Thi Đại thường không hiểu được Giang Bạch Nghiễn.
Lúc chiến đầu chàng chỉ công không thủ, bị thương lại lười băng bó, ngay cả thời gian huyết cổ phát tác cũng chẳng nhớ...
Nàng nghe nói loại huyết cổ này có thể đau đến mất nửa cái mạng.
Nhưng ngẫm lại quá khứ của Giang Bạch Nghiễn, cũng đoán được đôi phần vì sao nuôi dưỡng thành tính cách này, nàng không trải qua nỗi khổ của chàng, không nên chỉ trích quá nhiều.
Thi Đại: "..."
Cuối cùng Thi Đại vẫn không nhịn được nói một câu:
"Giang công tử, về sau huynh phải nhớ kỹ chuyện này, nếu không đau đớn khó chịu biết mấy."
Không được, tự trọng tự yêu phải bắt đầu từ bé con...phải bắt đầu từ thanh thiếu niên, nếu nàng nghẹn lời trong lòng, còn ai nói với Giang Bạch Nghiễn nữa.
Giang Bạch Nghiễn yên lặng một chốc:
"Ừm."
"Còn vết thương của huynh."
Mùi máu tươi chẳng thể xua tan trong không khí, Thi Đại cau mày:
"Chảy nhiều máu lắm hả? Chẳng lẽ thuốc không có tác dụng?"
"Không sao."
Giang Bạch Nghiễn:
"Vết thương khó tránh rướm máu, đã đỡ hơn nhiều."
Chàng rũ mắt, liếc nhìn người ngoài cửa.
Thi Đại mặc không dày, áo hồng váy vàng nhạt, đứng trong nền tuyết, như bức tranh cảnh xuân sắc màu rực rỡ.
Bị gió đông thổi lạnh, không chỉ gò má, ngay cả vành tai nàng cũng ửng đỏ.
Giang Bạch Nghiễn lùi ra một bước:
"Vào đi."
Bên ngoài quá lạnh, gió đông rét mướt, Thi Đại vội vàng vào phòng.
Huyết cổ vẫn chưa phát tác, nàng và Giang Bạch Nghiễn không thể nhắm chuẩn thời gian, chỉ đành ngồi trước bàn yên tĩnh chờ đợi.
Nhân cơ hội này, Thi Đại quan sát tỉ mỉ nơi ở của Giang Bạch Nghiễn.
Sạch sẽ gọn gàng, không có chút vết tích gì của những vật được coi là "đồ trang trí".
Trên bàn là quyển kiếm phổ đang mở, chắc hẳn khi rảnh rỗi, Giang Bạch Nghiễn sẽ lấy đọc.
Có điều...
Thi Đại lặng lẽ phồng má.
Cả một sảnh đường giản dị nhã nhặn, không lẫn nửa phần sắc thắc hỗn tạp.
Cũng tức là, bó hoa mai đỏ rực nàng tặng Giang Bạch Nghiễn, đã không còn tung tích.
Bị vứt mất tiêu rồi.
Dù đã đoán được từ sớm, Thi Đại vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát nho nhỏ.
"Giang công tử ơi."
Không rối rắm chuyện đó nữa, Thi Đại chống cằm:
"Bình thường huynh hay làm gì vậy?"
Giang Bạch Nghiễn đáp:
"Luyện kiếm, đọc sách, bắt yêu."
Chàng nói xong cười khẽ:
"Rất vô vị, phải không?"
"Sao thế được."
Thi Đại có lý chẳng sợ:
"Lúc ta nhàn rỗi, cũng chỉ vẽ bùa, đọc tiểu thuyết, tìm hiểu thêm các loài yêu ma quỷ quái."
Nói xong mới muộn màng nhận ra, rõ đáng ghét mà, nghe cứ như phiên bản Giang Bạch Nghiễn ăn chơi lêu lỏng ấy.
Thi Đại quyết định làm bạn xấu, lôi kéo chàng cùng chơi bời:
"Nếu Giang công tử thấy chán, sau này chúng ta cũng có thể giống hôm nay, mọi người cùng nhau ra ngoài chơi."
Giang Bạch Nghiễn:
"Ừm."
