Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 46: Dạo phố




Sau khi ăn xong không nên bơi ngay, Trì Tiêu tìm được áo tắm thì thừa dịp bể bơi vẫn còn đổi nước thì ra ngoài đi dạo với Từ Thư Thừa một lát, đợi đến khi thời gian cũng tàm tạm mới cùng nhau xuống nước.

Tối qua Trì Tiêu ngủ không ngon nên sau khi bơi vài vòng không khỏi buồn ngủ, cô nằm trên cái ghế bên cạnh mép bể một lát đã bất tri bất giác ngủ mất.

Từ Thư Thừa cũng xem như đã bơi đủ, anh không quấy rầy cô, đắp thảm cho cô, khoác thêm áo choàng tắm đơn giản rồi lấy máy tính ra ngồi bên cạnh bận bịu làm việc.

Trì Tiêu ngủ chừng một tiếng thì bị tiếng chuông điện thoại đáh thức, trước khi ngủ cô đặt điện thoại trong tay nên vô thức đưa lên nghe.

Là Trì Trạm gọi điện tới.

Giữa trưa cô nhắn tin hỏi chừng nào Trì Trạm về để đưa chân gà ngâm chua qua cho anh ta.

Lúc ấy Từ Thư Thừa cũng ở bên cạnh, thấy cô gửi tin nhắn cũng không nói gì, du sao tối qua là anh “lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn” lùa Trì Tiêu, hôm nay Trì Tiêu tỉnh rượu căn bản không coi lời hứa tối qua ra gì không tiếp tục nổi giận với anh xem như tốt rồi.

Lúc này Trì Trạm mới nhìn thấy tin nhắn, lập tức gọi điện lại.

Món quà lần trước lúc Trì Tiêu và Từ Thư Thừa ra nước ngoài mang về cho Trì Trạm đã thuận tay đặt ở nhà họ Trì lúc đến đó. Có lẽ là lúc trước Từ Thư Thừa nhắc tới chuyện này nên Trì Trạm càng muốn so sánh hơn thua, vì vậy anh ta liền nói với Trì Tiêu sau ày tốt nhất vẫn nên đưa quà thẳng cho người anh trai ruột này, nếu không thì không có thành ý.

Trì Tiêu nhớ trong lòng nên sau khi biết Trì Trạm còn phải tới công ty họp từ điện thoại liền chủ động “xin đi giết giặc” giúp anh mang đồ tới khu nhà thường ở.

Từ Thư Thừa ở bên cạnh nghe không khỏi chậc nhẹ một tiếng, có chút bất mãn với hành vi sai khiến vợ mình của Trì Trạm.

Trì Tiêu thì không nghĩ nhiều như vậy, sau khi cô cúp điện thoại thì thuận tiện lướt xem có tin nhắn chưa đọc hay không. Vừa lướt một cái đúng lúc phát hiện tài khoản chính thức Cao Lương Cẩm Tú mới cập nhật vào hôm nay.

“Anh Từ Thư Thừa, hôm nay Cao Luong Cẩm Tú có lẩu xương hầm, anh có muốn ăn không?” Trì Tiêu thấy nồi lẩu trong hình rất hấp dẫn, con sâu tham ăn bị dụ ra, vừa vươn vai vừa hỏi ý Từ Thư Thừa.

Từ Thư Thừa không có lý do gì không nhận lời cô: “Được, m muốn tới tiệm ăn hay đặt về nhà?”

Trì Tiêu suy ngĩ một chút: “Chúng ta mang đồ tới nhà anh trai trước rồi sẵn tiện ăn ở cửa tiệm gần đó nhé?”

Từ Thư Thừa không có ý kiến, gật đầu bảo được.

Trì Tiêu nghỉ ngơi một lát, tất cả tế bào trong người đều tỉnh lại mới đứng dậy lên lầu tắm rửa thay quần áo.

Căn nhà Trì Trạm thường ở nằm ở Đế Hoa Danh Đình trên đại lộ Trường An, các trụ sở chính của Hải Châu chỉ mấy phút đi xe. Bình thường anh ta đều ở đây, thỉnh thoảng nhàn rỗi mới quay về nhà họ Trì ăn với be mẹ bữa cơm.

Trì Trạm đã đánh tiếng với quản gia, trước kia Trì Tiêu cũng từng tới mấy lần nên quản gia nhận ra cô, trực tiếp dẫn cô lên tầng cao nhất, đặt đồ xong mới xuống lầu.

Bên ngoài khu nhà cao cấp yên tĩnh chính là con đường thương mại sầm uất nhất Ninh thành – đại lộ Trường An, nơi đặt cửa hàng chính của Cao Lương Cẩm Tú.

Dạo gần đây Triệu Yểu lại ra nước ngoài bận rộn sự nghiệp, vì vậy lúc Trì Tiêu đi ngang qua studio của cô ấy cũng không gọi cô ấy đi chung.

