Tư Ý Tinh Thần

Chương 11




Không ai nói gì. 

“Chúng ta nói chuyện, được không?” Anh giơ tay lấy điếu xì gà từ khóe miệng cô, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn. 

Thiệu Tư Ý lắc đầu nói nhỏ: “Anh đã ở đây lâu rồi.”

Thiệu Tư Ý lấy giẻ lau, nhưng vẫn không thể lau sạch.

“Tôi xin lỗi, Tiểu Văn, cô ấy không cố ý.” “Cô ấy?” Thiệu Tư Ý nhướng mày, “Cô ấy nào?”Bốc hơi thành đám mây này đến đám mây khác trong trái tim cô.Thiệu Tư Ý và Đồng Ngự quay lại trước. 

“Câm miệng!” Thiệu Tư Ý cắn răng: “Đừng nói tên cô ta ở nhà em!” 

Trong tủ lạnh không có gì để uống. Đàm Tử Thành vẫn cau mày, nhìn về phía sau họ, quả nhiên, một lúc sau, Đinh Tinh Thần cũng bước vào với điếu thuốc trong miệng. 

Giữa họ không còn gì để nói nữa rồi. 

Cô gái nhỏ của anh.# 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn



Đó là Đinh Tinh Thần.

Đồng Ngự liếm liếm khóe miệng, tức giận dựa vào sô pha, chậm rãi nói: “Vu Tiểu Văn, nếu muốn chơi vui vẻ thì cô câm mẹ mồm vào.” 

Vu Tiểu Văn khịt mũi hai cái, hất cằm nói: “Đủ rồi, các cậu có bạn mới chơi cùng rồi, Thiệu Tư Ý, đám bạn này của tôi chơi vui không, cậu có chơi cùng được không?”“Số 52, đường Tư Kinh Nam, muốn đến thì anh đến nhanh lên, em sắp ra ngoài rồi.”Vu Tiểu Văn vừa tới, cô ta nhìn Thiệu Tư Ý tỏ vẻ khinh thường. 

Đàm Tử Thành vẫn cau mày, nhìn về phía sau họ, quả nhiên, một lúc sau, Đinh Tinh Thần cũng bước vào với điếu thuốc trong miệng. 

Cô ta buông lời đe dọa rồi xoay người chạy đi.“Hôm nay mọi người đều có mặt, tôi nói này, hoạt động lúc trước sao không gọi chúng tôi?” 

Thiệu Tư Ý do dự hồi lâu xem nên ném điện thoại vào bồn cầu hay bồn rửa mặt… nhưng cô không nỡ. 

Nước tràn ra. Trên bàn toàn là nước.

Vu Tiểu Văn cười nhạt nói: “Đây là đại tiểu thư, là công chúa trong tim mọi người, làm sao, ngay cả nói đùa cũng không được à?”Có người đáp: “Chúng tôi không gọi, cậu cũng phải tự đến chứ?” 

Khi Vu Tiểu Văn nhận được cuộc gọi của Đinh Tinh Thần, trời đã gần sáng. 

Em/anh sẵn lòng, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh/em, em/anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Sắc mặt cô trầm xuống: “Không đồng ý cũng phải đồng ý”

“Chậc chậc.” Thiệu Tư Ý lộ ra vẻ mặt thương hại: “Mong là hôm nay cậu mặc váy lót.” Vu Tiểu Văn khịt mũi hai cái, hất cằm nói: “Đủ rồi, các cậu có bạn mới chơi cùng rồi, Thiệu Tư Ý, đám bạn này của tôi chơi vui không, cậu có chơi cùng được không?”

“Tiểu Ý.” Một bóng dáng cao gầy đứng ở cửa phòng bếp. 

Ngoài lạnh ra không còn cảm nhận được gì nữa.Mọi người đều nhíu mày. 



“Tiểu Ý.”

Beta: Hy, KimH, SherlynMọi người đều nhíu mày. Đây là đang khiêu khích. 

Anh muốn vươn tay ra ôm lấy Thiệu Tư Ý, nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại.

Đinh Tinh Thần đứng lên, còn chưa nói gì, Đàm Tử Thanh cũng đã đứng lên. 

Có người thấp giọng nói: “Xuống đi, cẩn thận kẻo ngã.”

Nước mắt của Đinh Tinh Thần nóng bỏng như nước vừa đun sôi. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sắc mặt cô trầm xuống: “Không đồng ý cũng phải đồng ý”Cô ta nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu Văn, miệng cậu ngày càng lợi hại rồi? Sẽ đắc tội với người ta đấy, có một số lời không thể nói bừa.”

#

Cô mở ngăn kéo, lấy một điếu xì gà. Đồng Ngự liếm liếm khóe miệng, tức giận dựa vào sô pha, chậm rãi nói: “Vu Tiểu Văn, nếu muốn chơi vui vẻ thì cô câm mẹ mồm vào.” 

“Tiểu Ý, anh không có. Chỉ là lúc mới đến nơi anh không ngờ mẹ anh cũng đưa cô ấy đến…”

“Đinh Tinh Thần, Thiệu Tư Ý không còn liên quan gì đến anh nữa. Đây là lời Đồng Ngự đã nói.” 

