Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 36




Edit: Kally

Beta: Phong

Trùm trường kia nói muốn ngủ một giấc không chỉ có thật sự nằm xuống mà còn kéo một góc chăn che lại bụng cứ như thật sự sẽ bị cảm, hơn nữa còn có vẻ chuẩn bị cho cuộc chiến trường kỳ mang tên chuẩn bị tâm lý để' thực hiện ' lần này.

Tống Thanh Chấp bị đả kích nhiều lần tới buồn cười, trong nháy mắt mất đi sự ngại ngùng, dù sao thì cậu và Hứa Tinh Lạc cũng không phải lần đầu tiên thẳng thắn với nhau như vậy, hơn nữa đối phương cũng đâu có nhìn cậu, không có gì phải ngại.

Vì vậy bạn học sinh giỏi trước đây chỉ biết cọ tới có lui học tập bạn trùm trường không biết xấu hổ, tăng nhanh phạm vi chuyển động, trong lòng mặc niệm, đây là bình sữa, đây là bình sữa.

Sau khi vật hóa ngôi sao nhỏ của Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp nhận ra cái cách này đúng là không tồi, chỉ cần Hứa Tinh Lạc không nhìn cậu thì cậu cũng không có bất kì gánh nặng tâm lý nào, càng ngày càng thuần thục.

"......" Hứa Tinh Lạc không dám nói một lời chứ đừng nói ra vẻ giống như học sinh giỏi vừa nãy, hắn chỉ có thể giả vờ ngủ!

Hắn sợ mình rầm rì ngẩng đầu lên một cái thì người kia vất vả lắm mới vượt qua được sự ngại ngùng sẽ lại tạm nghỉ ngơi, thế thì hôm nay hắn không thể qua được chuyện này cái.

Shh........

Cũng muốn nói!

Không hổ danh là học sinh giỏi, chỉ cần chịu khó học tập là có thể học tốt!

Đầu óc của bạn Hứa Tinh Lạc ong ong, một lát sau cũng cảm giác được cảm giác khô nóng ban nãy của Tống Thanh Chấp, mồ hôi bất tri bất giác rơi xuống thấm ướt một mảng chăn!

Hắn muốn xốc chăn lên nhưng lại sợ sẽ kinh động Tống Thanh Chấp, chỉ có thể lén lút nắm chặt tất cả những món đồ nào trong tầm tay, bất cứ cái gì cũng được —— mẹ nó, hóa ra học bá ban nãy cũng không phải chỉ là đang ra vẻ!

Ngày của tôi......

Hứa Tinh Lạc lặng lẽ thở ra một hơi, hắn muốn, muốn muốn muốn cực kì muốn, muốn nhìn mặt Tống Thanh Chấp một chút, muốn nhìn xem bây giờ đang là cảnh tượng gì, nhưng mà hắn không dám, ngẩng đầu cũng không dám, r3n rỉ một chút cũng không dám.

Từ đã, Hứa Tinh Lạc lại đột nhiên nghĩ đến, nếu hay không nói tiếng nào có thể khiến Tống Thanh Chấp cho rằng hắn nghẻo rồi, đến thổi cũng không phát ra âm thanh nào, hắn rối bời, ngập ngừng phát ra âm thanh cực kì bình tĩnh trong cổ họng, để cho Tống Thanh Chấp biết...... Hắn có cảm giác.

"Làm sao? Cái này có được không?" Tống Thanh Chấp tuyệt đối là bị ảnh hưởng bởi âm thanh của hắn.

"Chấp ca 666 [*]." Hứa Tinh Lạc cũng không giả vờ, lập tức thật hít sâu một hơi rồi thả ra.

[*]: cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này là /liùliùliù/. Cách đọc của số 666 lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ "trâu bò".

Hắn nghe thấy Tống Thanh Chấp bật cười đầy ngượng ngùng.

"Tôi có thể nhìn cậu không?" Hứa Tinh Lạc thúi không biết xấu hổ hỏi, cuối cùng cũng được xốc cái chăn trên người mình lên, trên người toàn là mồ hôi: "Chấp ca."

"Ừm." Tống Thanh Chấp ra vẻ đây rất lạnh lùng xa cách.

Lần này đến phiên Hứa Tinh Lạc cười ra tiếng: "Này, nói chuyện với cậu đó."

Mẹ nó, hắn nhìn thiếu niên có đôi tai và gò má đỏ bừng, trong lòng kìm nén muốn ôm lấy đầu đối phương hôn một trận, cho dù vừa nãy đối phương mới tiếp xúc thân mật với em trai của hắn cũng không kìm nén được nguồn năng lượng ngu ngốc đâm tới.

