Ngày tiếp theo nhân viên gửi tới kết quả xét nghiệm vừa đúng giờ đi làm, mọi người vui vẻ nói cười không ngớt miệng, quơ bản fax la to cả phòng: “DNA của Ngưu Hồng trùng với với tinh dịch tìm được trong người hai nạn nhân trước, vết máu trên vách tường cũng đồng nhất với Tô Thất Nữ.”
“Bằng chứng vững như núi a!”
Trần Uy vội vàng đi qua cầm báo cáo, dè dặt bảo vệ mấy tờ giấy mỏng, hắc hắc cười ngây ngô: “Cẩn thận coi chừng làm hỏng!”
Một đám người đang náo loạn dần yên tĩnh lại.
Lục Thâm Viễn yên lặng không tiếng động đứng sau lưng Trần Uy, tờ giấy được Trần Uy bảo vệ bị anh rút ra. Trần Uy không chú ý tới cái nháy mắt của mọi người, quay đầu mặt khó chịu, “Tôi nói rồi mà cậu… Đội trưởng…” Câu nói tiếp theo nuốt vào bụng. Sau lưng truyền tới một trận cười trộm.
Trần Uy: “….” Thật tức giận!
Lục Thâm Viễn nhìn nội dung báo cáo, không có vấn đề gì thì cất vào: “Chuẩn bị thẩm vấn Ngưu Hồng.”
Vẫn là căn phòng nhỏ u ám kia.
“Mọi người đã lục soát nhà tôi?” Ngưu Hồng đeo còng tay, ngồi ở chỗ cũ, nhìn vật chứng Lục Thâm Viễn vừa đưa tới, anh ta giãy giụa cái mông, không thể ngồi yên.
Lục Thâm Viễn không lạnh không nóng cười: “Không phải anh nói để cho chúng tôi tìm ra chứng cứ à?” Ngưu Hồng đen mặt, biểu tình biến hóa.
Khi Lục Thâm Viễn đưa kết quả DNA cho anh ta nhìn, Ngưu Hồng giống như quả bóng bị xì hơi nhưng vẫn tranh cãi: “A, trước kia không phải cảnh sát các người cũng từng giả mạo chứng cứ sao?”
Lục Thâm Viễn nhìn anh ta không nói lời nào, chắp hai tay lên bàn trở lại chuyện chính: “Khai ra từng chuyện một đi, bắt đầu với vụ án Hoàng Diễm Diễm.”
Cảnh sát bên cạnh đã chuẩn bị sẵn giấy bút, chờ Ngưu Hồng.
Trong phòng vẫn trầm mặc.
“Hoàng Diễm Diễm à?” Ngưu Hồng không phản kháng nữa, nhắm mắt giống như đang cố gắng nhớ lại, “Lúc đó là vào buổi tối, trời đen như mực, trên quốc lộ chỉ có hai người, tôi chạy xe gắn máy kêu cô ta nhưng cô ta không phản ứng, tôi vọt tới trước kéo xe đạp lại, hỏi cô ta có tiền không, tôi không tin có người ra ngoài mà không mang tiền! Tiếp đó tôi kéo cô ta đến vườn rau.”
Ngưu Hồng vừa nói vừa khoa tay múa chân. Lục Thâm Viễn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh ta, phân biệt lời nào thật lời nào giả.
“Lúc này cách đó không xa, khoảng hai ba trăm thước có bốn năm người chạy xe đạp tới, cô ta bắt đầu hô cứu mạng, bọn họ cũng nghe được tiếng kêu, tôi sợ bị phát hiện nên đè cô ta xuống mặt đất, cô ta cố gắng kêu lớn hơn thế là tôi liền bóp cổ, bóp cho tới khi cô ta còn thoi thóp.” Nói đến đây thì Ngưu Hồng dừng một chút, ngay sau đó tiếp tục vấn đề: “Sau đó cô ta chết, tôi liền cưỡng gian cô ta.”
Lục Thâm Viễn không thể hiện biểu tình gì, nhìn anh ta chăm chăm. Bên ngoài tiểu Chu cực kỳ căm giận: “Giết người mà anh ta nói như không có vấn đề gì, thật là điên rồi!” Tiểu Tống gật đầu phụ họa.
