Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh - Lăng Y Chủ

Chương 5: Sinh nhật




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Úc Thanh Chước không biết vì sao Kỳ Gia lại nói điều này cho anh biết, dù sao bọn họ quen nhau còn chưa đến một giờ.
Nhưng cũng nhờ lòng tốt bất ngờ của Kỳ Gia mà sau mấy tháng va vấp trắc trở, đến đêm nay Úc Thanh Chước đã biết được nơi tổ chức sinh nhật của Lương Tùng Đình, khối Kê Huyết Thạch mà lúc trước anh nhờ vả Triệu Sĩ Minh đi tìm kia rốt cuộc cũng có đất dụng võ.
Úc Thanh Chước không muốn tặng hắn những thứ tầm thường nhàm chán, huống chi mấy năm gần đây Lương Tùng Đình phát đạt, đã không còn nghèo khó giống như ngày trước nữa, nếu Úc Thanh Chước muốn gióng trống khua chiêng xuất hiện ở buổi tụ tập sinh nhật thì chắc chắn phải chuẩn bị một món quà đặc biệt.
Còn hơn một tuần nữa là đến sinh nhật của Lương Tùng Đình, cũng coi như đủ thời gian để cho Úc Thanh Chước khắc dấu. Từ khi biết địa điểm tổ chức anh liền dời tất cả mọi hoạt động bên lề ngoài công việc, về tới nhà là nhốt mình trong phòng sách, có khi ở đó cả một đêm.
Thật ra khắc ấn đá không mất nhiều thời gian, đối với người đã luyện khắc nhiều năm thành thạo như Úc Thanh Chước thì khắc vài ba chữ vốn chỉ mất một hai buổi tối là có thể hoàn thành.
Chủ yếu là anh không biết nên khắc chữ gì cho Lương Tùng Đình.
Úc Thanh Chước muốn tạo nên một điểm nhấn thật tinh tế uyển chuyển, thậm chí nếu chỉ nhìn mặt chữ thì sẽ thấy nó rất giản dị nhưng trong những câu từ đó phải ngầm mang tình ý. Không thể để Lương Tùng Đình liếc mắt một cái đã hiểu ra, nếu thế thì sẽ mất đi cảm giác mơ hồ muốn nói lại thôi.
Úc Thanh Chước đã đọc rất nhiều văn thơ và cũng xem xét nhiều thể chữ hay được sử dụng trong khắc ấn, nhưng trước sau vẫn không thấy vừa lòng. Đến khi chỉ còn lại ba ngày là tới sinh nhật Lương Tùng Đình, anh ngồi trước bàn chán nản nghĩ hay là khắc tên của hắn lên đó luôn, biết đâu được ngày nào đó hắn dùng nó ký tên thì sẽ tiện thể nghĩ đến mình.
Đúng lúc ấy Úc Thanh Chước vô tình nhìn thoáng qua một cuốn sách cũ hơi nghiêng ra trên giá, trên gáy sách là bốn chữ 《Tử Vi thi thoại》. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh, cảm hứng theo đó mà đến, Úc Thanh Chước lập tức cầm bút vẽ bản thảo lên giấy.
Anh viết bốn chữ ấy theo thể chữ Tần Triện truyền thống, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, vậy là cầm lấy khối đá bắt đầu khắc. Vài ngày không có tiến triển đã khiến Úc Thanh Chước nghẹn không chịu nổi, vừa cầm dao khắc 4mm trong tay mà như có thần tiên phụ trợ, đêm hôm ấy đã khắc xong phác họa ban đầu.
Hai đêm tiếp theo anh tập trung khắc dũa tiểu tiết, phủ mực dấu, mài lạc khoản, cẩn thận đo đạc bố cục trên mặt ấn rồi điều chỉnh từng li từng tí, cuối cùng là khắc một cặp đao ở bên lề dấu làm biên khoản.
Đêm trước sinh nhật Lương Tùng Đình, Úc Thanh Chước tự tay khắc nên món quà này, cẩn thận đặt nó vào bên trong hộp gấm.
Ngày mai đi gặp Lương Tùng Đình, hoàn cảnh thế nào, những ai tham gia, Úc Thanh Chước hoàn toàn không biết gì.
Anh sợ bản thân hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, đây là kế hoạch tồi tệ nhất nhưng anh vẫn ôm một tia hy vọng, mong rằng Lương Tùng Đình sẽ nể mặt tình cảm ngày xưa mà đừng nhẫn tâm từ chối anh như lúc ở nghĩa trang lần trước.
Úc Thanh Chước vừa vuốt ve kỳ lân được khắc ở phía trên con dấu vừa nghĩ, không sợ, anh ấy có thể nhận lấy món quà này cũng đã tốt lắm rồi.
***
Sinh nhật năm nay của Lương Tùng Đình vừa khéo là cuối tuần, Úc Thanh Chước không cần đến làm tại viện nghiên cứu, cả ngày trôi qua trong tâm trạng bồn chồn lo lắng.
Tám giờ rưỡi tối anh lái xe đến quán bar mà Kỳ Gia đã nói. Cho dù Úc Thanh Chước đã chờ đợi việc này cả ngày nay nhưng anh cũng không thể đến sớm, nếu chủ nhân bữa tiệc còn chưa tới thì người cũ là anh cầm quà đi vào quá xấu hổ.
Tầng bãi đỗ xe -1 có một khu vực riêng dành cho khách vào bar, Úc Thanh Chước nhìn thấy trong số đó có một chiếc Grand Cherokee với biển số quen mắt, Lương Tùng Đình tới rồi.
Anh đi thang máy dẫn thẳng tới cửa của quán bar rồi nói tên Lương Tùng Đình, nhân viên phục vụ không hỏi nhiều liền dẫn anh đi đến một phòng riêng.
