Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 115




Không hề ổn.

Sau khi âm cuối chàng rơi xuống, mùi hương mát lạnh quấn quýt kéo đến, là hương vị độc đáo chỉ có ở Giang Bạch Nghiễn.

Chàng ngồi trên giường, hơi khom người xuống, thân hình căng chặt thành một cây cung đang chờ sử dụng, đuôi cá không còn động tĩnh gì, chẳng lướt quanh chân Thi Đại nữa.

Dáng vẻ yên tĩnh, dịu ngoan, trông vô hại với người và vật, thực tế lại là con thú đang bị giam trong lồng, một khi vùng thoát ra, sẽ để lộ nanh vuốt.

Cơ thể chàng quả thật nóng bừng.

Nhiệt độ cơ thể giao nhân lạnh hơn người bình thường, Thi Đại đã quen với nhiệt độ thiên lạnh của Giang Bạch Nghiễn từ lâu, lúc này được chàng ôm lấy, lại cảm giác hơi ấm bao bọc.

Hơi thở của Giang Bạch Nghiễn cũng nóng bỏng, thấm vào lớp áo, thiêu cháy da đầu nàng tê dại.

Trưởng thành ở thế kỷ hai mươi mốt, từ nhỏ đã được hun đúc, Thi Đại nhận thức rõ ràng về tất cả mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.

Giang Bạch Nghiễn hóa thành hình dáng giao nhân, nhưng kết cấu cơ thể quan trọng chẳng khác gì con người. Nếu xem đuôi là hai chân...

Trên phần mở đầu đoạn đuôi, dưới bụng nhỏ của chàng...

Dưới bụng nhỏ của nam tử nhân loại, là chỗ nào?

Tay phải vừa chạm qua chàng âm ỷ nóng ran, Thi Đại cố hết sức ổn định đầu óc đã hóa bột nhão của mình, lắp bắp bảo:

“Chàng, chàng vẫn ổn chứ?”

Giang Bạch Nghiễn vẫn đáp như cũ:

“Không sao.”

Giọng nói chàng rất nhẹ, ngay sau đó là hơi thở hỗn loạn.

Nhìn thế nào cũng thấy có sao kia mà.

Đầu óc Thi Đại càng rối hơn, muốn nói gì đó, lại chẳng biết phải mở miệng thế nào, vài lần muốn nói lại thôi.

Được Giang Bạch Nghiễn ôm vào lòng, nàng không rõ sắc mặt đối phương, len lén liếc nhìn, chỉ thấy vành tai ửng đỏ của chàng, như ngọc nhuốm máu.

Đuôi cá cọ lên chân nàng như tìm kiếm an ủi.

Im ắng thế này thật sự quá mức khó chịu, Thi Đại thở chậm hơn, nhớ lại những tình huống ở cạnh Giang Bạch Nghiễn trong quá khứ.

Sáu bảy tuổi chàng đã bị diệt môn, về sau vẫn sống trong sự giam cầm của tà tu, cả ngày qua lại với tà thuật, chẳng khác nào cỗ máy giết chóc.

Ngay cả ôm ấp và nụ hôn Giang Bạch Nghiễn cũng lạ lẫm, nhiều hơn nữa...

Hẳn không có ai nói cho chàng biết.

Chần chừ một lúc, Thi Đại hỏi:

“Chàng khó chịu hả?”

Lần này Giang Bạch Nghiễn không đáp “không sao” nữa.

Giọng nói phiền muộn bật ra khỏi cổ họng chàng, hơi khàn:

“Ừm.”

Thi Đại: “...”

Nàng hỏi dò:

“Chàng có biết nguyên nhân không?”

Thi Đại nghĩ rất thoáng.

Nếu nàng và Giang Bạch Nghiễn đã bày tỏ tấm lòng, chính là mối quan hệ người yêu chính thống. Giang Bạch Nghiễn bằng lòng đưa ngọc nàng tặng vào cơ thể chàng, nàng chẳng cần thiết ngượng ngùng, phải nghĩ cho chàng nhiều hơn.

Giữa người yêu với nhau, thân mật mập mờ là chuyện hết sức bình thường.

