Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 236: Chương 3 : Thất Ti Thần Bí





Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 28
Chương 3: Thất Ti Thần Bí
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan

Đêm khuya rạng sáng lúc 1h05, phó thống lĩnh Tần Lộ đang ngủ bị người ta đánh thức. Cần vụ binh của hắn đang vội vàng lắc lắc người hắn: “Đại nhân, Tổng trưởng phủ cho người tới, cô ấy muốn gặp ngài gấp!”.
Tại gia yến mừng tân niên đã uống không ít rượu, Tần Lộ vẫn còn đang mơ màng chưa tỉnh, hắn hàm hồ hỏi mơ màng: “Ai tìm ta?”.
“Đại nhân, là Lý Thanh thị vệ trưởng, hình như cô ấy đang có vẻ rất cấp bách”.
Bừng tỉnh như bị một chậu nước đá đồ lên người, Tần Lộ giật mình thoáng cái đã tỉnh táo, kêu lên thật thanh: “Lý Thanh? Cô ấy tới tìm ta?”.
Hắn đương nhiên biết Lý Thanh là thân tín của Tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh, là phu nhân của cận thần Tư Đặc Lâm, vô luận là thân phận nào cũng không phải chuyện đùa. Với sự khôn khéo cường cán nổi tiếng của cô ấy, nếu không có chuyện cấp tốc sẽ không có chuyện đêm khuya chạy đến nhà tìm mình.
Trong nháy mắt tất cả men say toàn bộ đều biến mất, Tần Lộ nhanh chóng mạnh mẽ đứng dậy cầm quân phục bên giường mặc vào, vội vã mang giày, vừa mặc đầy đủ võ trang vừa đi ra ngoài, cần vụ binh luống cuống tay chân theo sau giúp Tần Lộ sửa sang lại những nếp nhăn trên quần áo.
Trong phòng khách Tần Lộ gặp được Lý Thanh, thị vệ trưởng số một lúc đang sốt ruột đi qua đi lại trong phòng khách, trên mặt không giấu được nét lo âu. Thấy Tần Lộ, nàng lập tức chạy lại gấp rút nói: “Tần Lộ đại nhân xin lỗi, muộn như vậy còn quấy rầy ngài, thật sự có đại sự bất đắc dĩ! Rất cấp bách!”.
“Thanh đại nhân, những lời khách sáo không cần phải nói, mời cô nói thẳng đi, Tổng trưởng Điện hạ có phân phó gì sao?”.
“Đúng vậy, ta mang đến thủ lệnh của Điện hạ mời ngài lập tức chấp hành!”. Lý Thanh từ trong túi móc ra thủ lệnh. Tần Lộ mở ra vội vã đọc một lượt, cơ bắp trên mặt có chút co quắp, bất động thanh sắc đưa thủ lệnh cất vào túi.
“Đại nhân ngài đọc kỹ chưa?”.
Tần Lộ gật đầu: “Tổng trưởng điện hạ muốn Trung ương quân chúng ta lập tức xuất động, tại Đế Đô chấp hành giới nghiêm, hộ vệ Tổng trưởng phủ và các khu vực xung quanh an toàn... Ta hiểu rõ, sẽ lập tức chấp hành. Nhưng Thanh đại nhân có thể tiết lộ một chút không? Tại sao vậy? Chúng ta phải đề phòng người nào? Không phải Tần Lộ ta nhiều chuyện, nhưng nếu cô không nói rõ, ta sợ sẽ làm hỏng đại sự của Tổng trưởng”.
Hai người đều là quan quân cao cấp của gia tộc, đều biết quy cũ. Đêm khuya khẩn cấp điều động Trung ương quân xuất động chấp hành giới nghiêm như vậy, hành động bất bình thường, khẳng định là gia tộc gặp phải nguy hiểm vô cùng khẩn cấp.
Lý Thanh cởi mở nói: “Vốn không có ý giấu Tần Lộ đại nhân, nếu điện hạ không tin ngài cũng sẽ không để ngài chấp hành nhiệm vụ này”. Nàng hạ thấp thanh âm: “Bên Giám Sát đình có hành động bất thường, bọn ta không thể không để phòng cho tốt!”.
Tần Lộ cả kinh còn tưởng rằng tự mình nghe lầm, hỏi ngược lại: “Giám Sát đình? Đế Lâm đại nhân?”.
“Đúng vậy”. Lý Thanh gật đầu, thần sắc của nàng đồng dạng trầm trọng”. Đêm nay lúc Điện hạ nhận được tin Giám sát trưởng có động hướng không yên, đang điều động đại quy mô hiến binh bộ đội. Chúng ta đương nhiên hy vọng đó là tình báo giả, nhưng nếu bất hạnh điều này là đúng... Tổng trưởng phủ khẳng định sẽ trở thành mục tiêu đệ nhất bị công kích. Tần Lộ đại nhân ngài phải làm thật nhanh, lúc này bọn họ đã tập kết, chúng ta đã chậm một bước, thời gian là quan trọng nhất!”.
Tần Lộ nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy miệng khô đắng: “Ta hiểu”.

“Tần Lộ đại nhân, ngài nên gia tăng thân tín, quân pháp quan cùng hiến binh bộ đội lưu trú trong Trung ương quân không đáng tin nữa, điều động đêm nay ngài tốt nhất nên giấu bọn họ”.
“Sợ rằng làm không được, điều động quy mô lớn như vậy, muốn giấu giếm được quân pháp quan thật không có khả năng”.
