Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 17: Cô Từ




Không lâu sau khi Tần Nhã Nghi rời đi, Từ Thư Thừa gọi điện thoại tới nói với Trì Tiêu rằng đêm nay Khoa học kỹ thuật Trung Thành và các đối tác có một buổi tiệc rượu ký kết, hỏi cô có muốn tham dự cùng anh không.

Mọi người trong ngành đều biết về cuộc hôn nhân của hai người, chỉ là Trì Tiêu được bảo vệ quá kỹ, nhiều người chỉ biết tên mà không biết cô. Sau khi kết hôn, cô cũng chưa từng tham dự những dịp xã giao thương nghiệp với Từ Thư Thừa bao giờ. Sau một hồi suy nghĩ, cô đồng ý.

Nếu là buổi tiệc rượu thương nghiệp thì không thể đến đó một cách tuỳ tiện được, giờ mà chạy về biệt thự Lưu Quang thì có hơi nhọc. Khi Trì Tiêu đang suy xét xem nên thu xếp như thế nào thì Từ Thư Thừa ở đầu bên kia điện thoại đã nói: “Anh bảo Nhậm Trúc tới đón em đi chuẩn bị.”

Nhậm Trúc là một trong những trợ lý của Từ Thư Thừa, chủ yếu phụ trách xử lý các công việc cá nhân, trước kia Trì Tiêu phải dựa vào anh ta thu xếp không ít chuyện.

Sau khi Việt Loan Loan biết được cô muốn lấy thân phận cô Từ đi tham gia tiệc rượu với Từ Thư Thừa lần đầu tiên, làm như có thật mà cổ vũ ủng hộ cô: “Đi đi  Pika Nhân! Để mọi người chiêm ngưỡng xem cô Từ là một tiên nữ chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn đẹp như thiên tiên là như thế nào!”

Trì Tiêu trầm mặc một lát, nhìn Việt Loan Loan bằng ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc.

Nhậm Trúc tới rất nhanh, lái một trong số mấy chiếc xe thường dùng để đi làm của Từ Thư Thừa. Trì Tiêu lên xe, anh ta lập tức phóng xe ra khỏi khuôn viên trường, vừa đánh tay lái vừa nói: “Bà chủ, tôi đã liên hệ với thẩm mỹ viện mà cô thường tới, cô có yêu cầu gì về trang phục không? Đến lúc đó tôi sẽ kêu người đưa đến thẩm mỹ viện.”

Trì Tiêu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Để bọn họ đến biệt thự Lưu Quang lấy đi, tôi gọi điện thoại cho dì Lưu.”

Biệt thự Lưu Quang có rất nhiều lễ phục cao cấp thiết kế riêng mà Daya mới đưa tới trước đó không lâu, tất cả đều được thiết kế riêng cho cô, vừa hay có tác dụng vào lúc này.

“Được.” Nhậm Trúc không hề nói nhiều, chuyên tâm lái xe.

Đầu tiên Trì Tiêu lật xem ảnh trưng bày trang phục được lưu trong điện thoại của mình trước đó. Sau khi chọn được một bộ thì cô gọi điện thoại cho dì Lưu, bảo dì là đến lúc đó cứ giao thẳng cho người tới lấy là được.

Sau khi đến thẩm mỹ viện, Trì Tiêu chỉ spa đơn giản liền bắt đầu làm tóc trang điểm, móng tay của cô mới sửa hai ngày trước, thường ngày cũng không làm gì, sơn thêm một lớp bảo vệ là được.

Không lâu sau Từ Thư Thừa cũng tới thẩm mỹ viện, ngồi ở một bên trong phòng cho khách quý vừa xem văn kiện vừa chờ cô.

Vẻ ngoài tuấn tú quá mức cùng với phong thái cao quý bộc lộ trong hành động của người đàn ông khiến các nhân viên trong phòng không khỏi ngẩn ngơ trong lòng, ước gì Trì Tiêu sẽ trang điểm lâu chút, để các cô thưởng thức đủ.

Nhà tạo mẫu quen thuộc cũng không ngoại lệ, khi uốn tóc cho Trì Tiêu thì nhỏ giọng cảm thán bên tai cô: “Tình cảm giữa anh Từ và cô Trì vẫn luôn tốt thật đấy! Nhiều khách nữ trong thẩm mỹ viện của chúng tôi toàn đến một mình hoặc với bạn bè, rất hiếm khi thấy chồng hay bạn trai đi cùng, lại còn ngồi bên cạnh chờ lâu như vậy.”

Trì Tiêu khẽ nhếch môi, không nói chuyện.

Kiểu tóc không quá phức tạp, chỉ là làm xoăn gợn sóng đơn giản, mái bằng sau khi được xử lý giấu vào trong đám tóc dày, lộ ra cái trán trắng nõn đầy đặn, bớt đi vài phần trẻ con; lớp trang điểm buổi tối có độ đậm nhạt vừa phải, nhìn tổng thể nó không còn non nớt như trước nữa.

