Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 212: Chương 3 : Hoàng Đế Bù Nhìn!





Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 24: Đông Chinh Ma tộc.
Chương 3: Hoàng Đế Bù Nhìn! xem tại
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan
Người bình thường nghĩ rằng là thống lĩnh của ba mươi vạn đại quân Tử Xuyên Tú rất bận rộn, dưới trướng hắn có rất nhiều binh mã, cả ngày hắn cưỡi ngựa không dừng bước đi kiểm tra bộ đội, đưa ra các mệnh lệnh, thi thoảng còn phải xuất hiện bắt tay binh lính thể hiện chủ nghĩa dân chủ của Thống lĩnh đại nhân.
Trên thực tế, đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm, Tử Xuyên Tú sớm hiểu rằng, là một thống lĩnh đại quân mà phải tự làm tất cả mọi việc thì các sự việc sẽ ngay lập tức như nước thủy triều phá vỡ đê bao vây xung quanh mình.
Cũng may là dưới trướng Tử Xuyên Tú có một đội ngũ sĩ quan phụ tá có năng lực, tổng chỉ huy hành quân là La Kiệt, cho dù có việc gì đó hơi vượt qua quy tắc một chút, Tử Xuyên Tú cũng giao cho Bạch Xuyên hay Lâm Băng đi xử lý, hai người này đều là người từng trải, tinh thông chính trị, quân sự.
Như vậy Tử Xuyên Tú có thể thành thơi hai tay đút túi quần, cưỡi ngựa dạo chơi khắp nơi, thậm chí hắn còn có thời gian ngồi ngây người hàng tiếng đồng hồ như lúc này.
Sau đó Tử Xuyên Tú sai tên lính truyền lệnh bên cạnh, đi gọi hai hàng tướng Ma tộc là Lỗ Đế và La Tư tới.
Từ khi theo quân đội loài người tiến quân vào vương quốc Ma tộc, có thể nói người có tâm trạng tốt nhất trong đội quân viễn chinh, chính là Lỗ Đế. Nhìn dáng vẻ đắc ý, gương mặt hồng hào vui vẻ, không một ai nhận ra đây chính là một người đã từng phản bội lại vương quốc, bộ tộc mình nữa, lúc này Lỗ Đế như một người chiến thắng vĩ đại đi chinh phục người dân.
Tử Xuyên Tú nhìn Lỗ Đế hỏi: “Hôm nay nhặt được tiền hả?”.
Lỗ Đế ngạc nhiên hỏi: “Đại nhân, nơi này là bình nguyên hoang dã, sao có thể nhặt được tiền?”.
“Nếu không tại sao ngươi cười vui vẻ như này?”.
“Tôi cười vui vẻ?”. Lỗ Đế vội vàng giơ tay sờ vào cái miệng rộng của mình, gã vội vàng nói: “Điện hạ, tôi mừng như điên là vì những thắng lợi liên tiếp của ngài, tinh kỳ nhiều như mây, quân uy cuồn cuộn...”.
“Ít đi một chút” Tử Xuyên Tú đã nhìn trúng tim đen của Lỗ Đế: “Ngươi chỉ sợ rằng vị trí trấn thủ Ma Thần bảo một lần nữa tuột khỏi tay ngươi hả?”.
Lỗ Đế tủi thân cúi đầu nói: “Sao tôi có thể có loại suy nghĩ đó được? Đại nhân, ngài thật sự nghĩ oan uổng cho tôi rồi”.
Nói tới đó, lập tức Lỗ Đế bắt đầu dò xét: “Thế nhưng tôi chính là tướng lĩnh Thần tộc đi theo ngài sớm nhất, vì đại nhân ngài mà đi theo làm tùy tùng cống hiến sức lực mấy năm, không có công lao cũng có nỗi vất vả, tương lai khi chiến tranh kết thúc, đại nhân ngài nhẫn tâm để cho những tướng sĩ Thần tộc tận tâm và trung thành đi theo ngài không có nơi sinh sống sao? Nếu như vậy sẽ làm mọi người đau khổ và thất vọng”.
“Ngươi muốn tiếp quản vị trí Ma Thần Hoàng sao? Điều này tuyệt đối không thể được” Tử Xuyên Tú dứt khoát từ chối hy vọng của Lỗ Đế.
“Tại sao, đại nhân?”.
“Thực lực! Trong tay ngươi chỉ có chưa tới hai vạn tướng sĩ Tắc Nội Á đầu hàng, trong khi đó bất kỳ một bộ tộc lớn nào của Thần tộc cũng đều có gần mười vạn quân, chỉ dựa vào gần hai vạn binh lính, ngươi tuyệt đối không thể ngồi yên trên ngôi vị Hoàng đế Ma Thần Hoàng. Còn nữa với quá khứ của ngươi, người dân Ma tộc nhất định, sẽ không bao giờ hoan nghênh, một người đã từng đầu hàng loài người làm Hoàng đế của mình...”.
“Nhưng Ca Đạt Hãn...”.
“Ca Đạt Hãn chỉ hợp tác với chúng ta mà thôi, cũng không phải là đầu hàng, hơn nữa ông ta nắm giữ trọng binh, thực lực hùng mạnh hơn nhiều so với ngươi”.
Lỗ Đế khẩn cầu: “Nhưng đại nhân ngài cũng không thể vứt bỏ tôi như vậy, có thể một mình tôi là không đủ nhưng chỉ cần có sự ủng hộ từ phía sau của đại nhân là đủ, chỉ cần ngài có thể trợ giúp tôi ngồi lên đó, nhất định sau này tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của gia tộc”.