Ngưu Hồng không nói tiếp, “Anh có biết Trịnh Tân là ai không?” Lục Thâm Viễn lật tài liệu ra để trước mặt, hỏi Ngưu Hồng.
Trịnh Tân lúc trước thừa nhận mình cưỡng gian Hoàng Diễm Diễm, đáng tiếc kết quả DNA của anh ta không trùng khớp, là tội giết người đó, Trịnh Tân ăn no rửng mỡ thế tội để làm gì?
Ngưu Hồng chần chừ, “Trịnh Tân?”
“Ừ.” Lục Thâm Viễn khép tài liệu, nhìn anh ta: “Trịnh Tân thừa nhận anh ta cưỡng gian Hoàng Diễm Diễm.”
“Tiểu tử Trịnh Tân kia à.” Ngưu Hồng cười hắc hắc, dáng vẻ chán ghét không chịu nổi: “Những lá rau hẹ trong cơ thể Hoàng Diễm Diễm là hắn ta nhét vào đó.”
Lục Thâm Viễn nhướng mày: “Anh ta cũng ở đó?”
Ngưu Hồng không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Ừ, chỉ là khi trời sắp sáng thì hắn mới tới, lúc đó tôi đã về nhà ngủ một giấc rồi, chuẩn bị ra ngoài đó xử lý xác, vừa vặn Trịnh Tân đi tới, cả người hắn toàn mùi rượu, mặt đỏ rần, đi xiêu vẹo, kẻ ngu đó say rượu nên nghĩ là do mình làm à?” Lần này anh ta hỏi ngược lại.
Lục Thâm Viễn nhấp miệng, Trần Uy bên ngoài đã không nghe nổi nữa. Cái tên Ngưu Hồng cặn bã này.
Nói rõ vụ án của Hoàng Diễm Diễm xong, Ngưu Hồng tiếp tục kể lại đầu đuôi gốc ngọn vụ án Tô Thất Nữ.
“Lúc ấy tôi chuẩn bị giựt tiền, tôi nói cô ta lấy tiền ra còn tôi đứng sau lưng lôi người, sợ cô ta giãy giụa rồi thấy mặt tôi. Cô ta biết rất rõ nhà tôi, cô ta còn hay cho bà nội tôi đồ ăn, lúc ấy tôi sợ nếu bị nhận ra thì cô ta nhất định sẽ báo công an, chuyện lần trước tôi giết người cũng sẽ bị phát hiện.” Ngưu Hồng buông tay. “Tôi liền đứt khoát kéo cô ta tới hồ dìm chết. Thấy cơ thể còn chưa lạnh, dáng dấp cô ta lại tốt, khi còn bé tôi còn từng thích cô ta, vậy nên tôi thuận tiện lưu manh cưỡng gian lần nữa.”
“Chết chìm cưỡng gian đã làm rồi, sao lại còn phân thây?” Lục Thâm Viễn đuổi tận cùng không buông.
Câu hỏi này làm Ngưu Hồng nhíu mi nhưng rất nhanh đã khôi phục: “Lúc phân thây tôi cũng đâu có dự tính gì.” Lắc đầu, “Lúc đó đã là người không ra người mà quỷ không ra quỷ rồi.”
Trong phòng lại một hồi trầm mặc. Chỉ có tiếng bút phát ra loạt xoạt. Ngưu Hồng tựa lưng vào ghế vênh váo, ánh mắt lơ lửng không trung. Mọi người ở bên ngoài tức giận cũng không biết nói thế nào.
Lục Thâm Viễn cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm mặt bàn, yên lặng một lúc rồi lại nghĩ ra điều gì đó, anh từ từ ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, môi mỏng hé mở.
Anh đối chọi với cặp mắt của Ngưu Hồng, hỏi: “Anh có biết bà của anh khóc thương tâm thế nào không? Cha mẹ anh đang đi xe lửa trở về.”
Lúc này tất cả mọi hoạt động dừng hẳn. Cảnh sát để bút xuống, nhìn Lục Thâm Viễn rồi lại nhìn Ngưu Hồng.
