Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 15: Đóa hoa yêu kiều




Ngày mai Mạnh Du sẽ phải bay ra nước ngoài làm việc, vấn đề thức khuya của Trì Tiêu luôn được Từ Thư Thừa kiểm soát chặt chẽ, cho nên ván bài này không thể chơi quá muộn, khoảng chín giờ đã phải kết thúc.

Hai ngày nay Trì Tiêu vùi đầu vào “Nỉ len”, truyện mới vừa mới bắt đầu nên chưa viết được bao nhiêu, sau khi về nhà cô muốn viết gì đó nên vừa bước vào cửa đã lên tiếng cảnh báo Từ Thư Thừa: “Em muốn đến thư phòng viết lách nên anh đừng đi vào làm phiền em.”

Trước khi kết hôn còn dễ nói, sau khi kết hôn, chỉ cần Từ Thư Thừa ở nhà vào buổi tối, Trì Tiêu sẽ không thể nghiêm túc làm tốt việc của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Từ Thư Thừa cũng không nói gì, chỉ mỉm cười thoả hiệp: “Em phải ra ngoài trước mười hai giờ, được không?”

Trì Tiêu suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

Vì thế hai vợ chồng “Đường ai nấy đi”, một người lên thư phòng tầng hai, một người đến thư phòng tầng ba.

Trì Tiêu chưa ngủ nên Từ Thư Thừa thường sẽ không ngủ, mà tranh thủ khoảng thời gian này đến thư phòng xử lý chút công việc.

Trên thư phòng tầng ba, Trì Tiêu vừa mở máy tính vừa bật điện thoại di động lên, mải chơi cả đêm không thèm nhìn ngó đến điện thoại nên trên Wechat đã xuất hiện thêm mấy chấm đỏ, trong đó có vài tin nhắn chưa đọc đến từ Trương Linh Lợi, được gửi đến vào khoảng tám giờ.

[Trương Linh Lợi: Lúc nãy người hướng dẫn nói với tớ rằng Cát Viện không tham gia vào “Cúp thu vàng” và đã xin rút lui rồi, bảo tớ rút đơn đăng ký của cô ấy lại.]

[Trương Linh Lợi: Lúc trước cậu ấy còn là người đầu tiên đăng ký, không biết đang giở trò gì đây. Cá lóc.jpg.]

Khi nhìn thấy hai tin nhắn này, trong đầu Trì Tiêu lập tức hiện lên những lời Cát Viện đột nhiên nói với mình vào buổi sáng hôm nay, thoạt nhìn có vẻ như đang tốt bụng nhắc nhở nhưng không hiểu tại sao giọng điệu lại có gì đó không đúng lắm.

Nhưng cô cũng lười nghĩ nhiều, những chuyện mình không thích thì cứ coi như không khí là được rồi, sau khi rép tin nhắn của Trương Linh Lợi xong và lật xem các tin nhắn chưa đọc khác, cô lập tức ngồi trước máy tính, chuyên tâm gõ bàn phím.

Sau đó khoảng chừng mười hai giờ kém, “Đồng hồ báo thức Từ Thư Thừa” đúng giờ gõ vang cánh cửa.

“Nhân Nhân, ra ngoài rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Trì Tiêu đã sớm biết anh sẽ lên nhắc nhở nên đã cố ý nâng cao hiệu suất gõ bàn phím, lúc mới bắt đầu luôn tràn ngập ý tưởng, tốt xấu gì cũng đã viết ra được mấy ngàn chữ.

Lúc trở lại phòng, một ly sữa ấm đã lẳng lặng nằm trên bàn.

Trên người Từ Thư Thừa vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo lúc mới về nhà, thúc giục cô uống sữa trước rồi hẵng đi tắm rửa, anh còn phải quay trở lại thư phòng để mở một hội nghị trực tuyến vượt đại dương.

Thật đáng mừng, khi Từ Thư Thừa ở nhà vào buổi tối, Trì Tiêu hiếm khi có thể thuận lợi chìm vào giấc ngủ mà không trải qua một quy trình nào đó dành cho các cặp đôi mới cưới trước khi đi ngủ.