“Nhà Tử Xuyên không ngần ngại nâng đỡ một nhân vật bù, nhìn nhưng điều kiện kiên quyết là người này đáng để chúng ta nâng đỡ, nếu như người này ngay cả vấn đề thực lực để duy trì quốc nội của mình cũng không đủ, phải dùng lưỡi dao của gia tộc ở phía sau để lên ngôi Hoàng đế thì sẽ mất đi ý nghĩa kìm chế hắn, gia tộc không thích một nhân vật bù nhìn mà luôn gây phiền phức ình...”.
Tử Xuyên Tú nói rất dứt khoát, không chừa lại con đường sống cho Lỗ Đế, Lỗ Đế giống như là lá cây bị phủ một lợp sương giá, thoáng cái không còn sức sống.
Trong khi Tử Xuyên Tú và Lỗ Đế nói chuyện, La Tư chỉ lặng lẽ đứng bên lắng nghe, sắc mặt gã bình tĩnh, giấu giếm suy nghĩ của mình.
Tử Xuyên Tú quay nhìn La Tư nói: “Tước gia, ta đã nói với Lỗ Đế, đối với ngươi cũng như vậy, dựa vào lực lượng còn lại của Thất Tháp tộc mà ngồi lên ngôi vị Ma Thần Hoàng là rất miễn cưỡng”.
La Tư đứng dậy khỏi ghế, kính cẩn cúi đầu: “Đại nhân, khi trước đối mặt với nguy hiểm diệt tộc, ngài và đại nhân Bạch Xuyên đã cứu thoát chúng tôi, tộc nhân của tôi từ trên xuống dưới đều vô cùng cảm kích ân tình của ngài, bộ tộc của tôi sẽ nghe theo sự sai khiến của ngài, bộc tộc Thất Tháp không có bất kỳ ảo tưởng nào đối với ngôi vị Hoàng đế, ngài không cần lo lắng cho chúng tôi vì vấn đề này”.
Chịu nỗi đại họa diệt tộc, trả qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu ở đất Viễn Đông, con người ngang ngược ngày xưa của La Tư dường như đã thay đổi, tính cách gã trở nên trầm tĩnh, chín chắn hơn thậm chí có thể nói là còn rất cân thận không ôm hy vọng xa vời, bây giờ đối với thái độ hiểu biết tiến thối của La Tư, Tử Xuyên Tú thực sự rất thích.
Tử Xuyên Tú an ủi La Tư: “Tước gia, nhà Tử Xuyên sẽ sắp xếp tương lai của Thất Tháp tộc, theo như ta được biết lãnh địa trước đây của Thất Tháp tộc đã bị Tắc Nội Á tộc cướp mất, bây giờ lại bị Mông tộc và Á Côn tộc cướp từ tay ngươi Tắc Nội Á, ta sẽ lên tiếng kêu gọi bọn họ, hy vọng Á Ca Mễ và Mông Hãn nể mặt mình, nếu như chuyện thuận lợi, các vị có thể quay về lãnh địa cũ của mình”.
Khi nghe Tử Xuyên Tú nói vậy, lập tức La Tư đứng bật dậy khỏi ghế, gã quỳ thẳng người trước mặt Tử Xuyên Tú.
La Tư hiểu rất rõ sức nặng lời hứa của Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú nắm giữ ba mươi vạn đại quân, lời mời của Tử Xuyên Tú rất có sức nặng, hơn nữa còn rất nặng nề, người nào dám có can đảm không nể mặt Tử Xuyên Tú thì chỉ e người đó vẫn còn chưa sinh ra ở vương quốc này.
La Tư kích động tới mức cả người run rẩy khi có cơ hội tranh đoạt lãnh địa, La Tư dập đầu run run nói: “Cảm tạ đại ân của Điện hạ, Điện hạ, cả bộ tộc Thất Tháp chính là nô bộc trung thành của ngài, nguyện vì ngài mà xông pha nơi lửa đạn”.
Tử Xuyên Tú đỡ La Tư đứng dậy và nói: “Tước gia, không nên như vậy, sắp xếp như vậy cũng là mối bận tâm của ta. Tuy không thể sắp xếp các vị làm Hoàng đế, nhưng ta chỉ muốn ngài và Lôi Đế đoàn kết với nhau, tương lai các vị có thể nắm giữ được vương quốc, ta sẽ bổ nhiệm hai vị làm đặc phái viên thường trú của nhà Tử Xuyên ở vương quốc, giám sát hoạt động của vương quốc, các vị có thể trực tiếp báo cáo với ta”.
Lỗ Đế hỏi: “Điện hạ, đặc phái viên kia là làm gì vậy?”.
Tử Xuyên Tú còn đang vui mừng, chưa biết phải giải thích như thế nào thì La Tư đã vui mừng lên tiếng trước: “Lỗ Đế, chức vụ này cũng tương tự như trước đây gia tộc Tắc Nội Á phái giám quân sứ tới quân đội và thủ phủ của các bộ tộc”.
Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: “Hoàn toàn chính xác”. La Tư không hổ là một tộc trưởng lịch duyệt hơn người, khả năng chính trị nhanh nhạy, sự mẫn cảm của La Tư mà một tướng lĩnh quân đội đơn thuần như Lỗ Đế không có được.
La Tư nước mắt lưng tròng, cảm kích nhìn Tử Xuyên Tú.
La Tư hiểu rất rõ rằng chính gã sẽ trở thành một thanh kiếm sắc bén của nhà Tử Xuyên treo trên đỉnh đầu Ma Thần bảo, giám sát các bộ tộc thế lực ở vương quốc Ma tộc, đây chính là một người nắm giữ quyền lực rất lớn, thậm chí Ma Thần Hoàng tương lai cũng phải nhìn sắc mặt bọn họ mà làm việc.