“Đồng Ngự…” Cô nhìn Đồng Ngự với khóe miệng ấm ức: “Nói cho bọn họ biết, em đập đồ, đập chuẩn như thế nào… Hôm nay bị lệch rồi…”

“Câm miệng!” Thiệu Tư Ý cắn răng: “Đừng nói tên cô ta ở nhà em!” Vu Tiểu Văn cười nhạt nói: “Đây là đại tiểu thư, là công chúa trong tim mọi người, làm sao, ngay cả nói đùa cũng không được à?”

Đinh Tinh Thần cứ nhìn cô như vậy, đứng im bất động. 

“Đương nhiên.” Thiệu Tư Ý nhún nhún vai: “Tiền đề là, lúc anh ở trong nước, đừng để lại xảy ra tình huống như hôm qua. Tất cả mọi người đều ngại ngùng.”

Bốc hơi thành đám mây này đến đám mây khác trong trái tim cô.

Thiệu Tư Ý lắc đầu nói nhỏ: “Anh đã ở đây lâu rồi.”Không ai lên tiếng, bầu không khí lạnh xuống. 



“Không sao.” Cô trả lời.Thiệu Tư Ý vội vàng lấy chiếc ấm còn chưa khui ra, cắm điện, đun một ấm nước nóng. Chỉ thấy Thiệu Tư Ý đứng dậy, dùng đầu ngón tay ấn nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, cầm sâm panh trong thùng đá lên, lắc lắc rồi cười nói: “Vui chứ, có tiền thì đặc biệt vui, cậu không biết à?” 

Không ai nói gì. 

Cơn đau đầu gần như khiến cô ngã xuống đất. “Phụt!” Nút chai sâm panh được đẩy ra bằng đầu ngón tay màu đỏ tươi. 

“Anh ra phòng khách ngồi đi, sắp được rồi, em tìm cho anh một tách trà.” Miệng chai bay thẳng vào đai váy ngắn của Vu Tiểu Văn. 

Cô lịch sự như đang tiếp đãi khách. 

Thiệu Tư Ý do dự hồi lâu xem nên ném điện thoại vào bồn cầu hay bồn rửa mặt… nhưng cô không nỡ. Bọt xịt lên ngực rồi lại lên mặt. 

Đinh Tinh Thần đứng dậy khỏi ghế sô pha, quỳ một gối trước mặt Thiệu Tư Ý, cả người tái nhợt trông như hư ảo.

Thiệu Tư Ý lấy giẻ lau, nhưng vẫn không thể lau sạch.Đinh Tinh Thần lắc đầu: “Anh không thể đồng ý.” Vu Tiểu Văn che mặt hét lên.

“Đúng vậy, em chuẩn nhất, mau xuống đi?” Đồng Ngự nhỏ giọng dỗ dành, vươn tay ôm cô từ trên bàn xuống. 

Đinh Tinh Thần cứ đứng nhìn cô như vậy.Miệng chai bay thẳng vào đai váy ngắn của Vu Tiểu Văn. “Chậc chậc.” Thiệu Tư Ý lộ ra vẻ mặt thương hại: “Mong là hôm nay cậu mặc váy lót.” 

Miệng chai bay thẳng vào đai váy ngắn của Vu Tiểu Văn. 

Đàm Tử Thành vẫn cau mày, nhìn về phía sau họ, quả nhiên, một lúc sau, Đinh Tinh Thần cũng bước vào với điếu thuốc trong miệng. Đinh Tinh Thần lắc đầu: “Anh không thể đồng ý.” Đồng Ngự quay đầu lại che miệng cười khúc khích. 

Đàm Tử Thành vẫn cau mày, nhìn về phía sau họ, quả nhiên, một lúc sau, Đinh Tinh Thần cũng bước vào với điếu thuốc trong miệng. 

“Đừng cố nói thay cô ta!” Vu Tiểu Văn mím môi. Cô lịch sự như đang tiếp đãi khách. Thiệu Tư Ý kiễng chân bước lên bàn, say đến mức mắt mơ màng. 

Vu Tiểu Văn khịt mũi hai cái, hất cằm nói: “Đủ rồi, các cậu có bạn mới chơi cùng rồi, Thiệu Tư Ý, đám bạn này của tôi chơi vui không, cậu có chơi cùng được không?”

Chai sâm panh vỡ ngay bên cạnh Vu Tiểu Văn. # Vì Thiệu Tư Ý, anh sẵn sàng đợi cả đêm trước cửa nhà người khác. Giày cao gót trơn trượt, không đứng vững được trên mặt bàn trơn nhẵn. 

Đinh Tinh Thần đứng lên, còn chưa nói gì, Đàm Tử Thanh cũng đã đứng lên. 

Vu Tiểu Văn nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiệu Tư Ý, cô chờ đó cho tôi.”“Tiểu Ý, anh không có. Chỉ là lúc mới đến nơi anh không ngờ mẹ anh cũng đưa cô ấy đến…”Có người thấp giọng nói: “Xuống đi, cẩn thận kẻo ngã.”

“Không sao.” Cô trả lời.

Đồng Ngự đứng dậy bảo vệ phía sau cô. 

