Tựa Như Tình Yêu

Chương 3




Ngày hôm sau rời giường xuống lầu, cô không thấy Vũ Dã, nhưng lại nhìn thấy Kim Bích mặc một chiếc sườn xám đỏ chói ngồi trên bàn ăn, quả rất có mắt thẩm mỹ, chiếc sườn xám trên thân kia đã đem vẻ yêu mị mê người của cô ta phát huy đến cực điểm.

“Triệu tiểu thư, ngủ có ngon giấc không?”

Phồn Cẩm hơi xấu hổ gật đầu, cảm thấy dường như mình mới giống như một vị khách vậy.

Mới vừa ngồi xuống, tiểu Ngọc đã bưng một bát thuốc đi tới, “Tiểu thư, nhân lúc còn nóng mau uống đi!”

Phồn Cẩm nhíu mày, nhưng vẫn bưng bát lên uống, cô nhếch môi, so với lần trước lại càng thêm đắng. Hai năm nay, Vũ Dã đã tìm vô số phương tuốc để khu trừ hàn khí cho cô, tuy nhiên hiệu quả lại không khả quan lắm. Vẫn như cũ, bốn mùa chân tay cô đều lạnh cóng. Bác sĩ có nói qua, với thể chất như vậy, cô khó có thể thụ thai được.

Cô nghĩ, chỉ riêng việc này thôi, ông trời quả là vẫn còn thương cô lắm.

Cầm bát trả lại cho tiểu Ngọc, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Kim Bích, Phồn Cẩm cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Thể chất tôi hư nhược, thường xuyên phải uống thuốc!” Kim Bích ngồi đối diện có chút đăm chiêu gật đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt tái nhợt của Phồn Cẩm. Cô không rõ, một cô gái trông có vẻ bệnh tật, khuôn mặt cũng chỉ được xem như thanh tú thôi, lại có năng lực gì khiến cho một người đàn ông như Vũ Dã Thuần Nhất mang theo bên người đến mấy năm, lại còn một đường từ Thiên Tân đến tận Thượng Hải như vậy?

Nói vậy chắc cô ta có điểm nào hơn người chăng? Từ trước đến nay cô chưa từng hành động khi chưa nắm chắc phần thắng, cô nhất định phải tìm hiểu kỹ càng cô gái trước mặt một phen mới được, vì vậy bèn đề nghị ra ngoài đi dạo.

Thật ra Phồn Cẩm cho rằng, trong thời kỳ loạn lạc thế này, căn bản không có nơi nào đáng giá để đi dạo, lại càng không có chút nhàn hạ thoải mái nào để mà đi cả. Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Kim Bích, cô không đành lòng cự tuyệt, sau đó, tiểu Ngọc nhanh chóng bước ra phòng khách, một lúc liền trở lại nói, “Tiểu thư, thiếu tướng đã bảo Sơn Bản đến đón hai người rồi!”

Phồn Cẩm hạ mí mắt, tiểu Ngọc này thật ra cũng nhanh nhảu lắm, chuyện cô còn chưa mở miệng ra bảo, cô bé đã tự mình chủ trương đi làm.

Mà Kim Bích ở bên cạnh lại thu hết thảy vào mắt, trong lòng kinh ngạc, xem ra sự kiểm soát của Vũ Dã Thuần Nhất cũng không phải là mạnh bình thường, nhìn qua có vẻ như không chút hạn chế, nhưng lại lúc nào cũng phải chịu ngăn trở, hơn nữa, chỉ trong một thời gian gần gũi ngắn ngủi, cô tuyệt không cho rằng thái độ của cô gái này không phải là biểu hiện nên có của một cô gái đang được cưng chiều sủng ái. Rốt cục phía dưới lớp biểu tình cơ hồ như là chết lặng kia là đang che giấu thứ gì đây?

Lúc Phồn Cẩm và Kim Bích ra đến cửa, xe Sơn Bản đã chờ sẵn ở đó.

