Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn

Chương 12




Cho tới khi trở về trường học, Xa Tình Không cứ như người đang mơ.

Từ lúc bị cưỡng hôn đến khi tách ra, cô cũng chưa nói trọn vẹn được một câu, nhìn anh có vẻ như có việc gì đó rất gấp, bị người khác làm gián đoạn thì lập tức buông cô ra, giấu Xa Tình Không ở phía sau, ôm đi nơi khác, kín đáo đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Đây là số mới của anh, em giữ đi.”

Xa Tình Không gật mình gật đầu. Lục Thâm Viễn nhìn về phía trường học ở xa xa, thở dài nói: “Ở chỗ này đợi anh, đừng chạy trốn nữa.”

Cô cầm vạt áo muốn nói với anh: Từ lúc đầu cho tới giờ em đâu có chạy trốn. Nhưng lời còn chưa nói ra đã bị Trần Uy cắt đứt, anh ta rướn cổ lên muốn nhìn mặt cô bên này thì bị Lục Thâm Viễn đè đầu, không cho nhìn.

Xa Tình Không: “….” Lời đến khóe miệng lặng lẽ nuốt xuống.

Chậc, có người khác ở đây thôi thì sau này lại nói vậy. Dù sao cô cũng không chạy thoát nổi. Chỗ dạy không phải nói đến là đến, nói đi là đi.

Nhưng Lục Thâm Viễn hiển nhiên không yên tâm, đi tới xe ba bước quay đầu một bước, lên xe rồi còn ngoái đầu nhìn ra.

Xa Tình Không: “…” Làm sao lại có cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn thế này, lần trước ở thành phố Lan Khê không có cảm giác chắc chắn là do Xa Mục Tùng ở đó!

Tìm được Ngưu Hồng rồi, bây giờ chờ sở hạ lệnh bắt người về tiến hành tra hỏi. Lục Thâm Viễn và Trần Uy lập tức quay về thông báo.

Đường núi gập ghềnh quanh co, xe chạy lúc về nhanh hơn lúc đi là do sắp phá được án nhưng bầu không khí trong xe còn yên lặng hơn lúc trước.

Lục Thâm Viễn nghiêng đầu không chớp mắt nhìn mặt đường, trên môi còn cảm giác tê dại, đó là hơi ấm sau khi hôn còn sót lại.

“Đội trưởng, em vừa thấy anh ôm hôn một người phụ nữ, là chị dâu hả?” Trần Uy không biết sống chết còn dám đi hỏi chuyện này.

Không biết mình vội vội vàng vàng cắt đứt chuyện tốt của người khác thì sẽ bị ghi thù sao?

Trần Uy lái xe không nghe thấy câu trả lời của anh thì nhớ lại cảnh tượng khi nãy, hắc hắc hai tiếng lại hỏi Lục Thâm Viễn: “Ngoại hình y như tiên nữ hèn gì đội trưởng giấu kĩ vậy.” Trần Uy nhớ lại bóng người mặc áo xanh da trời mặc quần đen cùng mái tóc dài, cô gái kia mắc cỡ đỏ bừng mặt, núp sau lưng đàn ông, còn có cảnh núi rừng sau lưng nhìn y hệt tiên nữ chốn bồng lai tiên cảnh trong không gian khói lửa nhân gian vậy.

Hai tiếng hắc hắc của Trần Uy nghe đặc biệt thô bỉ.

“Nói thêm câu nữa thì cậu cứ ở đây đi, không cần về Lan Khê nữa.” Lục Thâm Viễn không cho anh ta mặt mũi, ánh mắt lạnh lùng, nghiêng đầu hung hăng liếc Trần Uy, trực tiếp đe dọa. Rõ ràng là chuẩn bị giáng chức của người ta.

Trần Uy: “…”, anh ta nhìn thơ thẩn ngoài con đường nhỏ, im lặng không dám nói gì nữa.

Không lâu sau hai người đã trở lại Nam Thành, xe áp tải Ngưu Hồng cũng tới, chuyển anh ta vào trong phòng để thẩm vấn, Lục Thâm Viễn dẫn người tới tra hỏi.

