Trì Tiêu thoải mái ngâm mình trong phòng tắm, đợi đến khi gân cốt cả người đều thả lỏng mới cầm điện thoại đặt bên cạnh định chơi một lát.
Trên wechat có thêm mấy chấm đỏ, một cái trong đó có một nhóm chat tên là “Hậu viện hội CP Thừa Tiêu” thông báo có người tag cô.
Nhóm chat này là Từ Thư Thừa và Trì Tiêu thành lập trước khi kết hôn, thành viên không nhiều lắm, chỉ là bạn bè quen biết nhiều năm bên cạnh hai người. Mục đích thành lập nhóm chủ yếu là để hai bên cùng thương lượng tổ chức tiệc độc thân cho cô dâu chú rể thế nào, hoặc là thảo luận một số sắp xếp trong đám cưới, một nửa phù rể và phù dâu của hôn lễ đều ở trong nhóm này.
Trì Tiêu ấn mở nhóm chat, lướt tới lịch sử tin nhắn trên cùng, chính là cái tag cô vào.
[Tần Trác Huy: [Hình ảnh]]
[Tần Trác Huy: @Một con cá muối, chị dau chị mau tới quản anh của em đi! Quá đáng! Thật sự vô cùng quá đáng!]
Hình ảnh là chụp màn hình vòng bạn bè của Từ Thư Thừa, chủ đề của nội dung chính là búp bê len chọc mà Trì Tiêu tặng anh đêm nay.
Không ngờ cả cái này mà anh cũng đăng lên vòng bạn bè. Trong nháy mắt, trong lòng Trì Tiêu chợt phấn khởi khó hiểu, nhất là khi nhìn thấy xưng hô anh dùng, ngực bỗng nhiên có cảm giác căng đầy.
Thảo nào anh thích kêu cô đổi cách gọi như vậy, cảm giác này vậy mà rất… tốt.
Lại nhìn lịch sử tin nhắn trong nhóm, Tần Trác Huy mới chuyển tiếp hình vòng bạn bè của Từ Thư Thừa không bao lâu đã dần dần có người bước ra xếp hàng ngay ngắn — Quá đáng! Thật sự rất quá đáng!
Cả hai cô bạn thân của Trì Tiêu là Việt Loan Loan và Triệu Yểu cũng tham gia vào.
[Tiên nữ Yểu: Đột nhiên may mắn ban đầu vì sợ nên tớ không dám thêm wechat tổng giám đốc Từ, so ra thì vòng bạn bè của Nhân Nhân chúng ta thật sự rất yên tĩnh! Bình tĩnh.jpg]
[Tiên nữ Loan: Thành thành.]
[Anh Trình Dục: Đúng vậy, mới đi vòng vòng, quả nhiên vòng bạn bè của em gái Nhân Nhân rất sạch sẽ, muốn phỏng vấn tổng giám đốc Từ có cảm giác gì? @X]
[Anh trai (.): A.]
[Tiên nữ Yểu:!! Tổng giám đốc Lý! có gì từ từ nói! Tôi và anh không thù không ón sao anh phải tag tổng giám đốc Từ vào!]
[Tiên nữ Yểu: Khụ khụ, kỳ thật tin nhắn vừa rồi là Loan Loan cầm điện thoại tớ gửi, nghiêm túc tuyên bố, những lời bên trên không liên quan tới bản thân!]
[Tiên nữ Loan:????? @Tiên nữ Yểu, cậu cho rằng cậu tên Triệu Yểu thì có thể tùy tiện bịa đặt sao?! Cầm chùy.jpg]
Tiếp theo chính là hai chị em quăng nồi cho nhau, xen lẫn Lý Trình Dục và Tần Trác Huy thỉnh thoảng chen lời pha trò, mục đích chủ yếu là cười nhạo Từ Thư Thừa chỉ có thể khoe vợ, vợ không khoe anh.
Đối tượng bị chế giễu từ đầu tới cuối không xuất hiện trong nhóm, giống như hoàn toàn không biết chuyện xảy ra trong nhóm.
Lướt hết tin nhắn, chút phấn khởi của Trì Tiêu mới dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác xấu hổ khó tả.