"Chấp ca, tôi muốn hôn cậu." Hứa Tinh Lạc không thể kiềm chế bản thân mình.

"Bây giờ?" Tống Thanh Chấp ngẩng đầu, vẻ mặt mẹ nó khẩu vị của cậu nặng thật, sau đó cũng không thèm để ý đến hắn: "Có bệnh sao."

"......" Đúng vậy, hắn bị nhiễm một loại bệnh tên là Tống Thanh Chấp.

Hứa Tinh Lạc chống tay ra sau, cong miệng cười cứ như đồ ngốc, chỉ cần nghĩ đến việc đóa hoa lạnh lùng mà không ai có thể đến gần lại ngại ngùng làm chuyện này cho mình, hắn liền không nhịn được mà nở nụ cười.

Nhưng lúc này hắn cũng nghĩ, xem ra điểm mấu chốt của Tống Thanh Chi cũng không cao như vậy, thậm chí cậu còn nguyện ý làm chuyện này...

Trước hết, Hứa Tinh Lạc thật sự không có ý nghĩ tới lần đầu tiên của mình, chẳng qua là lúc nghĩ đến điểm mấu chốt này thì hắn bỗng nhiên liên tưởng đến một đoạn ngắn Tống Thanh Chấp nằm dưới thân mình, vừa nhắm mắt lại tưởng tượng một chút đã không thể vãn hồi.

Vốn dĩ hắn còn muốn nô dịch học sinh đứng đầu lâu hơn nữa, nhưng trong đầu bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ này thì đúng là muốn mạng của hắn, Hứa Tinh Lạc thầm mắng một tiếng, cố hết sức để lật ngược tình thế!

"Cậu con mẹ nó......" Tống Thanh Chấp nói: "Không thể báo trước cho tôi biết sao?"

"Hãy nghe tôi giải thích," Hứa Tinh Lạc nằm xuống một cái phịch: "Tài nghệ của cậu quá cao siêu khiến tôi bị mê hoặc, lí do này có được không?"

Tống Thanh Chấp không nói lời nào, trực tiếp đá hắn một cái, sau đó vội vàng đi vào phòng tắm.

Trong khoảng thời gian năm phút này, Hứa Tinh Lạc hoàn toàn rối bời, không muốn nhúc nhích không muốn nói chuyện, nhưng hắn rất muốn hút một điếu thuốc, hoặc là Tống Thanh Chấp có thể ở bên cạnh hắn bổ sung máu cho hắn lần thứ hai.

Nhưng chẳng phải không có ở bên sao......

Hắn ngồi dậy nhìn cửa phòng tắm, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái nhộn nhạo.

Nghe thấy động tĩnh Hứa Tinh Lạc liền nằm xuống, Tống Thanh Chấp bước ra với mái tóc ướt, trong lòng Hứa Tinh Lạc đệt một tiếng, ông đây lợi hại tới thế sao?

Có thể bay lên trên đầu Tống Thanh Chấp luôn......

Tống Thanh Chấp vừa bước ra liền lục tung hộp thuốc lên để tìm thuốc, mắt không thèm nhìn về phía Hứa Tinh Lạc một cái, điều này khiến Hứa Tinh Lạc rất không dễ chịu: "Cậu làm gì đấy? Học sinh giỏi."

"Tìm thuốc cho cậu." Tống Thanh Chấp tìm thấy thuốc, vẻ mặt có chút xấu hổ bước ta, duỗi tay ra: "Đưa tay cho tôi."

"Làm sao đấy?" Hứa Tinh Lạc sợ hãi: "Bị rách chút thôi mà, không cần phải vậy đâu."

Hắn không cho, Tống Thanh Chấp trực tiếp tự mình động thủ: "Cần, lỡ may để mưng mủ không tốt."

"Vị trí này không đến mức đấy đâu." Hứa Tinh Lạc cuối cùng không lay chuyển được, dứt khoát mặc kệ: "Cậu thật là hiền huệ giỏi giang."

"Cậu lặp lại lần nữa đi." Tống Thanh Chấp nói.

"Chấp ca hiền huệ giỏi...... A......" Hứa Tinh Lạc còn chưa nói dứt câu đã bị Tống Thanh Chấp đẩy ngã một cái, tên kia cầm lấy cái ly chỉa về phía hắn, sau đó đè cả người lên: "Ai hiền huệ giỏi giang?Hửm?!Cái miệng tiện của cậu, đè chết cậu!"