Nhưng sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, cô lại mơ mơ màng màng bị hôn tỉnh, phải trả bài rồi.

Sau khi kết thúc, Trì Tiêu nằm sấp trên gối đầu, trong khi đó Từ Thư Thừa lại sảng khoái tươi tỉnh đi thay một bộ vest chỉnh tề mới, vừa cài nút tay áo vừa cúi người đặt một nụ hôn lên má Trì Tiêu.

“Anh đến công ty, em ngủ tiếp đi, lát nữa nhớ dậy ăn sáng đấy.”

Trì Tiêu đang ở trong trạng thái ý thức mơ hồ, nhưng vẫn còn nhớ rõ hôm nay là cuối tuần, những người làm tổng giám đốc như bọn họ đều thế cả, có thể cho phép mình nghỉ ngơi bất cứ lúc nào nhưng lại không có ngày cuối tuần cố định.

Cô nhắm mắt lại nỉ non ầm ừ một tiếng không rõ ràng, sau đó lại nói thêm: “Tạm biệt anh Thư Thừa, về nhà sớm một chút nhé.”

Câu nói này khiến Từ Thư Thừa cảm thấy cực kỳ thoải mái, lại cúi người xuống mổ nhẹ lên môi cô một cái, dịu dàng đáp lại “được” một tiếng rồi mới thả lỏng chân mày rời khỏi phòng.

Trong phòng ăn tầng một, dì Lưu đã bày một bữa sáng thịnh soạn và bổ dưỡng lên bàn, nhìn thấy vẻ mặt hết sức khoan khoái của Từ Thư Thừa, trong lòng dì không khỏi cảm thán, Nhân Nhân tiểu thư của bọn họ đúng là có sức hấp dẫn lớn, kể từ khi kết hôn rồi dọn đến căn nhà tân hôn này, Tử tiểu tiên sinh không có ngày nào là không cao hứng cả.

Mặc dù trước đây lúc Từ tiểu tiên sinh đến nhà họ Trì làm khách thoạt nhìn cũng có vẻ hào hứng, nhưng không giống như bây giờ, cảm xúc biểu hiện ra ngoài cực kỳ rõ ràng.

Tân hôn yến nhĩ sao?

(*Tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔): vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, về sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ.)

“Dì Lưu à, 9 giờ dì nhớ gọi Nhân Nhân dậy ăn sáng nhé, nếu cô ấy muốn ngủ thì sau khi ăn xong cứ để cô ấy ngủ trước.”

Từ Thư Thừa vừa ăn sáng vừa đọc tài liệu công việc trên máy tính bảng, nhưng vẫn có thể phân tâm để ý đến bữa sáng của Trì Tiêu, đối với tất cả mọi chuyện của cô, anh luôn chu đáo về mọi mặt như vậy.

Đương nhiên dì Lưu cũng mong chờ vợ chồng son ân ái ngọt ngào nên đã sảng khoái đồng ý: “Vâng, hôm nay tôi làm món sandwich tôm tươi cô ấy thích ăn nhất, đến lúc đó sẽ gọi cô ấy xuống ăn.”

Từ Thư Thừa ngẩng đầu lên, nơi khoé miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Làm phiền dì rồi.”

“Không có gì, không có gì!”

Bên ngoài biệt thự Lưu Quang, cả trợ lý và tài xế đều đang chờ Từ Thư Thừa, thấy anh vừa ra ngoài, trợ lý trưởng Hàn Tấn đã bước đến bắt đầu báo cáo về hành trình trong ngày.

“Máy bay của tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Vương sẽ hạ cánh vào lúc hai rưỡi chiều, đến lúc đó sẽ trực tiếp sắp xếp xe đưa đến khu công nghiệp, ba giờ sẽ bắt đầu tham quan các hạng mục…”

Sau khi lần lượt báo cáo xong từng công việc, giọng điệu Hàn Tấn hơi dừng lại một chút nhưng lại bị Từ Thư Thừa nhạy bén nhận ra, khi không có cặp mắt kính che khuất, ánh mắt anh càng thêm lạnh lùng trong trẻo liếc nhìn anh ta một cái: “Có chuyện gì?”

