Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn

Chương 40




“Cô nói gì?” Đây chắc chắn là một tin tức chấn động, sự chú ý của mọi người lập tức bị treo ngược lên.

Chu Uyển nhìn phản ứng của đám cảnh sát, còn biết đòi lợi ích cho mình: “Mọi người có thể giảm nhẹ tội cho tôi không?”

Đây là làm khó cảnh sát.  Lục Thâm Viễn cười nhạt: “Cô nghĩ đây là chợ hay sao mà còn muốn trả giá?”

Chu Uyển im miệng, không nói nữa. Anh mím môi, “Nhưng chúng tôi có thể để cô đi gặp con gái một lần, với điều kiện cô phải khai đúng sự thật.”

Cặp mắt vốn ảm đạm của Chu Uyển lại lóe sáng, ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Lục Thâm Viễn.

“Cho tôi về nhà gặp người thân sao?” Giọng Chu Uyển khàn khàn.

Anh gật đầu: “Ừ.”

Người không phải thần, đều biết mềm lòng. Vì để được gặp mặt con gái mà Chu Uyển đàng hoàng nói ra tất cả nguyên nhân hậu quả của câu chuyện. Sự thật khiến người ta giật mình, không ngờ chuyện này còn liên quan tới đường dây “bán người”.

Chu Uyển thổ lộ, tuy cô ta là người huyện Bình Hòa nhưng một lòng chỉ muốn ở thành phố lớn, gả cho người có hộ khẩu thành phố, có bằng cấp có công việc ổn định, nở mày nở mặt, sau này lại dẫn cha mẹ lên sống ở một căn nhà lớn hơn.

“Vậy tại sao cô lại gả đến Hùng gia?” Lục Thâm Viễn hỏi.

Chu Uyển bi ai trả lời, “Tôi có muốn bị gả tới đây đâu! Là do bị bọn họ lừa gạt đấy thôi!”

Tốt nghiệp đại học xong, tìm công việc không được thuận lợi, Chu Uyển được một người chị cùng trường giới thiệu đi phỏng vấn, sau đó bị bắt cóc, bán tới huyện Bình Hòa làm con dâu cho Hùng gia.

Đúng dịp người phụ nữ năm năm trước cũng bị lừa bán đến đây là người bạn lớn hơn Chu Uyển hai tuổi, quen biết nhau khi đi làm thêm, Chu Uyển biết người chị giới thiệu việc làm cho cô cũng là thông qua người chị này.

Người chị này năm năm trước tới huyện Bình Hòa, có liên lạc với Chu Uyển hai ba lần, nói bây giờ mình đang ở huyện Bình Hòa, định kiếm chút tiền xài.

Khi đó Chu Uyển cũng không nghi ngờ, sau đó hai người không liên lạc nữa, cho đến khi cô cũng bị lừa gạt tới đây, không trốn thoát ma trảo của người nhà họ Hùng, bị ép gả cho Hùng Thất Sơn mới biết đây là trò lừa bịp.

Vài ngày trước đồn công an phát tin tức tìm thông tin của thi thể phụ nữ bị mất năm năm trước, Chu Uyển càng cảm thấy rợn tóc gáy.

“Một người chị giới thiệu?” Lục Thâm Viễn nhíu mi, truy hỏi, “Đó là ai, còn liên lạc được không?”

Chu Uyển lắc đầu, “Khi bị lừa tới đây thì chúng tôi đã không liên lạc nữa, bây giờ nghĩ lại, tôi còn không biết cô ấy họ gì nữa.”

“Vậy cái người bị chết vào năm năm trước cô cũng không biết cô ấy tên gì hả?”

Chu Uyển: “Không biết, tôi chỉ gọi chị ấy là chị đẹp.”

Thật đáng buồn. Thông tin cá nhân của người ta còn chưa biết mà đã dám nhận việc? Mọi người bối rối, không biết nên nói phụ nữ cả tin hay là ngu nữa.

Kết án.

Trở về phòng làm việc sau khi kết án xong, Lục Thâm Viễn không chờ cho tới thời gian nghỉ trưa mà đã trắng trợn tự tan làm sớm, đây là lần đầu tiên.

Anh còn nhớ trong ổ chăn ấm đang giấu một mỹ nữ. Nếu không phải do sáng sớm Vưu Kim thay sở trưởng gọi điện thoại thúc giục anh tới thẩm vấn Chu Uyển thì có lẽ đã được ôm mỹ nữ cả ngày.