Đặc biệt là khi đi cạnh Từ Thư Thừa, cũng không thể bởi vì cách ăn mặc và trang điểm mà bị người ta coi thành em gái hoặc là nhận nhầm vai lứa được.

Sau khi trang điểm và tạo kiểu tóc xong, mấy nhân viên công tác lập tức vây quanh Trì Tiêu vào phòng thay đồ để đổi lễ phục. Dáng cô không lùn, tỉ lệ hình thể rất đẹp, chiếc váy dài được thiết kế bó eo và chấm đất càng làm tôn lên thân hình cao gầy hấp dẫn của cô, cổ móc và bờ vai vuông thon gầy hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Toàn bộ chiếc váy được may bằng vải nhung màu nâu cà phê với thiết kế xếp li, khi đi đường nhìn như có ánh sáng chớp nhoáng, lại như sóng nước hơi trào.

Lúc Trì Tiêu bước ra khỏi phòng thay đồ, Từ Thư Thừa đã chờ cô ở ngoài cửa rồi, ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy cô đã bị thất thần trong giây lát.

Cho dù anh từng gặp qua rất nhiều dáng vẻ trong cuộc sống của cô, nhưng dường như chỉ cần một chút thay đổi nhỏ cũng có thể mang đến cho anh ấy đủ điều bất ngờ.

Trì Tiêu không chú ý tới sự lơ đãng của Từ Thư Thừa, thoải mái quay một vòng ở trước mặt anh, hỏi: “Đẹp không?”

Sau khi trang điểm sóng mắt càng có vẻ quyến rũ động lòng người, đôi má nhuộm chút ửng hồng, môi đỏ tươi tắn căng mọng, dáng người yểu điệu thướt tha… Mỗi một điểm đều hấp dẫn anh.

Từ Thư Thừa cố tập trung một chút, tiến lên một bước ôm người vào lòng, hơi cúi đầu đối diện với cô, “Rất đẹp.”

Đôi vợ chồng thần tiên với giá trị nhan sắc thần tiên, hơn nữa lúc hai người ôm lấy nhau tưởng chừng như có thể tưởng tượng ra những bong bóng màu hồng lơ lửng xung quanh, meme con chuột chũi đất hét chói tai vì si mê trong lòng đám người vây xem gần như muốn xuyên thủng ánh mắt phun ra ngoài.

Sau khi lên xe rời đi, Từ Thư Thừa không xem văn kiện nữa, vách ngăn của ghế trước và ghế sau cũng rơi xuống.

Trì Tiêu nghĩ đến cái gì, thuận miệng hỏi anh: “Đêm nay ký hợp đồng với công ty nào thế?”

“Điện tử Duy Phương thủ đô và Khoa học kỹ thuật Sang Tân của Lý Trình Dục, hai công ty và Khoa học kỹ thuật Trung Thành sẽ hợp tác cùng nghiên cứu phát minh ra sản phẩm thông minh mới trong ba năm tới.”

“Ồ.” Trì Tiêu gật đầu, anh nói rất đơn giản và rõ ràng, cô hiểu được luôn.

Chỉ là vừa mới ngước mắt lên, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của anh vẫn dán chặt vào mặt mình, Trì Tiêu ngây người trong chớp mắt, khó hiểu hỏi anh: “Sao vậy?”

Mắt của người đàn ông hơi tối sầm lại, ánh mắt khóa chặt môi cô, không biết vì sao mà giọng nói lại thấp hơn rất nhiều: “Em có mang theo đồ trang điểm không?”

Trì Tiêu giơ túi xách bên cạnh chỗ ngồi lên, tỏ ý: “Mang theo, lớp trang điểm của em bị trôi hả?”

Cô đang định mở túi xách và lấy một chiếc gương nhỏ ra để soi, động tác trên tay bỗng nhiên bị người bên cạnh ngăn lại, đôi tay bị anh ghìm chặt trước ngực mình, sau đó chính là nụ hôn cường thế mà rậm rạp.

Buổi tiệc rượu được tổ chức tại khách sạn quốc tế Hải Châu – khách sạn 5 sao bạch kim duy nhất ở Ninh thành. Trung Thành và Hải Châu đã ký thoả thuận hợp tác chiến lược từ nhiều năm trước rồi, cả tập đoàn Trung Thành từ lớn như hoạt động liên hoan đến chuyện ngủ nghỉ dừng chân nhỏ lẻ, đều chỉ chọn các chi nhánh thuộc danh nghĩa Hải Châu, mà rất nhiều chi nhánh của Trung Thành cũng là nhà cung cấp lớn nhất của Hải Châu.