Chỉ thấy Thiệu Tư Ý đứng dậy, dùng đầu ngón tay ấn nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, cầm sâm panh trong thùng đá lên, lắc lắc rồi cười nói: “Vui chứ, có tiền thì đặc biệt vui, cậu không biết à?” 

Không ai có thể nói ra. Em/Anh ổn chứ? Em/Anh vẫn muốn quay lại với anh/em chứ? Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào đôi má mềm mại của Thiệu Tư Ý, đẹp đến kinh người. 

Đinh Tinh Thần một mình dựa vào xe, bầu trời nơi phương xa đã có vệt sáng. 

“Anh đi đi.” Thiệu Tư Ý cúi đầu: “Đừng tìm em nữa.” “Tôi xin lỗi, Tiểu Văn, cô ấy không cố ý.” Đồng Ngự liếm liếm khóe miệng, tức giận dựa vào sô pha, chậm rãi nói: “Vu Tiểu Văn, nếu muốn chơi vui vẻ thì cô câm mẹ mồm vào.” Đồng Ngự ngẩng đầu, hai mắt lập tức sáng lên. 

Thiệu Tư Ý lắc đầu nói nhỏ: “Anh đã ở đây lâu rồi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn



Thiệu Tư Ý cau mày, tính tình thay đổi thất thường giống như một đứa trẻ: “Vậy anh đến đây làm gì?”

Cô mím môi tức giận ném giẻ vào bồn rửa. 

Không ai lên tiếng, bầu không khí lạnh xuống. Chẳng bao lâu nữa, mặt trời sẽ mọc. Không nhìn thấy ánh mắt đầy đau thương của Đinh Tinh Thần.

Vu Tiểu Văn cười nhạt nói: “Đây là đại tiểu thư, là công chúa trong tim mọi người, làm sao, ngay cả nói đùa cũng không được à?”

“Anh không đồng ý.”Cô gái nhỏ của anh.

Không ai lên tiếng, bầu không khí lạnh xuống. 

“Cậu biết đấy, tâm trạng của cô ấy không tốt, lại còn uống rượu.”

#Cuối cùng cũng bị chính tay anh phá hủy…

Đồng Ngự đứng dậy bảo vệ phía sau cô. 

“Tiểu Văn, coi như tôi nợ cậu, sau này có bất cứ việc gì, chỉ cần tôi có thể, tôi đều đồng ý với cậu, được không?”#

Đinh Tinh Thần lắc đầu: “Anh không thể đồng ý.” 

Nói chuyện? Còn có thể nói về điều gì khác nữa sao. Chai sâm panh vỡ ngay bên cạnh Vu Tiểu Văn. 

Cô xoay người đi vào phòng khách, khẽ nói: “Đến đây ngồi.” 

“Bạn trai em sẽ không vui.” Thiệu Tư Ý bực bội.Ngay cả Đàm Tử Thanh cũng sợ hãi hét lên. 

Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào đôi má mềm mại của Thiệu Tư Ý, đẹp đến kinh người. 

Thiệu Tư Ý nắm chặt đầu ngón tay, móng tay nhọn ghim vào lòng bàn tay. # Thiệu Tư Ý buồn bã nhún vai, lẩm bẩm: “Xem ra hôm nay tôi uống nhiều quá rồi.”

“Chúng ta có thể làm bạn.” Thiệu Tư Ý cười nói bổ sung: “Nếu như anh đồng ý…”

Mồ hôi lạnh ứa ra hết lớp này đến lớp khác. Không nỡ để trái tim lại bị trói buộc với nhau. “Chúng ta có thể làm bạn.” Thiệu Tư Ý cười nói bổ sung: “Nếu như anh đồng ý…”“Đồng Ngự…” Cô nhìn Đồng Ngự với khóe miệng ấm ức: “Nói cho bọn họ biết, em đập đồ, đập chuẩn như thế nào… Hôm nay bị lệch rồi…”

Đinh Tinh Thần mím môi bất lực nói: “Nhưng anh vừa mới tới.” 

Anh trai của Vu Tiểu Văn là một tên du côn đích thực. “Đừng cố nói thay cô ta!” Vu Tiểu Văn mím môi. “Đúng vậy, em chuẩn nhất, mau xuống đi?” Đồng Ngự nhỏ giọng dỗ dành, vươn tay ôm cô từ trên bàn xuống. 

Miệng chai bay thẳng vào đai váy ngắn của Vu Tiểu Văn. 

Vu Tiểu Văn nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiệu Tư Ý, cô chờ đó cho tôi.”

“Anh không đến đây để uống trà…” 

Cô ta buông lời đe dọa rồi xoay người chạy đi.

Đồng Ngự ngẩng đầu, hai mắt lập tức sáng lên. 

Ngô Thủy Tây nhíu mày. 

Đồng Ngự quay đầu lại che miệng cười khúc khích. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô lịch sự như đang tiếp đãi khách. 

Sau đó, nó biến thành một cái tát vang dội. Anh trai của Vu Tiểu Văn là một tên du côn đích thực. 

Ngày đông như thế này, bia lạnh sao mà không hợp thời vậy chứ. 



