Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn

Chương 1-1: Tiết tử




Nhiều năm sau Xa Tình Không hồi tưởng lại cuộc đời mình phát hiện, hóa ra bước ngoặc là ở thành phố Lan Khê.

Xa Tình Không theo mẹ tới thành phố Lan Khê lúc mới sáu tuổi, y học đã chứng minh, đứa trẻ ba tuổi có thể nhớ rõ ràng, có đoạn có thể nhớ cả đời.

Xa Tình Không tới thành phố Lan Khê sau khi trải qua rất nhiều chuyện. Ví dụ như gia đình của cô khi đó chỉ có mẹ nuôi dưỡng. Mẹ và cô sống trong một ngọn núi lớn cùng bà ngoại, nhà làm ruộng bán trà, đột nhiên vào thành phố đi làm là bởi vì ông ngoại bị bệnh, giá tiền thuốc thang rất đắc.

Mẹ bất đắc dĩ vào thành phố đi làm, vậy là mang theo đứa bé sáu tuổi là cô.

Nơi ở Xa Tình Không cũng nhớ, chung cư công nhân bên ngoài khu công nghiệp thành phố, đơn sơ cũ nát, dùng xi măng màu nâu u tối đắp thành căn phòng nhỏ, sàn nhà lồi lõm bùn đất, cứ khi mưa đến thì bên ngoài mưa to bên trong nhà mưa nhỏ, bùn đất dưới sàn trở nên sềnh sệt bẩn thỉu, nơi sạch sẽ nhất chỉ có cái giường, chủ thầu nói không có tiền làm nền nhà xi măng cho hai người.

Nhưng mà Xa Tình Không thì không sao, khi đó cô thích nhất là buổi sáng.

Mẹ ở đây, hàng xóm hòa thuận, tiền không nhiều thì mỗi ngày chăm chỉ làm việc, công nhân chất phác trung thực, cả ngày vui vẻ nói chuyện trời đất, không có giai cấp phân chia.

Xa Tình Không bảy tuổi rưỡi cùng mấy đứa trẻ con của mấy người công nhân cùng đi nhà trẻ, khi đó mẹ cô cũng được tăng lương không ít, nhà từ lầu một bùn đất lên lầu hai ván gỗ, không khí cũng khá hơn nhiều, hai lầu hàng xóm phần nhiều là vợ mang con tới thành phố theo chồng.

Nhà trẻ ngay phía sau sân bóng rổ, tên nhà trẻ cô cũng nhớ, rất đặc sắc: Nhà trẻ nghệ thuật Chong Chóng Lớn.

Xa Tình Không liên tưởng đến đài truyền hình hay phát sóng tiết mục thiếu nhi "chong chóng animation".

Nhưng cuộc sống trong nhà trẻ của cô cũng không quá vui.

Mấy người bạn học chung lớp chồi là bạn trong cùng khu chung cư, chơi với nhau đã lâu, nhưng sau đó mọi người lục tục theo ba mẹ dọn nhà đi một nơi công trường khác, Xa Tình Không dần dần mất đi bạn chơi cùng.

Lớp lá lớn hơn nữa cũng chỉ có bốn bạn nữ, nam sinh nhiều, nữ sinh thành bảo vật. Nhưng mà Xa Tình Không vẫn không giống các bạn, ba bạn nữ kia đều là người bản xứ, nhà rất đẹp, mỗi ngày đều mặc áo mới váy mới, ngay cả mùa hè ăn kem cũng mỗi ngày một vị.

Trong lớp là có một bạn gái tên là Vương Hân, tóc vừa đen vừa dài, Xa Tình Không có lúc thích đến nhà trẻ sớm, núp bên cửa sổ phòng học nhìn thầy thắt tóc đuôi sam cho Vương Hân.

Tóc của cô ngắn, mẹ quanh năm bận bịu với công việc, căn bản không có thời gian thắt tóc cho cô.

Khi đó Xa Tình Không rất sùng bái thầy, có thể thắt ra kiểu tóc đuôi sam đẹp nhất thế giới.

Nhưng sau đó Xa Tình Không còn phát hiện, thầy không chỉ thắt tóc đẹp cho Vương Hân mà còn cho hai người còn lại, lúc đó lưu hành đồ cột tóc có nơ, một cái năm đồng, Xa Tình Không sờ mái tóc ngắn ngủn của mình, nhìn đồ cột tóc hoa xa xa trên đầu ba bạn nữ, trong lòng đột nhiên thất thần.