Cô còn đặc biệt tới album ảnh wechat của mình xem thử, quả nhiên căn bản không có đăng trong vòng bạn bè chứ đừng nói là nội dung “thể hiện tình cảm” nhắc tới Từ Thư Thừa.
Cô lại đi lướt của Từ Thư Thừa, mấy cái nhắc thẳng tới cô, tuy rằng những nội dung còn lại không trực tiếp lắm nhưng đều có liên quan tới cô.
Trước kia Trì Tiêu không thấy có vấn đề gì, bây giờ nhìn bọn họ nói trong nhóm chat, cảm giác xấu hổ trong lòng cô bắt đầu lờ mờ quấy phá.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trì Tiêu mở album ảnh trong diện thoại ra, tìm một tấm ảnh tự sưởng với gương, kẹp tóc vương miện trên đầu là do Từ Thư Thừa mua cho cô lúc đi công tác cách đây không lâu, lúc ấy cô cố ý chụp cho anh xem.
Trì Tiêu làm mờ xung quanh, sau khi xác nhận bức ảnh không để lộ nội dung riêng tư gì thì trực tiếp nhấn mở wechat, đăng ảnh lên, tốn chút thời gian nghĩ status mới ôm chút tâm tư khác lạ đăng lên vòng bạn bè:
[Một con cá muối: Thích [Ảnh minh họa]]
Chẳng ấy chốc đám bạn bè trong vòng bạn bè sôi nổi hưởng ứng —
[Anh Trình Dục: Nhân Nhân, nếu em bị bắt cóc thì chớp mắt mấy cái đi!]
[Tần Trác Huy: Nhân Nhân, nếu em bị bắt cóc thì chớp mắt mấy cái đi!]
[Anh Phó Hàn: Hai người cố ý đâm chọt đúng không?”
[Anh Phó Hàn: Nhân Nhân, nếu em bị bắt cóc thì chớp mắt mấy cái đi!]
[Anh trai: …]
[Tiên nữ Loan: Nhân Nhân, nếu cậu bị bắt cóc thì chớp mắt mấy cái đi!]
[Tiên nữ Yểu: Nhân Nhân, nếu cậu bị bắt cóc thì chớp mắt mấy cái đi!]
…
Bình luận kia của Triệu Yểu bị xóa trong nháy mắt, ngay sau đó —
[Tiên nữ Yểu: Ai da tớ quên chồng cậu không thêm wechat của tớ, không nhìn thấy hì hì hì]
[Tiên nữ Yểu: Nhân Nhân, nếu cậu bị bắt cóc thì chớp mắt mấy cái đi!]
[Lâm Gia: Cho cẩu đốc thân một con đường sống đi, đừng có khoe khoang tình cảm nữa 555555]
Chờ trong chốc lát, cuối cùng Trì Tiêu cũng chờ được Từ Thư Thừa bình luận và nhấn thích.
[Ông xã: Anh cũng thích.]
Chẳng hiểu sao cảm giác trong lòng căng đầy lại quay về. Trì Tiêu ôm điện thoại ngồi tỏng bồn tắm cười, cả chính cô cũng không phát hiện nụ cười trên mặt mình ngọt bao nhiêu.
Chỉ chốc lát sau, của phòng tám bị gõ vang, giọng nói ấm áp của Từ Thư Thừa từ ngoài cửa truyền vào: “Nhân Nhân, tắm xong chưa?”
“Xong ngay đây!” Trì Tiêu có chút luống cuống tay chân buông điện thoại, sau đó mới phản ứng lại, cũng không biết tại sao mình lại bối rối.
Trì Tiêu tắm rửa xong ra ngoài, Từ Thư Thừa đang đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại, thấy cô đi a liền tiến tới sờ khăn qấn tóc trên đầu cô.
Anh vừa dặn dò công việc cho trợ lý, vừa dùng mắt chỉ vào ly sũa trên đầu giường.
Trì Tiêu ngoan ngoãn cầm lu, ngồi ở mép giường vừa nhìn Trì Tiêu nói chuyện, vừa uống từng ngụm nhỏ.
Đợi cô uống sữa xong thì Từ Thư Thừa cũng đã nhanh chóng kết thúc cú điện thoại này, tìm máy sấy sấy tóc cho cô.
Trì Tiêu hưởng thụ sự phục vụ của anh, bỗng nhiên hỏi một câu: “Có phải em sẽ quên cách sấy tóc không?”
