Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 174: Chương 6 : Bại quân chi sư (2).





Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 19: Liệt hỏa phần thành.
-----oo0oo-----
Chương 6: Bại quân chi sư (2).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Mắt thấy Ma thần hoàng bệ hạ sát phạt quả đoạn, xử trí minh khoái, Mã Duy lần đầu gặp Ma thần hoàng đã rất kính phục, so với Tử Xuyên Tham Tinh, Ma thần hoàng còn có phong phạm bá chủ thiên hạ hơn nhiều.
Đối với Mã Duy, Thần hoàng lại rất hòa khí, lão hỏi thăm tình huống của Mã Duy, sau khi đầu nhập thần tộc, hắn có quen sinh hoạt tập quán không, ăn uống có thích ứng không, các vị quân đoàn trưởng đối đãi với hắn thế nào.

Mã Duy cẩn thận đáp: "Chư vị đại nhân đối xử rất tốt với tôi, đặc biệt là Vũ lâm đại nhân càng thân thiện với tôi".
Thần hoàng hỏi: "Người nhà của ngươi phải chăng đều theo qua thần tộc? Nếu chưa, trẫm có thể sai người đi đón bọn họ".
Mã Duy được đối tốt mà kinh, đại nhân vật chưởng quản thiên hạ lại có thể nghĩ đến cả tiểu tiết như thế, chẳng trách thần hoàng có thể khiến tướng sĩ thề chết hiệu lực. Hắn cảm kích đáp: "Ngô hoàng quan tâm, vi thần ghi khắc trong tâm! Sau khi thần đầu nhập thần tộc, người nhà đã bị Tử Xuyên gia đồ lục rồi".
Trước khi Mã Duy phản biến, Mã thị gia tộc đã bị Tử Xuyên Tú và Đế Lâm liên thủ tiêu diệt. Mã Duy nói bọn họ là vì hắn đầu nhập thần tộc mà bị giết là ngầm ám chỉ bản thân đã hi sinh rất nhiều cho thần tộc, đồng thời biểu hiện sự trung thành của bản thân.
Cho dù Vân Thiển Tuyết nắm rõ tình hình của hắn mà có mặt, cũng sẽ không vạch rõ hoang ngôn của hắn.
Quả nhiên, thần hoàng đồng tình nhìn hắn: "Mã Duy khanh, ngươi nhất định rất là thương tâm? Chớ có buồn, đợi thần tộc đại quân nhất thống đại lục, nhất định bắt Tử Xuyên gia trả nợ máu cho ngươi. Trẫm còn cho phép ngươi lựa chọn nữ tử tuyệt sắc nhất trong nhân loại làm thê tử. Ngươi cứ yêm tâm, chuyện của ngươi cứ để ta lo!"
"Ngô hoàng đãi thần quá trọng, vi thần chỉ biết liều thân báo đáp!"
Vốn còn định bốc phét nịnh bợ Ma thần hoàng một hồi để giành thiện cảm của lão thì bên ngoài bỗng vang lên thanh âm phịch phịch liên tục cùng tiếng kêu thảm phá hỏng không khí, thần hoàng vẫn thần sắc bình thường, Mã Duy thì sợ hãi trong tâm.
Đại khái qua chừng mười phút, Lôi Âu sải bước vào tâu: "Khải bẩm bệ hạ, hình phạt đã chấp hành hoàn tất!"
Thần hoàng gật đầu: "Kêu bọn chúng vào đi".
Các quân đoàn trưởng bợ mông lê lết tiến vào, nhìn bộ dạng nhếch nhác nghiến răng chịu đau của bọn họ, Mã Duy cười thầm trong bụng.
Vân Thiển Tuyết và Mông Hãn thì không còn đứng nổi, được sĩ binh dùng cáng khiêng vào.
Vệ binh còn trình lên đầu của Mông Đế, thần hoàng hạ lệnh đem đầu Mông Đế diễu khắp toàn quân.
Tiếp theo, thần hoàng tuyên bố trừng phạt đối với Mông Hãn: "Do Mông tộc quân đội tác chiến bất lực, ba hành tỉnh trẫm từng hứa cấp cho Mông tộcc bị thu hồi toàn bộ. Mông Hãn đưa quân đến đổi với Lăng Bộ Hư quân đoàn, Mông tộc quân nhận nhiệm vụ trấn áp phản loạn Viễn Đông, điều đệ ngũ quân của Lăng Bộ Hư nhập quan tác chiến với nhân loại. Ngoài ra, do đệ nhị quân bị tổn thất lực lượng và danh dự nặng trong chiến dịch Đế đô, vương quốc quyết định triệt tiêu phiên hào đệ nhị quân, tàn dư đệ thập nhị quân và đệ thập tam quân hợp thành tân đệ thập tam quân, Mông Hãn cải nhiệm thành quân đoàn trưởng đệ thập tam quân".
Chúng tướng nghe xử hô hấp khó khăn.
Thần hoàng bệ hạ xử phạt Mông tộc nặng như thế, không những thu hồi phong địa, còn tước giảm một nửa quân đội Mông tộc, từ đây ảnh hưởng của Mông tộc trong quân giới đại giảm, đây là đả kích trầm trọng lên Mông tộc.

