Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh - Lăng Y Chủ

Chương 7: Giữ lời




Uống một chén cũng được mà mấy ly cũng thế, Úc Thanh Chước phải làm được bằng bất cứ giá nào. Chỉ cần Lương Tùng Đình nhận quà của anh thì xem như lần này đến không công cốc.
Lương Tùng Đình biết anh không thể uống. Tửu lượng của Úc Thanh Chước rất tệ, một hai ly bình thường may ra còn chịu được nhưng nếu bắt anh uống hết một ly rượu mạnh bốn năm chục độ thì có khi sẽ nằm liệt tại đây.
Nhưng Triệu Mịch và Thẩm Lâm không biết, bạn bè xung quanh đang đứng xem trò vui cũng ồn ào kêu Úc Thanh Chước uống.
Lương Tùng Đình sắp không chịu nổi đám đồng đội heo này. Con người trời sinh đã ham vui hóng chuyện, ngày càng có nhiều người vây quanh quầy bar, trông cứ như nếu Úc Thanh Chước không uống menu này thì đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.
Hắn lạnh mặt, duỗi tay về phía tờ giấy tưởng như vô hại kia, ngón tay gõ xuống chỉ vào ly rượu ở ngay trên đầu.
Úc Thanh Chước nhìn thoáng qua hàng chữ tiếng Anh trên đó không nói gì, khuôn mặt vẫn luôn trắng bệch từ lúc bước vào đến giờ bỗng như bị nhuộm màu hồng nhạt.
Anh không lặp lại cái tên đó mà chỉ đẩy menu về phía quầy, nói: “Pha ly này.”
Tiếng cười của những người xung quanh như đổ thêm dầu vào lửa hết đợt này đến đợt khác. Úc Thanh Chước nhìn bartender lấy ra một chiếc ly ngắn nhỏ, sau đó đổ rượu Rum và nước trái cây vào bình pha chế rồi lập tức phô bày kỹ năng.
Ly rượu mà Lương Tùng Đình chọn có tên là Blow Job và cũng là loại có số độ thấp nhất ở trên tờ menu, Úc Thanh Chước uống xong còn có thể đi ra khỏi phòng được. Nhưng cái tên này thật sự quá bạo, không phải ngầm ám chỉ mà là thẳng thừng khiêu khích rồi.
Chưa đến một phút, một ly cocktail được đặc chế đã được đẩy đến trước mặt Úc Thanh Chước.
Thật ra bản thân ly rượu này cũng không có gì đặc biệt, lượng rượu cũng không nhiều, chỉ cần ngửa đầu uống một ngụm là cạn sạch. Điều khiến nó đặc biệt chính là vẻ ngoài và cách uống rất dễ khiến người ta liên tưởng tới phương diện nào đó.
Đường kính của ly không đến năm centimet, là kích cỡ thường thấy của chén rượu nhỏ nhưng lại cao hơn so với ly bình thường một chút, phía trên rượu màu vàng là một quả cherry.
Trước đây Úc Thanh Chước từng vào bar nhiều lần, đương nhiên biết ly rượu này phải uống như thế nào. Hai tay không được đụng vào ly mà phải cúi người dùng miệng ngậm lấy nó, ăn cherry xong thì há miệng ngậm chặt miệng ly rồi ngửa đầu uống cạn.
Trong đó khiêu khích nhất chính là động tác cúi đầu ngậm lấy ly, cái tên Blow Job cũng vì thế mà có.
Đến nước này thì ngượng ngùng cũng vô dụng, Úc Thanh Chước nhìn Lương Tùng Đình rồi cúi người ngậm lấy miệng ly. Đầu tiên anh đưa lưỡi cuốn lấy cherry vào miệng, sau đó ngậm cả ly ngửa đầu đứng thẳng.
Úc Thanh Chước cố ý ngửa đầu lên thật chậm, suốt quá trình ánh mắt anh vẫn luôn dán trên người Lương Tùng Đình, không phải là kiểu nhìn chằm chằm chuyên chú mà là liếc mắt như có như không.
Đèn trong phòng vốn đã mờ ảo ái muội, tình cảm sóng sánh dưới đáy mắt anh đang nhè nhẹ tràn ra.
Anh sảng khoái uống hết ly rượu, lúc đứng thẳng không làm rớt giọt nào, ngửa đầu uống trọn vào miệng. Rượu mạnh làm cho cảm giác bỏng cháy từ cổ họng lan tràn vào cơ thể, một ngụm uống hết cũng đủ khiến Úc Thanh Chước bị sặc đến nhíu mày.
Miệng anh vẫn đang ngậm lấy ly, dưới tác dụng của cồn và ánh đèn mờ ảo, dường như anh cảm nhận được tầm mắt của Lương Tùng Đình. Ánh mắt ấy không còn hờ hững như lúc trước, trong giây phút anh uống hết ly rượu thì mắt hắn cũng trầm xuống, giống như ngày xưa khi nhìn Úc Thanh Chước.
Hai người chỉ cách nhau một chiếc ghế đẩu. Úc Thanh Chước cúi đầu thả ly xuống quầy bar rồi với lấy một tờ khăn giấy lau miệng.
Lúc làm xong tất cả chuyện này anh bỗng hơi hoảng hốt, có lẽ vì tác dụng chậm của rượu hoặc cũng có thể vì một điều gì đó khác.
