Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 8




Edit: Kally

Beta: Phong

Hôm nay đi học, Hứa Tinh Lạc đã chuẩn bị tinh thần đi lên phòng giáo viên, bởi vì dù sao thì chuyện tối hôm qua dường như cũng hơi quá đáng, người như Lâm Khác sao có thể nuốt trôi cục tức này đúng chứ?

Nhưng chắc hắn nghĩ sai rồi, đúng là Lâm Khác đểu thiệt, nhưng trong lòng vẫn có quá nhiều lo lắng, nghĩ đi nghĩ lại, gã cũng chẳng dám đối đầu với kẻ điên chẳng còn gì trong tay.

Cho nên cục tức này, không muốn nuốt cũng phải ráng mà nuốt.

Tần Thư Thụy vừa tan học liền chạy tới tìm Hứa Tinh Lạc, báo cáo tình hình mới nhất: "Ngôi Sao! Tin tức nóng hổi đây!" Cậu ta vội vã chạy tới thì thấy Hứa Tinh Lạc đeo khẩu trang: "Ủa, anh sao thế? Bị cảm à?"

"Hả, ừm." Hứa Tinh Lạc đã nhập tâm quá sâu vào vai diễn bị cảm của mình, đồng ý không chút áp lực nào.

"Thương anh ghê, anh nhớ uống thuốc nha." Tần Thư Thụy quan tâm nói.

"Khụ khụ, cảm ơn cậu." Hứa Tinh Lạc nói: "À mà ban nãy cậu nói tin tức gì?"

"À quên, để em kể anh nghe......" Tần Thư Thụy lập tức hạ giọng, ghé sát tai Hứa Tinh Lạc nhỏ giọng kể: "Hôm nay anh của em với mấy người hôm qua đi hội đồng anh không có đi học."

"Thật ư?" Vậy thì tốt quá, trong lòng Hứa giáo bá đầy sảng khoái.

"Mà nè, người xưa đã dặn chuyện khác thường xảy ra thì chắc chắn có trá, anh nghĩ xem bọn họ đang ấp ủ âm mưu gì chứ?" Tần Thư Thụy nói, cả người gần như dựa sát vào vai Hứa Tinh Lạc, dù sao cả hai cũng đều là con trai, cậu không để ý lắm: "Em có dự cảm không tốt lắm."

"Không sao đâu, đừng nghĩ lung tung." Hứa Tinh Lạc một bên an ủi, một bên thì không hiểu ra sao, không phải cậu là đứa em trai trúc mã của Lâm Khác à?

Sao cứ dính mãi vào người tôi thế, người khác không biết còn tưởng cậu là em trai tôi luôn đấy.

"Ngôi Sao, anh bình tĩnh ghê á." Hai mắt Tần Thư Thụy đầy ngưỡng mộ, nếu cậu gặp phải tình huống như Hứa Tinh Lạc, thì chắc đã không ổn từ lâu rồi.

Tống Thanh Chấp ngồi đằng trước nghe bọn họ tâm sự nhỏ to, nghe thấy những lời nói của Tần Thư Thụy mà trong lòng hơi không hiểu, ngón tay đang lật sách cũng dừng lại......

Chỉ là cậu không rõ lắm, chuyện đó là do Tần Thư Thụy hay là do Hứa Tinh Lạc.

Sao đám Lâm Khác lại không đi học?

Tống Thanh Chấp nhíu mày, ghi nhớ vấn đề này ở trong lòng.

Hứa Tinh Lạc vốn còn đang lo lắng mình sẽ bị gọi lên phòng giáo viên, sau khi nghe đám Lâm Khác không đi học, ngoại trừ lo lắng bị gọi lên uống trà, còn lo về tiền thuốc men.

Dù sao thì bây giờ hắn không phải là nghèo bình thường nữa, mà là rất rất nghèo.