Mùa hè năm 2001, thành phố Lan Khê cử thiếu nhi đi tham gia so tài nghệ thuật, truyền hình trực tiếp.

Nhà trẻ Chong Chóng Lớn nhận được giấy mời, học sinh lớp lá đều tham gia, nhảy Latin kết hợp cả nam và nữ.

Năm ấy Xa Tình Không lớn lên nhanh, vừa cao vừa gầy, thầy xếp cô đứng ở hàng cuối cùng, cùng nhảy với một bạn nam cao, nước mũi vẫn còn chảy.

Lúc biểu diễn nữ cần mặc váy trắng.

Năm đó còn chưa có Taobao, internet khoa học kỹ thuật không phát triển, mua bộ quần áo nói dễ hơn làm, giá tiền cao, thầy cô giáo chỉ chú trọng sân khấu, đem nhiệm vụ quần áo giao lại cho gia đình mỗi học sinh tự chuẩn bị.

Xa Tình Không quanh năm suốt tháng làm gì có cái váy áo nào để mặc, nhiều nhất cũng chỉ là quần áo có hoa văn, trong tủ treo đồ mới chắc chỉ có lúc tết mới có, mẹ sẽ đi chợ mua cho cô áo màu đỏ hoặc áo khoác màu đỏ nốt.

Quần áo mùa hè cũng ít ỏi.

Xa Tình Không về nhà lục tủ quần áo mấy lần, không tìm được cái váy trắng nào cả, mẹ tan làm về nhà, Xa Tình Không ôm eo mẹ, nháo muốn một cái váy mới. Khi đó cô cao lắm cũng chỉ tới sống lưng của mẹ, vùi đầu trong lồng ngực bà, không nhìn thấy bóng tối trên khuôn mặt mẹ.

Suốt đêm mẹ mượn máy may của nhà hàng xóm may cho cô một bộ váy trắng.

Không lóng lánh nhưng mẹ thận trọng thêu đóa hoa đỏ thắm lên váy, năm đó, mọi người đều thích màu đỏ chói.

Nhưng người không có thẩm mỹ như Xa Tình Không chê đóa hoa kia khó coi, khóc loạn mấy ngày.

Cuối cùng cô vẫn phải mặc cái váy có bông hoa đỏ thắm kia tham gia tiết mục, Xa Tình Không cả người không được tự nhiên, cô không thích như thế, không nghĩ tới Vương Hân lại thích bộ váy của cô, diễn tập xong lại kéo Xa Tình Không ra xó xỉnh, lén lén lút lút nói muốn đổi quần áo với cô.

Đem đổi bộ áo đầm đắt giá thành cái váy sần sùi hoa đỏ tự may.

Khi đó còn nhỏ chưa suy nghĩ nhiều, vui vẻ là được rồi.

Mặc dù qua nhiều năm sau Xa Tình Không vẫn không hiểu tại sao Vương Hân lại thích cái váy xù xì thấp kém kia nữa.

Xa Tình Không từ lúc diễn tập đã để ý cái váy trắng của Vương Hân và cái váy lụa mỏng của một bạn nữ khác rồi, Vương Hân nói như vậy, Xa Tình Không vô cùng vui vẻ, không nói hai lời liền gật đầu liên tục, hai người đem quần áo đổi cho nhau.

Hai đứa nhỏ cho đây là chuyện thần không biết quỷ không hay. Mẹ giặt quần áo cho hai đứa, phát hiện quần áo đã bị "đánh tráo".

Cuộc đời Xa Tình Không từ cái váy trắng đó bắt đầu thay đổi.

Trong thau đồ ngâm váy trắng.

Mẹ Xa Tình Không kinh hoàng, mẹ Vương Hân tức giận.

Mẹ của cô cho là con nít học điều xấu, đi trộm đồ. Mẹ Vương nghiêm túc cho là trong lớp có đứa trẻ tham lam đi lừa gạt đổi quần áo mới của con gái mình.

Xa Tình Không bị mẹ hung hăng đánh một trận, đánh bằng roi tre, sau lưng đau rát.