"Tôi mà chết thì cậu sẽ thành quá phụ........ A......" Hứa Tinh Lạc lập tức bị ăn một cái tát, rất mạnh! Nhưng đối phương còn tính là biết chừng mực, chọn chỗ nhiều thịt mà đánh, không đánh đến mất mạng: "Bạo lực gia đình a!"

"Chỗ này không cách âm đâu." Tống Thanh Chấp cười lạnh: "Ngài muốn gọi cho tổ dân phố đến hòa giải sao?"

"Tới đi, để cho bọn họ tới đi," Hứa Tinh Lạc lúc này đã bị Tống Thanh Chấp đè dưới chăn nhưng không thể nào khiến hắn ngậm miệng: "Họ tới thì nói cho bọn họ biết chúng ta là vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, đừng có xen vào việc người khác!"

"Ai là vợ ai là chồng?" Tống Thanh Chấp nói: "Nói đúng thì tôi sẽ tha cho cậu, nếu nói không đúng thì cậu cứ đợi ở dưới mông tôi đi."

"Chuyện này mà còn phải hỏi sao? Tôi là chồng," Hứa Tinh Lạc lớn tiếng gào: "Tôi là chồng của Tống Thanh Chấp...... A......"

Tống Thanh Chấp cắn răng, dùng sức che lại cái miệng ngàn dao kia: "Câm miệng! Nói nữa tôi làm chết cậu." Bây giờ cậu không cầu mong Hứa Tinh Lạc nói lời gì tử tế nữa, chỉ cầu xin thằng cu này đừng nói gì nữa là được, vừa nghe cậu liền thấy nóng ruột.

Bị đ è xuống không thể nói, Hứa Tinh Lạc cũng chẳng muốn nghỉ, chỉ dùng đôi mắt đào hoa linh động ghẹo người chớp khớp khiêu chiến thiếu niên đang đè mình.

"Con mẹ cậu." Tống Thanh Chấp bị hắn nhìn đến mức không nhịn được bật cười, thả tay ra nhéo má hắn: "Tôi cảnh cáo cậu đó, không được nói gì hết." Cậu không phải kiểu người phóng túng như vậy đâu, ngoại trừ lúc ở trước mặt Hứa Tinh Lạc.

Tản tỉnh lớn tiếng như vậy khiến cậu quá thẹn thùng.

"Được." Hứa Tinh Lạc gật đầu: "Vậy cậu xuống mau đi, mình bao nhiêu cân không biết sao? Thật sự coi mình thân hình mảnh mai nhẹ nhàng như yến oanh hả?"

"Cũng chưa có tới một trăm cân." Tống Thanh Chấp leo xuống từ trên người hắn nằm xuống bên cạnh không nhúc nhích.

"Vừa nãy bắn lên tóc cậu à?" Hứa Tinh Lạc ném một góc chăn cho đối phương: "Đắp lên bụng đi, đừng để cảm lạnh."

"Ừm......" Tống Thanh Chấp chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt nhìn Hứa Tinh Lạc, trong veo, mang theo ý cười.

Hứa Tinh Lạc nhìn cậu.

Rất nhiều năm sau, Hứa Tinh Lạc vẫn còn nhớ rõ ánh mắt này, hắn trầm ngâm thưởng thức ánh mắt này thật lâu, đó là ánh mắt ngưỡng mộ thuần khiết chân thành, chứa đựng gần như tất cả những gì đẹp đẽ trên đời.

Hứa Tinh Lạc dán lại gần, cong khóe miệng hôn hôn Tống Thanh Chấp: "Ở bên tôi có thoải mái không?"

Câu hỏi này nếu ở một khung cảnh khác, Tống Thanh Chấp sẽ không thấy ngượng, nhưng bây giờ chẳng phải mới chơi lưu manh xong sao, cậu cụp mắt ho nhẹ một tiếng, không trả lời.

"Cậu mệt à?" Hứa Tinh Lạc vuốt tóc mái trên trán Tống Thanh Chấp, hôn lên trán cậu một cái,"Vậy cậu ngủ đi, lát nữa tôi gọi cậu dậy ăn cơm."

"Ừm." Tống Thanh Chấp nói.

Sau khi có kết qua thi thử, trong lòng mọi người đều yên tâm hơn một chút, một giấc ngủ này ngủ tới mức trời chuyển tới sầm, ngủ cho tới khi điện thoại Hứa Tinh Lạc rung rung không dừng.

Thì ra là đám lớp 2 chơi vô cùng vui vẻ kia hỏi bọn họ có muốn tìm một bữa để chúc mừng Hứa Tinh Lạc lọt vào top 50 hay không,

Hứa Tinh Lạc tỉnh dậy thấy mấy lời đề nghị của tụi ngốc này thì tê dại, biết rõ hắn nghèo còn muốn hắn tiêu tiền.