Lý Thanh tú mi cau lại, sở trường đặc biệt của nàng là xử lý chính vụ lặt vặt, điều động quân đội sự vụ cũng không phải thuộc am hiểu của nàng, nàng bất đắc dĩ nói: “Dù sao Tần Lộ đại nhân ngài cũng xem xét thực hiện, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ. Đây là tình huống khẩn cấp, Tổng trưởng Điện hạ đã trao cho ngài toàn quyền, nếu có người dám trở ngại ngài cứ việc tiền trảm hậu tấu”.
“Hiểu rõ”.
“Cử như vậy đi, ta phải đi rồi. Còn phải đến Trữ Điện hạ phủ một chuyến”.
Tần Lộ ngạc nhiên nói: “Quân đoàn trưởng đại nhân?”.
“Đúng vậy, Tổng trưởng phân phó ta đón Trữ Điện hạ đến Tổng trưởng phủ, nơi đó tương đối an toàn, hành động đêm nay đều phải nhờ cậy đại nhân ngài chủ trì”.
“Khổ cực cho Thanh đại nhân rồi, có muốn ta phái thêm mấy cảnh vệ cho cô?”.
Lý Thanh lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu, ta đã có hộ vệ”.
Nàng mở cửa, nhờ vậy Tần Lộ này mới nhìn thấy bóng người chớp lên ngoài cửa, Cấm vệ quân binh lính an tĩnh chờ đợi tại xe ngựa đều là hạng nặng võ trang, đao sáng như tuyết phản chiếu với ánh đèn rọi ra từ trong phòng, sáng rực.
Tần Lộ trong lòng thoáng rùng mình, chứng kiến những Cấm vệ quân binh lính này bình thường chỉ làm đội nghi thức lại cảnh giác như thế, hắn mới thật sự cảm giác được nguy cơ thật sự, ý thức được phản loạn quả thật đã rất cấp bách rồi.
Thời gian gấp rút, hai người cũng không hàn huyên nhiều, Lý Thanh vội vã cáo từ ra đi. Nhìn xe ngựa của nàng biến mất tại ngã rẽ ngay góc đường, Tần Lộ quay đầu lại nói với cần vụ binh: “Đi đại doanh!”.
Đêm khuya rạng sáng 1h, Trung ương quân thành đông đại doanh.
Lúc xe ngựa của Tần Lộ tới, trung ương quân đại doanh vẫn đang đắm chìm trong những giấc mộng mơ màng. Đêm đã khuya, giữa đêm tuyết trắng tung bay, những binh sĩ uống đến say không còn biết gì đã trầm lắng nhập hồn vào mộng đẹp. Trong đại doanh một mảnh yên lặng, chỉ còn canh gác binh trực ban đang qua lại tuần tra... nhưng ngay cả bước chân của bọn họ cũng có chút lắc lư. Lúc nãy trong tiệc tối mừng tân niên, bọn họ cũng len lén uống rượu, binh lính canh gác vốn không được uống rượu nhưng là tân niên lại đang trong thời gian thái bình, các quan quân cũng không muốn làm mọi người mất hứng nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tần Lộ cũng không rảnh để ý những việc nhỏ liên quan đến quân kỷ này, hắn trực tiếp vào trung ương quân chủ soái doanh bộ đi huy, dựa theo tục lệ bảo vệ xung quanh Đế Đô chủ yếu là lực lượng quân sự. Trung ương quân đại doanh mỗi đêm đều phải có một quan quân cao cấp thay phiên làm việc, đêm nay đến phiên quan chỉ huy là sư đoàn trưởng đệ thất sư Tân Liệt Hồng y kỳ bản, hắn vội vã ra cửa nghênh đón cười nói: “Khổ cực cho đại nhân ngài, đêm khuya đến không biết có gì việc gấp?”.
“Tân Liệt Hồng y!” Tần Lộ vừa đi vào bên trong vừa nói với hắn: “Ngươi phái người thông tri sư đoàn trưởng đến hội họp, mặt khác lập tức thổi còi hiệu thức dậy toàn quân, để các bộ đội tập hợp đợi mệnh!”.
Tân Liệt chần chừ nói: “Đại nhân, tối hôm qua là liên hoan mừng tân niên, binh lính cũng uống rất say, nếu đánh thức có phải quá đột nhiên hay không? Còn nữa, vì là tân niên đêm nay không thay phiên công việc, sư đoàn trưởng cũng về nhà rồi, có người thậm chí đã rời khỏi Đế Đô, quan quân cũng không ít người chuồn về nhà mất, hạ quan sợ nhất thời triệu tập không đủ người, có thể chờ trời sáng hơn nữa không?”.
Tần Lộ liếc mắt nhìn hắn một cái, phẫn nộ thấp giọng hét lên: “Chuyện cấp tốc mà ngươi kêu ta để ngày mai hãy nói? Đế Lâm muốn tạo phản vào sáng mai, bọn người chúng ta sắp phải đầu rơi xuống đất rồi!”.
“Cái gì!”. Tân Liệt sắc mặt đã trở nên trắng bệch, thanh âm run rẩy: “Đế Lâm đại... Hắn... hắn muốn tạo phản?”.
“Đúng vậy! Bây giờ Tổng trưởng đã ban quân lệnh để Trung ương quân chúng ta xuất động bình định, Tân Liệt lập tức thổi hiệu lệnh tập hợp!”.
Tân Liệt còn chưa khôi phục lại được nét bối rối, hắn hoảng hốt nói: “Đại nhân ngài đi vào trước nghỉ ngơi, hạ quan sẽ đi làm ngay! Xin mời...”.