Chẳng ngờ nàng lại thẳng thắn nhường ấy, Giang Bạch Nghiễn yên lặng một lúc:

“Ừm.”

Chàng thành thật đáp:

“Ta từng đọc trong tiểu thuyết.”

Thi Đại giật mình, nhớ lại nghi ngờ lóe qua rồi tan biến của nàng khi Giang Bạch Nghiễn đề cập đến những loại sách từng đọc ở Việt Châu.

Quả nhiên là chàng ngại nói ra tên sách mà!

Thi Đại chìm vào suy nghĩ.

Nàng yên tĩnh suốt một lúc lâu, ở yên tại chỗ chẳng nhúc nhích gì, Giang Bạch Nghiễn vẫn đang tỏa nhiệt, như là ảo giác, mùi hương mát lạnh trên người chàng càng lúc càng nồng.

“Hay là...”

Thi Đại mở lời:

“Em giúp chàng nha?”

Gần như khi vừa dứt lời, Giang Bạch Nghiễn đã ngẩng mặt nhìn nàng.

Vệt đỏ vẫn chưa tan trên gò má chàng, ánh nến phản chiếu nơi đáy mắt chàng, gần như đượm ý vị ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn.

Thi Đại bị ánh mắt ấy nhìn đến mức vành tai nóng lên, tròng mắt di chuyển một vòng, rồi lại nhìn vào mắt chàng.

Giang Bạch Nghiễn nói:

“Không cần, bây giờ ta...”

Chàng tự biết tính mình kỳ lạ, không hợp với người khác, mua tiểu thuyết ở Việt Châu, một là muốn biết sở thích của Thi Đại, hai là nghiên cứu cách sống của người bình thường.

Từ nhỏ thông minh, Giang Bạch Nghiễn đọc rất nhanh, học cũng nhanh...

Tiêu khiển, hứng thú và những cách thân mật giữa nam nữ.

Tất nhiên chàng rất muốn thân thiết hơn với Thi Đại, nhưng trước mắt tất cả đều không thích hợp.

Xét địa điểm, tòa nhà bị chàng xem như nhà giam, cầm tù vô số sát thủ, cũng từng có thi thể chồng chất.

Xét thời gian...

Cơ thể chàng bị tà khí xâm chiếm, bị chính đạo toàn thành truy sát.

Giang Bạch Nghiễn không muốn Thi Đại thiệt thòi.

Hai tay siết chặt lưng nàng, Giang Bạch Nghiễn đọc thầm thanh tâm chú, khép hờ mắt trong d*c vọng kéo dài bất tận.

Hương thơm ngọt ngào quấn quýt khắp người Thi Đại, như hoa quế tươi mới thấm đẫm giọt sương ban mai...

Nàng giữ lại túi thơm chàng tặng.

“Nhưng chẳng phải chàng...”

Thi Đại nhỏ giọng bảo:

“Vẫn đang nóng ư?”

Nàng chạm vào giao châu, nóng đến dọa người.

Vốn trong trạng thái căng thẳng kiệt sức, bị nàng đụng vào, Giang Bạch Nghiễn bỗng run nhẹ, cái đuôi vung vẩy một luồng gió mát.

“Không phải kiểu đó đâu...”

Thi Đại suýt nữa cắn nát đầu lưỡi mình:

“Là cách khác.”

Giờ hai người đều bị thương, cả người Giang Bạch Nghiễn đầy vết xước, không chịu nổi giày vò.

Nàng không đến mức kéo người ta lên giường vào lúc này, nếu không vết thương nứt ra, thương thế chắc chắn nghiêm trọng hơn.

Đuôi cá như lụa trắng lặng lẽ lắc lư hai cái.

Giang Bạch Nghiễn hiểu ẩn ý của nàng, ngước mắt nhìn qua, vệt hồng lan rộng, phác họa vẻ si mê đượm ý cười.

Chàng nói:

“Nàng đừng chán ghét nó.”

Thi Đại: “...”

Nàng chớp mắt liên tục vài cái mới tiêu hóa hết ý nghĩa câu này, và từ “nó” mà chàng gọi. Không thể không nói, ở một số phương diện nào đó, Giang Bạch Nghiễn thật sự hết sức thẳng thắn.

