Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 82




Hai chàng trai đi dạo ' chợ bán thức ăn ' thì cũng không kịp né giờ cao điểm sau giờ làm việc, lúc đi mua xong đi về là vừa giờ cao điểm, nhưng Tống Thanh Chấp có vẻ rất kiên nhẫn, không tít còi, cũng không mắng chửi xe cộ hai bên cản trở giao thông, thậm chí còn rảnh rỗi hỏi Hứa Tinh Lạc: "Cậu muốn nghe nhạc không?"

"Gì cũng...... Được?" Hứa Tinh Lạc ngồi lệch trên ghế như không xương, lưng ghế được chỉnh lùi về đằng sau, hắn nằm thật sự thoải mái, thậm chí còn muốn gác chân lên, nhưng nghĩ lại thì vẫn thôi, hắn sợ Tống Thanh Chấp đánh hắn.

"Vậy nghe mấy ca khúc chậm rãi nhẹ nhàng nhé." Tống Thanh Chấp thở dài, ngón tay thon dài chọc màn hình, rất nhanh, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.

"Đệt? Vãi cả nhẹ nhàng chậm rãi." Vòng phản xạ của Hứa Tinh Lạc rất dài, phải mất nửa nhịp hắn mới bật cười.

Tống Thanh Chấp nhận ra hắn hiểu được trọng điểm, cũng cười: "Không thích à?" Tắc đường chật cứng, nếu không nghe vài ca khúc chữa lành thì không thể dập tắt ngọn lửa trong lòng.

"Tôi còn tưởng là cậu không ghét tắc đường chứ." Hứa Tinh Lạc nói.

"Có ai mà không ghét." Chẳng qua Tống Thanh Chấp có thể không biểu hiện ra ngoài, bởi vì không cần thiết, điều này cậu và Hứa Tinh Lạc không giống, Hứa Tinh Lạc là người trong lòng nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt.

Cũng may tắc đường cũng không lâu, họ về đến nhà trước khi trời tối, trong nhà tối om, bọn họ về nhà thì bật sáng lên.

Hai con rùa Phát tài và Phú quý trong bể rất nể mặt bịch bịch vài cái, tạo động tĩnh để thể hiện rằng mình còn sống.

Tống Thanh Chấp nói: "Hôm nay nguyên liệu nấu ăn đều không cần phải xử lý, cậu cứ nằm đi, để tôi làm là được."

Hứa Tinh Lạc sao có thể không biết xấu hổ như thế: "Cậu làm việc cả một ngày rồi giờ còn phải hầu tôi, không được, như vậy sẽ chiều hư tôi mất." Cho dù Tống Thanh Chấp không ngại, hắn cũng không thể vô sỉ như vậy, làm thì vẫn phải làm.

Tiểu Tống tổng xắn tay áo nghĩ thầm, tôi chính là muốn chiều hư cậu đó cậu biết không?

Cậu muốn chiều hư Hứa Tinh Lạc, để người nọ có rời khỏi cậu cũng không tìm được ai tốt hơn, nếu sau này có rời đi, hắn ở bên ngoài tìm tới tìm lui vòng đi vòng lại vẫn chẳng ai bằng cậu, thế thì có phải cuối cùng vẫn quay về bên cạnh cậu không?

Cho dù như thế, Tống Thanh Chấp nghĩ, cậu cảm thấy mình không để ý.

Chỉ cần Hứa Tinh Lạc trở về là được.

"Đúng rồi, lúc cậu dùng sức cánh tay cậu có đau không?" Hứa Tinh Lạc nói.

"Không đau." Tống Thanh Chấp dùng dao cắt cà chua: "Cơ bắp dùng lực chứ không phải phần thịt mỡ."

"Nói cứ như cậu có thịt mỡ vậy." Hứa Tinh Lạc liếc mắt nhìn tay Tống Thanh Chấp, hắn dám thề toàn là cơ bắp.

"Đừng cà rề cà rà ở đây nữa, mau đi tắm đi." Tống Thanh Chấp dặn dò hắn: "Cẩn thận đừng để tay đụng nước."

"Vậy tôi không tắm nữa, lau sơ là được." Hứa Tinh Lạc nói lại.

"Cũng được, tôi không ngại." Tống Thanh Chấp híp mắt nói.

Trời lạnh như vậy có thể không tắm, nhưng Hứa Tinh Lạc không chấp nhận được chuyện đó, nếu bởi vì hình xăm mà không tắm thì cũng khờ quá đi, hắn nghĩ lại vẫn thấy phiền quá, lấy màng bọc bọc hình xăm lại giống như lúc trước là được.

Sau khi ăn xong, lúc Tống Thanh Chấp đi tắm cũng dùng cách này.

Nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm, Hứa Tinh Lạc ngồi trong phòng khách bỗng thấy lòng ngứa ngày, bởi vì hắn chợt nhớ đến cảnh mình bị Tống Thanh Chấp tán tỉnh hồi sáng, khiến cho hắn bây giờ muốn chơi trò lưu manh.

Nhưng Tống Thanh Chấp đã mệt cả ngày trời rồi, hơn nữa trên cánh tay hai người còn mới xăm hình, Hứa Tinh Lạc nghĩ lại liền thôi, quyết định tự mình giải quyết.

Nhưng thủ d@m không thì đơn giản quá, hắn mở điện thoại lên, muốn tìm vài video trên mạng, nhưng chắc do hắn không biết tìm, tìm cả hồi lâu cũng không tìm được gì.

"Đệt, mấy người đó bình thường tìm thế nào như vậy?" Chẳng phải nói là mấy thứ này đầy trên mạng sao?

Hứa Tinh Lạc buồn bực, chợt có sáng kiến, hắn đi tìm điện thoại Tống Thanh Chấp, bấm vào nhóm trao đổi hình xăm toàn gay kia, hỏi: À ờm, có ai có tài nguyên GV không?

Dù sao cũng là nick áo choàng của Tống Thanh Chấp, hắn không sợ mất mặt.

Tên này vừa mở miệng một cái là anh ta biết chắc chắn không phải trai đẹp Tống, chắc chắc là tên họ Hứa kia, cơ mà, anh ta sợ hãi hỏi: Cậu cần thứ này làm gì?

Anh ta nghĩ, trai đẹp Tống nhà người ta không có cảm giác bằng GV luôn sao?

Hứa Tinh Lạc: Cảm ơn đại ca, có hay không?

Trưởng nhóm:......

Một lát sau, anh ta gửi tin nhắn: Cho cậu một trang web, dùng trình duyệt XX xem.

Hứa Tinh Lạc: Cảm ơn người tốt.

Lương ca xăm hình cho bọn họ vốn không định để ý đến Hứa Tinh Lạc, anh ta thật sự không thích Hứa Tinh Lạc, nhưng người ta đã nói cảm ơn, còn gọi anh ta là anh, anh ta có thể không cho sao.

Hứa Tinh Lạc lấy được địa chỉ trang web, dùng điện thoại mình đăng nhập, quả nhiên đó là một trang web trực tuyến với số lượng phim ngắn đáng kinh ngạc, chủ yếu là phim châu Âu và Mỹ.

Hắn bấm đại một video có giá trí nhan sắc cao, bởi vì không hay xem cho nên rất mới lạ, nhanh chóng có được cảm giác.

Lúc Tống Thanh Chấp đi vào liền nhìn thấy Hứa Tinh Lạc dựa nửa thân trên dựa vào giường, một tay cầm điện thoại di động đặt trên đùi, tay kia đang làm điều gì đó không thể diễn tả được.

Cậu sửng sốt một lúc, nhưng khi nghe thấy âm thanh ưm ưm a a bên tai, cậu lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Hứa Tinh Lạc." Vẻ mặt Tống Thanh Chấp đột nhiên trở nên lạnh lùng, giọng nói lãnh đạm, không còn chút tình cảm như thường ngày.

Đã lâu lắm rồi Hứa Tinh Lạc mới nghe thấy Tống Thanh Chấp gọi mình bằng cả họ tên, còn nghiêm túc như vậy, hắn bỗng chợt tỉnh táo như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu.

Vội vàng tắt trang, quay đầu hỏi: "Hả?

"Cậu đang làm gì đó?" Tống Thanh Chấp biết rõ cố hỏi.

Hứa Tinh Lạc định nói chẳng phải cậu thấy rồi sao? Tôi cũng đâu có giấu, nhưng hắn biết, Tống Thanh Chấp chắc chắn không muốn câu trả lời đúng sự thật, người nọ lạnh mặt chắc chắc là đang giận.

Đương nhiên rồi, hắn vội nói: "Xem GV một lát."

"Cảm thấy đẹp nên qu@y tay à?" Tống Thanh Chấp nói với giọng bình tĩnh: "Anh chàng nào đẹp trai đến thế, cho tôi coi chung với."

Đệt, da đầu Hứa Tinh Lạc tê rần nghĩ, làm sao thế? Không đến mức đấy chứ?

"Hả, không phải tôi thấy GV đẹp nên mới tuốt, mà là muốn tuốt nên mới xem GV, nếu không khô khan quá thì không thú vị......" Hắn bla bla giải thích xong, cảm thấy chắc mình không...... Đụng gì đâu nhỉ? Sao trông Tống Thanh Chấp giống như sắp nổi khùng vậy.