“Đây là đại sự cực kỳ nguy hiểm, Tân Liệt ngươi vạn lần không thể chểnh mảng!”.
Vừa nói Tần Lộ vừa bước nhanh vào bộ chỉ huy, trực tiếp vào phòng làm việc của mình, hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người, tại chỗ ngồi của mình đã có một gã hắc y quan quân ngồi ngay ngắn, huy chương trên tay hắn có khắc dấu hiệu kiếm cùng tấm chắn, năm tên hiến binh đứng ở cạnh cửa lạnh lùng nhìn mình.
“Các ngươi là ai...”. Tần Lộ giật mình thất thanh hỏi.

Chứng kiến Tần Lộ tiến vào, tên quan quân kia liền đứng lên, đáp vang: “Là Tần Lộ đại nhân sao? Hạ quan là Giám Sát đình đệ lục ti tiểu kỳ, võ sĩ A Tháp Nhĩ”.
“Các ngươi... Các ngươi làm sao vào được phòng làm việc của ta?”.
Đột nhiên Tần Lộ hiểu ra, quay đầu lại nhìn Tân Liệt đi theo phía sau. Người sau cúi đầu sắc mặt tái nhợt, quay mặt đi, tránh được ánh mắt của Tần Lộ. Tần Lộ tỉnh ngộ, hắn lập tức xoay người hướng ra cửa hô to:
“Cảnh...”.
Vẫn chưa hô xong khẩu hiệu, bên cạnh đã có người xông lại bịt kín miệng của hắn, khiến tiếng hô của hắn phải nuốt vào lại trong cổ họng. Các hiến binh ba chân bốn cẳng tóm lấy tay chân hắn, nhanh chóng đè sát hắn xuống đất. Ngoài ra còn có người hung hăng tàn nhẫn đánh vào gáy hắn, vài cánh tay cường tráng hữu lực chỉnh khuôn mặt của hắn rồi nhét vào họng hắn tấm thảm dày trong phòng làm việc. Tấm thăm dày làm bằng nhung chặn ngang miệng hắn, những âm thanh phát ra đều biến thành tiếng ở ở gào thét kêu cứu.
Lúc đó Tần Lộ vẫn đang liều mang giãy dụa như cá vùng vẫy muốn thoát khỏi lưỡi câu, lúc giãy dụa cả người liều mạng, khí lực phản kháng của hắn vô cùng lớn, năm hiến binh thêm một quan quân cũng không áp được hắn. A Tháp Nhĩ gắt gao bóp cổ Tần Lộ, thở hổn hển nhìn Tân Liệt đang đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Ngươi... Ngươi đang làm gì vậy? Còn không lại đây hỗ trợ?”.
Trong suốt quá trình, Tân Liệt vẫn đứng bên canh ngây ra như phỗng, sắc mặt trắng bệch như người chết. Nghe A Tháp Nhĩ gọi, hắn ngược lại sợ đến nỗi lùi lại từng bước, trong mắt có nét kinh hoàng giống như tiểu bạch thố bị kinh sợ.
Lúc này Tần Lộ đang bị bưng kín miệng giãy dụa quay đầu lại bình tĩnh nhìn hắn.
Chứng kiến ánh mắt của Tần Lộ, Tân Liệt lại lui về sau mấy bước, hắn lảo đảo cơ hồ như sắp té, ngã lộn nhào trốn khỏi phòng làm việc. Ra đến cửa hắn không nhịn được quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái chỉ nhìn thấy A Tháp Nhĩ từ bên hông rút ra chùy thủ sáng lóe...
Sau khi xuất môn, Tân Liệt vô lực dựa vào tường, hai chân run rẩy không ngừng cơ hồ chống đỡ không được thân thể.
Một trận công phu cánh cửa lại bị mở ra, các hiến binh dùng mạt bố lau vết máu trên tay đi ra. A Tháp Nhĩ ở lại sau cùng, chứng kiến bộ dáng thất hồn lạc phách của Tân Liệt, hắn yên lặng nhìn chằm chằm y một hồi, vỗ vỗ vai nhưng cũng không nói gì.
Tân Liệt trước mắt thủy chung hiện lên đôi mắt đầy phẫn nộ của Tần Lộ, ác tâm muốn chết hắn quỳ trên mặt đất liều mạng nôn mửa, nhưng trừ nước chua, hắn cái gì cũng không nôn được. Nước mắt không bị ức chế từ hốc mắt trong tràn ra làm nhòe đi tầm nhìn của hắn.
“Đại nhân, xin lỗi ta là người của đệ thất ti”.
Đêm nay, trong một đêm tuyết trắng tung bay tuyết, Giám Sát đình đệ thất ti trước giờ vẫn nấp ở chỗ tối đã lộ ra diện mục dữ tợn, các mật thám đang ẩn núp cũng nhận được mệnh lệnh khẩn cấp yêu cầu bọn họ phải hành động bằng bất cứ giá nào, mệnh lệnh phi thường minh xác: “Bằng mọi giá trước lúc hừng đông phải hoàn toàn làm tê liệt Trung ương quân!”. Thám tử ẩn núp tại đệ thất ti chỉ dẫn Giám Sát đình hành động, tiểu tổ ám sát của tổ dốc toàn bộ lực lượng để thu được thành quả to lớn.
Đế Đô trị bộ thiếu trướng quan Lô Hoa Hồng y kỳ bản đang ngủ ở nhà đã bị chính cần vụ binh của mình ám sát.
