Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 156: Chương 2 : Toàn dân giới bị (4).





Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 19: Liệt hỏa phần thành
.-----oo0oo-----
Chương 2: Toàn dân giới bị (4).
Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Trên con đường ngoại ô Đạt khắc thành kề cận Đế đô, đoàn người Bạch Xuyên đụng phải Tuần la binh của Thập lục đoàn, bọn chúng yêu cầu đội ngũ Viễn Đông ngừng bước: "Các người là ai? Từ đâu tới? Định đến đâu? Có thông hành chứng hay không?" đọc truyện mới nhất tại .
Bố Lãng vội lên giao tiếp, múa lưỡi liếng thoáng, nói bản thân từ An tạp lạp đi thăm người thân, những người đi cùng đều là thân thích của hắn.

Nói đến chỗ động tình, giọng hắn da diết: "Quân gia, làm ơi đi, cho chúng tôi đi qua đi! Chúng tôi đều là nông dân, không dễ có thời gian rảnh đi đâu a!" Hắn vừa năn nỉ, vừa lén lút dúi vài ngân tệ vào tay đội trưởng Tuần la đội.
Trong quá trình giao thiệp không đến hai phút đó, mồ hôi lạnh toát đẫm lưng áo Bạch Xuyên, chỉ cần tùy tiện có sĩ binh hô lên: "Lục soát bao phục của chúng!", đao kiếm giấu bên trong liền bại lộ.
Trên đường người qua lại tấp nập, bên đườing thì có trú quân ma tộc, căn bản không chỗ chạy.
May mà, sau khi nhận tiền của Bố Lãng, đội trưởng đó vung tay: "Không có chuyện gì! Các ngươi đi đi!"
"Đa tạ quân gia, đa tạ quân gia, ngài làm nhiều việc thiện, nhất định sống lâu trăm tuổi!"
Đi chưa được mấy bước, đột nhiên tên đội trưởng đó ở phía sau kêu lên: "Chờ chút!"
Bạch Xuyên nhất thời căng thẳng, tay bất tự chủ đưa vào bao phục.
Tên đội trưởng đó rất nghiêm túc nói: "Các người không nên tiếp tục đi theo hướng này, ma tộc phía trước có lập chốt kiểm tra, đụng phải khẳng định bị kiểm tra".
Lúc nói chuyện, hắn như hữu ý vô ý vỗ nhẹ lên bao phục có giấu vũ khí của Bạch Xuyên, mọi người khẩn trương gần như tim muốn nhảy ra ngoài.
Bố Lãng vội tiến lên nói: "Đội trưởng ngài đúng là một người tốt, chúng tôi cả đời này cũng không biết báo đáp ân tình của ngài như thế nào!"
"Người tốt, đúng không?" Đội trưởng đó cười khổ nói.
Hắn nhìn sang Bạch Xuyên: "Nhờ chuyển lời hỏi thăm Tú Xuyên thống lĩnh, Bạch Xuyên đại nhân!"
Bạch Xuyên buột miệng hỏi: "Ngươi, ngươi biết ta?"
Đội trưởng đó cười thoải mái, nếp nhăn trên mặt hắn giãn ra: "Kì thật vừa nhìn là tôi đã nhận ra ngài. Ngài là ái tướng của Tú Xuyên đại nhân, nổi danh mĩ nữ tướng quân trong quân, năm xưa trong quân, tôi và rất nhiều huynh đệ đều sùng bái ngài. Đáng tiếc hiện nay! Ai!" Một tiếng thở dài phiêu tán trong gió, chứa đựng cảm thán thế sự thương tang biến huyễn.
Hắn bước đến bắt nhẹ tay Bạch Xuyên, chuyển thân đi về phía bộ hạ.