Nghĩ lại không lâu trước đây mình vẫn cảm thấy chán nản với vai trò thủ lĩnh bộ tộc lưu vong nghèo túng, chỉ trong nháy mắt, vận mệnh của chính mình đã được thay đổi với sự ban tặng hào phóng, La Tư cảm kích cúi rạp đầu trước Tử Xuyên Tú, quả thực lúc này La Tư sùng bái Tử Xuyên Tú như sùng bái một Đại Ma Thần vậy.
Lỗ Đế hết lần này tới lần khác không biết phản biệt tốt xấu: “Đặc phái viên làm chức quan gì vậy? Có nhiều tiền lương không? Có ngày nghỉ lễ không? Công việc có vất vả không? La Tư đại nhân, chúng ta tuyệt đối không thể bị gã giảo hoạt này lừa gạt, hắn không cung cấp tiền lương trước, chúng ta kiên quyết từ chối”.
La Tử chỉ hận không thể đá cho Lỗ Đế một cước đuổi ra ngoài.
Lúc này Từ Xuyên Tú mới nhớ tới mục đích chính, khi mời hai người tới: “Lỗ Đế, không nên làm ầm ĩ, ta hỏi hai vị, các vị có hiểu biết gì về thánh địa của Mông tộc không?”.
La Tư kinh ngạc nói: “Thánh địa Mông tộc? Điện hạ, ngài hỏi như vậy để làm gì?”.
Tử Xuyên Tú cau mày lại: “Thế nào, có e ngại gì sao? Hay là phong tục Thần tộc cấm kị nên không tiện nói?”.
“Trước mặt đại nhân tôi không dám giấu giếm, vấn đề là chúng tôi không hiểu nhiều về thánh địa Mông tộc. Mông tộc coi thánh địa như là vận mệnh của mình bí mật phòng thủ rất chu đáo, người ngoại tộc chỉ biết là nó có tồn tại nhưng lại không biết rõ là nói nằm ở đâu, không một ai biết, nghe nói là Mông tộc có quy định, cho dù là người ngoài tộc có lỡ đi vào thánh địa thì cũng bị giết chết, Mông tộc rất coi trọng nơi này”.
Lỗ Đế liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của La Tư.
“Điện hạ, ngài thực sự có hứng thú đối với thánh địa Mông tộc sao?”.

“Nghe nói trong thánh địa Mông tộc có ẩn chứa một lực lượng rất đáng sợ, người tìm được lực lượng này có thể chinh phục cả đại lục”.
La Tư cười nói: “Điện hạ, quả thực có truyền thuyết như vậy, thế nhưng các loại truyền thuyết kỳ lạ cổ quái của Thần tộc có rất nhiều, như tuần trước có người nói Ma Thần Hoàng Tạp Đặc hiển linh trên núi Tạp Sơn, rất nhiều người tin vào điều này, đi xa hàng ngàn dặm vào trong đó thăm viếng. Chúng tôi đã từng nghe nói về truyền thuyết của thánh địa Mông tộc truyền cả mấy trăm năm trong vương quốc, cả vương quốc cũng chỉ có Mông tộc coi trọng nó mà thôi”.
“Tại sao?”.
“Điện hạ, ngài hãy nghĩ xem, nếu như trong thánh địa thực sự có lực lượng sức mạnh thiên hạ vô địch thì Mông tộc đã sớm xưng bá, hà cớ gì mà phải chịu khốn khổ ở Tây Gia mấy trăm năm? Cho nên truyền thuyết này dù có mấy trăm năm nhưng không ai coi trọng nó”.
“Có lý, không có lý do gì mà Mông tộc vẫn giấu những thứ đó mà không dùng” Tử Xuyên Tú nghĩ tới điều gì đó, hắn gật đầu thì thào: “Lão già kia, cầm mấy thứ rách nát tới lừa gạt mình, suýt chút nữa mình đã tin, đáng lẽ phải sớm đả ông ta ra ngoài rồi”.
Lỗ Đế hỏi: “Đại nhân, chẳng lẽ ngài cảm thấy hứng thú với thánh địa Mông tộc sao?”.
“Có người nhắc với ta nên ta chỉ thuận miệng hỏi thăm qua một chút mà thôi, không tính là có hứng thú”.
“Đại nhân, nếu như ngài muốn đánh thánh địa Mông tộc tôi thấy ngài nên đánh cho Mông tộc kia một đòn, nếu không giết lũ điên đó mấy người, chúng sẽ không bao giờ chắp tay dâng lên”.
Lập tức La Tư nói: “Giết chết toàn bộ chúng thì tốt hơn, đại nhân, Thần tộc có lệ sùng bái người mạnh, miệt thị kẻ thống trị yếu đuối không có sức mạnh. Giết người diệt tộc là phương thức thị uy tốt nhất. Đông chinh chính là con đường máu tanh, từ xưa tới nay người nào chinh phục vương quốc mà không tắm trong máu tanh đâu? Nếu như không có vạn người chết, không thể thành đại sự, trước hết chúng ta hãy bắt đầu từ Mông tộc đi, khiến cho trăm vạn con dân Mông tộc trở thành xác chết, ngài sẽ có công danh hãn thế. Đại nhân, nếu như ngài tấn công Mông tộc, binh mã của tôi nguyện đi tiên phong vì ngài”.