Đôi chân đang rung rung bàn của Ngưu Hồng cứng lại.
Rất lâu sau đó.
“Tại sao phải trở thành người xấu?” Lục Thâm Viễn rõ ràng ngay trước mắt nhưng giọng nói của anh lại khiến Ngưu Hồng cảm thấy như phát ra từ nơi xa xôi nào đó. Tới chất vấn hắn.
Sao lại biến thành người như vậy. Ngưu gia sinh con đẻ cái tới giờ này chỉ còn anh ta là nhỏ nhất.
“Tôi.” Ngưu Hồng cảm thấy nặng nề, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại thôi, anh ta cúi đầu nhìn sàn nhà, giọng nói nhỏ hơn khi nãy mấy lần, “Lần đầu tiên giết người, tôi nghe nói mình bị xử tử, lần đầu tiên trộm mấy trăm đồng tiền, mới mấy phút mà trên tay đã có tiền xài, tôi cảm thấy làm vậy rất nhẹ nhàng, so với việc đi làm công suốt mười giờ trên công trường thì sướng hơn, tôi càng ngày càng quen tay.”
Không có đường xoay sở.
Trần Uy nghiêng đầu, lại văn nghệ với người cạnh bên: “Ác giả ác báo.”
Vừa thẩm vấn xong, Ngưu Hồng đã được chuyển đến trại giam.
Kết án, Trần Uy còn băn khoăn về chuyện của chị dâu nhỏ, anh ta tới cạnh bên Lục Thâm Viễn, đột nhiên điện thoại lóe sáng lên hiện ra tin nhắn vừa đúng dịp Trần Uy thấy một tấm hình.
Một tấm hình cô gái siêu dễ thương, lại còn đang mặc đồng phục thủy thủ! Trần Uy bát quái đầy mặt, nhìn người trong hình hỏi: “Đó là tiểu tiên nữ à sếp?”
“Ai?” Lục Thâm Viễn cầm điện thoại, ngẩng đầu lên, không hiểu “tiểu tiên nữ” trong miệng Trần Uy là ai.
Trần Uy cười hắc hắc: “Cô gái sếp gặp ở thị trấn mấy ngày trước đó.”
Lục Thâm Viễn hạ mắt, tự mình nhìn tấm ảnh trong điện thoại, là hình ảnh hồi đại học của cô, tiết mục văn nghệ của trường, cỏ xanh, cả người mặc bộ váy loli, tay giơ chữ V, mặt mày hớn hở.
À. Thì ra là cậu ta nói tấm hình này.
“Muốn nhìn?” Lục Thâm Viễn tắt điện thoại, nhìn Trần Uy.
Trần Uy gật đầu liên hồi, cái gì cũng không ngăn cản được tính tò mò: “Trông giống hình hồi trẻ, đội trưởng cho em nhìn chút đi.”
Lục Thâm Viễn đem điện thoại bỏ vào túi, đứng dậy cười khẽ: “Không cho.”
Trần Uy: “…” Tức giận nha.
Không cho nhìn thì mình cứ lẽo đẽo theo quài! Hừ!
[Khúc này hơi sai sai, sao nghe có mùi đam….]
Trần Uy đi theo phía sau anh, anh đi nơi nào thì Trần Uy đi nơi đó. Lục Thâm Viễn không thèm để ý tới.
Trần Uy cứ tiếp tục đi theo, đi nửa ngày lại không biết nghĩ ra chuyện gì đó mà dừng bước, mặt mày hớn hở: “Năm nay tìm vợ đúng là khó khăn, sếp đã có mối còn em thì FA, nếu bây giờ em nuôi một bé gái 10 tuổi, chờ 8 năm sau em ấy 18 em 30, quá là đẹp.” Có một cô bạn gái như vậy nhất định sẽ bắt cô ấy mặc đồ thủy thủ cho xem!
Ừ, đẹp lắm.