Sư đoàn trưởng Đệ ngũ sư của Trung ương quân đóng quân tại Đế Đô Trữ Chân kỳ bản uống rượu say, trên đường về nhà gặp một quân nhân không biểu lộ thân phận ám sát, được các hộ vệ liều chết che chở hắn đã may mắn độc thân chạy thoát. Nhưng không may sau khi hắn chạy thoát, phản ứng đầu tiên là hướng đến chỗ hiến binh gần nhất để báo án, hắn hét lên: “Các ngươi mau tới đây! Ta là Sư đoàn trưởng Đệ ngũ sư Trữ Chân mới vừa bị người tập kích, chúng ta mau đi bắt bọn họ!”. Kết quả Trữ Chân kinh ngạc nhìn thấy mấy hiến binh tươi cười kỳ lạ đến vây mình lại, bọn họ thoạt nhìn có vẻ quen quen, trên người vết máu loang lổ...
Sư đoàn trưởng Đệ lục sư của Trung ương quân Tẩy Phong Hồng y kỳ bản tại nhà mình bị đâm chết, không rõ hung thủ.
Tám năm trước vì Dương Minh Hoa phản loạn đã khiến cho Đế Đô nửa đêm máu chảy thành sông, lần đó Đế Lâm từ Viễn Đông binh vào Đế Đô không phân tốt xấu giết hại sạch sẽ đã để lại cho thế nhân ấn tượng khắc sâu. Danh hiệu “đao phủ” của hắn đến nay vẫn làm cho người ta vân phong táng đảm.
Rất hiển nhiên trong tám năm nay, giám sát Tổng trưởng có tiến bộ rất lớn. Đối với việc sử dụng loại thủ đoạn ám sát này hắn đã đạt đến trình độ diệu tuyệt đến đỉnh điểm, không cần phải giết hắn một người cũng không giết, còn đáng chết hắn một người cũng không bỏ qua, hơn nữa giết rất nhanh gọn sạch sẽ, so với bác sĩ ngoại khoa làm giải phẫu còn tinh vi và chuẩn xác hơn. Diệt trừ người nào để có thể đạt được hiệu quả gì, Đế Lâm rõ như lòng bàn tay. So với năm đó chảy máu thành sông, ba vạn người tử vong, đại nạn lần này Đế Lâm hạ lệnh diệt trừ ít người đến nỗi có thể xem nhẹ không tính đến, tổng cộng chỉ có tám mươi ba người.
Tám mươi ba người này chức trách đều không giống nhau, trong bọn họ có Trung ương quân tướng lãnh, có trị bộ thiếu cảnh quan, có quý tộc trung với Tử Xuyên gia, có giám đốc trực ban Đế Đô bưu cục, có truyền lệnh quan quân giữ chìa khóa Tổng trưởng phủ, có cấp thấp quan quân giữ chìa khóa cửa thành Đế Đô, còn chưa tính đến những truyền lệnh binh giữa các liên quân.
Giết tám mươi ba người này, Đế Lâm chẳng những đem tầng chỉ huy cao cấp của trung ương quân diệt trừ sạch sẽ, khiến cho chi đội bảo vệ bộ đội mạnh nhất Đế Đô lâm vào vô lực hóa, cũng tạm thời tê liệt hệ thống chỉ huy của Tử Xuyên gia, khiến cho trung tâm của gia tộc không thể ban bố ra bất cứ lệnh gì.
Hành động nhanh và mạnh như điện, tình báo chuẩn xác, giết ít người nhất để đạt thành hiệu quả lớn nhất, đây mới là trình độ chuyên nghiệp chân chính, so với Lâm Địch cùng La Minh Hải thật sự là hai người hoàn toàn là tay ngang, biểu hiện của bọn họ ngốc đến hình dung thôi cũng không xứng.
Trong truyền thuyết của hậu thế, Đế Lâm được tô vẽ thành một vị anh hùng vô tội và bi tráng, đối với vị nhu nhược mỹ nam tử này đa số dân chúng có đồng tình cực lớn, nhất là phái nữ các nàng lại càng phát huy đầy đủ, các nàng trời sinh mẫu tính nhu tình đã vì được tao ngộ vị tuấn mỹ tướng quân mà buồn bã rơi lệ.

Đó là vị tướng quân hiếm có, hắn chẳng những dung mạo tú lệ tài hoa xuất chúng mà còn có được phẩm chất cao quý, thuần khiết vô giá như lông vũ của thiên nga trắng. Hắn đánh bại Ma tộc quân, bảo vệ quốc gia, được bộ hạ cùng dân chúng vô cùng yêu quý... Người này thật sự là một nhân vật thập toàn thập mỹ.
Nhưng đáng tiếc cũng giống như những chuyện xảy ra trong lịch sử trước đây, những kẻ đương quyền suy đồi khiếp nhược rất sợ hãi vị tướng quân tài hoa xuất chúng này, bọn họ hèn hạ ám sát hắn, may là người tốt tự nhiên sẽ được trời che chở, Đế Lâm như một kỳ tích từ trong bẫy ám sát ác độc chạy trốn ra được.
Bị đối tượng mà mình hết sức trung thành phản bội và gia hại, một Đế Lâm tướng quân như thế sẽ bi phẫn vạn phần! Đối mặt người đương quyền gia hại cùng từng bước từng bước bị bức phải phản bội, mỹ nam tử tướng quân chảy ra nước mắt bi thương.
Tính mạng cùng trung thành đi đâu về đâu? Nam tử mỹ lệ hoang mang không thôi, hắn lâm vào vòng xoáy lớn giữa tình cảm cùng trung nghĩa.
