Tựa Như Người Trong Lòng Bước Tới

Chương 29: Chương 29





Nhận tiền xong, người bán hàng rong vui vẻ chỉ tay về phía trước, nói: “Ông bà cứ đi thẳng, sẽ thấy ở ngay phía trước đó có bảng chỉ dẫn tới đường Đồng Hoa.”
“À, tốt quá cảm ơn anh nhiều nhé.” Thẩm Kình Hoài mượn tạm xô nước của người bán rong, rửa sạch sẽ chỗ lê mới mua rồi nhờ anh ta gọt vỏ, cắt thành từng miếng cho vào đĩa tre hộ.

Đây là kiểu phục vụ mới ở chỗ này, cũng thuận tiện cho khách nữ ăn ngay tại quầy chỉ là tốn thêm ít phí phụ thu.
Thẩm Kình Hoại lấy xiên tre găm một miếng đưa cho Qúy Tử: “Ăn đi.”
Qúy Tử thụ sủng nhược kinh, nhận lấy xiên tre, nhe răng nịnh nọt: “Chú nhỏ mua lê cho cháu cơ á? Đúng là người tốt có khác.”
Thẩm Kình Hoài mặt lạnh như tiền, thờ ơ trả lời: “Nghĩ ra à, tôi chỉ tới hỏi đường tiện thể mua luôn mấy cân lê làm cớ thôi.”
Qúy Tử cạn lời: “…” Đây là cô tự mình đa tình rồi bị chế giễu? Đúng không? Đúng không!
Qúy Tử hung hăng nhét một miếng lê vào miệng, hậm hực đi theo sau Thẩm Kình Hoài.

Như để thể hiện rõ cơn phẫn nộ của mình, cô cố tình giậm chân thật mạnh, còn phải phát ra tiếng.
Thấy vậy, Thẩm Kình Hoài không nhịn được, anh bất lực bật cười.

Bộ dáng giận dỗi của cô nhóc làm anh nhớ tới con cá nóc mà anh từng được thử trong một nhà hàng cách đây vài năm, chú cá nhỏ khi sợ hãi sẽ phồng lên giống như một quả bóng mềm, tiếc là không được phép chạm vào vì nó có độc.


Tuy nhiên chỉ cần qua tay đầu bếp điêu luyên, trong tích tắc con cá nóc đã được chế biến thành sashimi, nếu ăn cùng giấm và tiêu giã sẽ cảm nhận ngay được hương vị tươi ngon của cá.
Khụ, ý anh không phải bảo Qúy Tử ngon.
Rất nhanh hai người đã tìm ra địa chỉ, ngôi nhà số 401 Đồng Hoa trông có phần hơi đổ nát, bên ngoài tường nham nhở những vết loang lổ, dây leo dại mọc ra um tùm càng tô thêm vẻ tiêu điều lạnh lẽo.

Từ khe hở có thể nhìn được vào khoảng sân bên trong, ớt và bắp khô treo thành từng chùm trên vách, quả nào quả nấy đều to, màu cam hơi úa, mấy trái này phơi khô xong rồi đem đi rang thì ngon phải biết.
Qúy Tử ngơ ngác hỏi: “Chỗ này liệu có người sống không ạ?”
Thẩm Kình Hoài gật đầu nói: “Đương nhiên là có, nếu không lấy đâu ra mấy thứ đồ khô này.

Mấy ngày nay trời trở mưa, mắt đất vẫn còn ẩm ướt, nếu đồ khô dính tí nước nhất định sẽ thối ngay, vậy thì lúc mưa phải có người đi thu mấy thứ kia vào.”
Qúy Tử không ngờ tới điều này, trong việc quan sát Thẩm Kình Hoài cẩn trọng và tỉ mỉ hơn cô rất nhiều.
Qúy Tử gõ cửa nhưng đợi một hồi vẫn không thấy ai ra mở.

Cô không định bỏ cuộc, nắm chặt vòng sắt tiếp tục gõ cửa.
Đúng lúc này, cửa nhà đột nhiên mở ra.

Qúy Tử bất ngờ không đứng vững, loạng choạng mấy hồi, may mà có Thẩm Kình Hoài lặng lẽ đỡ lấy eo cô không thì đã sớm ngã dập mông rồi.
Qúy Tử ngượng nghịu lấp ở sau lưng Thẩm Kình Hoài, đẩy trọng trách nói chuyện với người phụ nữ ra mở cửa kia cho anh.

Người phụ nữ mặc một chiếc áo bông cũ màu hồng thật dày, phía ngoài còn khoác thêm áo măng tô kiểu Tây màu xanh.

Cách ăn mặc lôi thôi như vậy lại không khiến người ta cảm thấy quái dị, bởi lẽ gương mặt người kia quả thực quá xinh đẹp.