Câu nói thẳng thừng của La Tư khiến Tử Xuyên Tú nổi da gà, điều càng khiến Tử Xuyên Tú thấy khủng khiếp chính là Lỗ Đế ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu, dáng vẻ rất thích thú, đồng ý. Lỗ Đế cũng nói: “Đại nhân, tôi nguyện mang theo binh mã cùng ngài đoạt thánh địa, hãy giao cho tôi và đại nhân La Tư là được”.
Tử Xuyên Tú nhớ ra năm đó Mông tộc nhân lúc cháy nhá đi hôi của, nhân cơ hội Thất Tháp tộc bị đánh bại mà giết rất nhiều người của bọn họ, từ đó Mông tộc và Thất Tháp tộc có mối hận thù sâu sắc, La Tư còn căm hận người Mông tộc còn hơn cả người Tắc Nội Á, bây giờ chính là lúc La Tư muốn dùng việc công báo thù riêng.
Đặt một người như này ở vị trí giám hộ vương quốc có thích hợp không? Có được không? Hình như Tử Xuyên Tú hắn đã nhét cả một thùng thuốc nổ quanh người vậy, bất kỳ lúc này cả vương quốc này cũng bùng nổ.
Nhưng sau đó Tử Xuyên Tú lại tự chế giễu mình, cái gì là Tắc Nội Á tộc, Mông tộc, Ca Ngang tộc, Á Côn tộc, Thất Tháp tộc, Lôi tộc, có trời mới biết đám mọi rợ này có phải là các cá nhân hình thành một bộ lạc không? Không phải ý của nhà Tử Xuyên là ngấm ngầm để chúng chém giết lẫn nhau sao?
Nghĩ tới Mông Hãn, Tử Xuyên Tú không thể nào có giây phút rảnh rỗi bởi vì ngay sau đó hắn còn phải dò xét ở một người quen cũ, người quen cũ này không nhất thiết là người bạn cũ, người này chính là Ca Đạt Hãn, thủ lĩnh tộc Ca Ngang, tộc trưởng tộc lớn thứ hai (thứ ba) trong vương quốc Ma tộc.
Tử Xuyên Tú hoàn toàn không có gì ngạc nhiên khi thấy Ca Đạt Hãn tới thăm mình, vì khi quân viễn chinh tiến quân tới thảo nguyên Mễ Á, đi dọc theo sông Tác Na, chuẩn bị tiến vào lãnh địa của tộc Ca Ngang, Ca Đạt Hãn còn có thể ngồi yên sao? Quả thực Ca Đạt Hãn cũng run sợ khi nhìn thấy mấy chục vạn quân đội loài người sẽ tiến vào lãnh địa của mình.
Cũng may Ca Đạt Hãn và Tử Xuyên Tú đã từng gặp nhau một lần ở thành Ba Đan, sự kiện tộc Ca Ngang và tộc Á Côn phản chiến chính là điều kiện tạo ra sự quyết chiến, đánh bại quân đội của Ma Thần Hoàng, lần hợp tác đó hai bên rất vui vẻ, lúc này dựa vào lần gặp mặt trước đó, Ca Đạt Hãn đi tới quân doanh quân viễn chinh của Tử Xuyên Tú để tìm hiệu tin tức.
Nửa năm không gặp, Ca Đạt Hãn vẫn anh tuấn như cũ, trong số những người đàn ông trung niên mà Tử Xuyên Tú đã gặp thì chỉ có Lâm Duệ của Lâm gia là có phong thái của mỹ nam tử này mà thôi.
Khác với vẻ mặt luôn thay đổi của hạng người phản phúc như Mông Hãn, sắc mặt của Ca Đạt Hãn chính là vẻ ôn hòa của một mỹ nam tử trung niên, bình tĩnh, khiêm tốn mà không mất đi vẻ hòa ái, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa ôn hòa, khi nhìn thấy Tử Xuyên Tú, vị tộc trưởng này cúi chào nói: “Đã lâu không gặp, tôi rất vui mừng khi gặp lại Quang Minh Vương ngài, ngài vẫn tráng kiện như trước”.
Tử Xuyên Tú cũng đáp lễ nói: “Tước gia, ngài vẫn rất tốt, Tước gia, chúng ta đã nửa năm nay không gặp, đúng không?”.
“Đúng vậy” Ca Đạt Hãn mỉm cười nói: “Đại nhân, mặc dù đã muộn nhưng tôi xin chúc mừng ngài đã đánh bại Ma Thần Hoàng ở thành Ba Đan, đánh một trận tiêu diệt bốn mươi vạn quân Tắc Nội Á, chiến tích này trước nay chưa từng có, ngay cả chúng tôi cũng vì ngài mà toát mồ hôi. Nếu như ngài thất bại, người tiếp theo sẽ bị thu thập chính là chúng tôi”.
“Tước gia, nếu như ngài đã hiểu như vậy thì tại sao ngài không biết xấu hổ khi chỉ nhìn chúng tôi đánh nhau tới chết đi sống lại với Tạp Đặc mà không chịu tăng viện?”.
Ca Đạt Hãn cười xấu hổ nói: “Điện hạ, khi đó quả thật chúng tôi rất muốn viện trợ ngài nhưng ngài cũng biết đó, cho dù Tạp Đặc làm điều ngang ngược, nhưng dù sao ông ta cũng chính là chủ của Thần tộc, có thể trong lòng chúng tôi rất khó nghĩ khi liên thủ với con người tấn công ông ta. Hơn nữa còn một nguyên nhân quan trọng nhất là...” Ca Đạt Hãn nói nhỏ: “Chúng tôi không dám đối địch với Bệ hạ”.
“Không dám?”.