Trải qua một phen thống khổ giãy dụa vì chính nghĩa cùng tình cảm, nhu nhược mỹ nam tử rốt cục giác ngộ! Hắn rút ra kiếm sắc chặt đứt suy nghĩ mê võng, hoa lệ bi tình anh hùng từ nay về sau thân bất do kỷ, từng bước, từng bước đi ra... Đương nhiên Đế Lâm đại nhân tại Viễn Đông chiến tranh cùng Đế Đô lưu huyết dạ, những nữ tác giả sùng bái hắn chắc chắn đã không nhìn thấy, cho dù nhìn thấy các nàng cũng sẽ không để tâm, nụ cười của đại soái ca so với mười vạn đầu người trọng yếu hơn nhiều.
Những sử học gia nghiêm cẩn đối loại luận điệu này rất khinh thường, Tam Kiệt chi loạn nổi tiếng bởi vì quá trình của nó hết sức hỗn loạn phức tạp, điều này mang đến cho các sử học gia cơm ăn miễn phí, để lại tài phú quý giá, một trăm năm sau vẫn là đề tài nghiên cứu hàng đầu của các sử học gia. Tiêu điểm tranh luận kịch liệt nhất là, Tam kiệt chi loạn do Đế Lâm khởi xướng động binh biến bạo loạn tại Đế Đô, hành động của hắn rốt cuộc là bất đắc dĩ cấp tốc phản kháng hay là đã cân nhắc kỹ lưỡng việc mưu nghịch này?
Trong thời gian ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, thông qua một loạt những vụ mưu sát chuẩn xác mà hung ác, Đế Lâm đã diệt trừ tất cả những nhân vật có khả năng uy hiếp hắn, đem Đế Đô thành hoàn toàn nắm giữ trong tay. Điều này trong lịch sử chính biến từ cổ chí kim được xem như là sáng kiến. Danh sách ám sát khổng lồ cùng kế hoạch hành động như vậy không thể nào trong lúc đó vội vàng có thể làm ra, hơn nữa sau này Đế Lâm phản kích rất mạnh... các học giả cho rằng Đế Lâm tuyệt không thể nào có biểu hiện vô tội như vậy, khẳng định hắn sớm đã có một bộ kế hoạch chính biến đầy đủ, quan hệ giữa hắn cùng Tử Xuyên Tham Tinh chỉ là vấn đề người nào động thủ trước thôi. Tử Xuyên Tham Tinh mặc dù ra tay trước nhưng y đã đánh giá thấp trình độ nguy hiểm của giám sát tổng trưởng. Trước lúc hành động không vận dụng lực lượng lớn nhất để Đế Lâm có cơ hội phản kích, rồi cuối cùng thật bại thảm hại.
Các học giả tìm được quyển nhật ký của hiến binh sĩ quan Ba Lan Đạt. Trong nhật ký, vị sĩ quan này đã ghi chép lại những chuyện do bản thân hắn trải qua trong đêm đó, đây là tư liệu trực tiếp quý giá để hậu nhân nghiên cứu về Tam kiệt chi loạn.
Rạng sáng 1h tôi cùng đồng bạn cũng còn ngủ đang trong phòng, Chính Thục quan quân đánh thức chúng tôi dậy: “Mau dậy đi, tập hợp khẩn cấp!”. Chúng tôi lập tức thức dậy chuẩn bị, cầm lấy vũ khí chạy khỏi doanh phòng, lúc ấy chúng tôi cũng tưởng rằng bất quá chỉ là thêm một lần diễn tập ban đêm, không người nào nghĩ rằng đêm nay sẽ phải giết người.
Ra khỏi doanh phòng, chúng tôi đều bị hoảng sợ, dưới bầu trời tuyết tựa như lông vũ thiên nga phủ trắng thao trường, đã thấy tập hợp một mảnh binh lính đen kịt, cả đội chúng tôi vội vàng vào nhóm, lúc này mới phát hiện không khí có chút không bình thường.
Đứng trước đội nhóm của chúng tôi là những quân quan mặc áo khoác màu đen đang đứng ngay ngắn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, không có người nào cười đùa, không có người nào đi lại, cũng không có người nào nói chuyện, trong mắt các quân quan chứa đựng sát khí sắc bén. Áp lực này làm cho người ta hít thở không thông, giống như đang gặp phải cơn ác mộng. Chúng tôi cũng không dám mở miệng nói chuyện, đoàn người cứ đứng ngay ngắn như vậy giữa đêm tuyết rơi nhiều. Đợi một hồi lâu, trên vai mỗi người cũng tích được một lớp tầng tuyết dày.
Cũng không biết đã trải qua thời gian bao lâu, từ cửa doanh địa truyền đến tiếng vó ngựa vang dội. Một đội người cưỡi ngựa từ doanh môn vọt vào, vó ngựa khiến những hạt tuyết trên mặt đất tung bay lên cao giống như mây, người đang kích động cưỡi ngựa chạy trước nhất chính là giám sát Tổng trưởng Đế Lâm đại nhân. Nhìn thấy ngài ấy, tôi dự cảm được tình huống đêm nay tuyệt đối không tầm thường.
Một gã quan quân cao cấp mà chúng ta không quen biết đứng trên đài cao hướng về chúng tôi phát biểu, hắn nói thẳng cho chúng tôi biết quốc gia đã tới thời kỳ nguy hiểm nhất, các phần tử phản nghịch âm mưu cầm giữ cung đình cùng triều đình cưỡng ép Tổng trưởng Điện hạ. Bọn họ đối với Giám Sát đình tiến hành đột kích ngay buổi tối hôm nay, đã có hơn một trăm hiến binh quan quân anh dũng hy sinh, bọn họ bảo vệ chính nghĩa anh dũng hy sinh vì tổ quốc, chúng ta phải theo dấu chân của họ mà tiếp tục đi tới.