Trước khi tiệc rượu chính thức bắt đầu, Từ Thư Thừa dẫn Trì Tiêu tới phòng nghỉ VIP. Lý Trình Dục, CEO của điện tử Duy Phương thủ đô – giám đốc Vương, và một số lãnh đạo cốt cán trong ngành được mời tham dự đang trò chuyện bên trong.

Mấy lần tiệc rượu và vài lần cơm trước đó đều không thấy bên người Từ Thư Thừa có bóng dáng phụ nữ, hiếm khi thấy anh đưa bạn nữ đến tham dự, còn là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp nữa. Hai người nắm tay đứng cùng nhau hoàn toàn ứng với bốn chữ “Trời sinh đẹp đôi”.

Nhân viên PR chịu trách nhiệm tổ chức tiệc rượu đã thông báo trước danh sách những người tham gia rồi, bởi thế mọi người đều rõ, lần này Từ Thư Thừa mang theo người vợ mới cưới — cô chiêu* Trì gia tới.

*cô chiêu trong “cậu ấm cô chiêu”

Tới phần chào hỏi nói chuyện khi vào cửa, Từ Thư Thừa giới thiệu ngắn gọn danh tính của một số người có mặt với Trì Tiêu. Ánh mắt cô nhìn theo lời giới thiệu của anh, gật đầu mỉm cười, khách khí mà lễ phép.

Rồi sau đó Từ Thư Thừa giới thiệu với mọi người: “Vợ của tôi, Trì Tiêu.” Ngoài ngữ điệu trịnh trọng ra thì bọc bên trong đó còn có một tia mềm mại.

Giám đốc Vương mở miệng trước, khen ngợi hai vợ chồng trai tài gái sắc tình cảm sâu đậm vân vân, rồi sau đó lại nhấn mạnh ca ngợi vẻ đẹp của Trì Tiêu một phen.

Trì Tiêu vẫn luôn giữ vững nụ cười đoan trang khéo léo, an tĩnh làm một cái bình hoa.

Từ nhỏ đến lớn cô đã được khen rất nhiều, nên từ lâu cô đã quen với những lời khen của người khác, vẻ mặt điệu bộ không màng hơn thua này của cô được mọi người ở đây nhìn thấy, không khỏi thầm cảm thán rằng không hổ là xuất từ Trì gia nhiều thế hệ vọng tộc, “cô chiêu” này quả thực có phong thái của khuê tú quý tộc ngày xưa.

“Nhân Nhân, lâu rồi không gặp, em lại xinh đẹp hơn rồi, nhưng mà nhìn có vẻ tròn trịa hơn lần gặp mặt trước nhỉ, xem ra Thư Thừa đối xử với em không tồi.” So với mấy lời nịnh hót của người khác, Lý Trình Dục là người quen, nên khi nói chuyện anh ta đã lược đi rất nhiều sự tô điểm không cần thiết, giọng điệu cũng rất quen thuộc.

Trì Tiêu khẽ mỉm cười, nhẹ giọng hô một câu: “Anh Trình Dục.”

Xem như chào hỏi.

Ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nghĩ trăm lần cũng không ra, lúc cô về nhà, ba và mẹ đều nói cô gầy, mà giờ Lý Trình Dục lại nói cô béo, thế rốt cuộc thì cô béo lên hay là gầy đi vậy.

Từ Thư Thừa nghe ra được ý tứ đùa giỡn trong lời nói của Lý Trình Dục, không ảnh hưởng toàn cục nên cũng lười so đo với anh ta, dù sao Trì Tiêu cũng không đón nhận mấy lời dư thừa đó của anh ta.

Sau khi các ông lớn kết thúc cuộc gặp gỡ, tiệc rượu chính thức bắt đầu, một số khâu sẽ có truyền thông ở đây quay chụp lại, cho nên Từ Thư Thừa không lên tham gia nghi thức ký kết và diễn thuyết mở màn, mà là để phó giám đốc Từ thay thế.

Các bên truyền thông được tới nơi này cũng đều là những bên đã hợp tác với Trung Thành nhiều năm, không có ai dám không biết điều, cậu ấm Trung Thành không muốn phơi ra ngoài sáng, đương nhiên sẽ không có bên truyền thông nào tự tìm phiền toái mà cố ý chụp ảnh anh.

Thời buổi này, hầu hết các nhà tư bản và những người giàu có thật sự đều đứng sau màn bày mưu lập kế.

Sau nghi thức mở màn là thời gian xã giao tự do, nhiều người chủ động đi đến bắt chuyện với Từ Thư Thừa, không tránh khỏi việc đứng khen tặng Trì Tiêu một hồi, nghe xong lỗ tai cô sắp chai sạn luôn rồi.