Căn phòng so với ở trên thị trấn đơn sơ hơn nhiều, gió thổi không lọt, trên vách tường có sơn xanh sơn trắng, hơi cũ nên đã ố thành màu vàng.

Mùi hương trong phòng cũng khó ngửi, ngăn cách Ngưu Hồng là lan can sắt đã rỉ sét, đèn được mở nhưng không chiếu sáng được cả căn phòng. Giống như nhà giam phạm nhân, làm sao cũng không tẩy trắng được tội danh của mình.

Ngưu Hồng đeo còng tay, ngồi xuống, tóc dài mặt đen, ánh mắt dữ tợn, tầm mắt xuyên qua lan can, đối mắt với Lục Thâm Viễn, đối với câu hỏi của anh, Ngưu Hồng nói: “Tôi chỉ trộm mấy chiếc xe đạp, ngoài ra không làm gì nữa.”

Từ đầu tới cuối anh ta rất sảng khoái khai báo tội ăn trộm. Nhưng đối với vụ án của Hoàng Diễm Diễm và Tô Thất Nữ thì kiên quyết chối bỏ.

“Mọi người có chứng cứ thì tôi mới nhận tội.” Anh ta lẩm bẩm.

Tiểu Tống và tiểu Chu nhìn nhau, Trần Uy mắng hai tiếng, Lục Thâm Viễn mân mê đôi môi thành hai đường thẳng. Ngưu Hồng đang muốn tránh nặng tìm nhẹ đây mà.

Anh ta kín miệng, cạy không ra, không điều tra ra được những tin tức khác.

Lục Thâm Viễn đem tình huống trước mắt báo cho sở trưởng, sở trưởng trầm tư chốc lát, anh trở về phòng đợi lệnh, chưa tới nửa tiếng sở trưởng đã gọi lại: “Tôi mượn tổ chuyên án điều tra dấu vết cùng chó cảnh sát tới trợ giúp cậu, cậu điều tra kĩ nhà ở của Ngưu Hồng. Nhất định 24 giờ sau phải tìm ra manh mối.”

Vậy thì phải cố hết sức mà làm. Ngưu Hồng nói tìm ra chứng cứ mới nhận tội, được thôi, bọn họ giúp anh ta tìm chứng cứ.

Lục Thâm Viễn cúp điện thoại, huyệt Thái dương đột nhiên nhảy lên.

Tổ chuyên gia và chó cảnh sát tới rất nhanh, trước khi mặt trời xuống núi việc này không được để chậm trễ, mọi người vội vàng tới nhà Ngưu Hồng.

Tứ hợp viện được bao bởi rừng tre kia vài phút trước còn yên lặng, chỉ một lúc sau đã bị cảnh sát bao vây nước chảy không lọt.

Trần Uy tiến lên hung hăng gõ cửa, bên trong phát ra tiếng bước chân vội vã và giọng nói bản ngữ: “Tới rồi tới rồi, đừng gõ nữa hư cửa bây giờ!”

Cửa két mở ra, bà lão thò người ra liền bị thế trận bên ngoài làm hết hồn, nhìn kỹ lại phát hiện Trần Uy và Lục Thâm Viễn thì không nói được, nhìn hai người mặc đồ cảnh sát thì vạn phần hoảng sợ: ” Hai người các cậu…?”

Lục Thâm Viễn không giả vờ nữa, nghiêm trọng đi tới, trình thẻ cảnh sát: “Chúng tôi theo luật phá án, tiến hành lục soát chỗ ở của Ngưu Hồng.” Giọng khảng khái.

Bà lão vịn tường, đứng không vững, “A Hồng rốt cuộc đã làm chuyện gì?”

Lục Thâm Viễn thở dài, “Chúng tôi nghi ngờ Ngưu Hồng có liên quan đến hai vụ án cưỡng gian giết người,”

Ánh mắt bà lão đứng tròng. Lục Thâm Viễn yên lặng mấy giây, không nói gì nữa, làm động tác tay với người phía sau: Đi vào lục soát đi.