"Lo học bài đi." Tống Thanh Chấp nói: "Lát nữa sẽ giảng bài thi, thứ hai tuần trước cậu không đi học nên cậu xem của tôi đi." Cậu cầm tờ giấy thi của mình đặt lên bàn Hứa Tinh Lạc.

"Ok." Hứa Tinh Lạc đã quen với sự chăm sóc của bạn bàn trên, thậm chí đến cả Thẩm Kí cũng bị bắt cho quen luôn rồi: "Cảm ơn Tống học bá."

Riêng chỉ có Tần Thư Thụy trợn tròn mắt, bất ngờ: "Ngôi Sao, bạn bàn trên tốt với anh ghê."

"Thật vậy sao?" Hứa Tinh Lạc bĩu môi chỉ bình giữ ấm đặt trên bàn: "Thuốc cảm cũng là của bạn bàn trên đưa đó."

"Đm." Tần Thư Thụy thấy kì lạ, còn có chút hâm mộ.

Ủa mà từ đã, cậu ta nghĩ lại.

Ủa tại sao Tống Thanh Chấp lại đột nhiên đối xử tốt với Tinh Lạc như vậy, có phải là do cậu ta có ý đồ xấu muốn phá hủy đóa hoa của tổ quốc không!

Không được, Tần Thư Thụy bỗng thấy xấu hổ.

Cậu ta phải ra tay mới được!

"Ngôi Sao, em về lớp đây." Tần Thư Thụy vỗ vai Hứa Tinh Lạc rồi nhanh chóng chạy về lớp, lập tức nhắn tin WeChat: Ngôi Sao! Bạn bàn trên của anh có ý đồ xấu đó! Đừng có bị lừaaaa!

Hứa Tinh Lạc nhìn tin nhắn, mỉm cười: Ý đồ xấu gì cơ?

Tần Thư Thụy nói: Cậu ta đối xử tốt với anh là có ý đồ cả đó.

Hứa Tinh Lạc: Ví dụ như ý đồ gì?

Tần Thư Thụy: Ví dụ như...... Có quan hệ tốt với anh, nhờ anh giúp theo đuổi người nào đó!

Hứa Tinh Lạc nghẹn cười, chuẩn bị đùa cậu: Người anh em, cậu khinh thường tôi sao? Không thể là bởi bạn học Tống muốn theo đuổi tôi à?

Tần Thư Thụy cắn răng: Anh đừng nghĩ nhiều! Hai người không quen nhau được, anh nghe em nói đi, bạn học Tống không có thích anh!

Hứa Tinh Lạc nhanh chóng trả lời: Ồ? Sao cậu biết, vậy cậu nói xem cậu ấy thích ai?

Tần Thư Thụy đương nhiên muốn nói cậu ta thích emmm! Nhưng cậu không dám nói, chỉ có thể khuyên tiếp: Tóm lại anh phải đề phòng cậu ta.

Chuông vào học vang lên, Hứa Tinh Lạc không đùa nữa: Được, tôi biết rồi.

Ở trường, học sinh cuối cấp được phép mang điện thoại di động đến trường nhưng nếu bị giáo viên bắt gặp sử dụng điện thoại di động trong lớp thì sẽ không được phép mang trong cả một học kỳ.

Bởi vì mới khai giảng không lâu, Hứa giáo bá vẫn chưa bị bắt chơi điện thoại trong lớp nên vẫn có tư cách mang điện thoại vào lớp.

"Chơi game hay nhắn tin với ai thế?" Tống Thanh Chấp dáng người cao, chỉ hơi ngửa ra sau đã có thể nói chuyện với bạn bàn dưới.

"Hửm?" Hứa Tinh Lạc không hiểu cậu hỏi gì.

"Vừa nãy đấy." Tống Thanh Chấp nói, liếc mắt nhìn bàn giáo bá: "Tôi khuyên cậu nên bỏ diện thoại vào hộp bàn đi, không lát nữa lại bị lão La tịch thu mất."