Hai người mẹ đem hai cái váy tới nhà trẻ, còn chưa tới cửa đã gặp nhau.

"Tại sao lại là cậu?" Hai vị gia trưởng gặp mặt, mắt đỏ lên, kinh ngạc chỉ đối phương, "Cậu cậu cậu cậu" nửa ngày, đầu lưỡi đông cứng, một câu cũng không nói được, bỏ qua hai đứa con bỏ qua hai cái váy, ôm thật chặt đối phương, kích động không ngừng kêu tên nhau.

Khóc nháo nước mũi chảy ra tràn lan làm Xa Tình Không và Vương Hân trố mắt nhìn nhau, không rõ nguyên nhân, hai đứa nhỏ cũng nước mắt giàn giụa.

Sau hôm đó, Xa Tình Không và mẹ rời khỏi chung cư cũ, tiến vào nhà đẹp của Vương Hân. Mẹ Xa bảo Xa Tình Không kêu mẹ Vương bằng cái tên thân thiết: "Dì nhỏ".

Cha mẹ Vương Hân làm cho mẹ con Xa Tình Không rất nhiều đồ ăn ngon, đủ loại thức ăn, quà vặt cũng một đống lớn, Xa Tình Không lần đầu được nếm thử mùi vị của socola.

Dì nhỏ còn cho cô rất nhiều váy đẹp.

Xa Tình Không rất thích cái áo đầm lộ vai của Vương Hân, có nụ hoa bên mép váy, dì nhỏ cũng mua cho Xa Tình Không một cái váy y hệt.

Xa Tình Không nằm mơ cũng cười trộm.

Đáng tiếc mộng đẹp không dài.

Một tuần sau, mẹ cô xách bao lớn bao nhỏ, Xa Tình Không hỏi mẹ muốn đi đâu, bà nhu thuận xoa mái tóc ngắn của đứa nhỏ, trên mặt hiền hòa, vừa cười vừa nhẹ giọng nói: "Con đợi ở nhà, mẹ ra ngoài mua đồ mới rồi về."

Xa Tình Không không bám mẹ, ngoan ngoãn gật đầu, không khóc đòi đi theo.

Lúc mẹ cô ra cửa Xa Tình Không vẫn đang coi tivi cùng Vương Hân, nhà Vương Hân có đầu đĩa, mẹ cô vẫy tay tạm biệt, Xa Tình Không cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt khóa trên màn hình tivi, màn hình đầy màu sắc hấp dẫn sự chú ý của bọn trẻ hơn.

Mẹ Vương Hân chạy tới vỗ vai Xa Tình Không, muốn cô vẫy tay chào tạm biệt mẹ, Xa Tình Không không biết tại sao chẳng qua mẹ chỉ là ra ngoài mua đồ thôi mà, sao lại bắt mình chào tạm biệt nghiêm túc như vậy, nghĩ vậy nhưng cô vẫn quay đầu hôn gió mẹ mình một cái rồi mỉm cười thật to.

Mẹ Xa che miệng, hốc mắt không biết có phải đỏ không.

Xa Tình Không chưa từng nghĩ đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy mẹ mình.

Cho đến khi mẹ đi không trở lại, Xa Tình Không mới phát giác, đứng ở cửa không yên, kêu khóc muốn mẹ.

Cái tuổi đó ít nhiều gì cũng có nhận thức, cộng với việc xem tivi, Xa Tình Không đoán được là mẹ bỏ rơi cô, không muốn cô.

Xa Tình Không khóc náo loạn hai ngày hai đêm, không đợi được mẹ trở lại nhưng lại thấy được một người khác, là một vị mặc âu phục màu đen, dáng vẻ có khí phách, mặt mũi thiện lương, bóng hình làm Xa Tình Không thấy quen mắt.

Sau lưng người đàn ông kia là một cậu trai trẻ đang ngó dáo dác, tò mò nhìn lén Xa Tình Không.

Dì nhỏ của Xa Tình Không ngồi xổm người xuống, nắm bả vai cô, chỉ người đàn ông kia, nói với cô: "Tình Không, đây là ba con, tới tìm con trở về nhà." Sau đó chỉ đứa con trai mi thanh mục tú sau lưng kia, giọng nói của dì nhỏ còn mềm mại hơn, "Kia là anh cả của con Xa Mục Tùng, cũng tới đón con về nhà."