Giọng noi của cô hơi nhẹ, bị tiếng máy sấy che mất. Từ Thư Thừa tắt máy sấy, hơi khom người, cúi đầu ghé vào tai cô, trầm thấp dịu dàng hỏi: “Em nói gì?”
Trì Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu nghiêm túc: “Em nói có phải sau này em sẽ quên cách sấy tóc không?”
Từ Thư Thừa liền cười: “Vậy anh sấy cho em là được.”
“Nếu anh không có ở nhà thì sao?” Cô hỏi nghiêm túc hơn.
“Sau này đi đâu anh cũng nhét em ào túi quần, thế nào?” Từ Thư Thừa cũng trả lời rất nghiêm túc.
Vì vậy Trì Tiêu tưởng tượng hình ảnh mình bị Từ Thư Thừa vò thành một cục nhét vào túi quần, lập tức mất tự nhiên dời mắt: “Không được, em còn phải làm chuyện của mình.”
“Không sao, em làm ở đâu cũng được.”
Nghe ý của anh, chẳng lẽ anh định cất cô vào túi thật?
Trì Tiêu cố gắng bỏ qua ánh mắt nóng bỏng trên đầu, hai đầu ngón tay túm lấy vạt váy ngủ, hơi bất mãn thúc giục: “Mau sấy khô cho em, em muốn đi ngủ.”
Trì Tiêu nói xong mới phát hiện giọng điệu của mình hơi nặng, giống như coi anh là người hầu mà sai khiến vậy.
Cô còn chưa kịp mở miệng cứu vãn hành vi bất lịch sự vừa rồi đã nghe Từ Thư Thừa khẽ ừ một tiếng, sau đó anh mở máy sấy tiếp tục sấy tóc cho cô. Động tác của anh rất thành thạo, căn bản không kéo da đầu cô.
Đợi tóc khô bảy tám phần, lúc Từ Thư Thừa tắt máy sất, Trì Tiêu nhanh chóng cởi dép lên giường, bất ngờ không kịp đề phòng bị người đàn ông ôm lấy từ phía sau.
Hơi thở nam tính mãnh liệt kéo tơi, toàn thân cô chợt bị một lớp ấm áp bao bọc. Trì Tiêu như có dự cảm, gương mặt lập túc đỏ lên, giọng nhỏ như muỗi nhắc anh: “Anh còn chưa tắm đấy!”
Từ Thư Thừa cứ ôm cô như vậy, không có động tác quá đáng hơn, chỉ nhẹ nhàng đặt cằm lên bờ vai thon gầy của cô, hai tay đưa ra phía trước bọc lấy tay cô: “Kỳ nghỉ Nhân Nhân muốn đi đâu chơi?”
Trì Tiêu quay đầu lại nhìn thẳng vào anh, phát hiện trong mắt anh không có cảm xúc trong tình huống này mọi khi, chỉ nhìn cô thật dịu dàng liền thay đổi tâm tư, trả lời anh như thường: “Không có chỗ nào muốn đi cả, anh có sắp xếp gì không?”
Từ Thư Thừa nói: “Em muốn đi đâu, anh có thể đi với em.”
“Anh không đi làm sao?”
“Có thể nghỉ mấy ngày.” Từ Thư Thừa trầm tư một lát rồi nói: “Anh muốn ra nước ngoài mấ ngày, đúng lúc ở trong kỳ nghỉ, em có muốn đi cùng không?”
Trì Tiêu suy nghĩ một chút, hỏi: “Đi đâu? Ngày nào?”
“Ngày ba, đến Thụy Điển.”
“… cũng được, ngày một chúng ta phải cùng về nhà cha mẹ ăn cơm, ngày hai em phải tới nhà Loan Loan.” Trì Tiêu tính toán dự định trong mấy ngày nghỉ, cảm thấy đi theo Từ Thư Thừa ra nước ngoài không thành vấn đề liền gật đầu dứt khoát: “Em có thể đi với anh.”
Khuôn mặt tươi cười đồng ý của cô vô cùng đẹp, Từ Thư Thừa không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô, từ nông đến sâu.
Nụ hôn dài kết thúc, bỗng nhiên Từ Thư Thừa buông tay, để lại một câu “Anh đi tắm” khàn khàn rồi nhanh chóng tiến vào phòng tắm.