Đối diện với Thi Đại, chàng bằng lòng bộc lộ niềm vui và khát vọng của mình.

Cõi lòng rối bời, Thi Đại gật đầu.

Giang Bạch Nghiễn buông nàng ra, hơi cúi đầu, vén áo lên.

Thi Đại cũng nhìn xuống theo, eo chàng gầy mà có lực, căng chặt như một nhành trúc, lại vô cùng mềm dẻo, bên dưới được vảy trắng như ngọc bao quanh, vảy cá dần dần đổi màu, từ trắng sang xanh.

Một vệt dài đỏ bừng mở ra tại vị trí hoàn toàn hóa thành xanh thẫm bên trên đuôi cá bằng phẳng.

Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:

“Đây là khoang miệng của tộc giao nhân.”

Dùng để duỗi ra và thu lại, đảm bảo giao nhân hành động tự nhiên dưới nước, không bị hạn chế trói buộc.

Không lâu sau, một vật được ẩn giấu bên trong hoàn toàn hiện ra.

Bên tai yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở kéo dài như có như không.

Vật này chứa d*c vọng xấu xí mãnh liệt đến cùng cực, khiến lòng chàng khó mở lời, huống chi là Thi Đại.

Giang Bạch Nghiễn ngước mắt, đánh giá sắc mặt nàng.

Nàng hoàn toàn không có vẻ chán ghét, chỉ hơi ngạc nhiên, nhìn kỹ thêm một lúc, mặt bỗng ửng hồng, như đám mây nhuộm sương sớm.

Ngay sau đó, Thi Đại duỗi tay.

Sức lực nàng rất nhẹ, như nhặt lên một đóa hoa mềm mại...

Dẫu cho nhiệt độ của thứ trong tay còn cao hơn giao châu, cũng chẳng mềm chút nào, ngược lại như bàn ủi, làm lòng người hoảng hốt.

Vừa chạm vào, yết hầu Giang Bạch Nghiễn nhúc nhích, mím chặt đôi môi.

Nóng quá.

Đầu ngón tay Thi Đại run lên như bị bỏng rát, dằn xuống nhịp tim tựa trống dồn, cẩn thận chiếm lấy vệt đỏ trong sắc xanh thẳm kia.

Làn hơi vỡ vụn bật ra khỏi cổ họng, đuôi mắt Giang Bạch Nghiễn lại càng đỏ bừng, siết chặt cánh tay ôm lấy nàng.

Chẳng rõ là ngứa ngáy hay tê dại, hoặc là đau đớn, làm đáy mắt chàng dần dần dâng lên hơi nước nóng bỏng.

Giọng nói thiếu niên như móc câu nhỏ, dẫn dắt hơi nóng phả vào vành tai, nhẹ nhàng lan đến tim nàng.

Thi Đại nghe chàng nói:

“Mạnh hơn.”

Nàng không kiềm nổi cơn run dâng lên từ xương cụt.

Ánh nến rơi vào gương mặt nghiêng của nàng, phủ lên vầng sáng mỏng manh tựa ngọc trai.

Thi Đại ngừng thở, cùng lúc khi tăng sức lực, eo nàng nóng lên.

Đuôi cá Giang Bạch Nghiễn cuộn lại, quấn quanh hơn nửa eo nàng, vây đuôi đặt bên thắt lưng, nhẹ nhàng đung đưa.

Vì chàng quấn quý như vậy, Thi Đại bị ép tiến về trước hai bước, đầu gối áp sát bên giường.

Hai người cách nhau gần hơn, Giang Bạch Nghiễn hôn lên môi nàng.

Nói một cách chính xác là li3m, mang theo mê loạn dây dưa mất khống chế.

Hơi thở của chàng rối loạn, cảm xúc không ổn định cũng chẳng bình tĩnh nổi, động tác hoàn toàn dựa theo bản năng.

Dẫu năm đó bị khoét từng phiến vảy, Giang Bạch Nghiễn cũng chưa từng rối bời đến nhường này.