Chỉ có khi ở trước mặt phu nhân, ánh mắt của ông chủ nhà mình mới không phải lúc nào cũng mang theo sức mạnh quỷ dị xuyên thấu qua làn da đâm thẳng đến linh hồn ấy, Hàn Tấn là người hiểu rõ sự thật này hơn bất cứ người nào khác.

Anh ta cân nhắc trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói tin tức mà mình biết ra: “Trâu Giai sắp về nước rồi.”

Từ Thư Thừa đột nhiên khựng lại.

Trí nhớ của anh thực sự rất tốt, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Trì Tiêu, đương nhiên chẳng mấy chốc đã nhớ ra Trâu Giai là ai.

Một lát sau, anh mới bình tĩnh dặn dò: “Anh sắp xếp mấy người bảo vệ Nhân Nhân, tìm người nào thông minh một chút, nếu như bị Nhân Nhân phát hiện cũng không sao, tôi sẽ giải thích cho cô ấy nghe.”

Anh hiểu rất rõ cô gái nhỏ nhà mình, về một phương diện nào đó có thể ngây ngô, nhưng ở một số phương diện khác lại quá mức nhạy bén.

“Vâng.”

“Phía bên Trâu Giai…” Người đàn ông hơi rũ mắt xuống, khiến người khác không thể nắm bắt được cảm xúc của anh: “Cũng sắp xếp người theo dõi.”

“Vâng.”

Ba giờ chiều, đối tác từ thủ đô và phía bên Khoa học kỹ thuật Trung Thành gặp mặt nhau tại khu công nghiệp Khoa học kỹ thuật Trung Thành. Trước đó Lý Trình Dục không trở về cùng một lúc với Từ Thư Thừa mà ở lại thủ đô tiếp tục trao đổi với phía đối tác, sau khi trao đổi xong mới chạy đến Ninh thành bàn bạc chuyện ký kết hợp đồng.

Khi cả đoàn người đang ở trong khu vực triển lãm lắng nghe nhân viên giới thiệu, khoé mắt Lý Trình Dục nhìn lướt qua nhóm quản lý cao cấp tinh anh ở phía sau rồi hạ giọng xuống mức thấp nhất, nói với Từ Thư Thừa ở bên cạnh một cách đầy ẩn ý: “Mệnh đào hoa thối rửa của cậu đúng là không thể vứt bỏ được mà, vị giám đốc Ngô kia cứ khăng khăng muốn theo sát hạng mục này trong suốt quá trình, tôi nghĩ cô ta vẫn chưa bỏ cuộc đâu.”

Từ Thư Thừa nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh đèn trong phòng triển lãm chiếu rọi một tia phản chiếu lên mắt kính anh, tựa như muốn nhiễm một lớp chất vô cơ lạnh như băng lên đôi mắt đen nhánh ấy.

Không hiểu tại sao trong lòng Lý Trình Dục trào dâng một nỗi sợ hãi kỳ quái chỉ trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó lại càng cười vui vẻ hơn nữa: “Cậu không biết tôi đang rất mong chờ để nhìn xem nếu em gái Nhân Nhân biết chuyện sẽ cảm thấy như thế nào đâu, nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ phải khóc thay cho cậu mất.”

Nói đến trước đây, Lý Trình Dục là một trong số ít người biết được những tâm tư không muốn cho người khác biết của Từ Thư Thừa.

Anh ta không biết Từ Thư Thừa bắt đầu rung độ.ng tình cảm nam nữ với cô em gái Trì Tiêu từ lúc nào, nhưng chính bản thân anh ta cũng có cảm giác như vậy, khi Trì Tiêu lớn lên từng ngày, dần dần trổ mã thành một người thiếu nữ thướt tha duyên dáng, không ít các công tử thiếu gia trạc tuổi cô trong giới muốn tiếp cận đoá hoa yêu kiều vừa chớm nở này.

