Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh - Lăng Y Chủ

Chương 19: Không hát kể từ đó




Sau khi rời khỏi nhà Lương Tùng Đình thì Úc Thanh Chước bèn lái xe quay trở về nhà mình. Còn nửa ngày cuối tuần anh không đi đâu cả, vẫn luôn vùi mình trong phòng sách be bé.
Có một người bạn nhờ anh tu bổ gia phả, việc này không khó cũng không tốn nhiều công sức, Úc Thanh Chước nghĩ hôm nay là có thể làm xong nên không chần chừ nữa, vừa vùi đầu vào công việc mà đã qua bốn năm tiếng đồng hồ.
Điều hòa phả hơi lạnh trên đầu, di động ở chế độ yên lặng bị ném sang một bên, một khi Úc Thanh Chước bắt đầu làm việc thì trong lòng sẽ không nghĩ chuyện khác. Việc sửa chữa một quyển gia phả không thể so sánh với phục chế sách cổ quý nhưng anh cũng không hề qua loa, làm sạch những trang giấy đã mục rồi thêm lót thêm bồi, bận rộn đến sẩm tối.
Mười mấy trang giấy sau tu bổ được trải phơi trên giấy thấm lần nữa, đợi ép phẳng rồi sẽ đóng quyển lại.
Úc Thanh Chước tắt đèn bàn rồi tháo kính xuống đặt sang một bên, dựa vào lưng ghế yên tĩnh ngồi nhắm mắt một lát.
Sau khi đầu óc được thư giãn, hình ảnh đầu tiên hiện lên là Lương Tùng Đình đặt tay lên tóc anh xoa nhẹ. Động tác này chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng để lại dư vị rất lâu trong lòng Úc Thanh Chước, thậm chí còn đụng trúng chỗ yếu mềm trong tim anh hơn cả khi hắn đồng ý thiết kế căn hộ.
Nếu không có động tác xoa đầu ấy thì anh sẽ cho rằng Lương Tùng Đình đồng ý thiết kế là để bồi thường cho một đêm lên giường kia, nhưng bởi vì hành động này mà Úc Thanh Chước cảm thấy tự tin hơn một chút.
Thái độ của Lương Tùng Đình không còn dứt khoát muốn chặt đứt quan hệ với anh giống như mấy tháng trước, hắn bắt đầu rộng lòng hơn với chuyện quay lại có lẽ bởi Úc Thanh Chước bám riết không tha, cũng có thể bởi dư tình chưa dứt, hoặc là vì cả hai.
Nghĩ đến đây Úc Thanh Chước bèn với lấy điện thoại. Trên màn hình hiện có mấy tin nhắn mới nhưng đều không phải là chuyện gì quan trọng, anh không để ý wechat mà ấn vào thanh tìm kiếm rồi nhập một dãy số.
Sáng nay khi rời khỏi nhà Lương Tùng Đình, Úc Thanh Chước hỏi hắn số di động còn lại.
Bây giờ anh phải suy nghĩ để tìm cách nói chuyện đúng mực với Lương Tùng Đình. Một vài điều nên nói thật uyển chuyển tinh tế, vài lời khác lại có thể táo bạo hơn chút nữa.
Lúc ấy anh hỏi hắn, anh Đình có thể cho em số điện thoại cá nhân được không, nếu không mỗi lần em muốn nhắn chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon gì đó đều cảm thấy ngại ngùng.
Nói xong Úc Thanh Chước cũng không nghĩ gì thêm, im lặng dựa vào tường gần cửa để thay giày chuẩn bị rời đi, lòng cũng lo là Lương Tùng Đình sẽ từ chối mình.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn cho anh số di động còn lại.
Hiện tại Úc Thanh Chước đang thử tìm nick wechat bằng dãy số này, một ID tên “Tùng” hiện lên, ảnh đại diện là hình Lương Tùng Đình, tóc ngắn mũi cao thẳng, sau lưng là mặt biển lúc hoàng hôn.
Anh ấn mở ảnh đại diện nhìn một lát, sau đó quay lại để gửi yêu cầu kết bạn.
Khoảng một tiếng sau Lương Tùng Đình mới đồng ý, trong khung thoại hiện chữ có thể bắt đầu cuộc trò chuyện.