Toàn thân trên dưới đều cực kỳ nhạy cảm, mỗi lần chạm vào như có dòng điện lướt qua, khiến đầu ngón tay tê dại.

Rất khó để hình dung cảm nhận trong giờ phút này, không phải đau đớn bén nhọn khi mũi dao lún vào da thịt, cũng chẳng giống tra tấn thấu xương khi máu thịt nứt toạc.

Vui sướng do Thi Đại mang đến đục mở xương máu của chàng, lan khắp tứ chi xương cốt, mãnh liệt hơn cũng khắc cốt ghi tâm hơn cả đau đớn.

Thường xuyên li3m máu trên đầu mũi dao, Giang Bạch Nghiễn đã quen với nhức nhối cận kề cái chết, không sợ hãi cực hình tàn nhẫn, chỉ riêng hôm nay, chàng như đắm mình vào cõi mộng xinh đẹp, giác quan được phóng đại, thất thần rất lâu.

Ánh nến vang lên lách tách, màn lụa đổ bóng chậm rãi đung đưa, k1ch thích lòng người.

Tim Thi Đại đập thình thịch, suýt nữa trượt tay, nắm không vững.

Môi Giang Bạch Nghiễn từ khóe môi nàng dời đến gò má, sau đó lại không chút quy tắc lướt đến vành tai, ngậm d ái tai nàng.

Như có ma lực, ngóc ngách bị nó va chạm nảy sinh dòng điện, nương theo nhịp tim mãnh liệt, truyền đến lục phủ ngũ tạng.

Giang Bạch Nghiễn đ ộng tình, hơi thở nóng rực, giọng nói vừa dịu nhẹ lại mềm mại.

Áp sát bên tai nàng, chàng khẽ gọi tên nàng, khi thì “Đại Đại”, lúc lại “Thi Đại”, chừng như kiềm nén điều gì đó, mang theo vẻ ngây ngô của thiếu niên, hệt tấm lưới dày đặc, trói chặt khiến nàng chẳng thể vùng thoát.

Giang Bạch Nghiễn hôn xong dái tai, dời xuống cổ nàng.

Thoạt đầu chỉ là những cái chạm nhẹ nhàng đụng vào là thôi, sau khi lực tay Thi Đại dần mạnh hơn, đã hóa thành hôn m út và cắn nhẹ, răng môi cùng đè lên hõm cổ nàng.

Đuôi cá cũng chẳng chịu an phận, vài lần siết chặt cọ xát, quấn quanh eo nàng, hơi nóng ập tới.

Thi Đại chỉ cảm thấy bản thân như dán sát vào một ngọn lửa ướt dầm dề, sắp tan chảy mất rồi.

Giang Bạch Nghiễn khẽ hỏi:

“Thích ta?”

Làn da non nớt dần loang ra một vệt đỏ bừng, Thi Đại vô thức đáp:

“Thích chàng.”

Đuôi cá quấn quanh eo nhẹ đung đưa, hơi dùng sức như muốn giữ nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.

Răng Giang Bạch Nghiễn cạ nhẹ lên cổ nàng:

“Thích ta nhiều hơn chút nữa nhé, được không?”

Âm điệu khàn khàn, đứt quãng như nói mớ, có thể ép người ta phát điên.

Lòng bàn tay phải Thi Đại khựng lại, mi mắt phủ ánh nến như bột phấn vàng:

“...Được.”

Người trước mặt cọ bả vai nàng:

“Đại Đại, mạnh hơn nữa đi.”

Bị trêu ghẹo đến mức lòng dạ rối bời, Thi Đại nghiêng mắt nhìn chàng.

Kiếm ý hung ác người sống chớ lại gần đã tan biến mất dạng, vành mắt Giang Bạch Nghiễn ửng đỏ, che giấu mong chờ ngây thơ lạ lẫm, lại như yêu quỷ câu hồn, làm người ta chẳng thể phân rõ.

Phát giác Thi Đại nhìn qua, mày mắt Giang Bạch Nghiễn khẽ cong, đong đầy ý cười.

Gần đây ngày xuân dần ấm áp, thường có ánh nắng dịu nhẹ.