“Thật sự là không, bệ hạ đánh đâu thắng đó, ông ta là người vô địch, nói thực không sợ ngài chê cười, chúng tôi sợ ông ta như sợ lửa vậy, uy danh mấy chục năm tích lại không thể nói chơi được, khi ông ta ở cách xa chúng tôi thì chúng tôi còn dám có suy nghĩ lệch lạc, nhưng một khi đối mặt với cây Hoàng kỳ, chúng tôi không thể chống cự lại sự uy nghiêm của ông ta, ngay cả tôi còn thế thì càng không nói tới đám binh lính, tôi chỉ sợ dẫn bọn họ tới thành Ba Đan còn xảy ra chuyện xấu ngược lại?”.
Tử Xuyên Tú rất thích thú trước sự thẳng thắn của Ca Đạt Hãn này, hắn mỉm cười nói: “Tước gia, vậy lần này ngài tới đây có chuyện gì vậy? Dù gì chúng ta cũng là những người quen cũ, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra”.
“Điện hạ thực sự rất sảng khoái, tôi sẽ nói thẳng, tôi biết Điện hạ ngài chỉ huy đại quân tới đây muốn đi thảo phạt dư nghiệt của Tắc Nội Á, lúc này tôi kính cẩn chúc Điện hạ đánh thắng ngay từ trận đầu, khải hoàn quay về”.
“Đa tạ những lời tốt lành của Tước gia”.
“Nhưng có một chuyện khiến tôi rất lo lắng, dựa theo hành trình của Điện hạ ngài, hình như quý quân muốn đi ngang qua lãnh địa của tộc Ca Ngang chúng tôi”.
Tử Xuyên Tú dứt khoát nói: “Quả thực chúng ta có quyết định này, muốn tới Ma Thần bảo nhất định phải đi ngang qua lãnh địa tộc Ca Ngang, đã mang tới phiền toái cho Tước gia ngài, tới khi đó còn làm phiền Tước gia ngài trợ giúp chúng tôi nhiều hơn nữa”.
Ca Đạt Hãn cau mày nói: “Đại nhân, ngài tự mình quyết định như này, thực sự khiến chúng tôi rất khó xử, mặc dù tộc Ca Ngang nhỏ bé nhưng chúng tôi cũng có tôn nghiêm của mình, cho dù chúng tôi thua kém so với binh mã đông đảo của đại nhân, nhưng binh lính của bộ tộc tôi đã chuẩn bị chiến đấu rất kỹ càng, vì bảo vệ gia tộc mình, chúng tôi sẽ không tiếc liều chết đánh một trận”.
Tử Xuyên Tú thật sự rất bội phục Ca Đạt Hãn, khi ông ta nói tới ‘liều chết đánh một trận’, người bình thường nhất định sẽ căng thẳng, cau mày, giương cung bạt kiếm nhưng vị thủ lĩnh, tộc Ca Ngang lại có thể mỉm cười mà nói, hoàn toàn không có chút tức giận nào, kiểu phong độ này cần phải có một nội lực rất mạnh mới có thể khống chế được.
“Tước gia, ta có thể cảm đoan với ngài, quân đội của ta đi ngang qua lãnh địa tộc Ca Ngang hoàn toàn không có ý thù địch, ngài không cần phải lo lắng, ta sẽ nghiêm khắc quản lý thủ hạ của mình. Trừ trường hợp bị tấn công, còn quân của ta tuyệt đối sẽ không tự tiện ra tay với quân dân tộc Ca Ngang”.
“Điện hạ, mặc dù ngài nói như vậy nhưng tôi rất lo lắng, mấy chục vạn đại quân đi ngang qua lãnh địa, nếu như nói hoàn toàn không xây ra chuyện gì, đó là không thể, cho dù nói thế nào đi nữa thì đây chính là chiến tranh, tộc Ca Ngang chúng tôi nhất định sẽ vì việc này mà bị tổn thất”.
“Tổn thất? Tước gia, hình như ngài đã quên, trong cuộc chiến tranh của Ma tộc đối với loài người, nhà Tử Xuyên chúng tôi chịu tổn thất lớn gấp trăm lần, nghìn lần tộc Ca Ngang các ngài”.
“Nhưng cuộc chiến tranh này là do Tắc Nội Á tộc khơi mào, tộc Ca Ngang chúng tôi cũng chỉ bị ép tham gia”.
“Nhưng quân đội tộc Ca Ngang cũng tham dự vào việc xâm lược tàn phá nhà Tử Xuyên, phải không? Hơn nữa trong cuộc chiến Đông Nam, chiến dịch Đế Đô và chiến dịch Tây Bắc, quân đội tộc Ca Ngang còn hoạt động rất tích cực”.
Ánh mắt Tử Xuyên Tú sáng ngời nhìn Ca Đạt Hãn, khí thế hùng hổ hăm dọa người, Ca Đạt Hãn chỉ mỉm cười nhìn Tử Xuyên Tú, thái độ rất bình thản, mặc dù không nói rõ ràng nhưng hai người đã ngầm thể hiện thái độ của mình.
Cả hai đều biết một chuyện, nhà Tử Xuyên dốc lực lượng mấy chục vạn quân tấn công Tắc Nội Á tộc, tình thế bắt buộc phải đi ngang qua lãnh địa tộc Ca Ngang thì mới tới được Ma Thần bảo, với lực lượng của tộc Ca Ngang, bọn họ không thể nào ngăn cản quân đội loài người tiến vào. Cho dù nguyện ý hay không thì chuyện quân đội loài người tiến vào lãnh địa tộc Ca Ngang đã là chuyện không thể xoay chuyên.
