Giọng nói của anh chàng đẹp trai này hay đến nỗi chỉ hai từ thôi đã rất feel. Vì vậy, Hứa Tinh Lạc cũng mặc kệ người ta nghĩ gì về mình, mỉm cười: "Anh chàng đẹp trai, cậu có muốn trở thành siêu sao ca nhạc trong tương lai không?"
Sau đó Lăng Vấn Kỳ nhớ lại thì kể, lúc anh vừa nghe thế phản ứng đầu tiên đó là gặp được kẻ đoán mệnh lừa đảo, nếu không phải lúc ấy tâm trạng anh tốt thì Hứa Tinh Lạc căn bản không cơ hội quen anh.
"Siêu sao ca nhạc?" Anh đẹp trai có giọng nói rất hay mỉm cười: "Cậu là người của công ty quản lý sao?"
"Không phải, tôi là người sáng tác nhạc." Hứa Tinh Lạc nói xong thì lấy điện thoại ra: "Thêm WeChat không? Hoặc bây giờ cậu có tiện không, chúng ta tìm một chỗ tâm sự."
"Tôi phục luôn, vậy mà cũng được hả?" Trai đẹp còn chưa nói gì, Úy Nhiên đã nhịn không được mở miệng: "Cậu tốt xấu cũng phải hỏi xem người ta có hát hay không chứ." Dừng lại, bỗng nhiên cô trợn tròn mặt: "Tôi đệt, ý của cậu không phải là ý của Tuý Ông không phải ở rượu [1] chứ?"
[1]: Ý không ở trong lời mà có dụng ý khác, có động cơ thầm kín.
"Đừng nói nhảm." Hứa Tinh Lạc trừng mắt nhìn Úy Nhiên: "Tôi chỉ một lòng tập trung cho sự nghiệp."
Úy Nhiên thè lưỡi.
Trai đẹp vốn muốn từ chối, nghe thấy bọn họ nói chuyện hình như lại đột nhiên có hứng thú, thế mà lấy điện thoại ra add WeChat Hứa Tinh Lạc: "Bây giờ tôi không rảnh, đợi tôi có thời gian sẽ tìm cậu."
"Được, cậu tên là gì để tôi ghi chú lại." Hứa Tinh Lạc nói tên của mình: "Tôi tên Hứa Tinh Lạc, Tinh trong ngôi sao, Lạc trong rơi xuống."
Trai đẹp đến để ký hợp đồng nên trực tiếp đưa chứng minh nhân dân của mình ra: "Tôi có thể hỏi cậu có tác phẩm gì không?"
Đang định trả lời, Hứa Tinh Lạc liếc mắt nhìn chứng minh nhân dân của người nọ, đọc to: "Lăng Vấn Kỳ?"
Lập tức thấy sửng sốt, trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
"Ừ, có vấn đề gì sao?" Anh đẹp trai có giọng nói rất hay này là Lăng Vấn Kỳ, lúc trước còn đánh giá âm nhạc của Hứa Tinh Lạc trên Weibo là rác rưởi.
Bây giờ lại là oan gia ngõ hẹp, tâm trạng của Hứa Tinh Lạc không thể diễn tả bằng lời.
Úy Nhiên thấy hắn thừ người ta, tốt bụng trả lời anh hỏi: "Cậu ấy đương nhiên là có tác phẩm, anh đẹp trai, dạo gần đây có một bài hát rất hot...... Ưm......"
Cô còn chưa nói hết đã bị Hứa Tinh Lạc che miệng lại, đùa sao, bài hit đó có thể nói ra sao?
Chắc chắn không thể, nói ra sẽ sẽ bỏ lỡ siêu sao ca nhạc tương lai đó có biết chưa?
"Tôi là người mới sáng tác, tác phẩm vẫn chưa tuyên bố," Hứa Tinh Lạc nói: "Chỉ có một vài thành phẩm sẽ gửi đến cho cậu, cảm thấy hứng thú thì đến tìm tôi."
Lăng Vấn Kỳ ồ một tiếng, làm nhưng không thấy hành động khác thường của họ, nói thẳng: "Được." Sau đó lạnh lùng quay người đi làm chuyện của mình.
Ra ngoài, leo lên taxi, Úy Nhiên mới có cơ hội nói chuyện: "Mẹ nó, cậu bị gì đó hả?"
"......" Nghĩ một hồi, Hứa Tinh Lạc cảm thấy không thể để một mình mình bị khinh thường, hắn nói sự thật: "Người này tôi biết, một ca sĩ trẻ." Hắn nhìn Úy Nhiên, chỉ hai người họ: "Cậu ta từng nhận xét bài hát của chúng ta."