Mấy người cảnh sát tận mắt thấy sếp trốn làm nhìn nhau, Vưu Kim là biết rõ nhất, nhớ lại cảnh tối hôm qua mình xuống lầu nấu nước nóng, mơ mơ màng màng thấy Lục Thâm Viễn dẫn chị dâu nhỏ về nhà trọ qua đêm, trong đầu suy nghĩ miên man, nhìn bóng người đi đã xa, vội vàng la lên: “Mọi người có phát hiện hôm nay sếp có hơi khác không?”

Đồng nghiệp một: “Khác cái gì?”

Đồng nghiệp hai: “Hôm nay sếp phối đồ đẹp đó!”

Đồng nghiệp ba: “Hình như hôm nay tâm trạng sếp rất tốt?”

Vưu Kim chậc chậc, đầy thâm ý nói: “Sếp ấy à, toàn thân toát ra hooc-mon đàn ông!”

Xa Tình Không ngủ đến khi mặt trời ló khỏi núi, xuống giường thì cảm thấy cả người mình giống như đồ chơi bị bẻ rời, vén chăn lên nhìn vào trong, trần truồng, trên drap trải giường còn có vết máu, lại nhìn ra bên ngoài, đúng như suy đoán, một đống khăn giấy trên đất xác nhận cuộc chiến tối hôm qua của hai người.

Cô thở dài, nằm dài trên giường thành hình chữ 大, nhìn chằm chằm tấm drap nửa ngày, cuối cùng vừa tức giận vừa buồn cười, che mặt.

Ây da.

Quả nhiên cái cảnh mà nam chính ôm nữ chính đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, yên lặng thu dọn phòng sau khi hành sự xong thì chỉ có thể xuất hiện trong phim.

Trời tờ mờ sáng, cô mơ mơ màng màng nghe được tiếng di động của Lục Thâm Viễn reo, sau đó lại mơ mơ hồ hồ thấy anh vội vã đứng dậy mặc quần áo, ra cửa.

Công việc của cảnh sát giống như quân nhân, bác sĩ, nhân viên chữa cháy vậy, có điện thoại gọi tới thì cũng không dám trì hoãn, vội vàng chạy đến. Cô chỉ hy vọng Lục Thâm Viễn đừng một đi không trở lại là được rồi.

Ai bảo cô cam tâm tình nguyện sống cả đời với một người cảnh sát chứ.

Xa Tình Không nằm trên giường nửa ngày, lấy điện thoại nhắn cho Mục Tâm một tin, không đầu không đuôi, nhưng cô tin chắc Mục Tâm nhất định sẽ hiểu: Đau, nhưng cũng thích.

Cũng phải ngồi dậy, tìm trong tủ quần áo của anh được bộ đồ, vào phòng tắm.

Phòng tắm rất đơn giản, trên giá là một bình sữa tắm một bình dầu gội, cửa phòng tắm khóa trái không được, chỉ khép hờ, Xa Tình Không kéo rèm lại, mở vòi sen, nặn một ít sữa tắm lên lòng bàn tay, hai tay xoa ra bọt, nhẹ nhàng thoa lên người, hưởng thụ cảm giác thoải mái.

Tiếng nước chảy rào rào. Rồi sau đó, mơ hồ nghe phía bên ngoài có tiếng cửa mở ken két, tiếng bước chân đi vào, tiếng chìa khóa đặt lên trên bàn. Người kia không lên tiếng. Cô dừng động tác xoa xoa, cũng không lên tiếng. Đã biết đối phương là ai.

Xa Tình Không cười trộm, không nhanh không chậm tiếp tục tắm. Cửa phòng tắm bị người kia nhẹ nhàng đẩy ra.

Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, xoay người nhìn tấm rèm bên ngoài, xuyên thấu qua có thể thấy Lục Thâm Viễn đang đi tới. Cô lấy khăn lau mặt của anh che ở trước ngực, nghiêng người không dám phát ra âm thanh.

Mặc dù tối hôm qua cô đã nghiệm qua cảm giác nhưng người ta vẫn là con gái, chân chính mặt đối mặt thì ngượng lắm.

Cô cau mày. Anh vào đây làm? Rửa tay? Rửa mặt? Hay là đi vệ sinh? Lục Thâm Viễn lại không mở miệng nói chuyện trước!