Lúc này Ca Đạt Hãn chỉ muốn mượn việc này để thu lợi ích từ Tử Xuyên Tú: “Quân đội của ngài đi ngang qua chỗ chúng tôi, chúng tôi nhận được bao nhiêu lộ phí?”.
Trong khi đó Tử Xuyên Tú thực sự không muốn để Ca Đạt Hãn ra giá quá gắt: “Lộ phí? Không có chuyện đó đâu, ta còn muốn đòi nợ của các ngài đó, nếu như không biết thức thời, chúng ta ở dưới trướng tính toán một lượt, ngài đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt”.
Hai người trừng mắt giằng co với nhau, dù gì đi nữa trong tình thế đứng trước một người mạnh hơn, Ca Đạt Hãn là người xuống nước trước, ông ta hỏi: “Đại nhân, ngài thực sự có thể cam đoan quý quân khi đi ngang qua không mảy may động tới tộc của tôi không?”.
Tử Xuyên Tú cũng không làm ngặt nghèo: “Ta sẽ cố gắng tới mức cao nhất quản lý binh lính, e rằng không thể tránh được có binh lính lén làm chuyện sai trái, nhưng tuyệt đối sẽ không có việc chém giết quy mô lớn, đương nhiên điều này cũng cần Tước gia ngài phối hợp, tốt nhất con dân của ngài cũng đừng kích thích hành động binh lính của ta, mọi người hãy sống chung hòa bình với nhau”.
“Điều này thì tôi cũng cố gắng hết sức, tộc Ca Ngang từ trước tới nay là một bộ tộc ôn hòa, chúng tôi không thích chiến tranh”.
“Thế nhưng, Tước gia ngài chỉ thỏa mãn như vậy sao?”. Đột nhiên Tử Xuyên Tú chuyển đề tài: “Thân ở trong sự kiện biến đổi của thời đại, chẳng lẽ ngài chỉ cam tâm tình nguyện ngồi ở vị trí một tộc trưởng thôi sao? Dã tâm của tộc Ca Ngang chỉ như thế thôi sao? Trước cuộc chiến Ba Đan, ta đã từng nói với ngài một câu, ngài còn nhớ không?”.
Ca Đạt Hãn bình tĩnh nói: “Điện hạ, tôi sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của ngài trong lòng”.
“Khi đó thế lực của Ma Thần Hoàng vẫn còn rất mạnh, có lẽ Tước gia ngài vẫn còn nghi ngờ câu nói của ta, nhưng bây giờ Tước gia ngài có còn nghi ngờ năng lực thực hiện lời hứa của mình không? Tước gia, nhà Tử Xuyên có ý định nâng đỡ ngài ngồi lên ngôi vị Hoàng đế của vương quốc, ý ngài thế nào?”.
Bất chợt nghe được giọng nói kinh người đó, phản ứng của Ca Đạt Hãn chỉ là hơi nhướng mày một chút mà thôi: “Quang Minh Vương Điện hạ, tôi không phải là thánh nhân, Thần tộc đã mất đi tông chủ, tôi tin rằng vào lúc này có rất nhiều người đang nhòm ngó Hoàng kim vị, tôi tin rằng tài thao lược của mình không kém bất kỳ một ai. Xét về thân phận tôi cũng thế, xuất thân Hoàng tộc, có đủ tư cách, nếu nhà Tử Xuyên có ý định giúp tôi ngồi lên ngôi vị chí tôn, tôi rất cảm tạ, thế nhưng điều tôi quan tâm là các ngài dùng cách gì để tôi có thể lên ngôi? Sau đó tất cả mọi việc trên đời đều có một cái giá rất lớn, các ngài cần báo đáp như thế nào?”.
“Tước gia ngài không cần quan tâm là dùng cách thức nào, tóm lại chúng ta có thể tìm được cách”, cả hai đều là người thông minh Tử Xuyên Tú cũng không muốn vòng vo: “Nhà Tử Xuyên nắm giữ toàn điện vương quốc Ma tộc, chúng tôi muốn báo đáp như vậy”.
“Nói cách khác, các ngài muốn tôi làm một Hoàng đế bù nhìn?”.
“Không hoàn toàn là một Hoàng đế bù nhìn, ngài vẫn có quyền lực nhất định, so với một bộ tộc nhỏ mà nói, ngài có quyền lực rất lớn, có quyền phái đi những đoàn an ủi, có quyền nói chuyện trên hội nghị liên bộ tộc, hàng năm còn được nhận lễ phẩm cống tiến của các bộ tộc”.
“Nói đi nói lại không phải vẫn là một Hoàng đế bù nhìn sao?”.
Tử Xuyên Tú mỉm cười không nói, sự im lặng chính là của trả lời lễ phép nhất.

“Nếu như tôi từ chối?”.
“Tước gia, ngài có thể từ chối, nhưng tôi nghĩ người muốn tranh vị trí này rất nhiều, Mông Hãn các hạ vừa mới rời khỏi chỗ của ta, nếu như ông ta làm Hoàng đế...”.
Đột nhiên Tử Xuyên Tú thay đổi chủ để: “Ta nghe nói mối quan hệ của Mông tộc và tộc Ca Ngang không tốt lắm, không biết có phải đây là sự thật không?”.
Ca Đạt Hãn thản nhiên nói: “Trong Thần tộc, không một bộ tộc nào có quan hệ tốt với Mông tộc”.
“Như vậy với hiểu biết của ngài về Mông Hãn, ông ta có phải là con người hào phóng không, có phải là chính trị gia vĩ đại không? Khi ông ta leo lên được vị trí chí tôn này, ông ta có xóa bỏ hiềm khích cũ không, có dùng tấm lòng bao la của mình dung nạp mọi người không?”.
