Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 3




Sau khi vào phòng tắm, lúc Hứa Tinh Lạc đang c ởi đồ theo thói quen thì chợt nhớ ra trước khi ra ngoài mình đã tắm rồi.

Giờ sao...... Có nên tắm lại không?

Hắn khoanh tay suy nghĩ một lúc.

"Hắt xì!" Dù đã là tháng ba nhưng không khí mùa xuân vẫn se se lạnh, mặc dù sức khoẻ của Hứa Tinh Lạc rất tốt nhưng cũng không thể chịu nổi cái lạnh này. Hắn vội vàng mở nước đi tắm, kệ đi, dù gì thì cũng c ởi đồ rồi đúng không?

Trong phòng vẫn còn nước ấm do ban nãy Tống Thanh Chấp tắm, Hứa Tinh Lạc không cần chờ lâu đã được chìm đắm trong cảm giác thoải mái nhờ tắm nước nóng: "Haizz."

Đây có lẽ là thú vui thứ hai khi tắm vào mùa đông.

Đàn ông con trai tắm rửa đều rất nhanh, hơn nữa tóc Hứa Tinh Lạc vừa mới được cắt tỉa gọn gàng, rất ngắn, sau khi hắn tắm xong chỉ tùy tiện dùng khăn lông lau sơ là đã gần khô rồi.

Bên ngoài, Tống Thanh Chấp nhìn có vẻ bình tĩnh lắm, anh đang ngồi xem qua cuốn giới thiệu khách sạn một cách nghiêm túc như lúc làm bài tập vậy.

Nhưng chỉ có mình anh biết là trong lòng mình không hề bình tĩnh như vậy.

Thậm chí còn hơi bất an.

Chẳng qua cảm xúc đó đã bị anh đ è xuống, không thể hiện ra mà thôi.

"Tôi hỏi cái, tại sao chúng ta lại đặt phòng đôi vậy?" Hứa Tinh Lạc lau tóc, bước ra từ trong phòng tắm.

"Trước đây tôi ở bao giờ, nên đặt thử thôi." Tống Thanh Chấp nói, câu trả lời rất qua loa, nhưng không bắt bẻ nổi.

"Ok tôi hiểu rồi." Hứa Tinh Lạc giả vờ tin thật gật đầu.

"Cậu hiểu cái gì?" Tống Thanh Chấp khép cuốn giới thiệu khách sạn lại, thật lòng thì tới cả anh còn không hiểu mình muốn gì.

"Cảm giác mới mẻ." Hứa Tinh Lạc nói, sau đó ném chiếc khăn tắm trong tay lên bàn, bò lên trên giường: "Để tôi thử xem giường trong phòng đôi và giường trong phòng tiêu chuẩn khác nhau thế nào...... Ồ, khỏi phải nói, đúng là mềm quá đi, rất thích hợp để lăn qua lộn lại."

Ngu xuẩn......

Tống Thanh Chấp âm thầm trừng mắt, thở dài trong lòng: Quả nhiên, trí thông minh có hạn.

"Này, đã gần 11 giờ rồi, ngày mai chúng ta còn phải đi học đúng không?" Hứa Tinh Lạc đột nhiên nhớ đến chuyện này, ngay sau đó hắn nhanh chóng bò dậy tìm điện thoại: "Điện thoại của tôi đâu?"

"...... Không phải hồi nãy cậu đã mang vào phòng tắm rồi sao?" Tống Thanh Chấp nhìn không nổi loay hoay tìm đồ ngu ngốc của hắn có lòng tốt nhắc nhở một câu.

"Ồ, hình như thế á." Hứa Tinh Lạc dừng lại.

Sau khi tìm được điện thoại trong phòng tắm, chắn chắn ngày mai là chủ nhật thì Hứa Tinh Lạc mới yên tâm, sau đó hắn nhìn Tống Thanh Chấp nói: "Hồi nãy sao cậu không nhắc tôi mà để tôi cuống lên như vậy?"

Nói một câu ngày mai không đi học thì sẽ chết à?

"Tôi cho rằng cậu không thèm để ý." Tống Thanh Chấp nhìn hắn, khẽ nhíu mày: "Tuần trước cả tuần cậu không đến lớp thì không nói, nhưng tuần trước trước nữa cậu cũng có đến lớp đâu." Ngụ ý là: Tôi cho rằng cậu chẳng nhiệt tình lắm với việc học.

"......" Ờ ha, chuyện này cũng xấu hổ quá đi.