"Cậu ta nói gì?" Úy Nhiên có dự cảm không tốt.
"Rác rưởi." Hứa Tinh Lạc thở dài.
"Cái gì?" Úy Nhiên sửng sốt, sau đó chửi một tiếng đệt mẹ, tinh thần khủng hoảng: "Cậu ta điên rồi à?"
Thứ cho cô nói thẳng, người kia là ai?
Có tư cách gì mà ăn nói ngạo mạn như vậy.
"A," Hứa Tinh Lạc dựa vào ghế, nhắm mắt lại nói: "Nhưng cậu ta quả thực có vốn liếng để điên cuồng, tương lai tươi sáng, cho nên tôi vẫn sẽ cố gắng hợp tác với cậu ta."
Úy Nhiên cho rằng Hứa Tinh Lạc đã từng nghe tác phẩm của Lăng Vấn Kỳ, nghe vậy cũng không nói gì.
"Đừng thấy khó chịu." Hứa Tinh Lạc an ủi: "Mọi thứ đều có lý. Đừng nghi ngờ bản thân chỉ vì sự phủ nhận của người khác."
"Tôi biết." Úy Nhiên gật đầu.
Sau khi trở về nhà, Hứa Tinh lạc sắp xếp lại các tác phẩm của mình, chọn ra hai bài hát chậm thích hợp để thể hiện năng lực của mình rồi gửi cho Lăng Vấn Kỳ.
Qua hai phút sau thì nhận được tin nhắn.
Bấm mở thì không phải Lăng Vấn Kỳ, mà là Tống Thanh Chấp, hơn nữa số lượng từ còn không ngắn.
Tuy rằng đã sớm biết cậu trai này làm văn rất giỏi, nhưng không ngờ ở trên WeChat cũng viết giỏi như vậy.
Hứa Tinh Lạc liếc nhìn vài lần và kết luận rằng đối phương đang nói rằng cậu đã nghe nói về trường đại học mà hắn muốn nộp đơn, cậu hy vọng đó là sự thật và không muốn hắn đến những nơi khác.
Ngoài ra, cậu còn nghĩ đến việc đăng ký vào cùng một trường đại học với hắn, nhưng cậu không dám thực hiện vì nhớ rằng hắn không muốn ai phải hy sinh vì mình.
Không phải cân nhắc lợi hại, cũng không phải khôn ngoan thận trọng, chỉ là sợ hắn không thích.
Đúng vậy, Hứa Tinh Lạc nghĩ.
Nếu là Tống Thanh Chấp thật sự làm vậy, hắn sẽ cực kì để ý, đừng nói đến việc duy trì mối quan hệ thân thiện, thậm chí còn không thể có mặt trong danh sách WeChat.
Ngược lại, hắn cảm thấy rất đau lòng vì điều này.
Khó chịu là điều tất nhiên, bản thân Hứa Tinh Lạc không sao, nhưng biết Tống Thanh Chấp khó chịu thì hắn cũng không chịu nổi.
Nghĩ một hồi, Hứa Tinh Lạc trả lời: Cậu cảm thấy có thể gánh được là được rồi, cậu không giống tôi, cậu có quá ít sự lựa chọn.
Đôi khi sự xuất sắc cũng là một hình thức giam cầm trá hình, như thể nếu bạn không chọn cách đó thì sẽ có lỗi với mọi người, ngay cả chó mèo đi ngang qua cũng có tư cách chỉ trích bạn.
Chờ được câu trả lời, Tống Thanh Chấp mỉm cười, lập tức hỏi: Cậu không thể cho tôi một câu trả lời chắc chắn sao? Cậu sẽ ở lại đây chứ?
Hứa Tinh Lạc thấy bất đắc dĩ, trả lời cậu: Đừng có được voi đòi tiên.
Tống Thanh Chấp mím môi, mấy ngày rồi không liên lạc, cậu nhớ người này đến phát điên: Tôi còn có một điều được voi đòi tiên hơn.
Hứa Tinh Lạc nhìn thấy, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng Tống Thanh Chấp cũng không cần Hứa Tinh Lạc phải đáp lại, giai đoạn này chỉ cần người nọ sẵn lòng xem là được.
Cho nên cậu vẫn nói: Những lời cậu nói tôi đều nghiêm túc suy nghĩ, đúng, chỉ bằng những điều cậu làm trong hơn nửa năm gần đây, tôi biết tôi thua cậu rất nhiều, ít nhất tương lai của tôi như thế nào, cậu có thể đoán được đến bảy tám phần, mà tôi đối với tương lai cậu lại hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì cậu có vô số khả năng, đây là điều khác biệt giữa tôi với cậu.