Ngay cả bản thân Lý Trình Dục cũng không nhịn được cảm thán, em gái Nhân Nhân càng ngày càng xinh đẹp, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ động lòng.

Người khác còn động lòng, huống chi là Từ Thư Thừa- Người đích thân che chở đoá hoa yêu kiều này lớn lên.

Anh tự tay tưới nước bón phân, hầu hạ nuôi nấng, chứng kiến từng khoảnh khắc từ lúc nảy mầm đến khi ra hoa của mầm non mềm mại, thậm chí anh còn lại người sở hữu tương lai trên danh nghĩa của đoá hoa này.

Có lẽ vẫn còn rất nhiều rất nhiều khoảnh khắc bị thời gian vùi lấp, cho phép anh dần dần chuyển từ niềm yêu thích đơn thuần dành cho đoá hoa ấy sang tình yêu nam nữ.

Sau đó, bản thân là người sở hữu đoá hoa, không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng chàm.

Nhưng đoá hoa kia vẫn còn đang đắm chìm trong sự ngây ngô ngờ nghệch, làm sao có thể đọc được nỗi niềm sâu kín không thấy đáy của anh.

Có lẽ cảm thấy phương thức thể hiện tình yêu của Từ Thư Thừa quá kìm nén, Lý Trình Dục không thể nhìn được nữa, quyết định giúp người anh em của mình một phen.

Lúc đó bọn họ đang học năm tư đại học, Trì Tiêu bước sang lớp 11, theo lý mà nói đây lẽ ra là độ tuổi tình yêu đầu đời chớm nở mãnh liệt nhất, nhưng hầu hết các học sinh trong ngôi trường tư thục đó đều biết rõ về bối cảnh gia đình của Trì Tiêu nên không ai dám dễ dàng đi trêu chọc, cho dù có một số người dám đi trêu chọc gửi thư tình và quà tặng đến thì chúng cũng trở thành đá chìm đáy bể.

Trì Tiêu không kể những chuyện này cho Từ Thư Thừa đang học đại học ở thủ đôi xa xôi biết, tuy nhiên anh lại có tai mắt riêng của minh, rõ ràng là biết nhưng cũng chỉ có thể nhịn, nhịn đến nội thương mới dịu dàng bật thốt ra một câu: “Đừng nên yêu sớm, ảnh hưởng không tốt đến việc học tập.”

Trì Tiêu đương nhiên ngoan ngoãn đồng ý, nhưng chỉ vì cô ngoan ngoãn nghe lời chứ không phải vì bất cứ nguyên nhân nào khác.

Phía bên Từ Thư Thừa thì sao, cũng là vận đào hoa không ngừng, một người học trong ngôi trường thuộc hàng top càng không thiếu những người xuất sắc theo đuổi.

Vì thế Lý Trình Dục đã từng cầm một bức thư tình của hoa khôi khoa Văn của Đại học Thủ đô bên cạnh gửi cho Từ Thư Thừa, dùng cách thức “lỡ tay gửi nhầm” để Trì Tiêu thấy được, ai ngờ cô bé này không những không thèm quan tâm là ai viết thư tình cho anh trai Thư Thừa của mình, mà ngược lại còn nghiêm túc nghiên cứu ngữ pháp và cách gieo vần của bức thư tình kia.

Cuối cùng còn khen ngợi một câu: “Cách hành văn không tồi, ngôn ngữ thực sự quá tuyệt, nhưng cũng chính vì trau chuốt đến từ ngữ quá nhiều nên nội dung hơi trống rỗng.”

Rất tốt, mới có lớp 11 thôi đấy, nhưng đã thể hiện tiềm năng văn chương của người thiếu nữ.

Lý Trình Dục đã dùng chuyện này để cười nhạo Từ Thư Thừa một lúc lâu.

“Tối nay có một bữa tiệc liên hoan, hay là gọi Nhân Nhân đến đi?” Lý Trình Dục không sợ chết đề nghị.