Khuôn mặt nhỏ bằng nắm tay lấp ló sau mái tóc dài vén sang hai bên, mặc dù không một chút son phấn nhưng đôi mày vẫn rất đậm và dày, môi hồng răng trắng giống như nụ tầm xuân trên cành tháng ba mơn mởn xinh xắn.
Tiếc là Qúy Tử chưa có cơ hội được gặp An Mạt Lị, nên không thể khẳng định chắc chắn người phụ nữ trước mặt giống cô kia đến mức nào.
Nhưng đối với cái đẹp Qúy Tử lại có một niềm yêu thích vô hạn, có lẽ do bản chất thích những thứ đẹp đẽ, nên đối với cái mồm độc địa nhưng mã đẹp như Thẩm Kình Hoài cô càng chịu đựng nhiều hơn.

Chính vì vậy cô không khỏi hỏi: “Cô là An Thiến phải không? Ừm là người cá.


À không hay là…là bạn gái của tài xế Vương?”
Người phụ nữ lãnh đạm cười nói: “Mời vào.”
Qúy Tử và Thẩm Kình Hoài đã tìm tới tận cửa, vậy mà người phụ nữ này lại không có ý định lấp liếm sao?
Bọn họ nghi hoặc đi theo người đàn bà kỳ lạ kia vào nhà, ngồi trên một chiếc phản cũ kỹ đã bày sẵn trà chén.
Người phụ nữ cầm chén gốm lên, thổi lá trà dạt ra, nhấp một ngụm mới nói: “Hai vị cứ gọi tôi là Đào Hoa đi, đây cũng là tên mà tôi đã nói với lão Khang.

À, lão Khang chính là tài xế Vương trong miệng các anh ấy.”
Cô ta đang thừa nhận?
Hiếm khi có chuyện làm Thẩm Kình Hoài khó đoán như vậy, anh cùng Qúy Tử lẳng lặng nhìn nhau.
Thẩm Kình Hoài lúc này mới mở miệng: “Những chuyện không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm khó cô.

Chỉ là tới hỏi cô vài câu, hỏi sau lập tức rời đi.”
Đào Hoa gật đầu nói: “Tôi biết, nếu các anh muốn lấy mạng tôi đã sớm gọi người xông vào đây rồi.

Hai người muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi tôi, người tới đều là khách.”
Qúy Tử liếm môi hỏi: “Tôi muốn biết cô cuối cùng có phải người cá không? Tại sao lại quen lão Khang? Hết thảy mọi chuyện xảy ra lúc trước rốt cuộc là sao?”
Hiếm có người khơi lại quá khứ, Hoa Đào khẽ cười, hai mắt nhắm nghiền, cô ta bồi hồi nhớ lại những chuyện đã qua.
Đào Hoa và An Mạt Lị cùng được sinh ra trong một gia đình nghèo khó, người trong nhà mong ngóng con trai đã lâu, nhưng ông trời trêu người đứa trẻ mới ra đời lại là một cặp song sinh nữ.

Vốn trong nhà chỉ có bốn vách tường xộc xệch nay lại thêm hai đứa con gái thì nuôi làm sao nổi? Vì vậy khi An Mạt Lị và Đào Hoa lên sáu, người nhà tìm mọi cách để gửi bọn họ tới gia đình giàu có làm người hầu, không đòi tiền công mà chỉ muốn xin chút cơm để người nhà được lót dạ.

Tuy rằng hai chị em này càng lớn càng giống nhau nhưng tính tình của An Mạt Lị lại khác hẳn Đào Hoa.

Cô ta không chịu sống như vậy cả đời vì vậy một thân một mình tới Bắc Thành dốc sức làm việc, thi thoảng lại viết thư gửi về quê cho Đào Hoa báo lại tình hình hiện tại.
An Mạt Lị nếm đủ khổ nên ra sức mài lưng làm việc cho Dạ Vũ.

Tuy đồng tiền kiếm trên da trên thịt mình nhưng so với việc cắn răng chịu phạt mà làm trâu làm ngựa cho đám phú thương sai bảo còn sướng hơn trăm nghìn lần.

Chẳng bao lâu, cô ta chễm trệ trở thành người đứng đầu ở vũ trường, kiếm được rất nhiều tiền gửi về cho Đào Hoa, nhưng cô ta chưa một lần để đối phương tới tìm mình.
An Mạt Lị hiểu kiếp cầm ca là thấp hèn, cô ta không muốn em gái mình bị nhúng chàm trong vũng lầy khó thoát này.

Nhìn Đào Hoa sống tốt cô ta cũng cảm thấy an ủi phần nào, rằng ít nhiều bản thân vẫn còn lương thiện.
Đào Hoa cầm tiền của An Mạt Lị rời khỏi dinh thự, chạy đến một nơi thật xa, ở trấn Tiên Dương mở một quầy buôn bán nhỏ.

Tay nghề làm kẹp tóc Đào Hoa học từ một trâm nương mù, bà ấy rất quý cô gái nhỏ ngọt ngào lại hiếu học nên coi Đào Hoa như học trò mà dốc sức dạy dỗ, toàn bộ thủ thuật đều truyền lại hết.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tình hình càng lúc càng khá khẩm thì bất chợt cô nhận được một bức thư từ An Mạt Lị, không ngờ đây cũng là bức thư cuối cùng của hai người..