“Phải lập tức phản kích!”. Vị quan quân quát khàn cả giọng: “Thế lực địch nhân hết sức cường đại, chúng ta sắp sửa đơn quân độc chiến, các sĩ binh, cứu lấy Tổng trưởng, cứu lấy gia tộc phải dựa vào các ngươi rồi!”.
Lúc hắn nói chuyện toàn trường yên tĩnh không tiếng động, tôi lén nhìn người anh em Đại Béo đứng bên cạnh, thấy hắn cũng đang nhìn tôi, hai người chúng tôi vội vàng chuyển ánh mắt đi. Chúng tôi cũng không biết rốt cuộc ai là phần tử âm mưu, cũng không biết bọn họ rốt cuộc cưỡng ép Tổng trưởng Điện hạ như thế nào, trong lúc vị quan quân cấp bách nói chuyện, chúng tôi căn bản không rảnh để suy nghĩ, chỉ biết là người của chúng tôi đã bị đánh chết hơn một trăm người... Chúng ta cũng đột nhiên trở nên hồi hộp, chỉ cảm thấy huyết lưu gia tăng trái tim đàp thình thịch.
Vị quan quân kia nói xong liền hướng Đế Lâm đại nhân kính một lễ rồi xoay người đi xuống đài cao, Đế Lâm đại nhân đi lên đài cao, đứng trên bãi đất cao cao nhìn bao quát chúng tôi, không nói lời nào.
Đã ba mươi năm qua đi nhưng đến nay tôi vẫn nhớ rõ dáng người cao lớn của Đế Lâm đại nhân trong đêm đó, ngài mặc một thân hiến binh quan quân đại y màu đen, trên vai lộ ra huy chương nguyệt quế thống lĩnh, bên ngoài mặc áo choàng trắng như tuyết, chân mang đôi bốt da màu đen, vô số bông tuyết đều từ khuôn mặt tú lệ của ngài rơi xuống đất. Ngài nhìn chăm chú vào chúng tôi, thậm chí tôi cảm giác được ngài đặc biệt nhìn chăm chú vào tôi. Nhìn thấy ánh mắt của ngài, tôi rùng mình một cái, bi ai, tuyệt vọng, điên cuồng, trong đôi mắt của đại nhân tú mỹ tuyệt trần lộ ra quyết ý thê lương như ngọn lửa, tựa như phượng hoàng đang thiêu đốt bản thân. Đêm đó Đế Lâm đại nhân mỹ lệ đến nỗi làm người ta lóa mắt.
Trên thao trường yên tĩnh như cõi chết, chỉ nghe được thanh âm bông tuyết đang tuôn rơi xuống.
Đế Lâm đại nhân bình tĩnh nói: “Các sĩ binh, ta muốn các ngươi theo ta cùng chết!”.
Nghe thấy câu này, ù ù một tiếng, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, sau đó tôi cũng không biết chính mình lúc ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chỉ biết mình đang giơ tay loạn xạ... không chỉ có tôi, trên thao trường giống như đột nhiên dâng lên một biển cánh tay, hàng ngàn hàng vạn nam nhân mặc quân phục màu đen đang kích động mà quát: “Nguyện đi theo đại nhân! Nguyện bách tùy theo đại nhân!”. Tiếng hô phá vỡ không khí yên tĩnh lúc bình minh, một lúc lâu sau vẫn quanh quẩn trên bầu trời của thao trường.
Bắt đầu hành động rồi, chúng ta cũng không biết phải đi đâu, tiểu kỳ đi theo chúng tôi nói: “Chờ một chút, mặc kệ đi nơi nào, chỉ cần có lệnh, mọi người chỉ cần động thủ giết người là xong!”.
Chúng tôi cuồng nhiệt quát: “Biết rồi!”. Lúc này về chuyện địch nhân là ai, địch nhân ở nơi nào chúng ta vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Doanh phòng của chúng tôi tại ngoại ô Đế Đô, trong đêm tuyết trắng như lông thiên nga, trung quân đội xông về phía Đế Đô thành. Lúc tới cửa thành chúng ta thấy Đế Đô đông môn sớm đã rộng mở, gác cửa thành cũng không phải bộ đội bảo vệ thành mà là hiến binh sĩ binh đồng dạng mặc hắc y, bọn họ tại đầu thành xếp hàng ngũ hướng chúng tôi kính lễ, bởi vì đang chạy bộ tiến lên nên chúng tôi không thể đáp lễ, chỉ có Tiểu kỳ trong đội chúng tôi dừng lại vội vã hướng bọn họ hoàn lễ, sau đó lập tức chạy bộ đuổi theo đội ngũ. Giữa gió tuyết, chúng tôi quay đầu lại chứng kiến nơi đầu thành những thân ảnh màu đen sắp hàng chỉnh tề, trong lòng cũng cảm giác được ấm áp dào dạt.
Chúng tôi cũng không phải đơn quân độc chiến, đồng bạn của chúng tôi trải rộng thiên hạ này, khiến trong lòng chúng tôi tràn ngập một loại cảm giác kiên định.
Phía chân trời hiện lên ánh bình minh màu trắng bạc, lúc chúng tôi tới đường cái trung ương Đế Đô, trên bầu trời những bông tuyết đang rơi rơi như bay cùng những cột khói màu đen cao lớn, không biết nơi nào đang cháy.