Lục Thâm Viễn dừng lại, quay đầu, mặt không đổi sắc: “Căn cứ vào luật pháp nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa về việc nuôi dưỡng trẻ em, chương hai điều chín quy định, nếu một người đàn ông không có vợ nhận nuôi một người, tuổi của người nhận nuôi và người được nhận nuôi phải chênh lệch từ bốn mươi tuổi trở lên.”
Cho nên cậu thanh niên à, cậu suy nghĩ nhiều quá.
Trần Uy: “….”
************
Xa Tình Không ôm nỗi thấp thỏm suốt 24h mới dám lấy dũng khí nhắn cho anh một tin.
Dựa theo số điện thoại anh cho trên danh thiếp, cô đã chỉnh sửa nội dung tin nhắn không dưới năm lần: “Anh có ở đấy không? Em là Xa Tình Không, anh đang ở đâu đấy? Có rãnh không, có thể gặp nhau nói chuyện được không?”
Lục Thâm Viễn lần này giúp Nam Thành phá được vụ án giết người, nhận được vô vàn lời khen từ người dân, trong sở cũng dần có người công nhận năng lực của anh. Nam Thành khôi phục lại cuộc sống yên bình.
Ngày tiếp theo sở trưởng phái tiểu Chu tới, hỏi Lục Thâm Viễn: “Đội trưởng có yêu cầu gì đối với cục trưởng không? Tỷ như…” thưởng cho anh cái gì đấy.
Tiểu Chu nói uyển chuyển, Lục Thâm Viễn còn đang suy nghĩ không biết làm sao có thời gian rãnh để đi tìm Xa Tình Không, nếu tiểu Chu đã nói vậy thì hay là sẵn tiện xin vài ngày nghỉ?
Đáng tiếc anh còn chưa mở miệng thì Trần Uy bên cạnh đã lăng xăng, anh ta cho là Lục Thâm Viễn không biết nên muốn thứ gì, dù sao cái gì anh cũng không thiếu, Trần Uy kéo kéo cảnh phục không vừa người cười đùa với tiểu Chu: “Nếu không cậu gọi hãng may thêm hai bộ quần áo vừa người chút được không? Cậu nhìn quần áo siết chặt đội trưởng khiến khí chất của anh ấy không phô bày hết được kìa.”
Lời này có thể coi là thật. Lục Thâm Viễn và tiểu Chu nhìn thử, cảnh phục của Trần Uy còn nhỏ hơn của anh, xua tay duỗi eo một cái là có thể lộ ra một eo thịt.
Lục Thâm Viễn nhớ mang máng rằng đây không phải là lần đầu tiên Trần Uy ca cầm với anh về vấn đề quần áo.
“Hắc, đây là do chúng tôi không đúng, cho hai người quần áo không vừa người, không có sao để tôi chạy đi báo cáo ngay, tranh thủ ngày mai sẽ cho hai người quần áo lớn hơn!” Tiểu Chu cúi người gật đầu.
Lục Thâm Viễn suy nghĩ, lời xin nghỉ đến khóe miệng thì nuốt về, liếc mắt thấy Trần Uy đang ưỡn ẹo, chân mày anh nhíu lại, cuối cùng nói: “Vậy thì theo ý Trần Uy, cứ đổi cho chúng tôi quần áo vừa người hơn là được rồi.”
Tiểu Chu hiểu ý, trở về báo cáo. Lục Thâm Viễn không lên tiếng nữa. Tiểu Chu đi, Trần Uy hoa tay múa chân, cao hứng biết bao nhiêu: “Đội trưởng đội trưởng, cuối cùng chúng ta cũng có quần áo rộng hơn rồi!”
Lục Thâm Viễn ngẩng đầu nhìn anh ta. Trần Uy hắc hắc cười: “Sếp không biết bộ đồ này trói buộc em thế nào đâu, mỗi lần làm động tác khoa trương là phải cẩn thận!”
Lục Thâm Viễn: “Cậu vui vẻ là được rồi.”
Có vẻ mọi người đã nghĩ sai về truyện rồi, thật ra hai nhân vật chính là anh Viễn và anh Uy, chị Không chỉ làm nền thôi, bởi vì anh Viễn nói: “Cậu vui là được rồi!”:)))))))))))))