Phòng khách trống không, ánh sáng phát ra từ ngọn đèn pha lê còn lạnh hơn đá cẩm thạch trên mặt sàn nhà. 

Khi Vu Tiểu Văn nhận được cuộc gọi của Đinh Tinh Thần, trời đã gần sáng. Niềm kiêu hãnh, tự tin, mọi thứ của anh, đều bị chính anh vứt bỏ. Khi Vu Tiểu Văn nhận được cuộc gọi của Đinh Tinh Thần, trời đã gần sáng. 

Không nỡ để trái tim lại bị trói buộc với nhau. 

Đinh Tinh Thần một mình dựa vào xe, bầu trời nơi phương xa đã có vệt sáng. 

“Thiệu Tư Ý, em đang ở đâu?” 

Đồng Ngự ngẩng đầu, hai mắt lập tức sáng lên. Ngô Thủy Tây nhíu mày. Chẳng bao lâu nữa, mặt trời sẽ mọc. 

Thiệu Tư Ý không bật điều hòa không khí hay hệ thống sưởi ấm.

Đinh Tinh Thần lắc đầu: “Anh không thể đồng ý.” 

“Tiểu Ý.”Cuối cùng, giọng điệu của anh cũng đã mang theo ý cầu xin. “Đừng cố nói thay cô ta!” Vu Tiểu Văn mím môi. 

Dịch: Tiểu Thanh

Đinh Tinh Thần nhẹ giọng nói: “Cậu cho tôi chút thể diện đi.” 

Cô nắm chặt tay, đánh vào vai anh hết lần này đến lần khác. 

“Em ở đâu, chúng ta gặp nhau được không?” Đinh Tinh Thần nhẹ giọng nói: “Cậu cho tôi chút thể diện đi.” “Tôi xin lỗi, Tiểu Văn, cô ấy không cố ý.” 

Có người thấp giọng nói: “Xuống đi, cẩn thận kẻo ngã.”

Cơn đau buốt khiến cô khó thở. 

Thiệu Tư Ý nhảy khỏi chiếc ghế đẩu cao, lấy ngay một chai bia trong tủ lạnh. # “Anh xin lỗi.”Cuối cùng, giọng điệu của anh cũng đã mang theo ý cầu xin. 

“Cậu biết đấy, tâm trạng của cô ấy không tốt, lại còn uống rượu.”

“Cô ấy?” Thiệu Tư Ý nhướng mày, “Cô ấy nào?”

Đinh Tinh Thần mím môi bất lực nói: “Nhưng anh vừa mới tới.” 

Ngoài lạnh ra không còn cảm nhận được gì nữa.Giày cao gót trơn trượt, không đứng vững được trên mặt bàn trơn nhẵn. Vu Tiểu Văn chưa bao giờ thấy Đinh Tinh Thần như thế này. 

Đường xa như vậy, chắc chắn anh đã lái xe đến. 

Bọt xịt lên ngực rồi lại lên mặt. 

Niềm kiêu hãnh, tự tin, mọi thứ của anh, đều bị chính anh vứt bỏ. 

Thiệu Tư Ý do dự hồi lâu xem nên ném điện thoại vào bồn cầu hay bồn rửa mặt… nhưng cô không nỡ. 

Thiệu Tư Ý nhảy khỏi chiếc ghế đẩu cao, lấy ngay một chai bia trong tủ lạnh. Vu Tiểu Văn chưa bao giờ thấy Đinh Tinh Thần như thế này. Vì Thiệu Tư Ý, anh sẵn sàng đợi cả đêm trước cửa nhà người khác. 

“Hôm nay mọi người đều có mặt, tôi nói này, hoạt động lúc trước sao không gọi chúng tôi?” 

Vu Tiểu Văn vừa tới, cô ta nhìn Thiệu Tư Ý tỏ vẻ khinh thường. Đó là Đinh Tinh Thần.“Đinh Tinh Thần, Thiệu Tư Ý không còn liên quan gì đến anh nữa. Đây là lời Đồng Ngự đã nói.” 

Đinh Tinh Thần lặng lẽ đi theo, nhíu mày đau lòng. 

Sau đó cô quỳ trong phòng tắm ôm bồn cầu với đôi mắt đờ đẫn. 

Cả người Thiệu Tư Ý run rẩy“Tiểu Văn, coi như tôi nợ cậu, sau này có bất cứ việc gì, chỉ cần tôi có thể, tôi đều đồng ý với cậu, được không?”

“Tiểu Ý.” Một bóng dáng cao gầy đứng ở cửa phòng bếp. # Buổi sáng mùa đông, gió lạnh như dao cắt.

Nước tràn ra. Trên bàn toàn là nước.

Chương 11

Ngoài lạnh ra không còn cảm nhận được gì nữa.

# Cuối cùng cũng bị chính tay anh phá hủy…# 

“Ngồi đi, em lấy cái gì đó cho anh uống.” 

Chẳng bao lâu nữa, mặt trời sẽ mọc. 

Vì Thiệu Tư Ý, anh sẵn sàng đợi cả đêm trước cửa nhà người khác. 