"Có chuyện gì sao?" Hứa Tinh Lạc cất điện thoại vào trong hộp bàn, cúi người nở nụ cười: "Chưa gì đã kiểm tra rồi à?"

"Đừng có nói tào lao." Bây giờ đang ở trường, Tống Thanh Chấp tỏ ra rất bình tĩnh: "Tôi chỉ là quan tâm bạn cùng lớp mà thôi."

"Ok thôi." Hứa Tinh Lạc nói: "Tôi nhắn tin với Tần Thư Thụy."

Tống Thanh Chấp hơi khựng lại: "Cậu ta nhắn gì với cậu?" Hỏi xong thì nhíu mày, Tần Thư Thụy này nói chuyện không biết nghĩ gì cả.

Hứa Tinh Lạc ghé mắt: "Này không phải là quá đáng sao?"

Tống Thanh Chấp không nói, chỉ là nghiêng mặt, giống như đang chờ câu trả lời.

"Được thôi, không làm gì cậu được." Hứa Tinh Lạc thở dài: "Cậu ta nói là, cậu không thích tôi, chúng ta không quen nhau được." Nói xong còn ghé sát người hơn: "Cậu thấy thế nào?"

Thẩm Kí ngồi bên cạnh đang nghe lén cuộc tâm sự mỏng của Chấp ca và giáo bá, kết quả nghe được nội dung khiến trái tim thuần khiết của gã bị sốc, mẹ nó, sao Chấp ca lại nói chuyện này với giáo bá!

Không nên như vậy chứ.

Tống Thanh Chấp chỉ mỉm cười không nói, xoay người lại chuẩn bị vào lớp.

"Nè?" Có ý gì đây? Hứa Tinh Lạc dùng ngón tay chọc chọc bạn bàn trước.

Bạn bàn trên không để ý đến hắn, nhưng một lúc sau thì ném cho hắn một tờ giấy nhỏ.

Chậc chậc, chơi cái trò trẻ con.

Hứa Tinh Lạc mở tờ giấy ra, bên trên viết: Tan học tôi đến nhà dạy kèm cho cậu.

Ôi đúng là thật vinh hạnh.

Nhưng vấn đề là...... Tống Thanh Chấp không về nhà ăn cơm à? Người này yêu gia đình đến vậy, không phải tác giả viết cậu chính là người đàn ông rất thích ăn cơm nhà sao.

Nhưng Hứa Tinh Lạc không từ chối, hắn thật sự rất cần bạn học sinh giỏi cấp bậc kim cương dạy kèm cho mình.

Sau hai ngày quan sát, các giáo viên lớp 12-1 đã phát hiện ra một sự thật đáng kinh ngạc. Hứa Tinh Lạc, người trước đây chưa bao giờ nghiêm túc lắng nghe trong lớp, gần đây đã trở nên ngoan ngoãn hơn.

Các giáo viên rất vui mừng, nhưng cách ngày thi đại học không còn bao nhiêu, bạn học Hứa Tinh Lạc bây giờ mới cố gắng thì không còn kịp nữa rồi.

Chủ nhiệm lớp lão La tiếc nuối nghĩ, đứa nhỏ này sao không thông suốt sớm hơn đi.

Nếu như hắn tỉnh ngộ năm lớp 11 thì ông còn giúp được, bây giờ nước tới chân mới nhảy, có là thần tiên cũng không cứu được.

Hứa Tinh Lạc biết, phàm là người bình thường đều nghĩ như vậy, không cứu nổi.

Cho nên, hắn nhìn bạn học sinh giỏi đi bên cạnh cùng mình về nhà mà thấy rất khó hiểu, không nhịn được hỏi: "Cậu thật sự tin rằng dạy kèm sẽ khiến tôi tốt hơn sao?"

Tống Thanh Chấp nhìn hắn một cái, nói thẳng: "Tôi không biết."