Tống Thanh Chấp bị chọc tức đến bật cười, không nghe giải thích còn đỡ, nghe xong càng tức: "Ồ, vậy cậu cứ từ từ tuốt đi." Cậu nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

"Chấp ca?" Hứa Tinh Lạc bối rối, nhưng cũng biết chuyện không ổn, hắn lập tức ném điện thoại qua một bên đứng lên, đuổi ra ngoài phòng ngủ: "Cậu thấy không vui chỗ nào thì nói với tôi đi!" Mội khi hắn sốt ruột sẽ vô thức cao giọng lên.

May mà hắn đuổi theo ra ngoài, Tống Thanh Chấp đã cầm áo khoác mũ treo trên giá mặc vào, sau đó cầm lấy chìa khóa xe, đeo giày.

Hứa Tinh Lạc bị cảnh tượng này dọa cho khờ luôn, a nửa ngày mới thốt ra một câu: "Sao, làm sao thế?"

"Cậu còn dám hỏi tôi làm sao thế?" Tống Thanh Chấp cười lạnh một tiếng, tiếp tục đeo giày, mình đã tức đến thế rồi mà Hứa Tinh Lạc còn làm ra vẻ 'cậu đang vô cớ gây rối', hoàn toàn không thấy mình không đúng chỗ nào sao? Cậu đeo giày xong, hít sâu một hơi: "Tôi ra ngoài đi dạo tránh cãi nhau với cậu, cậu thích làm gì thì làm đi."

"Không được." Hứa Tinh Lạc lập tức chạy đến cửa giang hai tay ra, không cho cậu ra ngoài.

"Bây giờ tôi rất không vui." Tống Thanh Chấp nói.

"Bởi vì tôi xem GV hả?" Hứa Tinh Lạc nói: "Vậy sau này tôi không xem nữa, nếu cậu sớm nói tôi biết là cậu để ý thì tôi tuyệt đối không xem."

"Đó chỉ là một vấn đề," Tống Thanh Chấp nhận ra đối phương thật sự không chú ý đến điểm đó, cậu không biết bây giờ mình nên tức giận hay nên thấy bất lực, đồng thời cậu cũng thấy tò mò: "Cho nên bây giờ cậu muốn tự mình tuốt? Tôi làm cậu chán sao?"

Hứa Tinh Lạc sửng sốt một lát, sau đó đệt một tiếng hỏi: "Cậu có kết luận này từ đâu ra?"

"Không phải sao?" Tống Thanh Chấp nói: "Chẳng lẽ cậu định nói là cậu nóng trong người?"

Theo những gì cậu vừa thấy, Hứa Tinh Lạc đã gần xong rồi đúng không?

Đương nhiên, bây giờ bị cậu xen vào liền thất bại.

"Tôi......" Hứa Tinh Lạc ngơ ngác không biết phải giải thích thế nào, bởi vì hắn thật sự định tự mình giải quyết một chút, sau đó nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng không ngờ Tống Thanh Chấp lại để ý đến vậy......Chỉ là, oan quá đi mất: "Cậu hiểu lầm rồi."

"Cậu nói đi." Tống Thanh Chấp rất kiên nhẫn, bởi vì cậu thật sự tò mò.

"Đệt," Hứa Tinh Lạc sắp xếp từ ngữ, tiếp tục chặn cửa: "Thứ nhất, không phải là tôi chán cậu, tôi hoàn toàn bị thu hút bởi cậu, chỉ là tôi xót cậu đã mệt mỏi cả một ngày, không muốn làm phiền đến cậu, thứ hai, tôi không biết cậu để ý tôi tự mình qu@y tay như vậy, lần sau tôi tuyệt đối không vậy nữa, được chứ?"

Một hơi nói xong, hắn cảm giác mình đúng là đồ ngu.

Lần đầu tiên cãi nhau với Tống Thanh Chấp từ khi ở bên nhau thế mà lại bởi vì chuyện này!

"Tôi đi vác gạch hay sao?" Tống Thanh Chấp nói: "Tôi đã làm gì mà để cậu cảm thấy tôi đã mệt mỏi cả ngày? Hay là cậu cảm thấy tôi không được, trẻ tuổi nhưng sức để lên giường với cậu cũng không có?"

"Không phải......" Hứa Tinh Lạc cũng thấy khó hiểu, đúng vậy, vì sao hắn lại cảm thấy Tống Thanh Chấp mệt.