Phương xa truyền đến tiếng vang ầm ầm thật lớn, lờ mờ phảng phất như tiếng kêu cùng thanh âm của những người bị sát hại. Cửa sổ hai bên đường phố cũng khóa chặt, bên trong cửa sổ là một mảnh hắc ám, ngay cả một ngọn đèn thắp sáng gian phòng cũng không có, cũng nhìn thấy bất cứ cư dân nào đi ra xem náo nhiệt.
Đường cái trung ương đã bị chiếm lĩnh, trên đường khắp nơi là quân đội kị binh, bộ binh và đội xe hỗn tạp ở cùng một chỗ, cờ xí trên đỉnh đầu bọn họ cùng huy chương trên vai quân phục, tôi cũng nhìn thấy dấu hiệu kiếm thuẫn màu vàng, binh lính mặc chế phục màu đen. Xe ngựa cùng chiến mã tràn ngập khắp con đường cùng một mảnh tiếng động lớn hỗn tạp, trong biển người này, đội ngũ của chúng tôi tựa như dòng suối hòa nhập vào biển rộng, phải len lỏi qua đám đông mới có thể gian nan đi tới.
Tại đường cái trung ương, trước tượng điêu khắc, một hiến binh quan quân cầm cờ chỉ huy trong tay ngăn cản chúng ta: “Không được đi tới nữa, phía trước chính là chiến trường! Bộ chỉ huy tiền địch có lệnh, toàn bộ bộ đội không có ra lệnh lưu ở bên cạnh làm đội dự bị”.

Đội phó kỳ bản của chúng tôi tiến lên cùng hắn giao thiệp, sau khi hiểu rõ trở về bất đắc dĩ nói: “Toàn thể nghỉ ngơi tại chỗ!”.
Chúng tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, một người không quen biết đưa bữa sáng đến cho chúng tôi. Chỉ đơn giản một ít màn thầu cùng bánh bao, chúng ta vẫn còn chưa ăn xong đã nghe phía trước tiếng vó ngựa cấp bách vang lên, một gã truyền lệnh binh đang cưỡi ngựa gấp rút chạy tới, cao giọng hô lên: “Bộ chỉ huy tiền địch có lệnh, đại đội thứ hai sư đoàn 107 lập tức tham chiến! Đi theo ta!”.
Lập tức chúng ta luống cuống tay chân nhảy dựng lên, ném đi màn thầu cùng bánh bao trong tay, cầm lấy vũ khí đi theo tên truyền lệnh binh kia chạy về phía trước. Những đơn vị khác nhường đường cho chúng tôi đi, có người vì chúng tôi mà thổi còi và vỗ tay, tôi cũng không biết bọn họ là hảo ý hay là ác ý, trong đầu chỉ ong ong thầm nghĩ đến một việc: “Sắp đánh trận! Sắp đánh trận! Địch nhân rốt cuộc là ai?”.
Chúng ta thông qua một đạo cảnh giới tuyến chạy bộ tiến vào chiến khu, nơi này vốn là một nơi không khác gì đại hoa viên nhưng bây giờ đã thành một đống đổ nát...
Thủy tạ lạnh lẽo cạnh những đoạn tường bị gãy đổ, bức tượng mỹ nhân ngư bị đập nát, danh quý hoa bồn bị đạp nát, những bụi hoa hồng nổi tiếng quý giá bị dấu giày của bọn lính dẫm nát. Bên trên hồ nước tao nhã u tĩnh có mười mấy tử thi đang phập phềnh trôi. Gạch ngói nát vụn nằm lởm chởm khắp nơi, quả thực không có chỗ đặt chân, trên khắp mặt đất là những tử thi mặc chế phục hiến binh màu đen, cũng có người mặc chế phục xanh đậm viền vàng, từ những thi thể bốc lên mùi máu tươi nồng nặc tỏa đi trong không khí.
Quan quân dẫn đường khom lưng chui qua đống kiến trúc đổ nát để đi vào, chúng tôi cũng đi theo vào. Lúc chúng tôi tiến vào tòa nhà đối diện đó có kiến trúc vòm cửa hình cung, tiếng cung tên lạnh lùng bay ra vù vù, trong đội ngũ thỉnh thoảng có người trúng tên ngã xuống đất. Tôi nghe thấy đối diện hô to: “Các huynh đệ Giám Sát đình mau đầu hàng, những người đang phản bội gia tộc lập tức quay đầu lại vẫn còn kịp đó!”. Phần kết cuối cùng chính là hét thảm một tiếng, người vừa la hét đó không biết có không phải đã bị bắn chết rồi hay không, vì vậy không còn người nào gây ầm ĩ nữa.
Xông tới trước một bức tường đã sụp đổ, chúng tôi hạ thấp người xuống, tên bay vù vù trên đỉnh đầu chúng tôi. Một quan quân trên đầu bọc băng vải khom lưng chạy từ từ tới, hô gọi chúng ta: “Tiến vào trận địa! Nỗ cơ sẵn sàng! Chuẩn bị công kích! Bắt lấy tòa lâu đó!”.
Chúng tôi nhất tề đáp: “Vâng!”.