Trì Tiêu ngồi bên giường ngơ ngác một hồi, trong miệng còn lưu lại hơi thở của anh, nghĩ tói cuối cùng anh hơi thở hỗn loạn tiến vào phòng tắm, mặt đỏ như sốt vội vàng chui vào chăn.
Hôm thứ Năm Từ Thư Thừa dẫn theo Trì Tiêu tới biệt thự nhà họ Từ ăn cơm, mẹ Trì cũng ở đó.
Cha Trì đã giao quyền hành của tập đoàn cho Trì Trạm, bây giờ đã là trạng thái nửa về hưu, lúc này ong đang chơi bóng trong sân golf bên cạnh.
Mấy năm qua cha Từ cũng chuẩn bị dần dần giao tập đoan cho Từ Thư Thừa nhưng bị vợ nhắc mới thông suốt, con trai mới kết hôn, cho đôi vọ chồng nhỏ một thời gian ngắn trải qua cuôc sống tân hôn, sau này lại chuyển. Vì vậy hôm nay ông không ở nhà mà đã ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn.
Mấy ngày nữa chính là Trung Thu, hai người mẹ đang suy nghĩ sẽ làm gì.
Bình thường nhà họ Từ đều quay về nhà tổ mà ông bà đang dưỡng lão để ăn một bữa cơm với hai người và họ hàng thân thic.
Mấy năm trước ông bà của Trì Tiêu đã mất, nhà tổ nhiều thế hệ của nhà họ Trì ở Ngô thành, là thế gia vọng tộc rất có danh vọng ở địa phương, dòng chính dòng phụ đông người, quy củ cũng rất nhiều, mấy ngày lễ truyền thống quan trọng có thể rút thời gian đều chạy về Ngô thành để tế tổ, đồng thời thăm hỏi mấy vị đức cao vọng trọng trong tộc.
Bây giờ cha Trì đã lui xuống, có thời gian nên tất nhiên phải đi, mẹ Trì cũng phải đi theo.
Nhà họ Từ không có lễ nghi phiền phức, cũng không có đạo lý cô dâu mới vào cửa phải lấy chồng theo chồng, mẹ Từ lại biết nhà họ Trì coi trọng quy củ nên đề nghị nếu không thì để Từ Thư Thừa và Trì Tiêu cùng về nhà chính.
Mẹ Trì lại sợ không được chủ toàn, muốn để Trì Tiêu chính thức dùng thân phận nàng dâu mới tới nhà họ Từ ăn cơm với hai người già, chuyện về nhà đợi Trùng Dương hoặc Tết Âm mới bàn cũng không muộn.
Hai người bạn thân đẩy tới đẩy lui, lần này đều đứng trên lập trường của đối phương mà suy nghĩ.
“Mẹ, con đến nhà tổ nhà họ Từ ăn cơm với ông bà đi.” Trì Tiêu thấy hai người nhường tới nhường lui thì đợi lúc bọn họ tạm nghỉ chủ động lên tiếng.
Cả Từ Thư Thừa cũng hiếm khi bất ngờ nhìn về phía cô.
Anh luôn chiều theo cô, lần này vốn anh cũng định đi với cô.
Trì Tiêu có chút xấu hổ né tránh ánh mắt của anh, giải thích với hai người mẹ: “Trước kia con thường quay về Ngô thành, chưa từng đến chơi với ông bà nhà họ Từ.”
Mẹ Trì nghe cô giải thích xong lòng tràn đầy vui mừng xen lẫn phiền muộn: “Haiz, Nhân Nhân của chúng ta đúng là lập gia đình rồi, biết cách làm vợ người ta.”
Mẹ Từ vui vẻ kéo tay Trì Tiêu không muốn buông ra cũng không keo kiệt khen chung với ban tốt: “Nhân Nhân luôn rất ngoan, hai người dạy rất tốt!”
Mẹ Trì vẻ mặt đắc ý.
Từ Thư Thừa không nói gì, nụ cười trên mặt càng dịu dàng, bàn tay nắm tay Trì Tiêu siết chặt hơn.
Xưa giờ cô không hề một mưc đòi hỏi từ anh mà trong lúc nhận được cũng chân thành tha thiết đáp lại anh.