“Tiểu thư muốn đi đâu ạ?”

Phồn Cẩm nghe thấy Kim Bích hỏi ý kiến mình, thật ra phần lớn mấy nơi trên đường đã bị phong tỏa, muốn náo nhiệt thì cũng chỉ còn Bách Nhạc môn cùng tô giới Pháp gần đấy mà thôi, nơi đó có một công ty bách hóa chuyên phục vụ cho các quan tai to mặt lớn mua sắm ăn chơi, Vũ Dã đã dẫn cô đến một lần, chỉ toàn là mấy thứ đồ của Tây Dương, cô thực không cảm thấy hứng thú lắm.

“Đến Tô giới Pháp đi, nơi đó có một công ty bách hóa!” Phồn Cẩm vẫn là đề nghị nơi này, tuy rằng Kim Bích mặc sườn xám, nhưng xem cử chỉ, kiểu tóc của cô, cũng là dạng người đã được hun đúc ở nước ngoài, lại nói, trừ nơi đó ra, cô thật không nghĩ ra được chỗ nào khác để đi cả.

Trong thời thế loạn lạc, muốn tìm một cõi niết bàn, xem ra khó khăn vô cùng.

Chiếc xe màu đen chậm rãi chạy trên đường, hai đầu xe có cắm hai chiếc lá ờ Nhật Bản nhỏ, kiêu ngạo lay động trong gió. Lúc xe có buông rèm chạy qua ngã tư, ngoài cửa xe vọng vào nhiều loại ánh mắt, kính sợ có, khiêm tốn có, a dua cũng có, nhưng phần lớn lại là khinh thường.

Đúng vậy, ở trong lãnh thổ của người ta, lại hung ác như sài lang, dùng máu tươi phủ kín đường đi của mình. Súc sinh, làm sao có thể khiến người kính yêu cho được?

Nhưng những ánh mắt như vậy, Phồn Cẩm đã nhìn thấy nhiều lắm rồi, nhiều đến nỗi mà cô từ áy náy đã trở nên chết lặng. Mặc kệ cô nghĩ gì, mặc kệ vì sao cô lại như thế, làm người Trung Quốc, lại ngồi trong xe của người Nhật Bản, làm người Trung Quốc, cô lại đứng bên cạnh Vũ Dã Thuần Nhất. Núp dưới đôi cánh của ác ma, gian nan tìm kiếm một chỗ trú thân an toàn.

Người như cô vậy còn tư cách nào để mà lên án sự khinh bỉ của người đời chứ. Cô chỉ có thể làm như trước kia, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không động chạm đến những ánh mắt ngoài cửa xe nữa, lừa mình dối người, đem bản thân mình thu lại vào thân xác lạnh như băng này. Mãi cho đến khi…… Ngoài cửa xe xuất hiện một bóng hình làm cho ánh mắt vô thần của cô như hiện lên một bó đuốc. Thân người không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy, cô cơ hồ nghĩ, có phải mình vẫn còn trong giấc mơ đó hay không, kia là gương mặt đã khắc sâu trong lòng cô. Thậm chí cô trở nên sợ nó giống như trong mộng, hắn sẽ bỗng dưng biến mất, cô ngồi thẳng người dậy, muốn nhìn thấy cho rõ ràng.

Nhưng động tác của cô lại kinh động đến Kim Bích đang ngồi bên cạnh, “Có chuyện gì vậy, Triệu tiểu thư?”

Cả nửa ngày trời, cô mới lấy lại tinh thần, kinh hoàng liếc nhìn cô ta một cái, suy yếu cười, “Không…” Phía trước, thân ảnh kia đã biến mất khỏi tầm mắt cô mất rồi.

Cô quay đầu lại, thân mình lại thả lỏng xuống, chắc là ảo giác đi, nhất định là ảo giác. Làm sao có thể.