Huống hồ hai người bạn thân của Trì Tiêu rất sợ Từ Thư Thừa, chồng và bạn thân cũng phải tách ra không thể đến gần nhau.

Cao Lương Cẩm Tú cũng nằm trong chuỗi ăn uống của Hải Châu, so với Chung Minh Đỉnh Thực được định vị là hội sở cao cấp, phục vụ đối tượng nhất định thì chỗ này xem như bình dân, ai cũng có thể đến, không có gì khác tiêu chuẩn của các nhà hàng thông thường.

Có điều theo cơ sở vật chất phần cứng và dịch vụ thì giá cả cũng không được gọi là bình dân cho lắm.

Mỗi ngày Cao Lương Cẩm Tú đều tung ra một món ăn đặc sắc, hôm nay đúng lúc là lẩu xương hầm, nguyên liệu cũng rất tươi mới. Trì Tiêu còn chưa lên tiếng thì Từ Thư Thừa đã chọn hết những món cô thích một phần hoặc nửa phần.

Phần của mỗi món cũng không nhiều, hai người ăn vừa đủ.

Lúc ăn hai người không thích có người không liên quan ở bên cạnh nên không cho phục vụ vào phòng, Từ Thư Thừa phụ trách nhúng rau thịt, Trì Tiêu chỉ phụ trách ăn là được.

Ăn tối xong Trì Tiêu lại kêu Từ Thư Thừa đi dạo mua sắm với mình.

Mấy ngày nữa là sinh nhật của một cô gái trong giới, Trì Tiêu muốn tìm quà để tham gia buổi tiệc sinh nhật của cô ấy.

Cô gái kia lớn hơn Trì Tiêu vài tuổi, công ty ia đình luôn có giao dịch làm ăn với Hả Châu, hai nhà có chút giao tình, gặp nhau trong rất hiều dịp xã giao.

Hiển nhiên con cháu của hai nhà cũng tiếp tục duy trì giao tình, mặc dù không thể nói là bạn tốt không giấu giếm gì nhau nhưng bình thường lễ lạc sinh nhật đều ân cần chào hỏi tặng quà cho nhau, hoặc là gọi cho đối phương lúc có tụ tập gì đó trong giới.

Hơn nữa vì bạn nữ thân thiết của Trì Tiêu không nhiều lắm nên đối phương còn từng làm phù dâu trong hôn lễ của cô lúc trước cho đủ số.

Trì Tiêu không thích dạo phố lắm, hiếm khi đi dạo trung tâm mua sắm thì cũng đã sớm lên kế hoạch phải mua thứ gì, chạy thẳng tới chỗ chọn đồ tính tiền xong là đi ngay.

Lần này có Từ Thư Thừa đi chung nên hai người càng không lề mề, trực tiếp tới cửa hàng của Daya. Quản lý và trợ lý bán hàng nhìn thấy cô lập tức cung kính hỏi thăm có cần đóng cửa phục vụ hay không.

Lúc này trong tiệm còn một hai vị khách, Trì Tiêu suy nghĩ một chút rồi từ chối, dù sao cô cũng xong đi ngay, không lãng phí thời gian làm gì.

Cô gái kia thích sưu tầm túi xách phiên bản giới hạn, mỗi lân Daya bán sản phẩm phiên bản giới hạn sẽ ghi lại tên của khách hàng. Sau khi cô hỏi thăm trợ lý bán hàng thì chọn một cái mà cô gái kia chưa có, tiệm bên này không có hàng, phải điều hàng từ cửa hàng chính ở nước ngoài về, ngày mai có thể đưa đến.

Hai người ở trong phòng khách quý chưa tới nửa tiếng đã ra ngoài, cả trà bánh mang vào cũng không động vào.

Lúc này cửa mở ra, mấy cô gái mặc quần áo hợp mốt vừa cười vừa nói đi tới.

Nhân viên cửa hàng đang nhiệt tình chào hỏi: “Cô Tần, cô Lộ, chào buổi tối.”

Trì Tiêu đang kéo tay Từ Thư Thừa nói với anh: “Em cảm thấy tối nay anh cũng chưa ăn được bao nhiêu, đồ ăn vào bụng em hết, ăn có muôn ăn thêm chút gì không?”

Từ Thư Thừa cười bảo: “Đút em ăn no mới là nhiệm vụ hàng đầu của anh.”

“Anh đang cho heo ăn hả!” Trì Tiêu lạng lẽ lườm anh một cái, hai người đi tới hướng cửa, liếc một cái đã chạm mắt với mấy người đang đi tới.

Lúc Tần Nhã Nghi nhìn thấy Từ Thư Thừa và Trì Tiêu cũng ở trong cửa hàng thì suýt chút nữa đã buông khuỷu tay của Lộ Lộ ra quay người bỏ đi.