“Mông Hãn không phải là loại người như vậy, ông ta là người có thù tất báo. Quang Minh Vương, ngài không cần nói nữa, tôi hiểu ý của ngài, thế nhưng chính tôi vẫn không hiểu tại sao các vị lại lựa chọn tôi mà không phải là Mông Hãn?”.
“Mông Hãn có dã tâm rất lớn, hơn nữa cũng là con người phản phúc, bất kỳ ai cũng không muốn lựa chọn một người như vậy làm đồng minh. Ngược lại, tính cách Tước gia ngài ôn hòa, không có dã tâm quá lớn, gia tộc cho rằng để ngài duy trì trật tự vương quốc là sự lựa chọn tốt nhất”.
Ca Đạt Hãn yên lặng lắng nghe thế, nhưng Tử Xuyên Tú vẫn có thể tinh tế nhận ra Ca Đạt Hãn có vẻ tức giận.
Sau đó Ca Đạt Hãn đứng dậy, vén màn trướng đi ra ngoài, Tử Xuyên Tú cũng đứng dậy đi theo sau.
Bầu trời đêm, vô số những ngôi sao chiếu sáng bầu trời ban đêm, hai người đứng trên đỉnh núi nhìn quân doanh loài người mênh mông ở dưới chân núi, từng ánh lửa trại nhỏ lốm đốm kéo dài cho tới tận chân trời.
Nhìn quân doanh dưới núi, Ca Đạt Hãn bình tĩnh nói: “Kẻ thù hùng mạnh đánh vào vương quốc, hủy thành diệt trấn, giết người như ngóe, xác chết kéo dài ngàn dặm, giết chóc tàn bạo, chúng tôi chưa từng chứng kiến điều này. Không điều gì có thể khiến chúng tôi sợ hãi, sụp đổ, nhưng bây giờ ngay cả Hoàng đế của vương quốc cũng do các vị tùy ý chỉ định, từ khi bắt đầu có vương quốc tới nay, chúng tôi chưa từng chịu đựng sự nhục nhã như này”.
Ca Đạt Hãn quay đầu nhìn Tử Xuyên Tú, trong đôi mắt như có nước mắt: “Quang Minh Vương, chúng tôi không phải là những người dã man như suy nghĩ của ngài, chúng tôi là quốc gia có nền văn minh và lịch sử lâu đời, ‘Thần Điện’ của chúng tôi thậm chí còn ghi lại lịch sử lâu đời hơn cả so với đế quốc Quang Minh. Vào thời viễn cổ, ba trăm năm mươi sáu chiến sĩ Hoàng tộc mở mang biên giới lãnh thổ ở vùng cực đông hoang vu, vượt qua mọi chông gai, khắc phục mọi khó khăn gian khổ không thể tưởng tượng nổi, bọn họ đã chinh phục vùng đất của người man di, thành lập vương quốc Thần tộc kéo dài cho tới tận nay, dùng mấy trăm người Hoàng tộc thống trị hàng ngàn vạn Thần tộc địa vị thấp, sự dũng cảm của các chiến sĩ và nền văn minh huy hoàng, chúng tôi còn vĩ đại hơn rất nhiều so với các ngài tưởng tượng”.
Tử Xuyên Tú lặng lẽ lắng nghe với vẻ tôn trọng, Tử Xuyên Tú cúi đầu nói, giọng nói rất kiên quyết: “Vương quốc rơi vào tình trạng ngày hôm nay, chúng ta không sai, các vị hãy tỉnh lại đi, hàng ngàn năm qua, vương quốc đã vô số lần xâm phạm và gây tổn thương cho thế giới loài người, lần gần đây nhất đã gây nên tổn thương rất lớn cho đất nước chúng tôi, việc có kết quả ngày hôm nay hoàn toàn là do các vị gieo gió gặt bão. Tước gia, không nên nói với dáng vẻ các vị vô tội”.
“Tôi biết”, Ca Đạt Hãn thở dài một tiếng nói: “Điện hạ, đứng ở góc độ loài người mà nói, ngài có thể nói là chúng tôi gieo gió gặt bão, nhưng theo suy nghĩ của người Thần tộc, ba nghìn năm qua, chúng tôi vẫn bị người man rợ đè nén, đám quái vật không ngừng từng bước xâm chiếm lãnh thổ chúng tôi, vì sinh tồn, con dân Thần tộc phải vĩnh viễn chiến đấu, sự sinh tồn của chúng tôi gắn liền với địa ngục. Điều duy nhất có thể thoát khỏi chuyện này là mở một con đường máu, mà con đường này chỉ có thể là chiếm lấy phần đất đại lục Tây Xuyên mà con người đang chiếm giữ. Tiên hoàng bệ hạ đã thất bại, được ăn cả ngã về không, ngài tuẫn tiết vì nước. Lăng Bộ Hư, Bùi Mã, Diệp Nhĩ Mã, Lôi Âu, Tạp Đốn, Tạp Lan, hơn một nửa danh tướng của vương quốc ra đi, những anh hùng theo gió thổi bay đi, bọn họ đã chết nhưng còn những người sống như chúng tôi, chúng tôi có nghĩa vụ, cho dù gặp phải nỗi khuất nhục và gian khó như nào, chúng tôi cũng phải nhất định xây dựng lại Thần tộc trên bờ vực sụp đổ một cách nghiêm trọng. Quang Minh Vương, tôi nguyện ý hợp tác với nhà Tử Xuyên, xin ngài hãy ban cho tôi ngôi vị chí tôn”.