Vấn đề này Tống Thanh Chấp biết, Hứa Tinh Lạc tự nhập vai, cảm thấy mình phải làm quá nhiều việc trong một ngày sẽ mệt, nhưng thật sự không có: "Lần sau trước khi cậu làm những chuyện như này thì hãy đứng ở lập trường của tôi mà nghĩ cho kỹ, nếu cậu ở ngay bên cạnh tôi mà vẫn tự tuốt thì cậu sẽ nghĩ như thế nào?"

"......Hiểu rồi." Hứa Tinh Lạc vừa nãy đã hiểu rồi, thật sự không dễ chịu: "Tôi có tội, Chấp ca xin lỗi cậu, cậu đừng giận mà."

"Tôi không giận lắm," nghe thấy Hứa Tinh Lạc xin lỗi, vẻ mặt của Tống Thanh CHấp dịu lại, giọng điệu trở lại bình thường: "Điều tôi tức giận hơn là phản ứng sau đó của cậu, cảm thấy cứ như tôi vô cớ gây chuyện vậy."

Nguy hiểm được xóa bỏ, Hứa Tinh Lạc sờ mũi cười: "Nhưng tư thế đó của cậu đúng là có chút."

"Cậu còn dám nói." Tống Thanh Chấp nhướng mày.

"Được, không nói nữa." Hứa Tinh Lạc nhanh chóng dừng chủ đề này lại, sau đó chỉ cửa: "Đã trễ thế này rồi thì đừng ra ngoài nữa nhé? Về phòng nha?"

Tống Thanh Chấp hừ nhẹ một tiếng, ném chìa khóa xe về chỗ cũ, cởi giày, treo áo khoác lên, lười biếng nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ để tôi đi."

"Tôi cũng đâu có thiếu EQ." Hứa Tinh Lạc liếc nhìn.

"Vậy mà cậu lại làm chuyện đó hả?" Tống Thanh Chấp dỗi hắn.

"Được rồi, làm thôi!" Hứa Tinh Lạc càng nghĩ càng cảm thấy đúng là mình làm khùng làm điên, Tống Thanh Chấp ngay bên cạnh, tại sao lại tự mình tuốt, Chấp ca nhà hắn xấu hay là kỹ năng kém: "Bây giờ thì sao?"

Tống Thanh Chấp nhìn chằm chằm th@n dưới của hắn: "Cậu còn muốn không?"

Chuyện này không vô nghĩa sao?

"Có." Làm được một nửa thì bị gián đoạn, Hứa Tinh Lạc hiện tại đang rất khó chịu: "Cậu làm đại cho tôi đi."

"Đừng, tôi không làm đại," Tống Thanh Chấp xoay người đi vào phòng tắm: "Muốn làm thì làm, đừng có nói nhảm."

Thật ra Hứa Tinh Lạc rất ngại, nói thế này đây, bây giờ hắn không dám chủ động cầu được làm, bởi vì Tống Thanh Chấp cũng muốn đè hắn, nhưng hắn lại không cho đè, khiến hắn cũng ngại phải nói.

Mình không muốn mà còn đẩy cho người ta......

Đợi vài phút, Tống Thanh Chấp bước ra từ phòng tắm, Hứa Tinh Lạc ôm cậu nói: "Nhanh như vậy hả? Bây giờ cậu ngày càng thuần thục đúng không?"

"Bớt nói nhảm đi, có làm không?" Tống Thanh Chấp khó mà nói, thật ra vừa nãy cậu đã chuẩn bị trước rồi, chỉ đến để hỏi ý của Hứa Tinh Lạc thôi.

Ai mà ngờ người nọ tặng cậu một món quà thật lớn, mém nữa chọc cậu tức chết.

"Chẳng phải vừa nãy cậu đã chuẩn bị trước rồi sao?" Hứa Tinh Lạc cảm thấy mình đã tiết lộ sự thật, trước khi Tống Thanh Chấp móc trái, hắn cười hôn cậu: "Chấp ca, yêu cậu."

"Ai yêu ai?" Tống Thanh Chấp nằm lấy tóc sau gáy Hứa Tinh Lạc, đã dài ra rồi.

"Hứa Tinh Lạc yêu Tống Thanh Chấp." Hứa Tinh Lạc nói.

Tống Thanh Chấp được đến câu trả lời vừa lòng, cậu mở miệng chào đón sự xâm nhập của đối phương, hơn nữa còn dùng sức đòi lấy, không còn chút yếu đuối nào như đang ở vị trí thấp hơn bị động chờ được hôn.

Cậu không yếu đuối, ngược lại, cậu muốn chứng minh cho Hứa Tinh Lạc biết, cậu có thể là bờ vai cho Hứa Tinh Lạc dựa vào.

Tác giả có lời muốn nói: Tinh nhãi con: Tôi không phải, tôi không có!