Từng câu từng chữ Trì Tiêu nói hôm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt cô ta. Tần Nhã Nghi nghĩ đến việc tâm tư của mình đã bại lộ thì cảm giác tự ti vốn đã bất an nảy sinh ngay từ lần đầu gặp Trì Tiêu đột nhiên bị phóng đại rất nhiều lần, một khoảng thời gian dài sau đó cô ta căn bản không dám đi tìm Trì Tiêu nữa, cũng không dám tiếp tục tiếp cận Trì Trạm.

Nhưng người Tần Nhã Nghi sợ nhất không phải Trì Tiêu, cũng không phải Trì Trạm mà là Từ Thư Thừa.

Cách đây không lâu cô ta quen được một người bạn mới, tất cả ấm ức buồn vui đều có thể giải bày cùng, nhưng đúng lúc này anh kế cùng cha khác mẹ của cô ta Tần Trác Huy đột nhiên tìm tới tận cửa, thái độ nghiêm túc thức tỉnh cô ta.

Tần Trác Huy nói cho cô ta biết tên đàn ông Trâu Giai kia không phải người gì tốt, hi vọng cô ta nâng cao cảnh giác, đừng để bản thân bị lừa còn kéo nhà họ Tần xuống nước.

Anh ta còn nói mục đích của Trâu Giai là gì, Từ Thư Thừa đều rõ ràng, nếu âm mưu toan tính của bọn họ ảnh hưởng tới nhà họ Tần, thậm chí ảnh hưởng tới Trì Tiêu, Từ Thư Thừa tuyệt đối sẽ không ngồi im mặc kệ.

Tần Trác Huy còn lắc qua lắc lại tài liệu liên quan tới Trâu Giai trước mặt cô ta.

Tuy rằng Tần Nhã Nghi khiếp sợ nhưng không hề cảm thấy đau buồn, cô ta và Trâu Giai chỉ là hai kẻ không được như ý an ủi lẫn nhau mà thôi, chưa bàn tới chuyện gì khác.

Nhưng cô ta cũng không định vì vậy mà triệt để cắt đứt với Trâu Giai. Gần đây cô ta qua lại thân thiết với Lộ Lộ như vậy cũng là do muốn trải đường cho bản thân tiến vào giới giải trí.

Cô ta không thể sử dụng thế lực của nhà họ Tần nhưng bên mẹ của cô ta lại có thể thông qua qua các nhà sản xuất phim ảnh có qua lại với cha Tần để giúp một tay. Bên Trâu Giai cũng có chút quan hệ trong giới tài chính, chỉ cần những thứ có thể trợ giúp cho cô ta, cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Cô ta chỉ muốn nổi tiếng, muốn được muôn người chú ý, không muốn hèn mọn mà phụ thuộc vào nhà họ Tần không có quan hệ máu mủ nữa.

Buồn cười là bây giờ cô ta phải dựa vào thân phận thiên kim của nhà họ Tần mới có thể khiến ngôi sao đang nổi Lộ Lộ chủ động làm bạn với mình, mói có thể có tư cách khiến cô ấy mở đường cho mình.

Lộ Lộ liếc mắt đã bị khí chất của Từ Thư Thừa làm chấn động, trong đầu lập tức xuất hiện suy nghĩ cả trong giới cũng khó tìm được một ngôi sao nam nào sánh bằng, còn chưa kịp để ý tới sự khác thường của Tần Nhã Nghi. Tần Nhã Nghi chợt rút tay đang kéo cô ấy ra, hơi mất tự nhiên rũ mắt, giọng điệu cẩn thận:

“Anh họ, Nhân… chị họ, hai người cũng tới dạo phố à?”

Tần Nhã Nghi rất sợ đụng phải vảy ngược của Từ Thư Thừa, ví dụ như xưng hô.

Lúc cô ta mới đến nhà họ Tần thì suy nghĩ đầu tiên chính là tạo mối quan hệ với tất cả mọi người trong hoàn cảnh mới. Ban đầu cô ta gọi Từ Thư Thừa là anh họ theo Tần Trác Huy, sau này khi quen biết Trì Tiêu, muốn tỏ ra thân mật hơn lại kêu “Anh Thư Thừa” giống Trì Tiêu. Lần đó Từ Thư Thừa không đáp lời cô ta, thậm chí thái độ còn lãnh đạm hơn lúc trước.

Sau lần đó lúc Từ Thư Thừa đến nhà họ Tần với mẹ Từ, cô ta muốn tìm Từ Thư Thừa lôi kéo làm quen, ở nơi không có người lại gọi một tiếng “Anh Thư Thừa”.