Hứa Tinh Lạc suýt nữa quên mất mình là một học sinh hư, đột nhiên quan trọng việc học thì đúng là khác thường: "Ồ, tôi......"

"Tôi hiểu." Tống Thanh Chấp gật đầu.

Hứa Tinh Lạc nhìn anh: "?" Đến tôi còn không hiểu mà.

"Sắp thi đại học rồi." Tống Thanh Chấp xoay cây bút trong tay, muốn nói rồi lại thôi: "Cậu cũng biết Đức Trung là một trường trung học tư thục chỉ nhận học sinh có thành tích học tập tốt hoặc gia cảnh tốt." Anh liếc nhìn Hứa Tinh Lạc một cái: "Nếu cậu cứ không tuân thủ nội quy như vậy, trường sẽ cho cậu thôi học."

Hứa Tinh Lạc há hốc mồm, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

Không sai, bây giờ hắn đã không còn là con nuôi của Tần gia, không có xuất thân cũng không có tiền, thành tích học tập và tác phong cũng không tốt, Đức Trung đuổi hắn không phải là chuyện hiển nhiên sao?

Nhìn thấy giáo bá bị mình dọa đến xanh mặt, Tống Thanh Chấp rất vừa lòng: "Cho nên sau này cậu nên ngoan ngoãn chút đi."

"Được thôi....."Hứa Tinh Lạc nghĩ ít nhất phải học hết cấp ba, nếu không thì sau này lấy gì trả 300 vạn cho Tống Thanh Chấp.

Nhưng nghĩ đến việc mình đã quên hầu hết kiến thức cấp 3, Hứa Tinh Lạc cảm thấy đúng là cuộc đời khốn nạn, con mẹ nó khốn nạn muốn chết!

"Đúng vậy, tốt nghiệp cấp ba còn hơn là bỏ học cấp ba." Tống Thanh Chấp lạnh lùng nói.

Mặc dù Hứa Tinh Lạc cũng nghĩ như vậy, nhưng vì sao những lời này lại khiến người ta không vui vậy chứ?

Hắn nhìn Tống Thanh Chấp, vốn định cãi lại mấy câu, thằng nhóc cậu đừng bao giờ khinh thường người khác, nhưng vừa đưa mắt về phía người kia, hắn đã ngẩn người, Tống Thanh Chấp mặc áo choàng tắm rũ mắt viết gì đó trên giấy ghi nhớ, mái tóc xõa xuống trán trông rất ngoan.

Tạo hình này đúng là khác hẳn so với tạo hình thời thượng ban nãy, một người là cool boy, một người là em trai ngoan ngoãn.

Hứa Tinh Lạc ỷ vào việc tuổi thật của mình lớn hơn người ta mấy tuổi, hắn nghĩ trong lòng, kệ đi, không so đo với con nít.

"Ê." Hứa Tinh Lạc nói.

"Cái gì?" Ngòi bút của Tống Thanh Chấp khựng lại, khi ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Hứa Tinh Lạc đang cởi áo choàng tắm, anh sửng sốt vài giây rồi mới dời mắt: "Cậu muốn làm gì?"

"Sắp hơn mười một giờ rồi, đương nhiên là đi ngủ...... Chẳng lẽ làm cậu sao?" Hứa Tinh Lạc nhìn cậu.

"Ngài chỉ ngủ một tí...... Mà phải c ởi sạch như vậy sao?" Tống Thanh Chấp còn dùng cả kính ngữ.

"Nếu không thì sao? Tôi có thói quen ngủ khoả th@n." Hứa Tinh Lạc nhướng mày với anh: "Ngủ khỏa th@n tốt cho sức khỏe thể chất lẫn tinh thần, cậu muốn thử không?"

"Khỏi đi." Tống Thanh Chấp bày ra vẻ mặt 'xin tha cho kẻ hèn này': "Cậu ngủ khoả th@n một mình đi"

"Cậu không ngủ chung giường với tôi à?" Hứa Tinh Lạc hỏi.

"Trong phòng chỉ có một cái giường thôi, cậu nói xem?" Không ngủ trên giường đó thì anh còn có thể ngủ ở đâu?

"Ồ, vậy lên đây nằm đi nào." Hứa Tinh Lạc nằm xuống trước, chừa ra một chỗ trống bên cạnh, vỗ vỗ: "Lên đây đi, tôi đây sẽ dùng cơ thể ấm áp này sưởi ấm trái tim yếu đuối của cậu."