Từ Thư Thừa thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh ta một cái, giọng nói lạnh đi mấy độ: “Nếu còn nói thêm nữa thì tôi sẽ cho rằng cậu quyết định rút khỏi hạng mục này đấy.”

“Tá ma giết lừa? Chỉ có Từ Thư Thừa cậu thôi đấy!”

Trong quá trình tham quan tự do, ngay khi giám đốc Ngô- Người vẫn luôn đi cùng với phía bên đối tác là tổng giám đốc Vương đang nở một nụ cười xinh đẹp vừa phải muốn bắt chuyện vài câu với Từ Thư Thừa thì trợ lý đặc biệt thân thiết Hàn Tấn lại cầm điện thoại di động đến đây, nói bằng giọng nói không cao không thấp chỉ vừa đủ để cho giám đốc Ngô nghe thấy: “Tổng giám đốc, là tổng giám đốc Trì của Hải Châu.”

Lý Trình Dục không tin lắm, còn tưởng rằng hai người này đang diễn kịch, nhưng sau khi nhìn kỹ lại, quả nhiên là điện thoại của Trì Trạm.

Từ Thư Thừa chào hỏi với tổng giám đốc Vương một tiếng rồi cầm điện thoại bước sang một bên.

Có một mảnh đất ở vùng ngoại ô phía Tây đứng dưới tên của Trung Thành, Trì Trạm có ý định mua lại và hợp tác với sở Văn hoá du lịch để xây dựng một thành phố văn hoá điện ảnh ở đó.

Hai người bàn bạc trao đổi với nhau về chuyện này một lát rồi hẹn mười giờ sáng mai đến công ty để nói chuyện cụ thể.

Chờ đến khi Từ Thư Thừa và Trì Trạm nói chuyện điện thoại xong, Lý Trình Dục cố ý trêu chọc anh: “Anh rể cậu gọi cậu về nhà ăn cơm sao?”

Từ Thư Thừa không để ý đến anh ta, đúng lúc cuộc điện thoại của Trì Trạm đã nhắc nhở anh, anh lấy điện thoại cá nhân từ trong túi ra, đang định gửi cho Trì Tiêu một tin nhắn nói tối nay sẽ không về nhà ăn cơm.

Nhưng lại nhìn thấy tin nhắn cô đã gửi trước đó.

[Nhân Nhân (Một con cá muối): Chiều nay em đã cho người đến dọn sạch bể bơi rồi, tối nay em muốn bơi một chút, anh muốn bơi không?]

Kỹ năng bơi của cô là do anh dạy dỗ.

Thực ra câu nói này không hề có ý nghĩa nào khác, nhưng trong mắt Từ Thư Thừa, nó lại ẩn chứa một tầng nghĩa sâu xa hơn nữa, trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ tiêu cực biếng nhác, anh không muốn tham dự vào bữa tiệc công việc nữa, chỉ muốn về nhà bơi lội cùng với bà xã.

Cuối cùng anh vẫn trả lời:

[X: Tối nay anh sẽ không ăn cơm ở nhà, em cứ chơi trước đi, khi nào xong việc anh sẽ về với em.]

Trì Tiêu trả lời rất nhanh.

[Nhân Nhân: Vâng ạ.]

Ngay cả khi không có biểu tượng cảm xúc, anh cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ ngoan ngoãn gõ bàn phím của cô.

Lý Trình Dục lén lút liếc nhìn cuộc nói chuyện một cái, khẽ mỉm cười, hài hước nói: “Tổng giám đốc Từ rất có diễm phúc nha.”

Được bà xã chủ động mời đi bơi, xem ra cuộc sống sau khi kết hôn vô cùng hài hoà.

Từ Thư Thừa dứt khoát tắt máy, có lẽ một giây trước mới nói chuyện với bà xã nên biểu cảm trên mặt lúc này dịu dàng hơn lúc nãy một chút.

Nhưng ngay khi người nào đó có ý nóng lòng muốn thử vì biểu cảm dịu dàng trong chốc lát này, thì giữa hai hàng chân mày người đàn ông lại khôi phục sự lạnh lùng hờ hững trước sau như một.