"Vậy cậu còn giúp tôi làm gì?" Hứa Tinh Lạc thấy vui vẻ, người này thú vị ghê: "Cậu như vậy không phải là đang lãng phí thời gian sao?" Hơn nữa thời gian của Tống Thanh Chấp còn quý giá hơn bất kì ai khác.

Tống Thanh Chấp đang đi thì đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt anh thay đổi, nói với Hứa Tinh Lạc: "Hứa Tinh Lạc, chuyện dạy kèm cho cậu tôi rất nghiêm túc, cho nên tôi hy vọng cậu cũng nghiêm túc giống như tôi vậy."

Hứa Tinh Lạc sửng sốt: "Ừm."

Thấy Tống Thanh Chấp vẫn không vui lắm, hắn nói thêm: "Xin lỗi nhé, tôi không có ý gì khác đâu, tôi thật sự nghiêm túc mà."

"......" Tống Thanh Chấp nghe hắn nói vậy thì mới đi tiếp

"Quán mì ở dưới lầu ngon lắm." Hứa Tinh Lạc chỉ về phía trước, hỏi cậu: "Chúng ta đi ăn mì hay gọi đồ ăn về?"

"Gọi đồ ăn về đi." Tống Thanh Chấp mím môi: "Bây giờ tôi chưa đói lắm."

"Cũng phải." Hứa Tinh Lạc kéo khẩu trang, ho nhẹ: "Ở nhà tôi có đồ ăn vặt."

"Ừ, cậu đã đỡ sốt chưa?" Tống Thanh Chấp nghe thấy hắn ho lại hỏi thêm.

"À, thuốc cảm khá hiệu quả, tôi đã đỡ nhiều rồi." Hứa Tinh Lạc bỗng thấy có chút chột dạ.

Tống Thanh Chấp gật đầu, đi theo Hứa Tinh Lạc vào một con hẻm cực kỳ chật hẹp có cả cầu thang, nhưng cũng không cũ lắm, tương đối sạch sẽ.

Phòng cũng rất nhỏ, chỉ là một phòng đơn, liếc mắt liền thấy rõ.

Tống Thanh Chấp nhìn Hứa Tinh Lạc một cái, không biết đối phương thích ứng như thế nào, phải biết rằng, hai tuần trước Hứa Tinh Lạc vẫn là con nhà đại gia.

"Chỗ của tôi hơi nhỏ, cậu cứ tự nhiên nhé." Hứa Tinh Lạc vừa nói vừa bước vào phòng vệ sinh.

"Ừ." Tống Thanh Chấp đứng lại, sau đó để cặp sách trên vai xuống...... Ừm, hình như ngoài cái giường thì không còn chỗ nào khác để ngồi.

Cậu phân vân một hồi, cuối cùng cũng ngồi lên trên giường.

Phía trước là một cái bàn, độ cao rất vừa, có thể ngồi học được.

Hứa Tinh Lạc bước ra, thấy trên bàn đã chất đống tài liệu, hắn mỉm cười: "Tối nay cậu muốn ăn gì?"

Đối với vẻ mặt lạnh lẽo của học sinh giỏi, hắn khẽ than: "Thôi, để tôi quyết định nhé, cậu ăn cá không?"

"Không ăn." Tống Thanh Chấp nói: "Có xương."

Ngón tay lướt màn hình Hứa Tinh Lạc dừng lại, được thôi: "Cơm gà hầm nấm thì sao?"

Học bá không nói gì.

"Thịt bò xào rau thơm?"

"Tôi không ăn rau thơm."

"......"

Tống Thanh Chấp bị liếc thì thản nhiên liếc lại, rau thơm không ngon chút nào.

"Nấm xào tương." Hứa Tinh Lạc kiên nhẫn thay cậu lựa chọn.

"Chưa từng ăn." Tống Thanh Chấp nói: "Có thể ăn thử."

"Ok." Hứa Tinh Lạc gọi thêm một phần thịt xối mỡ, một phần thức ăn chay, xong việc thì đặt điện thoại xuống, nói: "Học thôi nào."

