác Phúc đột nhiên mở miệng, trực tiếp làm tỉnh mộng đẹp của hắn.
「 Có lẽ phương thuốc cuối cùng để ngươi trở thành người chính là tim của Hướng Uyển Thanh.」
「 Ngươi nói cái gì?」 Hắn nhíu mày ngẩn ra.
「 Ngươi đã nói thật lâu trước kia ngươi gặp vị pháp sư ở Trường An
kia ông ấy chỉ ngươi, chỉ cần ăn tim của người『 yêu ngươi 』,thì có thể
trở thành người.」
「 Đúng vậy, pháp sư có nói qua như vậy nhưng căn bản không có tác dụng quá lớn!」 Hắn tức giận nói.
「 Không có hiệu nghiệm là vì ngươi ăn tim của các nữ nhân không thật lòng yêu ngươi.」 Bác Phúc nói.
「 Ngươi nói vậy là có ý gì nha?」 Hắn mở to mắt trừng lại.
「 Dĩ vãng các cô gái đó chỉ mê luyến vẻ bề ngoài của ngươi chứ không
phải bộ dáng thật sự, nếu các cô ấy thấy gương mặt của ngươi chắc chắn
tất cả đều bị dọa chạy.」
Trong lòng hắn có chút sợ hãi đã muốn hiểu được Phúc bá muốn nói cái gì.
Nếu là Hướng Uyển Thanh thì khác nha, cô ấy yêu thật chính là ngươi,
biết rõ ngươi là hồ ly, biết rõ ngươi không thuộc thế giới của mình
nhưng cảm tình của cô ấy đối với ngươi chưa từng thay đổi. Cô gái ấy mới là người thật yêu ngươi, nếu ngươi ăn tim của cô ta……」 Bác Phúc tiếp
tục nói.
「 Không cần nói!」 Hắn kinh hoảng khiển trách, trong lòng không hiểu cảm thấy sợ hãi.
Hắn làm sao có thể ăn tim của Hướng Uyển Thanh? Làm sao có thể nha?
Hắn là vì cô ấy mới muốn biến thành người, nếu phải dùng tim của cô ấy
để đổi thành hình người,vậy hắn biến thành người thì có ý nghĩa gì nửa
nha?
「 Thật ra nếu cô ấy biết tim của cô ta có thể giúp ngươi thành
người, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý……..A!」 Bác Phúc nói đến một nửa, một móng
vuốt đã kháp trụ hắn cổ.
「 Không cho phép ngươi lắm miệng, lão hầu, ta thà rằng dùng biện pháp khác chứ tuyệt đối không thể thương tổn cô ấy.」 Hắn trầm giọng giận giữ nói.
「 Ngươi…… phải nhớ…… rõ ràng…… Không thể trở thành người,làm…… sao có thể thành thân với cô ấy nha?Với lại làm sao có thể nào tránh được..
kết cục…. Bị phong hồn……?」 Giọng bác Phúc khàn khàn nói.
Hắn bị trúng câu hỏi khó,tay buông bác Phúc ra,tiếp theo không đáp lại câu nào.
Không thể trở thành người hắn làm sao yêu Hướng Uyển Thanh? Làm sao
có thể sống cùng cô? Hoặc là một khi hắn bị phong hồn, chẳng những cố
gắng ngàn năm qua đều trở thành bọt nước,đến khả năng thấy cô cũng
không thấy được.
Càng nghĩ càng hỗn loạn cũng càng tuyệt vọng, hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân lâm vào vùng lầy tiến thối lưỡng nan……
「 Ngươi tốt nhất suy nghĩ lại đi, bởi vì thân thể của ngươi đã bắt đầu có điểm thoái hóa.」 Bác Phúc theo dõi hắn nghiêm túc nói.
Hắn khiếp sợ vọt tới trước kính, quả nhiên thấy người của hình người
của hắn đã có một chút biến hóa, chẳng những đầu hồ rõ ràng,ngay cả trên cánh tay cũng mọc ra lông dài.
Chuyện này thật sự làm hắn sợ hãi, hắn thậm chí tiêu tốn gấp đôi pháp lực mới có thể hơi chút đè nén xuống .
Tâm trạng không yên hạ sơn, trở lại Xuân Lưu Hoa cả đêm hắn không tài nào chợp mắt lo lắng không thôi.
Hắn biết Phong hồn châm phong là phong hồn phách yêu thú.Nếu trước
lúc bị châm đâm đến trái tim mà hắn có thể biến thành người, châm này sẽ mất đi pháp lực tự động biến mất.
Nhưng hắn phải làm như thế nào mới có thể biến thành người? Chẳng lẽ
thật sự phải ăn tim của Hướng Uyển Thanh mới được sao? Chẳng lẽ đây mới
là khảo nghiệm chân chính tiên nhân đưa ra cho hắn?
Đang thống khổ trầm tư, di động phút chốc vang, hắn đón nghe rõ ràng là Lưu Chí Tuyên điện tới.
「Thầy La, hôn lễ của tôi và Uyển Thanh được tổ chức vào buổi tối ngày mai, có thể mời thầy lập tức đến khách sạn thảo luận cách bố trí hội
trường một chút không?」
Lưu Chí Tuyên thoải mái nói nhưng lại đủ để làm hắn khiếp sợ thất thần hồi lâu.