Tựa Như Viên Kẹo Ngọt

Chương 8: Sinh nhật của cô món quà của anh




Sắp đến sinh nhật của Tiêu Hạ rồi.

Thời gian rất tốt, trùng hợp là ngày nghỉ.

Giang đại thiếu gia đặt trước hành trình ngày hôm nay của cô nửa tháng trước, vì thế Tiêu cô nương tàn nhẫn từ chối lời đề nghị cùng đi ngâm suối nước nóng của cô bạn thân…

Sau đó Tiêu cô nương hưởng thụ hạng mục cường hào cả ngày đến từ sự chuẩn bị của bạn trai cường hào. Tuy rằng trong lúc này Tiêu Hạ vẫn lải nhải không dứt.

“Sáng sớm tặng 99 đóa hồng, tuy rằng là việc rất lãng mạn, nhưng em thật sự phải ôm nó cả ngày sao?”

“…”

“Bao hết cả nhà hàng Tây lãng phí quá đi, anh cũng không phải muốn cầu hôn với em.”

“…”

“Xem phim cũng bao cả rạp, thực ra em hơi sợ hãi, cảm giác không phải xem phim tình yêu mà là phim kinh dị…”

“…”

Cuối cùng chấm dứt hành trình ngày hôm nay, Giang Dập một tay ôm bó hoa hồng lớn, một tay nắm tay bạn gái bước đi chầm chậm trên đường quay về trường. Sau đó anh bất đắc dĩ nói: “Xem anh đã chuẩn bị bao nhiêu cho sinh nhật của em, em là cái đồ không lương tâm thế mà còn không cảm kích.”

“Ô…” Tiêu Hạ buồn cười dừng lại, sau đó nói đùa, “Thực ra em càng muốn tình yêu mộc mạc bình thường hơn, anh đột nhiên dùng phong cách tổng tài bá đạo khiến cho dân chúng bé nhỏ là em ăn không tiêu đó.”

Giang Dập im lặng một lát, sau đó trong lòng anh đánh ba tên giúp đưa ra ý kiến ở phòng ký túc, thật sự là đám ngu xuẩn chỉ biết làm trở ngại không giúp được gì, trẫm để lại các ngươi có ích lợi gì!

“Cơ mà tiểu thư không lương tâm, mấy tháng trước vào lúc sinh nhật anh, ngay cả chúc mừng sinh nhật em cũng không nói với anh.”

“…” Lại lôi ra chuyện cũ, mấy tháng trước bọn họ căn bản còn chưa ở bên nhau đấy!

Có điều hồi ức ấy cũng là một đoạn siêu xấu hổ…đối với Tiêu Hạ.

Thời gian quay về lúc Giang đại thiếu gia vẫn mỗi ngày ngây thơ tặng sữa chua cho Tiêu cô nương, đúng lúc một ngày trong đó là sinh nhật của Giang Dập.

Thực ra Tiêu Hạ vốn không biết chuyện này, nhưng dù sao tiếng tăm của hot boy ở trường rất cao, chỉ trên diễn đàn trường đã có nhiều bài đăng về sinh nhật anh nhiều không đếm kể. Hơn nữa các cô gái bên cạnh cả ngày đều bàn luận nên tặng quà gì cho hot boy mới được… Cô muốn không biết cũng khó.

…Nhưng vậy thì thế nào.

…Tuy rằng cô quả thật cũng nảy sinh ý tưởng muốn tặng quà cho Giang Dập, nhưng ý tưởng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Dương Tử Huyên ngược lại vẫn nhắc nhở cô đi mua một món quà, cầm sữa chua nhiều ngày như vậy cũng nên đáp lễ.

“Vậy tớ thấy đưa tiền càng thực tế hơn.”

“…”

“Hơn nữa nhân vật giống như Giang Dập khẳng định nhận quà nhận đến mỏi tay, tớ tặng hay không đối với anh ấy cũng giống nhau thôi, không thì nói câu sinh nhật vui vẻ là đủ rồi.” Tiêu cô nương nói thế.

“…” Dương Tử Huyên bó tay đối với logic của cô bạn, cuối cùng hừ nhẹ nói, “Vậy cũng không nhất định ~”

Mà sự thật chứng minh cô đúng rồi.