Yên lặng trong chốc lát, không đợi Úc Thanh Chước mở miệng thì Lương Tùng Đình đã duỗi tay vượt qua khoảng cách đủ một người ngồi, cầm lấy túi quà đựng hộp gấm mang về chỗ mình.
Úc Thanh Chước uống, hắn nhận quà. Giữ lời.
Đôi mắt Úc Thanh Chước hơi dại đi nhưng anh lại liếm môi rồi cười.
Rượu là thứ tốt, giúp người ta thả lỏng.
Từ lúc bước vào phòng đến giờ Úc Thanh Chước cứ như chơi đánh quái vượt ải mà đối mặt với rất nhiều tình huống. Bây giờ cồn làm anh choáng váng nhưng đồng thời cũng giúp anh thả lỏng.
Giọng anh khàn khàn, chống tay lên quầy gọi một tiếng “Anh Đình.” Dừng một lát, chỉ chỉ món quà kia rồi nói tiếp, “Em tự tay khắc đó, đừng đưa cho người khác.”
Nửa câu đầu mang tình ý chân thành, nửa câu sau lại nghe như lời cầu xin đáng thương.
Không ai biết bên trong đôi mắt sâu thẳm của Lương Tùng Đình đang ẩn giấu thứ cảm xúc gì, hắn vẫn ngồi yên lặng sau khi anh nói xong.
Mặc dù Úc Thanh Chước đã ngà ngà say nhưng suy nghĩ vẫn rất nhạy bén. Anh biết đêm nay chỉ có thể dừng ở đây, món quà của anh đã tới được tay Lương Tùng Đình, vậy là đủ rồi.
Anh ngước cằm nhẹ nhàng lướt nhìn gương mặt hắn, để lại một câu “Đi đây” rồi xoay người rời đi. Không quay đầu nhìn lại, dáng đi khi bước ra khỏi phòng nhỏ sang trọng vẫn còn khá vững vàng.
***
Còn hai mươi phút nữa người lái thay mới đến, Úc Thanh Chước đi tới nhà vệ sinh ở đầu kia của hành lang để rửa mặt trước.
Thật ra trong căn phòng vừa nãy cũng có nhà vệ sinh nhưng anh không muốn dùng, chủ yếu là vì không muốn để Lương Tùng Đình nhìn thấy bộ dáng khi say rượu của mình.
Úc Thanh Chước ở trong nhà vệ sinh vài phút, khi đi ra lại nhìn thấy Lương Tùng Đình đang đứng ở đầu cầu thang tầng một.
Hắn đang đợi anh.
Điều này khiến Úc Thanh Chước không khỏi ngạc nhiên.
Hành lang rất yên tĩnh, ánh đèn sáng hơn nhiều so với trong phòng riêng. Anh đi đến trước mặt hắn, hai người đứng im lặng một lát thì Lương Tùng Đình mới mở miệng: “Gọi xe?”
Úc Thanh Chước gật đầu: “Gọi người lái thay, sắp tới rồi.”
“Tốt.”
Chỉ hai câu ngắn ngủi, vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng trong lòng thì sắp không kìm được.
Việc Lương Tùng Đình ra đây làm anh quá bất ngờ, cũng đột ngột nhóm lên một ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trên cánh đồng hoang vu ngập đầy sự chán chường của anh.
Úc Thanh Chước biết mình không nên làm loạn, càng không thể chỉ vì một chút quan tâm của Lương Tùng Đình mà được nước làm tới. Hai người đã đi quá xa nhau, cho dù bắt đầu một lần nữa hay là quay về điểm xuất phát thì đều cần rất nhiều nỗ lực, thậm chí còn cần cả may mắn.
Anh cố gắng đè xuống cảm xúc nhưng lại không thể kiềm chế nó.
Lương Tùng Đình đứng tựa lưng vào tường, tư thế thả lỏng khoan thai. Hôm nay hắn mặc áo thun sáng màu mang đến cảm giác rất thoải mái, phong cách đơn giản, không lòe loẹt hoa lá khiến người khác vừa nhìn đã chú ý đến nét đẹp mạnh mẽ qua những đường cong ở cổ, vai và cánh tay hắn.
Úc Thanh Chước nhớ tới ánh mắt của Thẩm Lâm khi nhìn Lương Tùng Đình vừa nãy, vô cùng si mê, chỉ cần có mắt là có thể nhận ra Thẩm Lâm thích hắn đến mức nào.
Lúc này anh bỗng dưng không muốn lo nghĩ nữa, cái gì mà người cũ người mới, trước đây khi anh ở bên cạnh trong mắt Lương Tùng Đình chưa từng có người khác. Ngày trước không có, sau này cũng không nên có.
Lương Tùng Đình vừa đứng thẳng dậy định đi thì đã bị Úc Thanh Chước giữ chặt.
Hắn quay đầu lại, anh nhìn hắn cười cười, đuôi mắt hơi cong lên. Bàn tay đang cầm cổ tay hắn hướng lên trên một chút rồi nắm lấy cẳng tay. Ở tư thế này hai người lại càng gần nhau hơn.
“Anh…” Úc Thanh Chước lên tiếng, hơi thở mang theo mùi cay nồng của rượu. Lúc tỉnh táo trông anh luôn có vẻ xa cách không dễ gần, đến khi say thì lại quyến rũ dụ dỗ người trầm luân.
“Anh chờ đó. Em theo đuổi anh.” Anh nói vậy với Lương Tùng Đình.