Nhớ lại chủ đề nàng và Mạnh Kha đang nói khi chàng rời khỏi đình, Giang Bạch Nghiễn thuận miệng hỏi:
"Chuyển phát nhanh dạ du thần của Thi tiểu thư thế nào?"
"Nương đồng ý rồi."
Nhớ lại chuyện đó, Thi Đại mỉm cười vui vẻ:
"Chúng ta định mười ngày sau, sẽ để dạ du thần giao hàng của Hiểu Nguyệt Các trước, xem hiệu quả thế nào."
Giọng điệu Giang Bạch Nghiễn thản nhiên:
"Thi tiểu thư không theo khuôn mẫu."
Tuy nói người yêu quỷ thần cùng sinh sống ở Đại Chiêu, nhưng con người hoặc mang lòng kính sợ, hoặc tránh xa quỷ thần hung hiểm khó lường.
Rõ ràng, Thi Đại không thuộc loại này.
Đối diện với yêu họa bì, nàng chưa từng khinh khi, gặp được tiên gia, cũng không kiêu ngạo không tự ti, thậm chí còn nắm quyền chủ đạo ở một mức độ nhất định.
Ví như dạ du thần, từ đầu đến cuối vẫn ngoan ngoãn đi theo tiết tấu của nàng.
Thi Đại: Không đoán nổi chứ gì, thực ra là ánh sáng của xã hội chủ nghĩa bao phủ ta đó.
"Kiếm tiền mà, không có gì phải xấu hổ."
Tâm trạng Thi Đại rất tốt:
"Vả lại trừ thân pháp ra, yêu quỷ thần tiên không có gì khác biệt với người bình thường hết."
Giang Bạch Nghiễn:
"Hửm?"
"Chẳng phải sao?"
Thi Đại tươi cười:
"Sẽ buồn bã, sẽ vui vẻ, nghe nói kiếm được tiền còn hưng phấn không thôi, mọi người đều thế mà."
Người đời sợ hãi quỷ thần, phần lớn là do sức mạnh mà chúng sở hữu, rất ít người bằng lòng tìm hiểu rốt cuộc bản tính của chúng thế nào.
Thi Đại nói đoạn, đột nhiên phản ứng lại, Giang Bạch Nghiễn trước mặt mình vốn không phải nhân loại.
Nàng nghiêng đầu, mắt hạnh cong cong ẩn chứa tia sáng mỏng manh:
"Giang công tử và ta...ừ thì, cũng khác nhau chút xíu nè."
Giữa lúc yên tĩnh nghe nàng nói chuyện, đau đớn như ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể bắt đầu nảy mầm.
Cơn đau lan tràn, là dấu hiệu huyết cổ phát tác.
Giọng điệu Giang Bạch Nghiễn vẫn không thay đổi:
"Khác nhau chỗ nào?"
"Huynh có đuôi đó."
Thi Đại chống cằm bằng hai tay, lộ vẻ phiền muộn:
"Đuôi của giao nhân chắc chắn rất đẹp...yêu hồ thì lông xù, yêu điểu có thể bay trên trời, ta chỉ có thể hâm mộ mọi người thôi."
Nàng để ý đuôi của chàng đến vậy ư?
Đuôi mắt khẽ cong, giọng nói Giang Bạch Nghiễn không nghe ra chút dao động nào:
"...Thi tiểu thư."
Giong rất khàn, đang run rẩy.
Ánh nến nhảy nhót, trái tim giật thót, Thi Đại ngẩng đầu.
Giang Bạch Nghiễn có sắc da trắng lạnh, lúc này không còn màu máu, trắng nhợt như sứ, vừa chạm đã vỡ.
Thoáng chốc đã hiểu ý chàng, Thi Đại dừng lời lải nhải, ngồi lại nghiêm chỉnh:
"Ta biết rồi."
Huyết cổ phát tác.
Tuy rạch đầu ngón tay rất đau, nhưng...
Nhìn sống lưng nhẹ run của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại không do dự:
"Đưa dao nhỏ cho ta."
Thấy cảm xúc lóe lên nơi đáy mắt nàng, lòng Giang Bạch Nghiễn hiểu rõ.
Chàng nhớ, cô nương này sợ đau.