Đinh Tinh Thần lặng lẽ đi theo, nhíu mày đau lòng. Hàng ngàn lời nói từ lâu đã thành chén rượu nồng uống vào trong bụng. #Khi Thiệu Tư Ý tỉnh dậy, trời đã xế chiều. Cô đã nôn hết rượu vào nửa đêm. 

“Bạn trai em sẽ không vui.” 

“Anh đi đi.” Thiệu Tư Ý cúi đầu: “Đừng tìm em nữa.” Thiệu Tư Ý lắc đầu nói nhỏ: “Anh đã ở đây lâu rồi.”Sau đó cô quỳ trong phòng tắm ôm bồn cầu với đôi mắt đờ đẫn. 



Ngay cả Đàm Tử Thanh cũng sợ hãi hét lên. 

Đường xa như vậy, chắc chắn anh đã lái xe đến. Cho đến khi điện thoại reo lên hết lần này đến lần khác, cô mới đứng dậy. 

Cuối cùng cũng bị chính tay anh phá hủy…

Không nỡ để trái tim lại bị trói buộc với nhau. 

Soát lỗi: Thùy Dung, MariaĐó là Đinh Tinh Thần.

Cô mím môi tức giận ném giẻ vào bồn rửa. Đến số điện thoại cũng chưa từng đổi. 

Nhưng Đinh Tinh Thần không uống rượu được.

Nước mắt của Đinh Tinh Thần nóng bỏng như nước vừa đun sôi. Thiệu Tư Ý do dự hồi lâu xem nên ném điện thoại vào bồn cầu hay bồn rửa mặt… nhưng cô không nỡ. 

Không nỡ để trái tim lại bị trói buộc với nhau. 

Anh cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ý, em muốn anh làm gì?” Mồ hôi lạnh ứa ra hết lớp này đến lớp khác. 

Beta: Hy, KimH, Sherlyn

Chỉ có tiếng khóc nức nở của cô trong căn nhà trống trải.

Các que diêm nằm rải rác trên sàn, không que nào cháy được. 

#

Có người đáp: “Chúng tôi không gọi, cậu cũng phải tự đến chứ?” 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Beta: Hy, KimH, Sherlyn

Không nhìn thấy ánh mắt đầy đau thương của Đinh Tinh Thần.Anh cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ý, em muốn anh làm gì?” “Em ở đâu, chúng ta gặp nhau được không?” 

Khi Thiệu Tư Ý tỉnh dậy, trời đã xế chiều. Cô đã nôn hết rượu vào nửa đêm. 

Ngoại trừ rượu. 

Không ai có thể nói ra. “Không ổn đâu?” Thiệu Tư Ý cười nhẹ.

“Tiểu Văn, coi như tôi nợ cậu, sau này có bất cứ việc gì, chỉ cần tôi có thể, tôi đều đồng ý với cậu, được không?”

Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào đôi má mềm mại của Thiệu Tư Ý, đẹp đến kinh người. “Bạn trai em sẽ không vui.” 

Không ai lên tiếng, bầu không khí lạnh xuống. 

Vu Tiểu Văn chưa bao giờ thấy Đinh Tinh Thần như thế này. 

“Hôm nay mọi người đều có mặt, tôi nói này, hoạt động lúc trước sao không gọi chúng tôi?” “Thiệu Tư Ý, em đang ở đâu?” 

#

Cô ta buông lời đe dọa rồi xoay người chạy đi.

Thiệu Tư Ý lấy giẻ lau, nhưng vẫn không thể lau sạch.“Số 52, đường Tư Kinh Nam, muốn đến thì anh đến nhanh lên, em sắp ra ngoài rồi.”

Mọi người đều nhíu mày. Thiệu Tư Ý kiễng chân bước lên bàn, say đến mức mắt mơ màng. # 

Vu Tiểu Văn khịt mũi hai cái, hất cằm nói: “Đủ rồi, các cậu có bạn mới chơi cùng rồi, Thiệu Tư Ý, đám bạn này của tôi chơi vui không, cậu có chơi cùng được không?”

“Thiệu Tư Ý, em đang ở đâu?” Nói chuyện? Còn có thể nói về điều gì khác nữa sao. Phòng khách trống không, ánh sáng phát ra từ ngọn đèn pha lê còn lạnh hơn đá cẩm thạch trên mặt sàn nhà. 

#

“Đồng Ngự…” Cô nhìn Đồng Ngự với khóe miệng ấm ức: “Nói cho bọn họ biết, em đập đồ, đập chuẩn như thế nào… Hôm nay bị lệch rồi…”Cô mím môi tức giận ném giẻ vào bồn rửa. Thiệu Tư Ý không bật điều hòa không khí hay hệ thống sưởi ấm.

Cơn đau buốt khiến cô khó thở. 

Phòng khách trống không, ánh sáng phát ra từ ngọn đèn pha lê còn lạnh hơn đá cẩm thạch trên mặt sàn nhà. 

Cô nói: “Em nghĩ anh mãi mãi không nên xuất hiện trước mặt em.” Cô chỉ để chân trần đứng đó, trên trán còn đổ đầy mồ hôi lạnh. 

Anh cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ý, em muốn anh làm gì?” 