Từ Thư Thừa ở bên Trì Tiêu hồi lâu, cho đến khi Hàn Tấn đi qua nói nhỏ vào tai anh mấy câu, anh mới quay đầu nhẹ nhàng véo lên mu bàn tay của Trì Tiêu, dịu giọng dặn dò bảo: “Em tự chơi một lát trước nhé, bên kia có đồ ăn, em ăn chút gì đó lót bụng đi. Anh qua bàn chút việc với nhóm Lý Trình Dục, sau khi kết thúc sẽ đưa em đi ăn cơm.”

Hàn Tấn đứng bên cạnh thầm đếm trong lòng, chỉ khi ở trước mặt bà chủ thì ông chủ nhà mình mới có thể bật thuộc tính “Lảm nhảm” lên, một hồi dặn dò này còn mẹ già hơn cả mẹ già.

Trì Tiêu gật đầu đáp lại, dứt khoát để anh rời đi.

Mặc dù Từ Thư Thừa tạm thời rời đi, nhưng anh lại sắp xếp một trợ lý khác ở đây đến chăm sóc cô, sợ cô vẫn chỉ là một đứa trẻ hai hoặc ba tuổi không có khả năng tự chăm sóc bản thân ấy.

“Bà chủ có muốn ăn gì đó không?” Trợ lý rất cung kính, cẩn thận hỏi thăm Trì Tiêu.

Xã giao cùng anh một hồi lâu, quả thật cô thấy hơi đói bụng, lễ phục là kiểu bóp eo cho nên trước đó cô cũng không dám ăn cái gì vì sợ lộ bụng.

“Không sao, tôi tự đi lấy được.” Trì Tiêu nói, chậm rãi đi tới khu buffet, đang định lựa đồ, trợ lý đã bưng một bộ đồ ăn tới, hỏi cô muốn ăn cái nào.

Động tác của Trì Tiêu cứng lại, bất đắc dĩ đành phải vươn ngón tay ra chỉ sushi cá hồi và sushi trứng cá ở trước mặt. Cậu trợ lý tận chức tận trách này nhanh nhẹn gắp từng món đặt vào đĩa, sau đó đưa cho cô.

Trì Tiêu nhận lấy, lễ phép nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

“Bà chủ khách sáo quá.”

“Cô Từ?”

Một giọng nữ vang lên từ phía sau, Trì Tiêu buông miếng sushi sắp đưa lên miệng xuống, không nhanh không chậm mà xoay người, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép nhưng lại không thân thiện nhìn về cô nàng với dáng người thon thả trang điểm xinh đẹp rực rỡ trước mắt, “Chào cô.”

Trợ lý khéo hiểu lòng người giới thiệu cho Trì Tiêu: “Bà chủ, đây là người phụ trách phòng kế hoạch của điện tử Duy Phương, giám đốc Ngô.”

Trì Tiêu hiểu ý gật đầu, “Giám đốc Ngô.”

“Trăm nghe không bằng một thấy, cô Từ quả thực xinh đẹp động lòng người như lời đồn.” Lúc giám đốc Ngô nói chuyện có kèm theo làn điệu, phát âm tiếng phổ thông khá chuẩn, nhưng âm bằng lưỡi và âm uốn lưỡi lại không quá rõ ràng.

“Cảm ơn.”

Tư thế bình tĩnh thong dong của cô rơi vào mắt giám đốc Ngô giám lại cực kỳ chói mắt, nụ cười trên mặt cô ta cố ý sâu hơn vài phần, ly rượu trong lòng bàn tay lắc lư loé sáng, “Tôi thấy rất hâm mộ cô Từ, nhắc đến còn thấy hơi tiếc một chút, nếu tôi có thể quen được anh Từ sớm hơn thì tốt biết mấy.”

“Thế à?” Trì Tiêu khẽ nghiêng nghiêng đầu, như là không nghe hiểu thâm ý trong lời nói của cô ta, ý cười nhạt nhẽo trên mặt không thay đổi.

“Có thể phiền quý ông này đổi một ly champagne giúp tôi được không?” Giám đốc Ngô liếc nhìn trợ lý đứng sau lưng Trì Tiêu.

Trong trường hợp này, là một người đàn ông quả thật khó mà từ chối yêu cầu hợp lý của một người phụ nữ, nhưng cậu trợ lý này là trợ lý của tổng giám đốc Khoa học kỹ thuật Trung Thành, đâu có dễ nghe theo lệnh người khác.

Khi đang do dự, Trì Tiêu quay đầu lại nói với cậu ta: “Anh đi đi, vất vả rồi.”

Giám đốc Ngô đưa ly rượu trong tay mình ra, nhìn quét gương mặt Trì Tiêu bằng ánh mắt đầy ẩn ý, “Cô Từ luôn khách sáo với cấp dưới như vậy à?”

Trì Tiêu thản nhiên đón nhận cái nhìn của cô ta, “Anh ta là trợ lý, không phải người hầu.”