Tử Xuyên Tú bắt đầu dao động khi hắn chăm chú nhìn Ca Đạt Hãn, từ trên gương mặt anh tuấn, những giọt nước mắt to từ từ lăn xuống: “Tước gia, trong ngài tồn tại ý chí Thần tộc quá mạnh mẽ, ta bắt đầu cảm thấy hối hận rồi”.
“Ngài lo lắng là sau khi tôi lên làm Hoàng đế sẽ thoát khỏi sự khống chế của nhà Tử Xuyên?”.
“Đúng vậy”.
“Điện hạ, lo lắng là một chuyện rất nhàm chán, tôi muốn làm gì, điều đó không quan trọng, điều quan trọng là tôi có thể làm gì. Đúng như Điện hạ ngài đã nói, tôi là người của phái ôn hòa, tôi hoàn toàn tỉnh táo nhận rõ thực lực của mình, hiện tại đối với Thần tộc mà nói, điều quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi lấy sức. Chính vì vậy trong nhiệm kỳ Hoàng đế của tôi, nhà Tử Xuyên có thể yên tâm, tôi sẽ biết lượng sức mình không khiêu chiến với quyền uy của ngài, tôi sẽ làm cho nhà Tử Xuyên hài lòng, biểu hiện tốt đẹp nhất chính là một Hoàng đế bù nhìn”.
“Tước gia, ta có thể hỏi ngài không? Một khi ngài đã biết chỉ là một Hoàng đế bù nhìn, vậy vì sao ngài lại tình nguyện làm?”.
Ca Đạt Hãn cười gượng nói: “Quang Minh Vương, ngài có thể nghĩ tôi và Mông Hãn như nhau, cũng là vì quyền lực, cũng có dã tâm. Ngài lầm rồi, bản thân tôi là thống lĩnh, trọng trấn một phương, quyền lực và vinh quang đối với tôi mà nói đã đủ rồi. Bản thân là Công tước vương quốc, nhưng tôi lại đi hợp tác với kẻ thù, tôi sẽ bị sử sách chửi mắng, nhưng vì tương lai của vương quốc, tôi nhất định phải ngồi vào vị trí này”.
Tử Xuyên Tú mỉm cười: ‘Ca Đạt Hãn nói rất quang minh chính đại, nói là vì bất đắc dĩ mới không thể không ngồi vào ngôi vị Hoàng đế này, thế nhưng rốt cuộc trong lời nói này có bao nhiêu phần trăm thật lòng, bao nhiêu là lời giả dối, khách sáo che giấu suy nghĩ của mình, thì chỉ e bản thân Ca Đạt Hãn mới có thể hiểu được’.
“Tước gia, ngài có thể đảm nhiệm cương vị Hoàng đế, chờ sau khi nguyên khí quốc gia được khôi phục, chẳng phải chúng ta lại một lần nữa quay lại chiến tranh sao?”.
Ca Đạt Hãn cười, nụ cười tươi mang theo sự giảo hoạt: “Từ kinh nghiệm của trận đại chiến này, vương quốc muốn khôi phục lại nguyên khí quốc gia, khôi phục lại lượng dân cư của mình, chỉ e là mất rất nhiều thời gian, Thần tộc muốn trở lại sự cường thịnh, một lần nữa có thể đối kháng với loài người... ít nhất... trong khi tôi còn sống, tôi không có hy vọng này. Điện hạ, ngài trẻ tuổi hơn tôi rất nhiều nhưng tôi đoán rằng ngài cũng không có khả năng chứng kiến ngày đó. Ninh Điện hạ, hay bất kỳ một quân chủ anh minh cũng không thể cam đoan Hoàng triều sau mình muôn đời sẽ không bị tiêu diệt, không thể xác định mệnh lệnh của mình vẫn được người đời sau tuân thủ, vì vậy quan tâm tới thế giới đời sau không phải là chuyện của chúng ta, chuyện của thế hệ tiếp theo, hãy để cho thế hệ sau giải quyết”.
Tử Xuyên Tú cũng cười, hắn giơ tay nói với Ca Đạt Hãn: “Hợp tác vui vẻ, Tước gia. Ồ, ta phải gọi ngài là Bệ hạ”.
Ca Đạt Hãn ngẩn người, tiếp theo đó vẻ tươi cười dần hiện lên trên gương mặt ông ta: “Trong lúc nhất thời, tôi thật sự không thể nào quen với cách xưng hô này”.
“Không có vấn đề gì, bệ hạ, ngài còn mấy chục năm nữa, ngài có thể từ từ quen với nó”.
Ngày 25 tháng 2, quân viễn chinh tiến tới thành Cách Lan Khắc ở biên giới Ma tộc, nay thành thị này thuộc về lãnh địa tộc Ca Ngang.
Vì để phòng ngừa quân viễn chinh, tộc Ca Ngang đã huy động sáu vạn quân chủ lực của bộ tộc Ca Ngang bố trí trong thành, nhưng vì Ca Đạt Hãn đã thương nghị xong hiệp định với Tử Xuyên Tú nên tuân theo mệnh lệnh của Ca Đạt Hãn, quân trấn thủ thành tộc Ca Ngang mở cửa thành để quân đội viễn chinh loài người vào trong thành nghỉ ngơi.
Buổi tối, Ca Đạt Hãn mở tiệc thiết đãi các tướng lĩnh quân viễn chinh, ở trong dinh quan thủ phủ, các tướng lĩnh cao cấp quân viễn chinh, Tử Xuyên Tú, Văn Hà, Lâm Băng, Phương Vân, Ngô Tân đều có mặt trong buổi tiệc này.