Điều Tống Thanh Chấp muốn nói đó là, tôi liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy phần cuối của cuộc đời mình, cậu chướng mắt tình cảm này, tôi hiểu, bởi vì cậu đủ tự do mà tôi thì không.
Tuy rằng tuổi của Hứa Tinh Lạc còn nhỏ hơn cậu một chút, nhưng rất nhiều lúc, Tống Thanh Chấp đều có cảm giác người nọ lớn tuổi hơn mình.
Cảm giác khiêm nhường.
Hứa Tinh Lạc nhìn, hơi kinh ngạc, hắn cho rằng những đạo lý này phải cần mấy năm Tống Thanh Chấp mới nhận ra.
Nói thật, ở độ tuổi này đã có thể hiểu những điều này đã rất khá rồi.
Hứa Tinh Lạc rõ ràng tất cả bởi vì hắn đã đứng ở chỗ cao rồi, từ đầu đã dùng góc độ từ trên cao nhìn xuống, nhìn hết cả đời Tống Thanh Chấp rồi, biết hết tất cả tình tiết trong đời người nọ.
Thật sự không phù hợp, bởi vì trên người Tống Thanh Chấp có quá nhiều quy định và quy tắc đang trói buộc cậu.
Ví dụ như việc chọn trường, nếu Tống Thanh Chấp chọn một trường tệ hơn một chút sẽ có một đống nước miếng dìm chết cậu, không có ai hiểu cậu.
Họ chỉ biết chỉ chỉ trỏ trỏ, nói như vậy không nên như vậy không đúng.
Không có một ai từng nghĩ đến việc cậu có từng cảm thấy thật mệt mỏi chưa........ Dường như ngay cả Hứa Tinh Lạc cũng làm điều này với cậu.
Vì thế Hứa Tinh Lạc thừa nhận, người này thật sự rất đáng thương.
Hứa Tinh Lạc thì khác, hắn tự do, thích làm gì thì làm, chọn một nơi khác thì sao? Có gì sai khi chọn thứ mà người khác không thích?
Ai quan tâm?
Lo chuyện bao đồng.
Nếu dám càm ràm mấy điều đó trước mặt hắn, không phải đối phương biến mất trong thế giới của hắn thì sẽ là hắn biến mất trong thế giới đối phương, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Tống Thanh Chấp thì không, trên người cậu không có chút nhuệ khí nào, muốn có được điều tốt nhất cho cả hai thế giới.
Sống như thế này mệt lắm.
Tống Thanh Chấp nghĩ rồi lại gửi một đoạn tin nhắn: Cậu cố ý rời khỏi nhà họ Tần có đúng không? Bởi vì cậu không muốn bị người khác sắp xếp và điều khiển, cũng giống như tôi bây giờ, cậu cảm thấy ở bên tôi, cậu sẽ trở thành một bát nước để tôi bưng, nhưng cậu lại không muốn trở thành bát nước đó.
Phân tích rất đúng, Hứa Tinh Lạc tán thành: Cậu biết là tốt.
Tống Thanh Chấp: Ừ, tôi chỉ muốn nói, cậu xem thường bản thân mình rồi, cậu không phải bát nước kia, chỉ cần cậu sẵn lòng, cậu có thể làm một ao cá, tôi mới là con cá trong ao cá của cậu.
Hứa Tinh Lạc khó hiểu: Cậu thích tôi đến vậy sao?
Hắn nhớ lại, mình dường như không làm gì để Tống Thanh Chấp chấp nhất đến vậy.
Tống Thanh Chấp: Ừ.
Hứa Tinh Lạc: Chưa từng cân nhắc đến việc dẫu cậu có hưởng thụ việc làm bạn với tôi, cậu cũng dứt bỏ được tình trạng an ổn bây giờ.
Tống Thanh Chấp: Có, tôi sai rồi, nhưng cho tôi thời gian.
Hứa Tinh Lạc: Dựa vào cái gì?
Tống Thanh Chấp: Dựa vào việc cậu cũng thích tôi.
Tuy rằng cũng có yếu tố đoán mò, nhưng Tống Thanh Chấp không tin sự thân mật suốt một học kỳ là giả.
Hứa Tinh Lạc nhìn thấy thông báo tin nhắn, nói với Tống Thanh Chấp: Tôi có việc phải làm, bận đây.