Nửa tiếng nữa đồ ăn mới đến.

Nửa tiếng có thể học được nhiều kiến thức.

"Tôi không biết căn bản của cậu như thế nào nên soạn cho cậu một đề." Tống Thanh Chấp nói rồi lấy một tờ đề mình đã đánh dấu đưa cho Hứa Tinh Lạc: "Cậu làm đi rồi tôi giảng cho cậu nghe."

"Cái này là cậu làm?" Hứa Tinh Lạc nhìn thấy là mới in, nhướng mày: "Làm riêng cho tôi sao?"

"Mau làm đi, đừng có lãng phí thời gian." Tống Thanh Chấp nói: "Chỉ khi biết trình độ của cậu thế nào thì tôi mới biết nên dạy cậu những gì."

Cậu không muốn nói cho Hứa Tinh Lạc biết tối hôm qua mình chỉ nghĩ kế hoạch dạy kèm cho Hứa Tinh Lạc, phải nói rằng, tạm thời đảm nhận chuyện này khiến cậu còn lo hơn cả việc thi đại học.

Hứa Tinh Lạc gật đầu, kéo khẩu trang lên, "Tôi khá kém ở mấy môn học thuộc, toán với tiếng Anh thì khá hơn một chút."

"Phải không?" Tống Thanh Chấp híp mắt, cậu nhớ là người này nói tiếng Anh rất tệ, chắc là đang khoác lác: "Tốt hơn bao nhiêu?" Sau đó thì dừng lại: "Tôi nói tiếng Anh."

"À, có thể nói như đang đọc văn vậy." Hứa Tinh Lạc nói.

"......" Tống Thanh Chấp kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại chắc chắn Hứa Tinh Lạc đang xạo: "Vậy tôi tìm một đoạn cho cậu đọc thử."

Tống Thanh Chấp nửa tin nửa ngờ lấy điện thoại ra tìm mấy bài trên mạng......

Cậu hơi do dự đưa tới trước mặt Hứa Tinh Lạc, "Đọc này thử xem?"

Hứa Tinh Lạc cầm lấy, hắn nhìn điện thoại, lập tức nhướng mày, mỉm cười, còn cười quyến rũ kinh khủng.

"Khụ khụ, bạn học Tống, cậu thật sự muốn tôi đọc cái này cho cậu nghe à?" Hắn nghi ngờ Tống Thanh Chấp đang đùa mình.

"Cậu cứ đọc đi đã." Tống Thanh Chấp nói, cậu chỉ tìm đại, cũng không biết đoạn đó có nội dung gì.

"Được thôi." Hứa Tinh Lạc cầm điện thoại, nhấc điện thoại lên, hắng giọng, trìu mến đọc đoạn thơ tiếng Anh trên đó, bởi vì đây là một bài thơ tình của Shakespeare.

Dịch sang tiếng Trung thì có nghĩa là:

Tôi không tin sự kết hợp của hai trái tim chân thành sẽ có trở ngại, nếu có trở ngại trong tình yêu thì chắc chắn đó không phải là tình yêu đích thực.

Nếu bạn thay đổi vì định kiến của người khác, thì đó tuyệt đối không phải tình yêu chân thành.

Ôi! Tình yêu là ngọn hải đăng tồn tại mãi mãi, dù ngày tận thế có đến thì nó vẫn sẽ đứng vững.

Những người phản bác tôi đều là những kẻ tội nghiệp, những kẻ chưa bao giờ được yêu thương.

Trong khoảng khắc Hứa Tinh Lạc đọc, Tống Thanh Chấp liền chịu thua, giọng điệu của anh chàng này mà nói không có nhiều năm kinh nghiệm trong lĩnh vực này thì đúng là không thể tin được.

Nếu gỡ khẩu trang xuống, có lẽ thính giác sẽ được thỏa mãn ở một tầm cao hơn.