“Tuýt!”. Thanh âm tiếng còi vang lên, chúng tôi khẽ quát một tiếng: “Vạn tuế!”. Từ sau bức tường đổ nát chúng tôi dồn dập nhảy ra, xuất tiến về hướng tòa kiến trúc cao lớn đối diện đó, tiếng còi cấp bách bén nhọn xé gió bên tai tôi không ngừng vang lên, bên người thỉnh thoảng có đồng bạn ngã xuống đất nhưng đồng thời nỗ tiễn thủ của chúng tôi cũng bắt đầu đánh trả, vô số nỗ tiễn bay vụt tới. Đối phương cũng đồng dạng liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, trong lúc hoảng hốt ta là người đầu tiên xông đến tòa kiến trúc đó, đột nhiên thân thể chấn động đến ngây ngẩn cả người, bất ngờ nhìn thấy tấm bảng trước cửa tòa kiến trúc hiện lên ba chữ
“Tổng Trưởng Phủ” thật to...
Nhật ký của Ba Lan Đạt tiểu kỳ võ sĩ ngày đó dừng tại đây, trong lần chiến sự tấn công tổng trưởng phủ, hắn bị lãnh tiễn bắn bị thương, được các đồng bạn hộ tống ra bệnh viện hậu phương. Trong bệnh viện hắn không hẹn mà gặp một nữ y tá xinh đẹp, hắn cùng vị nữ y tá nảy sinh một đoạn tình duyên xúc động lòng người. Sau đó vị cô nương này trở thành thê tử của hắn, đôi vợ chồng cùng chung hoạn nạn vượt qua những ngày tháng động loạn, vẫn sống đến hơn chín mươi tuổi, nhi tôn đầy cả sảnh đường.
Nhưng hắn không biết chính vào rạng sáng ngày 1 tháng 1 năm 786, lúc hắn cùng hắn đồng bạn đang ở trước Tổng trưởng phủ đình cùng hoa viên đổ nát mạo hiểm giữa tên bay đá vụn, cùng Cấm vệ quân binh lính chém giết thì tổng giám sát trưởng Đế Lâm chỉ cách trận địa của bọn họ không tới ba mươi mét.
Phía trước Tổng trưởng phủ là một ngọn lửa đang cháy phùng phùng, hậu kiến đình cùng một loạt kiến trúc không biết gọi tên cũng bị liệt hỏa thiêu đốt. Mùi rỉ sắt, mùi than củi, mùi gạch khét hòa chung khiến người ta không có kẻ hở, hít thở không thông, buồn nôn đầu váng mắt hoa, tro bụi cùng khói đặc tràn ngập cả con đường trung tâm. Trong lớp khói đặc bao phủ, các hiến binh không ngừng một lần nữa tiến công cùng bọn lính Cấm vệ cũng dũng cảm không kém chém giết hỗn chiến, từng bước từng bước áp sát phòng ngự trận của Cấm vệ quân, mãnh liệt đột phá ép bọn hắn không ngừng lui về phía sau.
“Đại nhân”, hiến binh sư đoàn trưởng sư đoàn 107 Sa Bố La Hồng y kỳ bản mang theo một thân đầy mùi khói lửa thuốc súng đi vào gian phòng tạm thời được dùng làm bộ chỉ huy tiền địch chiến địa.
Hắn hướng về Đế Lâm đang đứng trước bản đồ vang dội kính lễ: “Sư đoàn của ta đã đến vị trí chỉ định! Thỉnh cầu lập tức tiến công!”.
“Đồng ý”. Đang nhìn chăm chú vào bản đồ trên tường, Đế Lâm xoay người, hắn thần thái trầm ổn trong mắt mang theo những sợi tơ máu do thức đêm nhưng trên mặt mày vẫn không che dấu được vẻ hốc hác: “Bộ chỉ huy đã quyết định từ trong
sư đoàn của ngươi điều động ba đại đội cường nỗ cùng hai đại đội bộ binh tiến vào trận địa. Tiến công phải càng mãnh liệt càng nhanh chóng, cho ngươi bốn tiếng đồng hồ phải bắt được toàn bộ Tổng trưởng phủ! Có thể làm được hay không?”.
“Vâng! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”.
“Ngoài ra năm đại đội làm dự bị đội ở ngoại vi vây quanh tổng trưởng phủ không được để một người chạy thoát!”.
“Vâng!”.
Sa Bố La Hồng y kỳ bản kính một lễ xoay người đi ra ngoài. Trước khi xuất môn, hắn dừng lại hỏi: “Đại nhân, nếu lúc chúng ta tấn công gặp phải hắn... thì phải làm sao?”.
Đế Lâm đang nhìn bản đồ ngẩng đầu liếc Hồng y kỳ bản một cái... đó là cái liếc mắt sâu kín, sâu không lường được. Người kia lập tức tỉnh ngộ, chính mình vừa mới hỏi một câu ngu xuẩn, Đế Lâm khởi binh có cờ hiệu “thanh quân trắc”. Vây công Tổng trưởng phủ là vì “giải cứu Tổng trưởng Điện hạ thoát khỏi bàn tay đang bủa vây của tiểu nhân gian tà”.
Hiển nhiên kết cục cuối cùng là gia tộc số một trung thần Đế Lâm đại nhân đến chậm một bước, tổng trưởng Điện hạ đã bất hạnh chết vào tay phản tặc La Minh Hải, toàn thể tướng sĩ cúi đầu mặc niệm... Bản thân cùng các bộ hạ căn bản không lý do gì nhìn thấy Tổng trưởng còn sống, chỉ có thể nhìn thấy di thể của hắn.
Cho dù sống cũng phải khiến hắn biến thành tử thi!
Trong mắt Sa Bố La xẹt qua một tia kinh hoàng, kính lễ nói: “Hạ quan đã rõ! Sẽ đi làm ngay!”.
Nhìn thân ảnh Sa Bố La biến mất khỏi cửa, Đế Lâm một lần nữa hướng mắt trở về bản đồ, nhưng không cách nào khôi phục lại tâm tình.