Cửa phòng đóng chặt, cách âm rất tốt, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy chút tiếng cười bên trong.
Úc Thanh Chước đã từng trải qua vô vàn tình huống nhưng giây phút nhân viên phục vụ giúp anh mở cánh cửa kia ra, anh gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập như trống dồn.
Anh cầm quà đi vào bên trong, căn phòng này còn rộng hơn anh nghĩ, giống như một quán bar mini vậy, có đầy đủ quầy bar độc lập và bartender.
Bởi vì Úc Thanh Chước tới muộn một tiếng nên bạn bè mà Lương Tùng Đình mời đến đã có mặt đầy đủ. Anh vừa bước vào đã có người chưa nhìn rõ mặt mà hô lên một câu: “Đến muộn quá vậy! Tự phạt ba ly!” rồi mới đánh mắt nhìn sang phía bên này.
Chỉ vài giây mà toàn bộ căn phòng đều trở nên yên tĩnh.
Sự im lặng này bắt đầu từ một số người nhận ra Úc Thanh Chước rồi truyền tới những người còn lại vốn không quen biết anh.
Lúc này Lương Tùng Đình đang đứng cạnh ghế sofa, hắn ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa trong miệng, đang nghe mấy người bạn nói chuyện.
Úc Thanh Chước nhìn thấy hắn trước, lập tức nhấc chân đi về phía hắn.
Ban đầu Lương Tùng Đình không chú ý đến anh, đến khi cả phòng bỗng trở nên yên lặng thì hắn mới nghiêng đầu nhìn sang, lông mày nhíu lại, người bạn đang đứng bên cạnh hắn còn chửi nhỏ một tiếng: “Đệch mẹ.”
Úc Thanh Chước còn chưa đi đến trước mặt hắn thì một người đã đứng dậy khỏi sofa chặn anh lại.
Người này là cổ đông của quán bar và cũng là bạn của Lương Tùng Đình, tên Triệu Mịch.
Triệu Mịch đứng chắn trước mặt Úc Thanh Chước, híp mắt đánh giá anh, cười như không cười nói: “Ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế?”
Úc Thanh Chước nhận ra hắn, nhẹ nhàng chào một tiếng: “Anh Triệu.”
Triệu Mịch lập tức ngắt lời anh: “Đừng đừng đừng, gánh không nổi tiếng anh này của cậu, tuyệt đối đừng gọi anh.”
(ý của Triệu Mịch là từ “ca” (ge – 哥) chứ không phải danh xưng “anh” bình thường)
Miệng Triệu Mịch rất sắc, mấy người ngồi trên sofa nghe vậy thì bật cười. Hắn hỏi tiếp: “Có phải cậu đến nhầm chỗ rồi không? Hôm nay bạn bè bọn tôi tụ tập ở chỗ này, cậu chạy đến đây không hợp lắm.”
Úc Thanh Chước sắp không nhịn được nữa nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời hắn: “Sinh nhật anh Đình, tôi đến tặng món quà.”
Vừa nói anh vừa ngước mắt nhìn về phía Lương Tùng Đình đang đứng ở đằng sau.
Mà Lương Tùng Đình vẫn đứng ở chỗ cũ thờ ơ nhìn anh. Ánh mắt hắn vô cùng bình thản, một tay đút túi quần một tay cầm điếu thuốc, nhìn Úc Thanh Chước giống như chỉ đang nhìn một người xa lạ, không hề có bất cứ ý muốn chào đón nào.
Triệu Mịch chỉ tay sang một bên rồi nói với anh: “Cửa ở bên kia, cậu vào từ đâu thì về chỗ đó đi.”
Úc Thanh Chước bị Triệu Mịch làm khó, nhất thời rời đi không được ở lại không xong.
Đúng lúc Triệu Mịch giơ tay muốn gọi người phục vụ thì Lộ Bạch Phỉ vốn ngồi ở phía sau không hé răng bỗng đứng lên, đi đến bên cạnh Triệu Mịch nói: “Anh Mịch, tối nay người chủ trì là Lương Tùng Đình, anh cũng đừng lo chuyện bao đồng làm thay.”
Cho dù Úc Thanh Chước là khách không mời mà đến thì không lý nào lại trực tiếp ném người ra bên ngoài. Dù sao đều là người trưởng thành, ai mà chẳng có người yêu cũ, chia tay rồi cũng không đến mức khiến người ta khó xử trước đám đông.
Lộ Bạch Phỉ vẫn khá hiểu chuyện, mặc kệ Úc Thanh Chước đến đây vì lý do gì thì việc anh đi hay ở phải do Lương Tùng Đình quyết định, họ chỉ là bạn không có quyền thay hắn giải quyết.
Lộ Bạch Phỉ khoác vai Triệu Mịch muốn kéo người quay về sofa ngồi, miệng Triệu Mịch vẫn không buông tha anh, hùng hùng hổ hổ bảo anh đừng có phiền tới mình nhưng rồi vẫn đi theo Lộ Bạch Phỉ ngồi xuống sofa.
Bạn bè của Lương Tùng Đình đều là người thức thời, Úc Thanh Chước tiếp tục đi vào trong nhưng không có ai nhìn anh chằm chằm hay ngăn cản lại nữa.
Anh đi tới trước mặt Lương Tùng Đình thì dừng lại, nhìn vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ của hắn, hít sâu một hơi thật chậm rồi mới nói: “Anh Đình, sinh nhật vui vẻ.”
Chữ Tần Triện truyền thống
Có lẽ ấn mà bạn Chước khắc trông thế này, phần chữ được khắc dưới đáy