Hứa Tinh Lạc: Không đi, không có gì cần phải chúc mừng, cũng đâu phải đứng nhất khối.

Tần Thư Thụy: Tống Thanh Chấp đứng nhất khối đó, không chúc mừng anh thì chúc mừng cậu ấy, anh hỏi cậu ấy xem có muốn tới hay không?

Hứa Tinh Lạc cảm thấy kỳ quái: Không phải cậu trốn tránh cậu ta lắm sao? Sao bây giờ lại...... Không trốn nữa?

Tần Thư Thụy sợ hãi, hình như cậu chưa từng nói là mình tránh Tống Thanh Chấp mà, sao Hứa Tinh Lạc lại có thể biết?

Về phần vì sao lại không tránh: Đâu có đâu, em đâu có trốn cậu ấy.

Đó là do không phải bởi vì bây giờ hai mắt Tống Thanh Chấp đâu có nhìn thấy cậu nữa! Ngày nào cũng đi theo Hứa Tinh Lạc, ủa, từ đã, hai mắt Tần Thư Thụy rừng lớn: Khụ, Ngôi Sao, em hỏi anh chuyện này nè, anh thích con gái đúng không?

"Nhắn tin với ai đấy?" Tống Thanh Chấp đột nhiên chen tới, gối đầu lên vai Hứa Tinh Lạc, cậu vừa thấy màn hình liền bật cười: "Để tôi."

"Hả?" Hứa Tinh Lạc ngốc.

Mãi cho tới khi Tống Thanh Chấp cướp lấy điện thoại hắn thì hắn mới hiểu câu "để tôi" có nghĩa là gì.

Học sinh giỏi không biết xấu hổ khoác áo của hắn trực tiếp trả lời: Tôi cũng nói chuyện này với cậu nhé, lần sau đừng gọi tôi là Ngôi Sao nữa, hai ta không thân tới mức đó, về phần tôi thích con gái hay con trai, đoạn này không cần phải lấn cấn, có bản lĩnh làm tôi thích thì hỏi tiếp.

Tống Thanh Chấp gõ gõ bộp bộp ấn gửi, sau đó trả lại điện thoại cho Hứa Tinh Lạc: "Trả nè."

"Chậc chậc chậc." Hứa Tinh Lạc sửng sốt ba giây, đọc xong câu trả lời của học sinh giỏi thì giơ ngón cái với cậu: "Học cách nói chuyện của tôi vô cùng nhuần nhuyễn, không hổ danh là cậu."

"Quá khen." Tống Thanh Chấp mỉm cười với hắn.

"Mà." Hứa Tinh Lạc nói: "Lần này cậu thi đứng nhất trường, có muốn chúc mừng một chút không?"

"Không cần," Tống Thanh Chấp vân đạm phong khinh: "Một năm tôi thi nhiều cái nhất trường như vậy, lúc nào thi xong cũng chúc mừng, cậu không cảm thấy ngốc sao?"

"Cũng đúng." Hứa Tinh Lạc nghĩ lại cũng thật xấu hổ.

"Nhưng cậu lọt vào top 50 thì có thể chúc mừng." Tống Thanh Chấp ôm mặt hắn hôn một cái: "Có muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ hay không, để tôi làm."

"Không được đâu." Hứa Tinh Lạc không chút do dự.

"Cậu sợ ngại à?" Tống Thanh Chấp nói.

"Không phải." Hứa Tinh Lạc nói: "Người tôi quen chỉ có mấy mống, cái bàn tiệc thì to như trời, tôi chia sẻ với ai đây?"

Tống Thanh Chấp hơi dừng lại, mỉm cười ôm Hứa Tinh Lạc một cái: "Vậy chỉ chuẩn bị một bàn thôi, chúng ta ăn bữa cơm."

"......" Nghĩ nghĩ, Hứa Tinh Lạc cầm lấy điện thoại: "Được thôi, Tần Thư Thụy cũng tích cực sắp xếp lắm, cậu có muốn bàn bạc với cậu ta không?"

"Ừm." Tống Thanh Chấp nói: "Vậy thì nhất định phải để tôi tiếp quản và sắp xếp, cậu ta sắp xếp chuyện gì chứ." Dừng một chút, lại hỏi: "Cậu không ngại chứ?"

"Không ngại." Hứa Tinh Lạc nói.

Tác giả có lời muốn nói: Chấp bảo: Chuyện của đàn ông hãy để tôi làm.