Khi Tiêu Hạ kéo tay cô bạn thân tới nhà sách trong trường mua sách thì tình cờ gặp được hot boy, phản ứng đầu tiên trong đầu Tiêu cô nương là: chạy!

Hồi trước cô không cảm thấy, nhưng hiện tại bắt đầu cảm thấy thế giới thật sự nhỏ, đi đâu cũng có thể gặp được hot boy đại nhân thật là…xấu hổ quá đi…không biết tại sao xấu hổ như vậy còn muốn chạy nữa…

Nhưng hiển nhiên, cho dù bạn thân biết rõ nội tâm Tiêu cô nương, cũng sẽ không cho cô được như ý.

Sau khi nhìn thấy Giang Dập, Dương Tử Huyên chẳng những không đi, ngược lại lôi kéo Tiêu Hạ đang hết sức từ chối càng đi về phía trước, sau đó rất tự nhiên nói với hot boy: “Hì, có người chúc anh sinh nhật vui vẻ, nhưng không phải tôi.”

Tiêu Hạ: “…” Cô sắp không thể kiềm nén sát khí của mình!

Càng tuyệt tình chính là Dương cô nương lấy cớ tìm sách, vứt bỏ bạn thân ở lại một mình với hot boy.

Khi chỉ còn Tiêu Hạ và Giang Dập, anh mỉm cười nhìn cô gái ở trước mặt mình vẫn cúi đầu không dám nhìn mình: “Chúc tôi sinh nhật vui vẻ ư?”

Tiêu Hạ hơi xấu hổ nắm chặt quyển sách vừa chọn được trong tay, thấp giọng ừ một tiếng.

Sau đó hot boy gật đầu, tiếp theo rất tự nhiên vươn tay ra: “Vậy quà của tôi là gì?”

“!” Tiêu Hạ lập tức giật mình ngẩng đầu nhìn anh, thế mà chủ động đòi quà… Hóa ra đây mới là phong cách của thiếu gia anh sao!

Hot boy chẳng cảm thấy có gì sai vẫn chìa tay, rất có dáng dấp không đưa quà thì anh sẽ không bỏ qua.

Lúc này khiến Tiêu cô nương hết sức xấu hổ, cô không biết nên giải thích thế nào, thế là ít lần hiếm hoi nói lắp trong đời đều dùng trên người ở đối diện: “Tôi…tôi…”

“Được.” Giang Dập ngược lại trả lời dứt khoát.

Tiêu Hạ thoáng ngỡ ngàng, sau đó mau chóng có phản ứng.

—— quà của tôi là gì?

—— tôi…tôi…

—— được.

“…”

Tiêu cô nương lấy lại tinh thần nhất thời tăng thêm mấy phần thẹn quá hóa giận, trên cơ bản không thèm suy nghĩ gì liền lấy quyển sách vốn ôm trong ngực nhét vào tay đối phương, sau đó bản thân không quay đầu, xoay người lại kéo Dương Tử Huyên vây xem ở cách đó không xa bỏ chạy mất.

Giang đại thiếu gia đứng tại chỗ ngược lại cảm thấy dáng vẻ dậm chân của cô rất đáng yêu.

Sau khi các cô rời khỏi tầm mắt, anh mới nhìn quyển sách mà Tiêu Hạ nhét vào tay mình —— “Ta thích dáng vẻ ngươi nhìn ta không thuận mắt lại không thể xử ta”.

Phụt…

Hồi ức kết thúc.

Sắp đi tới cổng ký túc xá, Giang Dập vừa cầm hoa hồng trong tay đưa cho bạn gái, vừa hơi nghiêng đầu hỏi: “Vậy bây giờ có thể đem quà sinh nhật đã hứa tặng cho anh không?”

“…Ai nói với anh đã hứa rồi chứ.” Tiêu Hạ nhận hoa hồng chẳng nói gì một lúc.

Hot boy lại bị từ chối đứng thẳng người sờ mũi mình.

Tuy nhiên Tiêu cô nương vẫn thừa dịp người nào đó không để ý nhanh chóng nhón chân hôn lên má anh một cái.

Sự rung động tựa như lông chim lướt qua.

Giang Dập đứng tại chỗ nhìn bóng lưng một cô gái nào đó hiếm khi chủ động chạy đi hồi lâu, sau đó…anh rốt cuộc bật cười.

Là nụ cười hết sức vui vẻ.