Từ Thư Thừa vẫn không đáp lại, chỉ mặt mày lãnh đạm nói với cô ta một câu: “Tần Trác Huy gọi thế nào thì cô gọi thế đó.”

Lúc ấy cô ta còn ngu ngơ hỏi tại sao, nhưng Từ Thư Thừa ăn bản không để ý tới cô ta nữa.

Sau này Tần Nhã Nghi mới biết đó là xưng hô của riêng Trì Tiêu.

Tần Nhã Nghi không dám tiếp tục chọc vào Trì Tiêu khiến Từ Thư Thừa không vui, dứt khoát đổi luôn xưng hô với Trì Tiêu.

Từ Thư Thừa chỉ như có như không mà đáp lại, ngay cả mắt cũng không nhìn cô ta.

Trì Tiêu cũng không muốn nói nhiều với cô ta, nhưng dù sao trường hơp thế này cũng phải lịch sự ứng phó một phát nên hơi cong môi nhẹ gật đầu: “Mọi người đi dạo đi, chúng tôi về trước.”

Tần Nhã Nghi vội vàng nghiêng người né tránh, mỉm cười nói: “Vâng, anh họ chị họ đi thong thả.”

Lộ Lộ và những người khác phía sau đưa mắt nhìn bóng lưng của hai người, một lát sau mới hoàn hồn, rất bất ngờ hỏi Tần Nhã Nghi: “Nhã Nghi, hai người vừa rồi là anh họ chị họ của cô à?”

Trước khi làm thân với Tần Nhã Nghi thì Lộ Lộ đã đặc biệt điều tra ngọn nguồn của cô ta, biết cô ta là thiên kim của nhà họ Tần.

Nhà họ Tần xem như nhà giàu đứng trên đỉnh kim tự tháp trong giới thượng lưu ở Ninh thành, mà lợi hại hơn nhà họ Tần là thông gia của bọn họ Trung Thành – thương hiệu quốc dân nổi tiếng.

Mấy tháng trước tin tức Trung Thành và Hải Châu liên hôn đã làm gây ra một cuộc bàn tán sôi nổi trong ngành.  Có điều chuyện liên hôn gữa hai nhà giàu có quyền thế hàng đầu này cho dù là dựa vào địa vị hiện nay của Lộ Lộ cũng khó có thể góp vui, chỉ có thể nghe mấy ông lớn trong giới nhắc tới vài câu trong lúc tán gẫy.

Vừa rồi Tần Nhã Nghi gọi đôi nam nữ kia là “anh họ chị họ”, vậy không phải là…

Chẳng qua thấy thái độ của Tần Nhã Nghi với anh chị, suy nghĩ của Lộ Lộ hơi vi diệu, nhưng bản lĩnh nét mặt của Lộ Lộ rất thành thạo, cô ta tỏ vẻ cảm khái đùa giỡn: “Thật ra tôi đã nghe chuyện của bọn họ rồi, nhưng không ngờ người thật thật sự xứng với bốn chữ ‘Trai tài gái sắc’, nếu anh chị họ của cô tiến vào giới giải trí thì làm gì còn chỗ cho chúng tôi dung thân nữa!”

Tần Nhã Nghi cười gượng, không muốn nói nhiều về hai người bọn họ: “Chúng ta đi xem thử đi, không phải cô luôn nghĩ tới hàng đặt riêng cao cấp của cô sao?”

Lộ Lộ cũng cười không hề có sơ hở: “Được.”

Nhưng lúc đảo mắt bỗng nhiên cô ta nhớ tới tư thái vô cùng cung kính với hai người kia của quản lý và nhân viên, bèn như thể thuận miệng mà hỏi trợ lý bán hàng có quen biết một câu: “Bọn họ mua gì vậy?”

Trợ lý bán hàng đầy vẻ áy náy lắc đầu: “Thật xin lỗi cô Lộ, cô Trì là VIP bạch kim của nhãn hàng chúng tôi, luôn do quản lý và bộ phận bán hàng riêng đích thân tiếp đãi, chúng tôi không thể nào biết được lịch sử mua sắm của cô ấy.”

VIP bạch kim là cấp bậc khách quý cao nhất của Daya, mấy người lợi hại nhất thậm chí có thể chi phối tương lai của nhãn hàng.

“Vậy à.” Lộ Lộ cười cười, bình tĩnh che giấu đen tối trong mắt.

Bây giờ cô ta chỉ là đại sứ quảng bá của Daya ở  khu vực Trung Quốc, vẫn luôn dùng đủ mọi cách giành được hảo cảm của nhãn hàng, mục tiêu là trở thành đại sứ hình ảnh ở châu Á – Thái Bình Dương.

Trừ phi gả vào nhà giàu có quyền thế hàng đầu như Trung Thành và Hải Châu, nếu không cả đời này cô ta cũng không chạm tới cái mép của VIP bạch kim.