Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh - Lăng Y Chủ

Chương 18: Nhất định sẽ phục vụ chu đáo




Úc Thanh Chước bảo mình sẽ ngủ phòng cho khách, Lương Tùng Đình không để anh nhiều chuyện, trực tiếp xoay người lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ trong tủ quần áo ra rồi ném lên trên giường, nói: “Hôm nay người giúp việc vừa mới đổi chăn nệm, cậu có thể nằm luôn.”
Dứt lời hắn đi vào phòng tắm nối liền với phòng ngủ chính để tìm bàn chải đánh răng mới và khăn lau, đặt lên bồn rửa mặt. Chờ xong xuôi đi ra khỏi phòng tắm thì Úc Thanh Chước đã ngồi ở mép giường nhìn hắn.
Mặc dù cùng ở trong phòng ngủ nhưng không khí giữa hai người lại không chút mập mờ, thay vào đó là sự xa cách và ngượng ngùng, thế nhưng Lương Tùng Đình vẫn có thể nhận thấy những cảm xúc toát ra từ ánh mắt Úc Thanh Chước.
Bọn họ từng yêu nhau thật lòng, giống như dấu ấn khắc sâu trong linh hồn.
Hai chữ “từng yêu” này chứa đựng biết bao vô thường của cuộc đời, chua xót, rối rắm, gương vỡ khó lành, tuổi trẻ ngông cuồng, thứ gì cũng góp phần, chỉ duy nhất ngọt ngào là ít ỏi.
Trên thế gian có nhiều cặp tình nhân vừa xoay người đã buông tay đôi ngả, chỉ còn là người lạ đã từng yêu.
Vừa rồi ở phòng khách, khi Úc Thanh Chước quỳ trước Lương Tùng Đình nói mình không thể lùi bước, nếu lại lùi sẽ không còn đường sống, khoảnh khắc ấy lòng hắn đã rung động.
Hắn nghi ngờ có lẽ trước đây mình bị thương vẫn chưa đủ nặng, cảm xúc đối với người đang ngồi trước mắt này vẫn chưa đủ hận, cho nên trong một giây ấy mới nghĩ sẽ cho anh cơ hội.
Úc Thanh Chước mím môi, nói: “Ngủ ngon, anh Đình.”
Lương Tùng Đình không đáp lại một câu chúc ngủ ngon mà chỉ lướt qua bên người anh. Úc Thanh Chước ngồi ở gần cuối giường, lúc Lương Tùng Đình đi qua anh bỗng túm lấy tay hắn rồi siết chặt trong lòng bàn tay mình.
Lương Tùng Đình sửng sốt, rũ mắt nhìn anh.
Úc Thanh Chước vẫn ngồi yên chỗ cũ cũng không ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng tay anh siết tay Lương Tùng Đình rất chặt, niết rồi cũng không buông ra ngay lập tức.
Nhiệt độ cơ thể anh hơi thấp, lòng bàn tay cũng lạnh. Cái nắm tay này mang quyết tâm, mang cố chấp, mang rất nhiều điều.
Anh không lên tiếng, Lương Tùng Đình cũng sẽ không hỏi.
Cuối cùng Lương Tùng Đình tự rút tay ra nhưng lại không thu về mà đặt lên đỉnh đầu Úc Thanh Chước, hơi ấn xuống rồi xoa nhẹ hai cái. Anh cúi đầu, ngoan ngoãn để hắn xoa rối mái tóc mình.
Từ đầu đến cuối hai người cũng không nói gì nữa. Lương Tùng Đình rời khỏi phòng ngủ chính rồi đóng cửa.
***
Trong tuần công việc của Lương Tùng Đình rất nhiều, tăng ca là chuyện cơm bữa, đến cuối tuần thường sẽ không dậy sớm mà nằm ngủ bù.
Giờ giấc sinh hoạt của Úc Thanh Chước thì có quy luật hơn, muộn nhất là tám giờ đã dậy.
Trên người anh mặc áo ngủ của Lương Tùng Đình, lớn hơn một cỡ, vì không muốn thay ra nên sau khi gấp gọn chăn gối anh cứ mặc vậy mà đi ra khỏi phòng.
Ánh sáng trong phòng khách rất tốt, thoáng đãng sáng sủa, nổi bật nhất là bộ sofa bốn chỗ và chiếc sofa đơn cùng kiểu dáng bên cạnh.