Vu Tiểu Văn vừa tới, cô ta nhìn Thiệu Tư Ý tỏ vẻ khinh thường. “Ngồi đi, em lấy cái gì đó cho anh uống.” 

Em/anh sẵn lòng, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh/em, em/anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Cô lịch sự như đang tiếp đãi khách. 

Ngoài lạnh ra không còn cảm nhận được gì nữa.

Trong tủ lạnh không có gì để uống. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thiệu Tư Ý kiễng chân bước lên bàn, say đến mức mắt mơ màng. 

Giày cao gót trơn trượt, không đứng vững được trên mặt bàn trơn nhẵn. Ngoại trừ rượu. 



“Tiểu Văn, coi như tôi nợ cậu, sau này có bất cứ việc gì, chỉ cần tôi có thể, tôi đều đồng ý với cậu, được không?”Nhưng Đinh Tinh Thần không uống rượu được.

Đinh Tinh Thần khẽ thở dài, cuối cùng đưa tay ra bế cô lên ghế cao. Anh rút khăn giấy ra rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận lau nước trên chân cô.

“Không sao.” Cô trả lời.Đường xa như vậy, chắc chắn anh đã lái xe đến. 

Trong tủ lạnh không có gì để uống. 

Thiệu Tư Ý bực bội.

Nhưng Đinh Tinh Thần không uống rượu được.Thiệu Tư Ý vội vàng lấy chiếc ấm còn chưa khui ra, cắm điện, đun một ấm nước nóng. 

“Đương nhiên.” Thiệu Tư Ý nhún nhún vai: “Tiền đề là, lúc anh ở trong nước, đừng để lại xảy ra tình huống như hôm qua. Tất cả mọi người đều ngại ngùng.”

Vu Tiểu Văn che mặt hét lên.

“Đàm…”Nước tràn ra. Trên bàn toàn là nước.

Thiệu Tư Ý nắm chặt đầu ngón tay, móng tay nhọn ghim vào lòng bàn tay. Đường xa như vậy, chắc chắn anh đã lái xe đến. Đinh Tinh Thần tiến lại, chân còn giẫm lên nước trên sàn. Thiệu Tư Ý lấy giẻ lau, nhưng vẫn không thể lau sạch.

Cô mím môi tức giận ném giẻ vào bồn rửa. 

Cô nắm chặt tay, đánh vào vai anh hết lần này đến lần khác. “Tiểu Ý.” Một bóng dáng cao gầy đứng ở cửa phòng bếp. 

Thiệu Tư Ý nắm chặt đầu ngón tay, móng tay nhọn ghim vào lòng bàn tay. 



#“Chúng ta nói chuyện, được không?” Anh giơ tay lấy điếu xì gà từ khóe miệng cô, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn. Đinh Tinh Thần cứ đứng nhìn cô như vậy.

Thiệu Tư Ý quay đầu lại, lập tức mỉm cười. 

“Đàm…”

Cô gái nhỏ của anh.

Vu Tiểu Văn chưa bao giờ thấy Đinh Tinh Thần như thế này. “Ngồi đi, em lấy cái gì đó cho anh uống.” “Anh ra phòng khách ngồi đi, sắp được rồi, em tìm cho anh một tách trà.” 

“Đúng vậy, em chuẩn nhất, mau xuống đi?” Đồng Ngự nhỏ giọng dỗ dành, vươn tay ôm cô từ trên bàn xuống. “Anh không đến đây để uống trà…” 

#

Em/anh sẵn lòng, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh/em, em/anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.Đồng Ngự quay đầu lại che miệng cười khúc khích. Thiệu Tư Ý cau mày, tính tình thay đổi thất thường giống như một đứa trẻ: “Vậy anh đến đây làm gì?”

“Tiểu Văn, coi như tôi nợ cậu, sau này có bất cứ việc gì, chỉ cần tôi có thể, tôi đều đồng ý với cậu, được không?”

Cô ta nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu Văn, miệng cậu ngày càng lợi hại rồi? Sẽ đắc tội với người ta đấy, có một số lời không thể nói bừa.”

Anh muốn vươn tay ra ôm lấy Thiệu Tư Ý, nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại.

Đồng Ngự đứng dậy bảo vệ phía sau cô. Đinh Tinh Thần tiến lại, chân còn giẫm lên nước trên sàn. 

Bọt xịt lên ngực rồi lại lên mặt. 

“Chúng ta nói chuyện, được không?” Anh giơ tay lấy điếu xì gà từ khóe miệng cô, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn. Đến số điện thoại cũng chưa từng đổi. Thiệu Tư Ý buồn bã nhún vai, lẩm bẩm: “Xem ra hôm nay tôi uống nhiều quá rồi.”Anh muốn vươn tay ra ôm lấy Thiệu Tư Ý, nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại.

Cô nói: “Em nghĩ anh mãi mãi không nên xuất hiện trước mặt em.” 

Thiệu Tư Ý lấy giẻ lau, nhưng vẫn không thể lau sạch.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô nắm chặt tay, đánh vào vai anh hết lần này đến lần khác. Thiệu Tư Ý bực bội.