Úc Thanh Chước không nhắn gì, anh không định cố tình tìm mấy lời vô nghĩa để nói chuyện với Lương Tùng Đình, mãi đến khi trước khi đi ngủ anh mới mở wechat rồi gửi cho hắn một tin nhắn chúc ngủ ngon.
Lương Tùng Đình không trả lời, việc này cũng nằm trong dự đoán của anh. Chỉ là một câu chúc ngủ ngon mà thôi, hắn không cần phải nhắn lại làm gì.
Nhưng đối với Úc Thanh Chước mà nói, bây giờ anh có thể mở ảnh đại diện wechat của hắn, có thể nói một tiếng ngủ ngon là đã cảm thấy rất chờ mong ngày mai tới rồi.
***
Căn hộ rốt cuộc cũng được giao vào tay Lương Tùng Đình, từ hôm đó trở đi Úc Thanh Chước không hỏi lại chuyện này nữa.
Anh đã bảo bản thân không có yêu cầu gì thì đúng là như vậy, hoàn toàn không nhúng tay vào, hết thảy cứ dựa theo ý hắn mà làm.
Mấy ngày sau trợ lý Tưởng Châu của Lương Tùng Đình gửi cho anh bản phương án thiết kế rồi gọi điện hỏi anh thấy thế nào. Úc Thanh Chước không còn thoái thác như lúc trước, trả lời chắc nịch: “Tôi cảm thấy rất tốt.”
Tiểu Châu còn trẻ cũng ham thích tám chuyện, thấy hiện tại Úc Thanh Chước bỗng trở nên dễ tính thì không nhịn được cười, nói với anh: “Tối qua sếp Lương ở lại văn phòng để tăng ca, tuần sau ảnh đi Quảng Châu công tác nên phải gấp rút hoàn thiện bản thiết kế cho anh đó.”
Lương Tùng Đình là khách mời thường trú của một chương trình về thiết kế, cũng là nhà thiết kế có độ thảo luận cao nhất từ khi chuyên mục này được phát sóng đến nay. Mùa thứ chín của chương trình sắp bắt đầu ghi hình, những ngôi nhà được chọn để tu sửa đã được giao đến tay các nhà thiết kế.
Trước kia Lương Tùng Đình không muốn tham gia chương trình này, ngoài việc bắt buộc phải sử dụng thương hiệu của nhà tài trợ thì còn phải nói vài lời trái lương tâm và phóng đại chi phí sửa chữa vì hiệu ứng chương trình, tóm lại là nhiều mặt bị bó buộc, không phù hợp với tính cách của hắn.
Nhưng bây giờ hắn đã phụ trách Tạo Nghệ, có một số việc không phải hắn có thích hay không là có thể quyết định. Mỗi lần chương trình phát sóng chẳng khác gì là đang quảng cáo cho Tạo Nghệ, Lương Tùng Đình vẫn phải ra mặt.
Sau khi Úc Thanh Chước nói chuyện với Tưởng Châu, ngày hôm sau anh gửi hai tin nhắn cho Lương Tùng Đình vào đúng giờ tan làm.
— Anh Đình, anh đang bận à?
— Em xem bản thiết kế rồi, thích lắm, khi nào rảnh cùng ăn bữa cơm đi.
Mấy ngày nay Úc Thanh Chước không liên lạc với hắn nhiều, thường chỉ gửi vài tin nhắn thăm hỏi như chào buổi sáng chúc ngủ ngon linh tinh. Lương Tùng Đình hầu như không trả lời, cùng lắm thì thi thoảng nhắn lại một chữ “Ừ.”
Rất ngắn gọn, không giống Lương Tùng Đình ngày xưa, khi ấy lúc nào hắn cũng trả lời tin nhắn của anh chỉ sau một vài giây, nhưng dần dần Úc Thanh Chước lại cảm thấy bản thân cũng cực kỳ thích hắn của bây giờ.
Tính cách của Lương Tùng Đình đã trầm ổn hơn ngày trẻ rất nhiều, tất cả những cảm xúc thất thường đều được chôn giấu ở một nơi bí mật, ấy vậy mà lại khiến Úc Thanh Chước mê mẩn còn hơn cả trước đây.
Lúc ngồi tàu điện ngầm về nhà anh nhận được tin trả lời của hắn, tin nhắn thứ nhất viết: Tuần sau đi Quảng Châu, trở về nói sau.