Bạch Xuyên ngẩn ra nhìn theo, mãi đến khi Tuần la đội đi khuất phía cuối đường, gương mặt thương tang của trung niên nam tử hằn sâu vào tâm trí của nàng.
Nàng nhẹ nhàng mở tay, trong tay có một thông hành lệnh bài, bên trên là chữ ma tộc ngoằn ngoèo, đây là thông hành chứng dành cho quân dân nhân loại mà ma tộc phát hành.
Ở thế giới chiến loạn bi ai biến ảo, chứa trong nó có chính có tà, có khi hắc bạch lẫn lộn, khó mà phân biệt.
Nhìn về phương xa, một bóng ảnh sẫm dài phía đường chân trời đang khẽ triệu hoán nàng.
Đế đô đã trong tầm mắt, điểm cuối của lữ đồ cũng sắp đến rồi.
* * *
Đế đô, đầu não quan trọng của Tử Xuyên đế quốc, cố đô hoàng triều vang danh thiên hạ.
Hai trăm hai mươi mốt năm trước, một đêm tuyết bay, một tướng quân thấp người dùng tảng âm sắc nhọn chấn hám thành đầu: "Từ hôm nay, nơi này gọi là Đế đô! Tử Xuyên ta độc lập từ đây!"
Ba mươi vạn hắc y giáp sĩ tề thanh nộ hống: "Vạn tuế! Vạn tuế!" Trường mâu nâng lên hạ xuống nhấp nhô như rừng, tiếng hô động phong vân, chấn thiên địa,mở ra thời đại của một đế quốc hào hùng.
Từ ngày đó, cờ xí Kim cận hoa dần dần hạ xuống trên khắp đại lục, cờ xí hắc sắc phi ưng kéo lên, bóng ưng trảo che phủ nửa đại lục.
Vị tướng kiêu hùng đó là Tử Xuyên Vân, còn cứ điểm Gia Sơn quan trọng, từ đó cũng có một cái tên vang dậy: "Đế đô!"

Hai trăm hai mươi mốt năm rồi, mệnh vận của thành thị này gắn chặt hưng suy của Tử Xuyên, rất nhiều cái tên đã đi vào lịch sử cùng với tòa thành này, Tử Xuyên Vân, Nhã Lí Mai, Sa Gia, Tử Xuyên Tinh, Vân Sơn Hà, Tạp Mâu.
Thành thị này đã chứng kiến Lưu Phong kị binh ngập kín mặt đất, cũng từng thấy qua ma tộc trang giáp thú phủ đen chân trời.
Năm 553 Đế quốc lịch, ma tộc quân đại tướng Vân Long dẫn hai mươi vạn ma tộc quân nhập quan, vây công cứ điểm Gia Sơn ba tháng trời nhưng không thể hạ.
Vân Long không thể không hành quân đường vòng, vòng qua cứ điểm Gia Sơn tấn công, diệt Quang minh đế quốc.
Năm 732 Đế quốc lịch, dưới sự dụ dỗ của Lưu Phong gia, trọng tướng biên phòng của Tử Xuyên gia là Lâu Gia La phản biến, ba mươi vạn phản quân và hai mươi vạn Lưu Phong gia quân hung mãnh đánh đến Đế đô, đại quân kéo dài mấy trăm dặm, trống trận chấn động trời xanh, người trong Đế đô thành biến sắc hãi sợ, cho rằng ngày vong quốc đã cận kề.
Nhưng không đến một tuần, Viễn Đông thống lĩnh Tạp Mâu suất lĩnh hai mươi vạn Viễn Đông bộ đội hồi viên, đại phá Lưu Phong ở Ngõa niết hà, Viễn Đông kị binh truy sát bại binh Lưu Phong đến tận Lam thành.
Năm 771 Đế quốc lịch, Lưu Phong Tây Sơn đánh bại Tử Xuyên Viễn Tinh, mười vạn Lưu Phong quân lần nữa công đến Đế đô.
Mắt thấy thành lâu nguy nga, danh tướng Lưu Phong được xưng "Lưu Phong hồ li" chần chừ, nhưng trong một đêm, tám trăm Viễn Đông thiết kị lần nữa lại đạp nát bá mộng xưng hùng của Lưu Phong gia, đại danh tướng Tử Xuyên Tú dùng Lưu Phong Tây Sơn làm bàn đạp quật khởi.