"Tôi cảnh cáo cậu, nói chuyện phải phép chút đi, đừng có dùng lời nói chiếm tiện nghi của tôi." Tống Thanh Chấp không biết nhớ đến gì mà vẻ mặt không vui lắm.

"Tôi lợi dụng......" Khi nào chớ, Hứa Tinh Lạc đang muốn hỏi nhưng kịp phanh lại, từ từ đã, không phải ban nãy là do hắn chọc trước sao, đờ mờ, cung phản xạ của người này hình như cũng không tốt lắm: "Ok, vậy cậu có ngủ hay không?" Hắn đắp chăn cảnh cáo: "Lát nữa tôi sắp ngủ rồi mà cậu còn xốc chăn lên, tôi sẽ dỗi đó."

"Ừ." Hơn mười một giờ, bình thường Tống Thanh Chấp cũng ngủ vào giờ này, anh cảm thấy rất tò mò: "Trùm trường kiểu như mấy cậu đều đi ngủ sớm như vậy sao?"

"Tất nhiên là không, cậu có hiểu lầm gì với danh hiệu trùm trường không?" Hứa Tinh Lạc đắp chăn che kín chỉ chừa ra một cái đầu, vừa nhìn Tống Thanh Chấp vừa chu môi thổi thổi tóc mái của mình: "Để xem, có phải trùm trường trong mắt cậu là ngày nào cũng ở quán bả nhảy Disco tán gái và thu nhận đàn em không? Cũng rập khuôn quá đấy."

Tống Thanh Chấp không nói gì, đúng là trước kia anh người ta nghe đồn Hứa Tinh Lạc là người như vậy.

Nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian ngắn, anh nhận ra rằng đúng là Hứa Tinh Lạc hơi khác so với lời đồn.

Sau khi nằm lên trên giường, Tống Thanh Chấp phát hiện áo choàng tắm của khách sạn hơi dày, nằm không thoải mái.

Anh liếc nhìn người đang nằm quay lưng về phía mình, do dự một tí rồi quyết định cởi áo choàng tắm.

Khóe miệng Hứa Tinh Lạc không khỏi nhếch lên khi nghe thấy tiếng 'sột soạt': "Haha, sao nào? Tôi đã nói cởi ra thì ngủ mới thoải mái đúng không?"

Tống Thanh Chấp không thèm chấp hắn.

"Mới nãy lúc tôi nằm xuống giường rất lạnh, khá khó chịu." Hứa Tinh Lạc quay người lại, mỉm cười: "Giờ thấy thế nào? Bạn học Tống có thấy 300 vạn này đáng không."

"Cậu muốn nghe tôi nói thật lòng sao?" Tống Thanh Chấp hỏi rất nghiêm túc.

"Thôi khỏi, một lời của ngài có thể làm tôi thổn thức cả đêm mất." Hứa Tinh Lạc xúc động nói.

"Cậu càng không muốn nghe tôi càng muốn nói." Tống Thanh Chấp vừa mở miệng đã chê: "Bỏ ra 300 vạn chỉ để làm ấm giường và giải sầu thì thật vô ích. Nói thật thì lợi nhuận của nó cực kỳ thấp, số tiền này tôi dùng làm việc khác chắc chắn sẽ sinh nhiều lãi hơn."

"Nếu tôi cho cậu nhiều hơn thì sao?" Hứa Tinh Lạc tựa sát đầu vào thiếu niên, nói xong còn không biết ngại mà ngậm tai người ta: "Bé cưng, cậu cứ nói thế cả đêm, có phải muốn cái này không?"

Mặt Tống Thanh Chấp xấu hổ đến mức đỏ bừng, nhưng cũng không phải chỉ là xấu hổ, mà còn bực mình nữa: "Hứa Tinh Lạc, cậu làm gì đấy?"

"Cho cậu biết giá trị của tôi đó." Hứa Tinh Lạc cười.

"Cút."

Mặc dù Tống Thanh Chấp nói như vậy, nhưng hai người đàn ông xanh tươi mơn mởn, thể trạng tốt, dính chung trong một cái chăn thì cũng không tránh khỏi phải ứng khi va chạm, điều này khiến cho trận cãi nhau ban đầu có thêm một tầng ý nghĩa sâu xa.

Khoảnh khắc họ chạm mắt nhau, cả hai đều nhận ra bầu không khí có chút vi diệu.

Dinh dính.

Lần này đến Hứa Tinh Lạc chiếm thế thượng phong, hắn dùng tay đỡ lấy cổ Tống Thanh Chấp: "Cậu có nhận thua không?"