Tiếp theo là một tin nhắn thoại, có lẽ vì cảm thấy gõ chữ quá mất thời gian.
Hắn nói với Úc Thanh Chước rằng phần kết cấu căn hộ đã hoàn thành, hiện tại đội thi công đang bắt đầu trang trí, muộn nhất là tháng mười sẽ xong. Một số đồ nội thất không phù hợp đã được dọn đi, sắp tới sẽ lắp đặt nội thất tích hợp ở phòng khách và phòng ngủ chính.
Vốn dĩ trang hoàng nhà cửa là việc rất lằng nhằng và phức tạp, bây giờ lại có Lương Tùng Đình ra tay lo hết từ chuyện nhỏ đến lớn cho Úc Thanh Chước. Anh không cần quan tâm tiến độ, không cần lo lắng vật liệu thi công hay thậm chí tranh luận với công nhân, Úc Thanh Chước hoàn toàn trở thành một ông chủ nhàn rỗi, đợi đến tháng mười dọn vào ở là được.
Anh nghe đi nghe lại tin nhắn thoại mấy lần, nhưng tàu điện ngầm đông người không tiện trả lời hắn.
Đến khi ra khỏi tàu điện rồi còn phải đi thêm một đoạn nữa mới về tới nhà, anh vừa đi vừa gọi điện cho Lương Tùng Đình.
Hắn nghe máy, Úc Thanh Chước gọi một tiếng “Anh Đình” rồi hỏi hắn còn ở văn phòng không, qua một lát Lương Tùng Đình mới trả lời: “Không, đang ở căn hộ của cậu.”
Mặc dù Lương Tùng Đình đã chỉ định một giám sát viên ở nơi thi công để theo dõi tiến độ nhưng cứ cách một ngày hắn lại đến tận nơi để kiểm tra, đảm bảo không xảy ra một chút sai sót nào.
Úc Thanh Chước cầm điện thoại nghe Lương Tùng Đình nói câu “đang ở nhà cậu”, giọng nói nam tính trầm ổn truyền qua ống nghe, chỉ vài chữ ngắn ngủi mà đã khơi dậy cảm xúc trong lòng anh. Anh không kìm được mà thở dài một tiếng, buột miệng thốt ra: “Anh hiền huệ như vậy… Tại sao năm đó em lại bỏ lỡ anh cơ chứ.”
Lúc này Lương Tùng Đình ở trong phòng ngủ phụ được tu sửa thành phòng làm việc, đang kiểm tra xem cửa sổ hai lớp chống tiếng ồn có được lắp đặt đúng cách không. Úc Thanh Chước thình lình khen một câu “hiền huệ” làm cho hắn sửng sốt, suýt nữa thì giận đến bật cười, “Úc Thanh Chước, nói chuyện tử tế đi.”
Đầu bên kia Úc Thanh Chước cũng cười khẽ, hỏi tiếp: “Anh đi Quảng Châu bao giờ về?”
Lương Tùng Đình nói việc ghi hình cần khoảng năm sáu ngày, vé máy bay chiều về còn chưa đặt.
Nghe vậy anh bèn tranh thủ, “Vậy khi nào anh xác định thì nói với em nhé.”
Lương Tùng Đình biết anh muốn làm gì, không trả lời. Úc Thanh Chước cũng không thấy xấu hổ, nói tiếp: “Đến hôm đó em ra sân bay đón anh, tuần sau em không bận.”
Hiện tại quan hệ giữa hai người chính là như thế này, Úc Thanh Chước không vội vàng theo sát cũng không hơi tí là xuất hiện trước mặt hắn, nhưng anh sẽ tìm thời cơ thích hợp để khiến Lương Tùng Đình cảm thấy ăn một bữa cơm hay đón ở sân bay thật ra cũng chẳng sao, rốt cuộc đều chỉ là việc nhỏ.
Nếu Lương Tùng Đình thật sự không muốn thì hoàn toàn có thể không cho anh cơ hội tới gần, nhưng nếu đã nhận giúp việc thiết kế căn hộ thì chắc chắn hai người phải luôn giữ liên lạc.
Qua hồi lâu Lương Tùng Đình mới nói: “Đặt vé đã rồi tính.”
Giọng của Úc Thanh Chước mang ý cười, trả lời: “Được, qua hai ngày em lại hỏi anh.”