Hơn nữa, Viễn Đông đang là một cục xương khó gặm của vương quốc, Viễn Đông dân phong cuồng dã, Viễn Đông quân đoàn nổi tiếng cường hãn, kinh nghiệm chiến trường phong phú, Quang minh vương lại là nhất thế kiêu hùng, hắn chống lại vương quốc nhiều năm, vương quốc mấy lần tổ chức thảo phạt đều không làm gì được, thúc thủ vô sách.
Trước có Lỗ Đế, sau có La Tư, cả hai đều thảm bại ở Viễn Đông, đối với các tướng lĩnh mà nói, Viễn Đông là một cái tên xui xẻo, các tướng quân chỉ nghe đến Viễn Đông là muốn chạy xa.
Từ lãnh địa nhân loại phì nhiêu màu mỡ bị điều đến nơi đó, đây là trừng phạt cực nặng đối với Mông tộc.
Mông Hãn khổ mà không thể nói, ai bảo Mông tộc quân đội tác chiến bất lực làm chi, lão chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu: "Vi thần tuân chỉ! Tạ bệ hạ ân điển!"
Bề ngoài của lão biểu hiện rất cung thuận, nhưng trong mắt lại loáng qua quang mang ác độc, nhưng không ai chú ý.
Ở trước mặt Ma thần hoàng, Vân Thiển Tuyết kiểm điểm bản thân, nhận xét gã nôn nóng và khinh địch, khinh thị nhân loại, ý đồ bộc lộ quá rõ, nhân loại biết chắc thần tộc đang gấp rút tiến đánh Đế đô, trọng binh đã tụ về Đế đô chuẩn bị nghênh tiếp. Như thế quyền chủ động và ưu thế cơ động đều không có, thủ quân chiếm yếu tố địa lợi dĩ nhiên giành tiện nghi.
Vân Thiển Tuyết nói thẳng sai lầm của bản thân, cũng không có đùn đẩy trách nhiệm, phong độ quân tử khiến chúng tướng khâm phục.
Về kế hoạch tác chiến sắp tới, Ma thần hoàng đề nghị: "Ta không phải chuyên gia chiến thuật, bất quá nhân loại đã dồn binh về Đế đô, vậy chúng ta vì sao không phân binh bao vây, cắt đứt đường lương của chúng, vây khốn thủ quân trong thành. Hiện tại đây đã là lực lượng kháng cự cuối cùng của Tử Xuyên gia, nếu thủ quân bị tiêu diệt, Tử Xuyên gia cũng xong luôn!"
Vân Thiển Tuyết đại biểu chúng tướng đáp: "Đề nghị của bệ hạ rất hợp yếu tố tị thật kích hư của binh gia, chỉ là phân binh thành hai lộ bao vây Đế đô tức phải thâm nhập sâu vào đất nhân loại, hai lộ đại quân không thể hô ứng, vi thần sợ nhân loại tận dụng sự tách rời của chúng ta mà kích phá quân ta".
Ma thần hoàng đứng lên, đi tới lui trong phòng.
Đột nhiên, lão ngừng trước mặt Vân Thiển Tuyết, nhãn tình sáng ngời nhìn gã: "Muốn thực hiện kế hoạch này, cần bao nhiêu binh viên?"

"Bệ hạ, vi thần ước chừng nhân loại quanh Đế đô thành chừng hai mươi vạn, muốn chia quân làm hai bao vây bọn chúng thì mỗi nhánh quân phải có tối thiểu mười lăm vạn, lại thêm binh viên lưu thủ đại doanh để đối kháng nhân loại và làm nhiệm vụ liên hệ, tiếp ứng, tổng phải cần đến bốn mươi lăm vạn binh viên!"
"Trẫm cấp cho ngươi quân đội!" Ma thần hoàng nói: "Lăng Bộ Hư quân đoàn sẽ rất nhanh nhập quan tác chiến, ngoài ra vương quốc đã phát lệnh chinh tập, một trăm đoàn đội đã tổ chức xong, thập thất quân và thập bát quân vừa mới tổ chức sẽ nhổ trại hành quân về Đế đô, thêm vào đệ thập ngũ quân đoàn của Lôi Báo, chí ít cũng đã có năm mươi vạn quân! Vân Thiển Tuyết, ngươi phụ trách thống soái Bắc lộ quân tiến về tây bắc bình nguyên, làm tốt cho trẫm!"
Vân Thiển Tuyết vừa kinh vừa mừng: "Vi thần là bại quân chi tướng, làm nhục quân quốc, bệ hạ giao trọng nhiệm như thế, chỉ sợ vi thần bất tài, phụ trọng thác của bệ hạ".
Ma thần hoàng nói đơn giản: "Vân Thiển Tuyết, ta tin ngươi".
Chỉ một câu nói đơn giản như thế đã khiến Vân Thiển Tuyết xúc động vô ngần, gã chảy nước mắt, tâm thần rung động phấn chấn.
Thảm bại như thế, chỉ nhận hình phạt bốn mươi roi thay vì tử tội, cho thấy bệ hạ khoan thứ và tín nhiệm gã đến mức nào. Ân sủng như thế, xưa nay chưa từng có. Bản thân nếu không mang chiến thắng về thì mặt mũi nào gặp lại bệ hạ chứ!
Phảng phất đoán được gã nghĩ gì, Ma thần hoàng cười nói: "Đây là cuộc chiến lớn của cả vương quốc, thất bại một trận chưa thể nói được gì, cũng không ảnh hưởng lớn đến ưu thế của chúng ta! Vân Thiển Tuyết, ngươi là đại tướng, phải có cái nhìn toàn cục!"
-o0o-