Úc Thanh Chước vừa nhìn thấy cái ghế sofa kia bèn nhớ tới cảnh tối qua Lương Tùng Đình ngồi đó còn mình thì chủ động hiến dâng. Lúc ấy uống say nên da mặt dày hơn, cũng không cảm thấy xấu hổ lắm, còn bây giờ chỉ nghĩ lại chút thôi mà anh đã cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
Mặt tường phía nam được thiết kế thành kệ trưng bày, trên đó là một số đồ trang trí, mô hình kiến trúc cùng khá nhiều sách báo và tạp chí.
Lần trước anh đến đây mới chỉ tranh thủ xem qua trong lúc Lương Tùng Đình tắm rửa, không có thời gian để nhìn kỹ. Hôm nay thời gian còn nhiều nên Úc Thanh Chước rút vài quyển sách mà mình cảm thấy hứng thú ra, lật giở từng quyển theo thứ tự.
Đây là một hành động vô thức như thể đang tìm kiếm thứ gì. Anh giở liên tiếp năm sáu quyển, mãi đến khi một chiếc thẻ kẹp sách rơi ra khỏi trang giấy thì anh mới muộn màng nhận ra bản thân đang làm gì.
Anh đã từng viết tặng Lương Tùng Đình rất nhiều thẻ kẹp sách, có lẽ không dưới một trăm cái. Khi ấy hắn thường xuyên đọc sách, vừa đọc vừa ghi chú, bên cạnh những câu chữ hắn viết đều có nét mực của anh.
Từ nhỏ Úc Thanh Chước đã luyện viết, ngoài chăm chỉ còn có cả thiên phú, từng giành được giải nhất của cuộc thi viết thư pháp thanh thiếu niên toàn quốc. Vẻ ngoài của anh trông nhã nhặn tuấn tú nhưng nét chữ lại phóng khoáng có lực, cực kỳ có thần.
Lương Tùng Đình cũng rất thích chữ của anh, cảm thấy được nhìn anh viết chữ là một loại hưởng thụ.
Vào thời gian hai người yêu đương nồng nhiệt nhất, mỗi lần làm tình xong Lương Tùng Đình sẽ ôm Úc Thanh Chước bóp vai bóp eo cho anh, sau đó dỗ dành anh viết tặng mình một tấm thẻ nhỏ khi cả người anh còn bủn rủn mỏi nhừ.
Nếu ngày đó Úc Thanh Chước sung sướng nhiều hơn đau đớn thì sẽ híp mắt cười viết “Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà” (Đầy thuyền mộng đẹp lướt Ngân Hà), nếu bị hắn lăn qua lộn lại tàn nhẫn quá thì sẽ giận dỗi viết “Ngân bình sạ phá thuỷ tương bính” (Bình bạc chợt vỡ nước tung tóe). Những câu thơ cổ này vậy mà lại ngầm mang tình ý dưới ngòi bút của anh.
Đương nhiên cũng có lúc anh viết rất nghiêm túc đứng đắn, không chỉ mãi xoay quanh chút tư tình đơn giản. Khi lập xuân anh viết “Xuy diện bất hàn dương liễu phong” (Gió đông thổi tới nhưng không lạnh), vào đông lại viết “Ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu” (Ta tại nhân gian tuyết trắng đầu) tặng cho Lương Tùng Đình.
Vì vậy Lương Tùng Đình đã tự làm một chiếc hộp bằng gỗ để gửi gắm những nét mực của anh, không đến một năm chiếc hộp ấy đã đầy ắp chân tình.
Đó đã từng là tình thú bí mật giữa hai người, là nơi cất giữ tình yêu cháy bỏng và bồng bột tuổi thanh xuân.
Nhưng giờ chẳng còn gì ở lại.
Trong sách của hắn chỉ có thẻ kẹp sách bình thường do nhà xuất bản in, còn những dấu vết Úc Thanh Chước để lại có lẽ bị vứt đi, bị đốt cháy, bị khóa ở một góc xó xỉnh nào đó, tất cả đều đã được gột rửa sạch sẽ.
Một giờ sau Lương Tùng Đình dậy đi vệ sinh, đi từ phòng ngủ phụ đến phòng khách thì thấy Úc Thanh Chước mặc đồ ngủ đang ngồi đọc sách trên ghế gỗ nhỏ cạnh kệ trưng bày.
Ánh nắng bên ngoài chiếu vừa khéo, anh ngồi ở nơi đối diện với cửa sổ, cả người được mặt trời sưởi ấm.