Khoảng khắc tin nhắn hiện lên, trái tim Tống Thanh Chấp sắp nhảy vọt đến cổ họng, sợ nhìn thấy chữ phủ định, cũng may, trong lòng cậu thả lỏng, trên mặt lộ ra biểu tình vừa muốn cười lại vừa khó chịu
Cười là bởi vì xác định Hứa Tinh Lạc có tình cảm với cậu, khó chịu là bởi vì, Hứa Tinh Lạc thật sự không muốn đấu tranh vì điều đó.
Bên này, mấy tác phẩm của Hứa Tinh Lạc gửi qua đều được xem, phong cách của đối phương rất trực tiếp, trực tiếp gọi điện thoại hỏi hắn địa điểm và thời gian gặp mặt.
Xoa xoa mặt, Hứa Tinh Lạc lên tinh thần nói: "Được, buổi tối gặp.
Một đống chuyện đang chờ làm, còn phải dọn nhà, tuy rằng không nhiều đồ, nhưng cũng rất phiền.
Hứa Tinh Lạc thậm chí còn nghĩ hay về căn phòng nhỏ kia, bên kia......Thật ra hắn vẫn chưa hủy tiền thuê nhà.
Sốt ruột dọn ra chỉ là do không muốn nhìn vật nhớ người.
Dù sao thì cũng có rất nhiều kỷ niệm.
Thật ra trong suốt một học kỳ chưa từng có lúc nào hắn thấy khó chịu, ở nơi đó đều là những chuyện vui vẻ.
Đây chính là cảm giác của tình yêu trong tháp ngà sao?
Đúng như dự đoán, năng lượng rất mạnh.
Hứa Tinh Lạc gặp Lăng Vấn Kỳ vào buổi tối hôm đó, họ trò chuyện đủ thứ trời nam đất bắc, nhưng vẫn chưa quyết định nhanh chóng bất cứ điều gì, bởi vì lúc này Lăng Vấn Kỳ vẫn là một sinh viên năm nhất, tuổi còn rất trẻ.
Sáng tác chỉ là một sở thích, thậm chí còn không thích việc dùng sở thích để kiếm tiền.
Hơn nữa Hứa Tinh Lạc nhìn đồ mặc trên người đối phương, lại là một cậu chủ nhà giàu, không thiếu tiền.
Nhớ đến đối phương từng nói âm nhạc của mình là rác rưởi, Hứa Tinh Lạc nào dám nói đến phát triển, nói đến tương lai, chỉ có thể giao lưu học thuật.
Có thể là do hắn giả vờ giống quá, đối phương còn rất ăn nhịp, trước khi đi còn nói để mình lái xe chở hắn về.
"Không cần." Hứa Tinh Lạc sao có thể chấp nhận, nhưng hắn khá tò mò: "Đúng rồi, hôm đó cậu đến tìm người môi giới làm gì?"
Hắn nghĩ, Lăng Vấn Kỳ cũng không cần thuê nhà.
"Tôi là tân sinh viên của Z đại, mua căn hộ bên cạnh Z đại để có gì ngày thường thì ghé qua." Lăng Vấn Kỳ nói: "Tôi cũng có một studio riêng dùng để chơi nhạc, nhưng cách trường học hơi xa, cậu biết mà, không thể làm phiền người ta được."
"Ồ." Hứa Tinh Lạc tỏ vẻ mình hiểu: "Vậy lần tới tôi sẽ qua chơi, bây giờ tôi đi trước."
"Được." Lăng Vấn Kỳ xem hắn sắp đi thì gọi một tiếng: "Đúng rồi, hôm đó ở chỗ môi giới, bạn của cậu nói câu đó là có ý gì?"
"Câu nào?" Hứa Tinh Lạc quay đầu lại.
"Ý của Tuý Ông không phải ở rượu." Lăng Vấn Kỳ híp mắt, trên mặt muốn cười không cười.
Hứa Tinh Lạc nghĩ, cảm thấy nói rõ cũng tốt, hắn nói: "Cô ấy cho rằng tôi định tán cậu, nhưng cậu đừng nghĩ nhiều."
"Vì sao? Cậu không phải là gay hả?" Lăng Vấn Kỳ hỏi.
"Đúng vậy." Hứa Tinh Lạc thẳng thắn, chỉ mình, rồi lại chỉ đối phương: "Nhưng tôi cảm thấy kích cỡ của tụi mình không đúng, hơn nữa......"
Hắn không nói hết, nhún vai chuẩn bị rời đi.
"Hơn nữa cái gì?" Lăng Vấn Kỳ lại rất tò mò, thấy chưa tán gẫu đủ nên lại kéo Hứa Tinh Lạc nói tiếp.
"À, tôi có người mình thích rồi." Hứa Tinh Lạc đến đầu cũng không quay lại, tiếp tục đi.