Lần trước cầm dao rạch ngón tay, chỉ một đường nhỏ, đã khiến nàng run rẩy.
Vậy mà lúc truy đuổi Liên Tiên, dẫu nàng bị thương không ít, lại chẳng than đau một tiếng, cố gắng nhẫn nhịn đến cuối cùng, mới mất sức ngồi bệt dưới tuyết.
Không hiểu nổi nàng.
Chàng thấy buồn cười:
"Thi tiểu thư."
"Không cần rạch vết thương mới."
Đau đớn kéo đến, giọng Giang Bạch Nghiễn rất nhỏ:
"Dùng vết thương cũ chưa lành là được."
Thi Đại ngẩn ngơ, hoang mang một thoáng.
Sau trận chiến ở thần cung Liên Tiên, người nàng không ít vết thương ngoài da, đều bị chảy máu.
Đòn tấn công của Liên Tiên mang theo yêu khí, lâu lành hơn vết thương thông thường, hai ngày đã qua, vài vết thương khá sâu vẫn còn rướm máu.
Nàng không chần chừ, nhanh chóng vén tay áo, tháo băng vải trên cánh tay trái, lộ ra một vệt sâu đỏ thẫm.
"Nhưng mà."
Thi Đại vô thức hỏi:
"Nếu như vậy, huynh phải uống máu thế nào?"
Lần trước nàng lấy dao rạch ngón tay, mũi dao nhuốm máu, Giang Bạch Nghiễn có thể liếm lên mũi dao.
Giờ không dùng cách đó được nữa.
Yên lặng một chốc, Giang Bạch Nghiễn duỗi tay phải, ngón trỏ đặt hờ lên miệng vết thương rướm máu kia.
Chàng đau đến cùng cực, khẽ ngước hàng mi:
"Được không?"
Không có lý do để từ chối.
Thi Đại gật đầu.
Cho nên ngón tay thon gầy nhẹ nhàng hạ xuống, chạm vào vết thương nàng.
Lạnh quá, tựa ngọc.
Giang Bạch Nghiễn gần như không dùng sức, khoảnh khắc chạm vào nhau, kíc.h thích nỗi đau ngứa ngáy đến tột độ.
Thi Đại không khỏi hít sâu, cánh tay run nhẹ, rồi lại nhanh chóng vững vàng.
Bên tai là giọng nói hơi khàn của Giang Bạch Nghiễn:
"Đau?"
"Không đau."
Thi Đại chẳng dám nhúc nhích, vì run rẩy không tự chủ, có chút xấu hổ:
"Hơi ngứa một chút."
Dường như chàng đã cười:
"Ta sẽ nhẹ hơn."
Đầu ngón tay vu,ốt ve vết thương, Giang Bạch Nghiễn cúi đầu rũ mắt.
Chàng dấn thân vào sát phạt đã quá lâu, trong xương cốt chỉ toàn máu tanh, khi chạm vào làn da ấm nóng của nàng, đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo khó phát giác.
Lạ thay.
Bất kể là gi,ết chết nam nhân trung niên tối nay, hay vô số lần rút kiếm trong quá khứ, trước nay Giang Bạch Nghiễn chưa từng nương tay.
Chàng là quái thai từ đầu đến đuôi, lấy đau khổ của người khác làm vui, mỗi khi trông thấy dáng vẻ máu tươi đầm đìa của đám người đó, đáy lòng chàng sẽ nảy sinh vui sướng.
Với chính bản thân, Giang Bạch Nghiễn cũng hung ác cùng cực, máu thịt be bét khắp người chính là dấu vết lưu lại sau khi tự ngược.
Chỉ mỗi đêm nay giờ này, sức lực của chàng nhẹ đến khó hiểu.
Xúc cảm trên đầu ngón tay như cánh hoa, dần dần nở rộ trong tay chàng, rồi vô ý run nhẹ.
Trong số những người chàng đã tiếp xúc, cơ thể Thi Đại là mềm mại nhất, tất nhiên cũng dễ hủy hoại nhất.
Chỉ cần Giang Bạch Nghiễn hơi dùng sức, đã có thể dễ dàng bẻ gãy cánh tay nàng, như những gì chàng đã làm với nam nhân trung niên trước đó không lâu.