“Đúng vậy, em chuẩn nhất, mau xuống đi?” Đồng Ngự nhỏ giọng dỗ dành, vươn tay ôm cô từ trên bàn xuống. 

Có người đáp: “Chúng tôi không gọi, cậu cũng phải tự đến chứ?” Chỉ có tiếng khóc nức nở của cô trong căn nhà trống trải.Đinh Tinh Thần đứng lên, còn chưa nói gì, Đàm Tử Thanh cũng đã đứng lên. Cơn đau đầu gần như khiến cô ngã xuống đất. 

Ngoại trừ rượu. Khi Thiệu Tư Ý tỉnh dậy, trời đã xế chiều. Cô đã nôn hết rượu vào nửa đêm. Cô mở ngăn kéo, lấy một điếu xì gà. 

Ngô Thủy Tây nhíu mày. 

Đinh Tinh Thần cứ nhìn cô như vậy, đứng im bất động. 

Cả người Thiệu Tư Ý run rẩy

Các que diêm nằm rải rác trên sàn, không que nào cháy được. 

“Ngồi đi, em lấy cái gì đó cho anh uống.” 

Đinh Tinh Thần đứng lên, còn chưa nói gì, Đàm Tử Thanh cũng đã đứng lên. 

“Chúng ta nói chuyện, được không?” Anh giơ tay lấy điếu xì gà từ khóe miệng cô, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn. 

Cô nói: “Em nghĩ anh mãi mãi không nên xuất hiện trước mặt em.” 

“Tiểu Ý.” Một bóng dáng cao gầy đứng ở cửa phòng bếp. 

Cơn đau đầu gần như khiến cô ngã xuống đất. 

Cả người Thiệu Tư Ý run rẩy

Cả người Thiệu Tư Ý run rẩy

Vu Tiểu Văn che mặt hét lên.Khuôn mặt tái mét. 

Cô ta buông lời đe dọa rồi xoay người chạy đi.

Đinh Tinh Thần khẽ thở dài, cuối cùng đưa tay ra bế cô lên ghế cao. Anh rút khăn giấy ra rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận lau nước trên chân cô.

Đồng Ngự quay đầu lại che miệng cười khúc khích. Dịch: Tiểu Thanh#

Thiệu Tư Ý cau mày, tính tình thay đổi thất thường giống như một đứa trẻ: “Vậy anh đến đây làm gì?”

“Bạn trai em sẽ không vui.” “Anh xin lỗi.”

Đến số điện thoại cũng chưa từng đổi. 

Bọt xịt lên ngực rồi lại lên mặt. “Không sao.” Cô trả lời.

Đinh Tinh Thần cứ đứng nhìn cô như vậy.

Không ai có thể nói ra. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thiệu Tư Ý buồn bã nhún vai, lẩm bẩm: “Xem ra hôm nay tôi uống nhiều quá rồi.”

Em/Anh ổn chứ? Em/Anh vẫn muốn quay lại với anh/em chứ? 



Em/anh sẵn lòng, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh/em, em/anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Không ai có thể nói ra. 

“Anh đi đi.” Thiệu Tư Ý cúi đầu: “Đừng tìm em nữa.” 

Thiệu Tư Ý buồn bã nhún vai, lẩm bẩm: “Xem ra hôm nay tôi uống nhiều quá rồi.”

Đinh Tinh Thần mím môi bất lực nói: “Nhưng anh vừa mới tới.” 

Thiệu Tư Ý kiễng chân bước lên bàn, say đến mức mắt mơ màng. 

Đinh Tinh Thần tiến lại, chân còn giẫm lên nước trên sàn. Thiệu Tư Ý lắc đầu nói nhỏ: “Anh đã ở đây lâu rồi.”

“Anh đi đi.” Thiệu Tư Ý cúi đầu: “Đừng tìm em nữa.” 

“Em ở đâu, chúng ta gặp nhau được không?” 

Đinh Tinh Thần một mình dựa vào xe, bầu trời nơi phương xa đã có vệt sáng. 



Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào đôi má mềm mại của Thiệu Tư Ý, đẹp đến kinh người. 

Sắc mặt cô trầm xuống: “Không đồng ý cũng phải đồng ý”Nói chuyện? Còn có thể nói về điều gì khác nữa sao. 

Đường xa như vậy, chắc chắn anh đã lái xe đến. 

“Em ở đâu, chúng ta gặp nhau được không?” “Đàm…”Giữa họ không còn gì để nói nữa rồi. 

# Hàng ngàn lời nói từ lâu đã thành chén rượu nồng uống vào trong bụng. 

“Câm miệng!” Thiệu Tư Ý cắn răng: “Đừng nói tên cô ta ở nhà em!” 

“Anh xin lỗi.”Niềm kiêu hãnh, tự tin, mọi thứ của anh, đều bị chính anh vứt bỏ. Thiệu Tư Ý nhảy khỏi chiếc ghế đẩu cao, lấy ngay một chai bia trong tủ lạnh. 

Ngày đông như thế này, bia lạnh sao mà không hợp thời vậy chứ. 