Xa Tình Không không dám động đậy, lẳng lặng đứng đó. Chỉ nghe bên ngoài có tiếng mở vòi nước, tiếng nước chảy rào rào, còn có giọng anh nhẹ hừ một cái. Đúng là anh rồi. Xa Tình Không không biết anh định làm gì, khẩn trương chờ người đi ra ngoài.

Tiếng nước chảy rất nhanh đã ngừng, tắt vòi nước, bước chân bắt đầu di chuyển. Xa Tình Không lại càng níu chặt cái khăn hơn, không dám thở lớn tiếng.

Anh đang đi lại đây, tiếng cửa mở cô mong chờ không có truyền tới, ngược lại là bóng đen in trên rèm càng ngày càng tới gần! Cô trần truồng, trên người còn có dấu vết đêm qua lưu lại, tất cả rành rành ở trước mắt.

Xoẹt

Xa Tình Không thiếu chút nữa thét chói tai, rèm bị kéo ra, Lục Thâm Viễn đứng ngay ngắn trước mặt cô.

Cô chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, toàn thân đỏ bừng, vội vàng quay lưng lại.

Anh anh anh. Vậy mà lại bước vào! Tại sao có thể lưu manh vậy chứ!

Trong lúc hoảng loạn, lời nói của cô cũng không hoàn chỉnh: “Anh anh đi ra ngoài.”

Lục Thâm Viễn giống như không nghe thấy, cởi áo ném trên đất, không nói một lời, tay duỗi một cái đã chạm vào eo cô. Tấm lưng không gì che kín tiêp xúc với bộ ngực của anh, cả người cô run lên, Lục Thâm Viễn dùng sức xoay người cô lại đối mặt với anh.

Trên người không mảnh vải che thân, Xa Tình Không không dám nhìn thằng vào mắt anh.

Lục Thâm Viễn ôm eo cô, chăm chú nhìn từ trên xuống dưới, tay từ từ giơ lên cầm lấy cái khăn cô che trước ngực. Toàn thân cô như muốn nhỏ máu, phòng tắm yên lặng càng làm rõ tiếng thở ngày một dồn dập của anh, một sâu một cạn đập vào trái tim cô, thiếu chút nữa là không đứng vững.

“Chúng ta cùng tắm.” Giọng nói khàn khàn của Lục Thâm Viễn truyền tới, giống như có hạt cát vướng vào cổ họng anh vậy, thanh âm trầm thấp hấp dẫn.

Mặt cô đỏ lựng. Trong đầu lần nữa nhớ lại cảnh tượng đêm qua. Anh cười cười không nói, nhẹ tay vứt cái khăn đi, thân thể nghiêng về trước, quấn chặt lấy.

Vào buổi chiều cô mới có thời gian rảnh nhìn điện thoại, nhận được tin nhắn trả lời của Mục Tâm: Thoải mái không?

Xa Tình Không liếc mắt nhìn người đàn ông đang nghiêm túc trải drap giường, nín cười, học câu trả lời khi trước của Mục Tâm: Ừm, cũng chỉ làm ướt hai tấm drap thôi mà.

Mục Tâm: …

Lúc cô trở lại nhà trọ trong trường học cũng đã là chuyện của ngày hôm sau, lúc ra cửa đã thay đồ sạch, không mặc bộ đồ cũ về.

Liêu Tiểu Duyên nhìn Xa Tình Không đi vào cửa, giương mắt hỏi: “Cô về rồi?”

Cô cười cười, gật đầu.

Sáng sớm anh thực hiện lời hứa với Chu Uyển, dẫn theo đám cảnh sát mang Chu Uyển về nhà thăm con gái, Vưu Kim cầm còng tay, “Có cần mang theo cái này không?”

Lục Thâm Viễn yên lặng hai giây, quay đầu liếc nhìn Chu Uyển, cô ta đang lấy tay chỉnh lại đầu tóc rối bời, quần áo trên người cũng vuốt cho ngay ngắn.

Anh lắc đầu, “Không cần, cử vài người canh chừng là được.”

Một cô gái yếu đuối thì không chạy thoát nổi, huống hồ Chu Uyển cũng không hy vọng con gái thấy mẹ mình bị còng tay dẫn tới.

Là một lần cuối thì không nên lưu lại trong trí óc con gái mình cảnh này.