"Xùy——" Tống Thanh Chấp nhổ vào mặt anh.

"Đệt, cậu chơi dơ thật đấy!" Hứa Tinh Lạc không ngờ người được mọi người công nhận là học sinh ngoan, nam thần mười điểm không có nhưng lại có lúc chơi hèn như vậy!

"Cậu sai rồi, cái này gọi là binh bất yếm trá." Lợi dụng lúc Hứa Tinh Lạc đang dùng tay lau mặt, Tống Thanh Chấp nhân cơ hội lật người đảo khách thành chủ, đổi thành anh đè Hứa Tinh Lạc: "Chỉ cần cậu nhận thua thì tôi sẽ tha cho cậu."

Dù sao chuyện này cũng rất trẻ con....

Tống Thanh Chấp cảm thấy mình điên rồi mới hùa theo quậy cùng Hứa Tinh Lạc.

"Không......" Hứa Tinh Lạc úp mặt vào gối, bị Tống Thanh Chấp đề đầu gối lên bả vai, cơ hội để lật người rất gần như bằng 0, nhưng làm sao hắn bỏ cuộc dễ vậy được?

"Cậu giỏi thì giữ nguyên tư thế này cả đêm đi nha." Hứa Tinh Lạc nói.

Hắn là lợn què không sợ chết nên cứ liều thách thức Tống Thanh Chấp thôi.

Tống Thanh Chấp hết cách, đúng là anh không thể giữ nguyên tư thế đè hắn cả đêm đucojw, tên này có thể không ngủ nhưng anh phải ngủ..

Hai bên giằng co một lát, Tống Thanh Chấp nói: "Tôi thả cậu ra thì cậu phải yên đấy."

"Được thôi." Hứa Tinh Lạc nhanh chóng đồng ý,

Ngay lúc Tống Thanh Chấp vừa thả lỏng tay, Hứa Tinh Lạc kẹp đầu gối đối phương lật người, tình thế lập tức đảo ngược, hắn nói rất vui vẻ: "Kekeke, bàn học Tống, binh bất yếm trá......"

Còn chưa nói xong thì đối tượng vừa bị hắn lừa liền điên cuồng đánh trả, có vẻ như là đã thật sự tức rồi, còn hung hăng hơn lúc nãy một trăm lần!

"Ê, đừng...... A, đau!" Tôi đấm cậu một cái thì cậu lại đá tôi một cái, Hứa Tinh Lạc bị nhéo chỗ hiểm thì hít một ngụm khí lạnh, đau đớn nói: "Tôi bỏ ra đây, cậu đừng có nhéo tôi!" Sao lại dùng phương pháp này vậy!

Chỉ có con gái mới đánh nhau như vậy.

"Vì cậu xứng đáng." Tống Thanh Chấp nói.

"Nếu cậu còn như vậy tôi sẽ không khách khí với cậu nữa đâu nhé?" Hứa Tinh Lạc xoa xoa chỗ da mềm mại dưới cánh tay, đau đến mức th ở dốc.

"Ngon thì nhào vô."

"Đệt!"

Bởi vì bị Tống Thanh Chấp khiêu khích nên bầu không khí trở nên nhạy cảm hơn, đụng là chạm.

Nhưng mà trận chiến của hai chàng trai cao to lực lưỡng này vẫn tuỳ tiện như hồi nãy, giống một đang giỡn hơn là đang đánh nhau, bề ngoài thì có vẻ như họ đang nghiến răng nghiến lợi đánh đối phương nhưng thực ra là cả hai đều vô tình hay cố tình chạm vào cơ thể đối phương...

Không ai biết vì sao mình lại làm vậy, họ chỉ biết cái cảm giác khi chạm vào cơ thể người kia rất gây nghiện.

Cảm giác đó men lên trong lòng họ một niềm vui nho nhỏ, che đi hết mọi muộn phiền.

Nhưng mà cứ đụng qua đụng lại như vậy cũng không hay...... Hứa Tinh Lạc nghĩ mình nên chấm dứt cuộc chiến hỗn loạn này.

"Được rồi, bạn học Tống, cậu đừng nhúc nhích nữa." Hứa Tinh Lạc giữ chặt lấy thiếu niên đang thở hổn hển, nhưng đối phương không thèm nghe, vì vậy hắn chỉ có thể quát: "Tống Thanh Chấp."

Tống Thanh Chấp ngây người khi bị đối phương gọi đầy đủ họ tên, bây giờ anh hệt như một con cá mắc cạn.