***
Tuần mà Lương Tùng Đình đi công tác vừa khéo lại là lúc Đức Sĩ tổ chức hội đấu giá mùa thu.
Hội đấu giá kéo dài ba ngày, phiên đấu giá thư pháp và tranh cổ được sắp xếp vào buổi chiều thứ bảy. Úc Thanh Chước có hứng thú với vài vật phẩm được đấu giá nên cũng muốn xem giá mua bán tại chỗ, vì vậy anh nhận thiệp mời từ Triệu Sĩ Minh và ngày hôm đó cũng có mặt.
Sau khi hai phiên đấu giá buổi chiều kết thúc là đến lượt tiệc rượu buổi tối, Úc Thanh Chước vốn định xem đấu giá xong rồi về nhưng lại bị Triệu Sĩ Minh gọi lại không trốn được, đành phải tham gia tiệc rượu cùng với ông.
Đêm nay khách khứa không nhiều lắm, hầu hết là những khách hàng đã đổ rất nhiều tiền vào hội đấu giá. Úc Thanh Chước đi vào không bao lâu, vừa mới cầm ly nước có ga từ quầy bar thì nhìn thấy Lộ Bạch Phỉ và Kỳ Gia đang trò chuyện cách chỗ anh hai bàn.
Hai người họ đều đứng ở ngoài ban công, Kỳ Gia đang nói chuyện với một người làm bên truyền thông, cánh tay thoải mái vắt lên thành lan can, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá. Mà Lộ Bạch Phỉ đứng cách anh xa hơn một chút, Úc Thanh Chước nhìn y đúng lúc y vừa đút điện thoại vào trong túi áo vest.
Lộ Bạch Phỉ ngước mắt bắt gặp ánh mắt anh, y cũng không ngạc nhiên mà chỉ gật nhẹ đầu.
Úc Thanh Chước do dự một lát rồi vẫn lách qua đám người đi tới. Lần trước đi tặng quà cho Lương Tùng Đình xem như Lộ Bạch Phỉ đã giải vây giúp anh, dù thế nào cũng nên nói một câu cảm ơn.
Lộ Bạch Phỉ vẫn luôn là người có gia giáo rất tốt, Úc Thanh Chước bàn luận vài vấn đề không sâu không cạn với y, y đều trả lời rất nhã nhặn. Lúc sau chủ đề không khỏi liên quan tới Lương Tùng Đình, cũng tại Úc Thanh Chước nhất thời không nhịn được, đã nửa tháng anh không gặp hắn rồi, trong đầu đều nghĩ về người ta, một khi đã nói chuyện với Lộ Bạch Phỉ thì không thể không hỏi về Lương Tùng Đình. Hơn nữa, anh cũng muốn biết tình hình mấy năm nay của hắn qua Lộ Bạch Phỉ, vậy nên mới bóng gió dò hỏi.
Trước khi thừa kế công ty dược của gia đình thì Lộ Bạch Phỉ là một nhạc sĩ rất nổi tiếng, lúc trước cũng vì chuyện sáng tác mà kết bạn với Lương Tùng Đình.
Úc Thanh Chước nhắc đến quán bar mà Lương Tùng Đình từng hát, anh cũng từng gặp Lộ Bạch Phỉ ở đó, ngồi chung bàn rồi uống rượu với nhau.
Không ngờ Lộ Bạch Phỉ nghe xong thì bỗng nhíu mày lại.
Úc Thanh Chước rất nhạy bén, thấy vẻ mặt y không ổn thì không nói tiếp nữa.
Lộ Bạch Phỉ dựa người vào lan can làm bằng đá cẩm thạch, liếc anh một cái, trầm ngâm một lúc mới nói: “Cậu không biết à, kể từ lúc đó Lương Tùng Đình không còn hát nữa.”
Anh giật mình, chưa kịp hiểu ý của Lộ Bạch Phỉ.
Kể từ lúc đó? Là lúc nào?
Ánh mắt Lộ Bạch Phỉ lạnh hẳn, y thở hắt ra, nói tiếp: “Sau khi hai người chia tay tên đó bèn chạy đến Anh, hẳn là đi tìm cậu. Sau khi nó quay về, bất kể là bọn tôi đi karaoke hay đến quán bar trước kia uống rượu, la ó bắt nó hát thì tôi cũng chưa từng nghe nó mở miệng hát thêm chữ nào nữa.”