Cả đám vòng qua bà lão, xông vào phòng.

Cảnh sát mặc thường phục lục soát bốn phía, bọn họ cho chó nghiệp vụ ngửi qua các đồ vật của nạn nhân lúc chết, chó cảnh sát động tác nhạy bén, chạy ngửi khắp nơi, rất nhanh phong tỏa mục tiêu chạy vào trong buồng, mọi người vội vàng đuổi theo, chó cảnh sát đã nằm trước cái tủ bị khóa, móng vuốt cào cáo cánh cửa tủ.

Ra là ở đây. Không cần nói nhiều, Trần Uy đưa tay đỡ bà lão vừa bước vào: “Bà lão, mau cầm chìa khóa tới mở cửa tủ đi.”

Mặt bà lão xám như tro tàn.

“Không mở thì chúng tôi đành cạy ra thôi.”

Bà lão lúc này mới mở hộc tủ ra, bên trong là quần áo và drap trải giường. Chó cảnh sát lập tức nhoài người đến, rất nhanh lôi từ trong ra lớp drap trải giường màu hồng, ném lên sàn nhà, nhẹ le đầu lưỡi thở hồn hển.

Tổ chuyên gia lập tức tiến lên cầm lấy. Trong phòng không có đèn, ánh sáng mờ tối.

Mọi người di chuyển ra trước nhà, thừa dịp mặt trời chưa lặn mà nương nhờ ánh sáng, tổ chuyên gia dè dặt mở ra, có thể nhìn thấy trên đó là những vết máu đã chuyển thành màu đen.

Nói chung đó là vật chứng. Mọi người thổn thức.

Bà lão rơi nước mắt đầy mặt, run sợ đi tới, che mặt khóc tỉ tê: “Nó thường xuyên đi làm bên ngoài, tháng trước mới trở về, lúc đó trời nóng, nhà không có thảm mỏng nên tôi lấy mấy tấm vải vá lại thành drap giường cho nó nằm.”

Cả căn nhà quanh quẩn đều là tiếng kêu rên của bà lão. Mọi người yên lặng.

Tiểu Tống nãy giờ đi lục soát xung quanh chạy vào, đứng bên cạnh Lục Thâm Viễn báo cáo: “Trong chuồng lớn phát hiện một cái thớt dính máu, trong phòng ngủ của Ngưu Hồng phát hiện bên trong vách tường bị đắp lại có vết máu.” Sau khi nói xong anh ta nghiêng đầu, theo tầm nhìn của Lục Thâm Viễn nhìn thấy bà lão đang khóc và tấm drap trải giường đầy vết máu.

Nữ cảnh sát trong tổ chuyên gia tiến lên an ủi bà lão, những người còn lại theo chỉ thị của Lục Thâm Viễn lập tức tiến hành kiểm tra vật chứng. Kết quả rất nhanh đã có.

“Đều là máu người.” Tổ báo cáo kết quả.

Cũng không phải là câu trả lời ngoài dự liệu. Lục Thâm Viễn gật đầu, “Chờ chút nữa đem tinh dịch của Ngưu Hồng và hai nạn nhân đến trung tâm xét nghiệm.”

Nếu như tất cả phù hợp thì có thể đi tới bước kết án rồi.

Tiểu Tống bên cạnh nghe Lục Thâm Viễn nói vậy thì lập tức lại gần, “Còn phải đi vào thị trấn hả đội trưởng, vậy lần này để cho em đi cùng Trần Uy nhé sếp?”

Lục Thâm Viễn nhướng mi, Trần Uy bị điểm danh còn chưa lên tiếng thì tổ chuyên gia đã cướp lời trước: “Không cần phiền toái vậy đâu, chúng tôi sắp về thị trấn, có thể đưa tôi đem đi, kết quả sẽ được fax tới, mọi người bớt được một chuyện.”

Trần Uy cười trộm.

Tiểu Tống: “…”

Lục Thâm Viễn buồn cười, “Tôi cảm thấy giải pháp này hết sức hợp lí.”

Tiểu Tống: “…”