Khung cảnh này bỗng làm Lương Tùng Đình hoảng hốt. Đêm qua Úc Thanh Chước ngủ lại nhà hắn, bây giờ đang mặc đồ ngủ của hắn, rất nhiều suy tưởng hiện lên trong đầu hắn lúc này.
Úc Thanh Chước quay đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.”
Lương Tùng Đình ngủ một đêm trên giường phụ cho khách, trên người vẫn mặc chiếc áo phông cũ kia, chỉ thay quần jean thành một chiếc quần vải rộng thùng thình.
Hắn hỏi Úc Thanh Chước: “Ăn sáng chưa?”
Anh gấp sách lại rồi đứng lên, trả lời: “Chưa ạ.”
“Anh còn ngủ tiếp không?” Úc Thanh Chước nói tiếp, “Nếu anh dậy rồi thì để em làm bữa sáng nhé.”
Lương Tùng Đình biết Úc Thanh Chước hơn hai mươi năm, trong trí nhớ chưa từng ăn đồ ăn anh nấu.
Xuống bếp hẳn là bug duy nhất trên người Úc Thanh Chước, quá trình nguy hiểm thành phẩm khó nuốt, Lương Tùng Đình đã từng trải nghiệm rồi.
Hắn cười nhạt, lắc đầu: “Ngồi đi, tôi làm.”
Tuy nói vậy nhưng Úc Thanh Chước vẫn cất sách trong tay lên kệ, đến khi Lương Tùng Đình rửa mặt xong đi vào bếp thì anh đã đứng sẵn trong đó, đoan chính nói: “Để em giúp anh Đình một tay.”
Làm bữa sáng rất đơn giản, không có gì cần Úc Thanh Chước hỗ trợ. Lương Tùng Đình nấu cháo yến mạch và rán bánh, Úc Thanh Chước lấy hai bộ bát đũa mang ra để lên bàn.
Khi ăn sáng Úc Thanh Chước rất yên lặng, cũng không chủ động tìm chủ đề để nói chuyện với Lương Tùng Đình. Anh biết ăn xong thì mình nên rời đi, rất muốn hỏi một chút về chuyện thiết kế nhà nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Không ngờ sau khi Lương Tùng Đình ăn xong thì buông đũa, có vẻ như chỉ lơ đãng hỏi anh: “Lần trước cậu gọi hỏi về vi xi măng là muốn dùng để trát tường à?”
Úc Thanh Chước đang ăn cháo, nghe vậy thì ngẩng đầu. Đương nhiên anh hiểu ẩn ý sau lời này, hai mắt sáng lên, nuốt vội cháo rồi trả lời: “Em cũng không rõ là có thích hợp hay không, anh Đình cứ xem đi, đều để anh quyết định.”
Lương Tùng Đình cũng không tỏ vẻ gì, việc công cứ xử theo phép công, nhưng kế tiếp mỗi một chữ hắn nói đều khiến Úc Thanh Chước nghe mà mở cờ trong bụng.
Kết cấu phòng vẫn sử dụng phương án lúc trước là gia cố tường chịu lực, còn hệ thống thoát nước ở ban công thì sẽ được công nhân chỉnh lại độ dốc cho phù hợp. Ngoài ra, Lương Tùng Đình còn nhắc tới vấn đề diện tích của phòng sách quá nhỏ, không đủ không gian để làm phòng làm việc vì đến chỗ đặt bàn còn không có, bởi vậy nên cân nhắc chuyển phòng cho khách thành phòng làm việc để Úc Thanh Chước sử dụng thoải mái hơn.
Có nhiều tiểu tiết hắn không giải thích rõ, Úc Thanh Chước cũng không hỏi cặn kẽ, sau khi nghe xong anh chỉ rũ mắt cười, qua một lát mới nói: “Em không nói cảm ơn gì đó nữa, sau này buổi tối chỉ cần anh gọi thì em sẽ tới đây.”
Dứt lời Úc Thanh Chước ngước nhìn Lương Tùng Đình, chớp chớp mắt rồi bổ sung thêm: “Nhất định sẽ phục vụ chu đáo.”
Nói những lời này, anh nửa vui đùa cũng nửa nghiêm túc.
Úc Thanh Chước không dám đánh giá bản thân quá cao, cũng không muốn khiến Lương Tùng Đình cảm thấy là anh lấy những chuyện trong quá khứ để ràng buộc hắn làm hai người quay lại.
Lương Tùng Đình đồng ý thiết kế nhà cho anh, vậy thì anh sẽ xuất hiện bất cứ khi nào mà hắn muốn.