"Có nghĩa gì thế?" Sau khi Hứa Tinh Lạc đọc xong, Tống Thanh Chấp có hơi tò mò, nghe giống như đang ca tụng gì đó.

"Chửi những kẻ không hiểu tình yêu." Hứa Tinh Lạc nói: "Được chưa, tôi làm bài tiếp nhé." Hắn đưa điện thoại cho Tống Thanh Chấp, cúi đầu làm bài.

Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

Shakespeare...... Đệt.......

Sau khi kiểm tra bản dịch, má Tống Thanh Chấp nóng bừng.

Làm bài một hồi, Hứa Tinh Lạc đặt bút xuống, đặt tay lên bàn, ghé người tới đẩy Tống Thanh Chấp ngã xuống đệm.

"Làm......gì đấy?" Tống Thanh Chấp hít một hơi khí lạnh, ánh mắt hơi hốt hoảng, giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ trước sự hung hãn của đối phương: "Tôi tới để dạy kèm cho cậu, không phải......"

"Nhưng cậu cứ quyến rũ tôi." Hứa Tinh Lạc nhìn xuống từ trên cao, trong mắt ánh lên vẻ dữ tợn, kéo khẩu trang che vết thương xuống và hôn câu mà không nói một lời.

"Tôi...... Không...... Ưm......" Tống Thanh Chấp muốn nói cũng không nói được, cậu thật sự không hề quyến rũ Hứa Tinh Lạc, tất cả đều là hiểu lầm.

Tuy nhiên, khi bị sức nặng và mùi hương của Hứa Tinh Lạc vây quanh, loại cơn nghiện khó tả đó đã ăn mòn lý trí Tống Thanh Chấp.

Chỉ là tham lam nhiệt độ cơ thể của người khác, chỉ thế mà thôi.

Một chút tỉnh táo cuối cùng nói cho Tống Thanh Chấp biết, đây chỉ là trò chơi của cậu chàng độ tuổi thiếu niên, tò mò được thân mật với người khác.

Cứ như vậy đi......

"Hửm?" Hứa Tinh Lạc nhướng mày, rốt cuộc cũng chủ động à?

Cảm nhận được người nhát gan vốn bị động cuối cùng cũng bắt đầu phản ứng và tấn công, sự thân mật giữa hai người càng trở nên nóng bỏng hơn, Hứa Tinh Lạc càng trở nên nhiệt tình......

Phòng đơn nhỏ lạnh lẽo và chật chội dường như đã bị nhiễm chất độc ấm áp.

"Chậc, cậu chủ động khiến tôi nóng bừng luôn đấy cục cưng."

Tống Thanh Chấp: "......"

Cậu xấu hổ đến mức không còn sức đáp lại câu này.

Do khóe miệng Hứa Tinh Lạc có vết thương, lúc Tống Thanh Chấp hôn hắn cũng cảm nhận được, nhưng lúc sát mặt không nhìn rõ, chỉ hỏi: "Khóe miệng cậu bị sao vậy?"

"Đau, đừng đụng vào." Hứa Tinh Lạc nói: "Không sao đâu, cậu không li3m thì không sao hết."

Tống Thanh Chấp đùng một cái lại đỏ mặt: "Ừ......"

Vốn tưởng rằng cậu chàng nãy thỏa mãn cơn nghiện xong sẽ vui vẻ đi học, không ngờ rằng người nọ cứ dán vào người cậu mãi cho tới khi có người gõ cửa.

"Có người gõ cửa kìa." Tống Thanh Chấp đẩy đẩy đối phương.

"Shipper đấy." Hứa Tinh Lạc hơi khó chịu khi bị chen ngang, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy: "Được thôi, không để cậu đói được."

Nếu không phải sợ Tống Thanh Chấp đói thì hắn làm tiếp được.

Trọng lượng trên người rời đi, hai mắt Tống Thanh Chấp mê mang, một lúc sau, cậu đưa tay che mặt, bởi vì vữa nãy hai người họ dường như đã lên luôn.