Hơi nóng cuồn cuộn quá mức mãnh liệt, được nàng vuốt v e, cuối cùng cánh hoa đã bị tan chảy dưới ánh mặt trời, rướm mật đặc sệt, dính nhớp trên tay Thi Đại như đường trắng nướng chảy.

Đáy mắt trượt xuống giọt nước lấp lánh, Giang Bạch Nghiễn ngậm d ái tai nàng.

Như giấu kín trong sương mù, mờ mịt chẳng phân rõ phương hướng.

Tất cả những chuyện ban nãy trở thành giấc mộng thật giả khó đoán, dấn thân vào đó cũng chẳng mấy rõ ràng, Giang Bạch Nghiễn nhất thời hoảng hốt, chỉ nhớ rõ vui sướng và độ ấm thiêu đốt chàng gần như không còn.

Vui buồn oán hận, giận si tham vọng, điên cuồng sinh sôi như dây leo.

Tất cả suy nghĩ cảm nhận nơi đáy lòng, đều là tình cảm lạ lẫm trước nay chưa từng có.

Thi Đại không dám nhúc nhích:

“Chàng...đỡ hơn chút nào chưa?”

Thoáng chốc, nàng nghe Giang Bạch Nghiễn khẽ “ừm” một tiếng.

Dường như khó chia lìa, chàng lại cắn nhẹ d ái tai ửng đỏ của Thi Đại:

“Thích.”

Thi Đại: “…”

Cũng đâu cần phải thẳng thắn đến vậy…thôi bỏ đi.

Lòng bàn tay ẩm ướt sền sệt, như cơn mưa chưa ngớt.

Nàng nghe mà thẹn thùng, lặng lẽ nghiêng đầu qua, nhìn vào mắt Giang Bạch Nghiễn.

Đôi mắt ấy chất chứa d*c vọng mờ mịt, cũng có ánh sáng trong suốt, sóng sánh như rượu, sắc nước ẩm ướt, nửa tỉnh nửa say, thoắt mơ thoắt thật.

Môi chàng đỏ thắm, ngay cả nốt ruồi nhỏ dưới khóe môi cũng quyến rũ hơn cả, như cành cây hé lộ nhụy h0a e ấp, móc vào trái tim.

Giang Bạch Nghiễn yên tĩnh nhìn nàng rất lâu, khi lên tiếng, giọng nói vẫn khàn:

“Có khăn tay không?”

Thi Đại gật đầu, lấy khăn tay trong tay áo ra đưa cho chàng.

Giang Bạch Nghiễn nhận lấy, tay trái nắm chặt cổ tay nàng, tỉ mỉ lau chùi.

Trong lòng bàn tay Thi Đại là d*c vọng của chàng.

Như con diều bị trói chặt trên dây, cảm xúc của chàng hòa tan cùng nàng, chỉ mỗi nàng có thể tùy ý khống chế, thoải mái định đoạt.

Rõ ràng là thứ ghê tởm, tham lam, Thi Đại vẫn vui vẻ tiếp nhận, ban cho dịu dàng.

Giang Bạch Nghiễn mềm giọng hỏi nàng:

“Có chỗ nào khó chịu không?”

Nàng thì có gì khó chịu kia chứ? Tay hơi tê thôi.

Thi Đại lắc đầu:

“Không có.”

Giang Bạch Nghiễn ngước mắt:

“Nàng thích không?”

Thị Đại nghẹn lời.

Câu hỏi này biết trả lời thế nào đây? Tất nhiên không phải không thích…

Nàng khựng lại một thoáng, vệt đỏ khó khăn lắm mới rút đi lại lan ra vành tai:

“Cũng được.”

Thi Đại nói:

“...Em thích.”

Vì câu này, mắt hoa đào của người ấy khẽ cong, Giang Bạch Nghiễn lau sạch tay nàng, đến gần thêm chút nữa.

Tròng mắt đen láy bị nước mắt thấm ướt, hãy còn dư vị đỏ bừng, nuốt chửng toàn bộ cái bóng của Thi Đại, một vùng mờ tối.

“Nếu thích.”

Đuôi cá lại quấn ch ặt eo nàng, Giang Bạch Nghiễn cất lời:

“Có thể muốn nữa không?”