Hứa Tinh Lạc rất hài lòng với biểu hiện này của anh, hắn thở dài: "Ngoan, đừng nhúc nhích, tôi sẽ cho cậu thấy giá trị của tôi......" Đột nhiên hắn nói bằng chất giọng trầm ấm, khi nghe vào ban đêm rất đỗi gợi cảm.

Lúc đầu Tống Thanh Chấp không biết Hứa Tinh Lạc muốn làm gì, nhưng ngay sau đó anh biết rồi. Vừa nói xong hắn liền ghé sát vào người anh, sau đó đưa tay ra chạm vào.... Lúc này trong đầu Tống Thanh Chấp chỉ còn lại một câu 'không được' đầy bối rối, tốc độ tay người kia ngày càng nhanh, như đang chơi xe đua tốc độ cao vậy.

Lần đầu Hứa Tinh Lạc làm chuyện này cho người khác nên cũng cảm thấy hơi không quen, đồng thời hắn cũng cảm thấy người này hơi ngốc ngốc đáng yêu nên bị hắn lừa vào trong mà không biết nên cũng không thấy phản cảm lắm.

Một lúc sau......

Tống Thanh Chấp giữ chặt cánh tay của Hứa Tinh Lạc, dưới ánh đèn vàng dịu dàng trông anh có hơi ngây ngốc, mông lung. Anh không ngờ rằng mọi chuyện sẽ xảy ra theo hướng này.

"Đại ca à, thở đi." Giọng nói nhuộm đậm ý cười của Hứa Tinh Lạc vang lên trên đầu anh.

Tống Thanh Chấp trừng mắt nhìn hắn, sao tên này lại tự nhiên như vậy chứ...

Nhưng cũng đúng, theo mấy lời đồn về Hứa Tinh Lạc ở Đức Trung thì chuyện này đúng là chuyện thường ngày của hắn.

"Đừng nín thở, sao mới có tí mà đổ mồ hôi nhiều vậy, chả hiểu khi nãy tắm làm gì?" Hứa Tinh Lạc nói.

Bống Tống Thanh Chấp – người đầu óc đã trở nên hỗn loạn, nhận ra trùm trường của Đức Trung khi nói chuyện đàng hoàng thì giọng nói đúng là gợi cảm, theo như lời nữ sinh trong trường nói là khiến cho lỗ tai cũng muốn mang thai, chỉ tiếc là người nghe những lời này là anh, mà lỗ tai anh cũng không thể mang thai....

Tống Thanh Chấp bị suy nghĩ của mình doạ sợ nên nhanh chóng tỉnh táo lại, quay mặt lảng tránh ánh mắt của Hứa Tinh Lạc sau đó hít một hơi thật sâu.

Vốn là muốn cho bản thân thời gian bình tĩnh lại, nhưng Hứa Tinh Lạc lại không cho anh thời gian làm việc đó, nhanh cho cho anh lên tận chín tầng mây

"......" Tống Thanh Chấp ôm gối, nặng nề che mặt.

Không biết qua bao lâu, giọng điệu đầy trêu chọc của Hứa Tinh Lạc truyền vào tai anh: "Ừm... Xem ra dạo này cậu phải chịu áp lực học hành rất lớn."

"Sao cậu nói nhảm nhiều vậy chứ..." Tống Thanh Chấp lạnh lùng nói, sau đó kéo chăn đắp kín người.

Hứa Tinh Lạc tấm tắc nói: "Mẹ nó, kéo quần lên là cậu không nhận người quen luôn."

"......"

Tống Thanh Chấp quay đầu nhìn Hứa Tinh Lạc từ bên cạnh xuống giường, có lẽ là đi rửa tay.

Đêm đầu tiên sau khi thất tình, Tống Thanh Chấp tưởng rằng mình sẽ khó ngủ nhưng thực tế là ngược lại, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ.

Không đợi Hứa Tinh Lạc quay lại thì Tống Thanh Chấp đã ngủ mất rồi, đã vậy còn chiếm hơn nửa cái giường.

Cho dù Hứa Tinh Lạc nằm bên trái hay phải anh thì đều không đủ chỗ.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không rảnh tới mức đi đặt thêm phòng nữa hay về phòng trọ.

Đầu tiên thì hắn không tiền để đặt một phòng mới, thứ hai là 300 vạn vẫn còn đang trong tay Tống Thanh Chấp.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Tinh Lạc quyết định dỗ dành Tống Thanh Chấp đang mơ màng ngủ: "Cục cưng, xích qua một chút đi."

————–