Nhưng chàng không gia tăng sức lực, từ đầu đến cuối chỉ lướt qua nhẹ nhàng như dòng nước.
Máu tươi chảy xuống, không nhiều, rất ấm.
Giang Bạch Nghiễn chấm vào đầu ngón tay, chậm rãi hé môi.
Hai người không nói gì, ánh mắt Thi Đại nhìn vào môi chàng.
Cánh môi Giang Bạch Nghiễn mỏng manh, ngậm một đốt ngón trỏ vào miệng, tư thế như một chú mèo liếm nước, tương tự lần trước.
Rèm mi như lông qua rũ xuống che đậy cảm xúc nơi đáy mắt, Thi Đại chỉ có thể trông thấy nó thỉnh thoảng run lên, vừa ngoan ngoãn lại yếu ớt.
Nhận ra tầm mắt nàng, Giang Bạch Nghiễn ngước mắt.
Đau đến cùng cực, đáy mắt thiếu niên đen nhánh, như mực đen khó tan, chỉ có khóe mắt loang ra vệt đỏ nhạt.
Giang Bạch Nghiễn không lên tiếng, đè ngón trỏ bên môi, nở nụ cười với nàng.
Vì nụ cười quá đỗi dịu dàng lại xinh đẹp này, không khí có chút kỳ diệu.
Gió đêm vờn quanh, thổi vang lá cây ngoài cửa sổ, phá vỡ một khoảng lặng trống rỗng.
Thi Đại thử duỗi tay:
"Giang công tử ơi, huynh còn cần nữa không?"
Giang Bạch Nghiễn gật đầu, khàn giọng đáp:
"Đa đạ Thi tiểu thư."
Ngón tay chàng lại lần nữa cọ xát, thực ra hơi khó chịu, đau đớn chỉ là chuyện phụ, nhiều hơn là...
Nàng chẳng thể miêu tả cảm giác cụ thể, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang mài mòn xâm nhập, quanh quẩn không tan.
Thi Đại nhẫn nhịn không biểu hiện ra ngoài.
Giang Bạch Nghiễn đã đau đến vậy còn chưa rên tiếng nào, nàng không thể thua được.
Ngón trỏ lại len vào răng môi, dòng máu ấm nóng, trái tim xao động được an ủi, ác ý dần dần lắng xuống.
Giang Bạch Nghiễn duỗi đầu lưỡi, tỉ mỉ nhấm nháp hương vị của nó trong nỗi đau mãnh liệt gian nan này.
Mùi xà phòng, mùi thuốc, hương mai, mùi máu thơm ngào ngạt.
Toàn bộ đều là hơi thở của Thi Đại.
Đồng tử của chàng như đầm lầy sâu không thấy đáy, lại tựa giếng cổ chẳng gợn sóng, nhìn kỹ lại, đong đầy mạch nước ngầm mờ mịt.
Tại sao?
Giang Bạch Nghiễn nghĩ.
Chàng không phải người vô tâm, có thể nhận ra sự khác thường của mình.
Bàn tay này từng bóp gãy cổ, nghiền nát xương, vậy mà một thoáng chạm vào Thi Đại ban nãy, suy nghĩ bản năng của chàng, lại là không muốn nàng đau.
Dù không rõ nguyên nhân, Giang Bạch Nghiễn cũng biết, Thi Đại không giống người khác.
Điều này khiến chàng hoang mang, khác nhau chỗ nào?
Giang Bạch Nghiễn nghe Thi Đại khẽ hỏi:
"Giang công tử, đỡ hơn chút nào chưa?"
Nàng nghiêm túc:
"Nếu không đủ, lấy thêm vẫn được mà."
"Không cần."
Giang Bạch Nghiễn:
"Đa tạ Thi tiểu thư."
Chàng không còn run nữa rồi.
Trái tim treo cao chậm rãi rơi xuống, Thi Đại thở phào:
"Huyết cổ lần này kết thúc rồi hả? Huynh còn chỗ nào khó chịu không?"
"Ta không sao."
Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:
"Ngược lại là Thi tiểu thư, vết thương phải bôi thuốc băng bó lại, nếu không sẽ đau."
"Biết...rồi."