Cô ta nhẹ nhàng cười nói: “Tiểu Văn, miệng cậu ngày càng lợi hại rồi? Sẽ đắc tội với người ta đấy, có một số lời không thể nói bừa.”Đinh Tinh Thần cứ đứng nhìn cô như vậy.Cô xoay người đi vào phòng khách, khẽ nói: “Đến đây ngồi.” 

“Đồng Ngự…” Cô nhìn Đồng Ngự với khóe miệng ấm ức: “Nói cho bọn họ biết, em đập đồ, đập chuẩn như thế nào… Hôm nay bị lệch rồi…”

Đến số điện thoại cũng chưa từng đổi. Đinh Tinh Thần lặng lẽ đi theo, nhíu mày đau lòng. 

Đàm Tử Thành vẫn cau mày, nhìn về phía sau họ, quả nhiên, một lúc sau, Đinh Tinh Thần cũng bước vào với điếu thuốc trong miệng. “Anh ra phòng khách ngồi đi, sắp được rồi, em tìm cho anh một tách trà.” # 

Em/anh sẵn lòng, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh/em, em/anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì.“Chúng ta có thể làm bạn.” Thiệu Tư Ý cười nói bổ sung: “Nếu như anh đồng ý…”

Chương 11“Anh không đồng ý.”

Sắc mặt cô trầm xuống: “Không đồng ý cũng phải đồng ý”

Cô ta buông lời đe dọa rồi xoay người chạy đi.“Anh không đến đây để uống trà…” “Đương nhiên.” Thiệu Tư Ý nhún nhún vai: “Tiền đề là, lúc anh ở trong nước, đừng để lại xảy ra tình huống như hôm qua. Tất cả mọi người đều ngại ngùng.”

Cho đến khi điện thoại reo lên hết lần này đến lần khác, cô mới đứng dậy. 

Anh muốn vươn tay ra ôm lấy Thiệu Tư Ý, nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại.Chai sâm panh vỡ ngay bên cạnh Vu Tiểu Văn. “Tiểu Ý.”

Chẳng bao lâu nữa, mặt trời sẽ mọc. 

Vì Thiệu Tư Ý, anh sẵn sàng đợi cả đêm trước cửa nhà người khác. 

Sau đó cô quỳ trong phòng tắm ôm bồn cầu với đôi mắt đờ đẫn. 

“Thiệu Tư Ý.” Cô miễn cưỡng nói: “Gọi tên em.”

“Anh xin lỗi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngay cả Đàm Tử Thanh cũng sợ hãi hét lên. “Tiểu Ý, anh không có. Chỉ là lúc mới đến nơi anh không ngờ mẹ anh cũng đưa cô ấy đến…”

Đây là đang khiêu khích. 

Thiệu Tư Ý không bật điều hòa không khí hay hệ thống sưởi ấm.“Cô ấy?” Thiệu Tư Ý nhướng mày, “Cô ấy nào?”

“Đàm…”

“Câm miệng!” Thiệu Tư Ý cắn răng: “Đừng nói tên cô ta ở nhà em!” 

Soát lỗi: Thùy Dung, Maria

Đinh Tinh Thần đứng dậy khỏi ghế sô pha, quỳ một gối trước mặt Thiệu Tư Ý, cả người tái nhợt trông như hư ảo.

Khuôn mặt tái mét. 

Ngoài lạnh ra không còn cảm nhận được gì nữa.

Không ai nói gì. Anh cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ý, em muốn anh làm gì?” 

Thiệu Tư Ý nắm chặt đầu ngón tay, móng tay nhọn ghim vào lòng bàn tay. 

Đinh Tinh Thần khẽ thở dài, cuối cùng đưa tay ra bế cô lên ghế cao. Anh rút khăn giấy ra rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận lau nước trên chân cô.Cơn đau buốt khiến cô khó thở. 

Cô nói: “Em nghĩ anh mãi mãi không nên xuất hiện trước mặt em.” 

Khi Vu Tiểu Văn nhận được cuộc gọi của Đinh Tinh Thần, trời đã gần sáng. 

Đinh Tinh Thần lắc đầu: “Anh không thể đồng ý.” 

Cô nắm chặt tay, đánh vào vai anh hết lần này đến lần khác. 

Cô nắm chặt tay, đánh vào vai anh hết lần này đến lần khác. 

Thiệu Tư Ý vội vàng lấy chiếc ấm còn chưa khui ra, cắm điện, đun một ấm nước nóng. 

Hàng ngàn lời nói từ lâu đã thành chén rượu nồng uống vào trong bụng. Sau đó, nó biến thành một cái tát vang dội. 

Đinh Tinh Thần khẽ thở dài, cuối cùng đưa tay ra bế cô lên ghế cao. Anh rút khăn giấy ra rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận lau nước trên chân cô.

Sau khi Thiệu Tư Ý dừng lại, mu bàn tay cô nóng lên. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không ai nói gì. Nước mắt của Đinh Tinh Thần nóng bỏng như nước vừa đun sôi. 

Niềm kiêu hãnh, tự tin, mọi thứ của anh, đều bị chính anh vứt bỏ. 

Đồng Ngự ngẩng đầu, hai mắt lập tức sáng lên. Bốc hơi thành đám mây này đến đám mây khác trong trái tim cô.