Từ gương chiếu hậu, ánh mắt Sơn Bản phóng đến làm cho tim cô căng thẳng. Trốn tránh nó, cô không tự chủ được nắm chặt lấy góc áo.

Đến công ty bách hóa, người không đông lắm, hơi nhiều chút là người nhà quan to, ăn mặc chẳng ra kiểu cách gì, kết hợp cả Trung Quốc và phương Tây. Thỉnh thoảng lại có cô gái ngồi bên cạnh cùng với mấy người mặc âu phục, đa số là các gương mặt người châu Á. Không biết từ lúc nào, cách ăn mặc như vậy lại thịnh hành lại vòng lẩn quẩn này, tựa như một làn sóng mới. Làm cho họ quên đi Tổ quốc của mình đang bị cầm thú chia cắt, đồng bào của mình vẫn còn đang kêu rên trong chiến hỏa.

Kim Bích hưng trí dâng cao, phóng tay chọn mấy bộ phục sức xa hoa, Phồn Cẩm không thể không bội phục ánh mắt độc đáo của cô, mỗi bộ khi mặc trên người cô đều như vì yêu cầu của cô mà đo may thành, mặc kệ là sườn xám mềm mại uyển chuyển hay là âu phục hoa lệ cũng vậy. Giơ tay nhấc chân đều thoáng vẻ phong tình vạn chủng.

Những người đàn ông ở đó đều bất chấp đang có bạn gái bên cạnh, tham lam đánh giá Kim Bích, ánh mắt đáng khinh không chút nào che giấu được ** trong lòng, thật khiến người ta phải buồn nôn.

Phồn Cẩm ngơ ngẩn đứng bên cạnh, chuyện xảy ra lúc nãy khiến tinh thần cô không thể yên ổn, đang định dời bước chân đi, phía sau liền có người tiến tới, thản nhiên nói một tiếng, “Khỏe không?”

Chỉ một tiếng thôi, âm điệu thậm chí mờ ảo đến không giống như hiện thực, lại khiến cho cô giống như đang trúng thuật định thân mà đứng nơi đó, cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ lớp áo bành tô đó. Còn cả mùi xạ hương quen thuộc quanh quẩn trong mũi, trong phút chốc, trong mắt đã dâng hơi nước. Nơi ngực trái run lên mạnh mẽ, lại trầm xuống thật sâu.

Hắn hỏi cô khỏe không? Cô khỏe không? Cô khỏe sao? Mỗi ngày đều chịu dày vò, cô có thể khỏe được sao?

Cô đã không còn sức để lắc đầu, chỉ đứng ở đó. Bàn tay nắm chặt bên người.

Lúc này, tựa hồ Sơn Bản đã chú ý đến cái gì, thong thả bước từ bên kia đến gần đây, trong lòng Phồn Cẩm hoảng hốt, nhưng lại không dám xoay người lại, chỉ cảm thấy có một đôi tay ấm áp tiến gần đến đây, bao lấy tay cô, trong nháy mắt, nhét một mẩu giấy vào tay cô rồi rời đi. Ngay cả cảm giác ấm áp phái sau cũng đã biến mất.

Cô thở phào mất mác, Sơn Bản đã đến bên cạnh cô, ánh mắt dừng lại phía sau cô thật lâu, sau đó lại nhìn cô, “Tiểu thư, cô không mua thêm mấy bộ quần áo nữa sao?”

Phồn Cẩm lắc đầu, vội cho tay vào túi áo, lại nhìn Kim Bích đang đứng cách đó không xa vui vẻ trò chuyện với ông chủ, “Đợi Kim tiểu thư mua xong, chúng ta trở về thôi!”

Sơn Bản chần chờ gật đầu, ánh mắt đảo một vòng xung quanh đại sảnh, không nhìn cô nữa, sau đó bước đi về phía cửa. Phồn Cẩm âm thầm nhả khí, bàn tay vẫn nắm chặt mẩu giấy trong túi.