Thi Đại kéo dài giọng, giương cằm, mỉm cười lộ hai chiếc răng nanh:
"Đau thì đau thôi, ta cũng nhịn đau được mà."
Lúc truy bắt Liên Tiên, nàng còn mang theo vết thương, chạy khắp nửa thành Trường An đó.
Giang Bạch Nghiễn đừng xem thường nàng nha.
"Dù huyết cổ đã qua, chắc huynh cũng khó chịu lắm ha?"
Thi Đại chớp mắt:
"Để ta lấy chút gì đó cho huynh nha? Canh bổ này, thuốc, hay huynh muốn bánh ngọt."
Nàng vốn không nghĩ Giang Bạch Nghiễn sẽ đồng ý, với tính tình của chàng, lần nào cũng là một câu "không cần" lạnh lùng.
Nhưng tối nay, Giang Bạch Nghiễn suy nghĩ một lúc, lần đầu tiên nói:
"Bánh hoa mai, có được không?"
Bánh hoa mai?
Nhớ lại bó hoa mai bị chàng nhẫn tâm vứt bỏ, Thi Đại làm mặt quỷ trong lòng:
"Ta còn tưởng Giang công tử không thích mùi hoa mai chứ."
Giang Bạch Nghiễn nghiêm túc nhìn qua.
"Sao thế được."
Giọng chàng nhẹ nhàng yếu ớt vô cùng:
"Hoa mai Thi tiểu thư tặng ta, đến nay vẫn còn trong phòng ngủ."
Ồ, hóa ra là để trong phòng ngủ.
Chàng không vứt.
Mầm nhỏ ỉu xìu trong lòng bỗng trỗi dậy, vươn đầu ra.
Khóe môi không tự chủ giương cao, lại bị Thi Đại lén lút đè nén.
"Vậy sao?"
Tâm trạng Thi Đại rất tốt, cuối cùng từ bỏ vẻ trầm ổn thận trọng, mỉm cười rạng rỡ, khóe môi như đường ngọt tan chảy:
"Bó hoa kia đẹp lắm ha? Ta phải hái rất lâu mới được đó. Nếu huynh thích hoa và bánh ngọt, sau này ta sẽ tặng huynh nhiều hơn nha."
Vừa nói xong, loáng thoáng đoán được câu trả lời tiếp theo của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại còn nhanh hơn chàng:
"Không cho nói đa tạ nữa! Huynh còn lời thoại nào khác không?"
Giang Bạch Nghiễn quá lịch thiệp quá xa cách, câu "đa tạ" được chàng nói vô số lần, lỗ tai nàng nghe đến sắp mọc kén.
Thoáng chốc, bên tai vang lên tiếng cười của chàng.
Thi Đại chẳng kịp nói thêm.
Không hề báo trước, một làn gió mát lướt qua tay trái, mang theo hương tùng lạnh lẽo, len lỏi vào vết thương của nàng.
Hơi thở quấn quýt, ranh giới mơ hồ giữa đau và ngứa, hóa thành luồng nhiệt vô hình, từ cánh tay lan ra sau vành tai.
Nóng bỏng một vùng.
Giang Bạch Nghiễn thổi vào vết thương nàng.
Hoàn toàn học theo sức lực và tư thế ban đầu của nàng, trả lại nguyên vẹn, như cậu học sinh ngoan ngoãn tuân theo khuôn phép.
Cánh tay Thi Đại run lên.
Ánh nến rời rạc nhảy nhót, Giang Bạch Nghiễn ngước mắt nhìn nàng.
Tia sáng nửa mờ nửa tỏ, vì nhuốm một vệt máu, sắc môi thiếu niên đỏ tựa chu sa, cùng nốt ruồi nhỏ nơi khóe môi, tôn nhau lên như nhụy và hoa đẹp đến chói mắt.
Rõ là phạm quy mà.
Thi Đại nhìn vào mắt chàng chăm chú, nhịp tim bỗng tăng nhanh không chịu khống chế.
Nàng biết rõ Giang Bạch Nghiễn xinh đẹp lắm thay, nhưng mà...
"Thi tiểu thư."
Giang Bạch Nghiễn cười, vẫn dịu dàng có lễ, dáng vẻ chẳng thể chỉ trích được:
"Như vậy, còn đau chăng?"