Đã gần 3 ngày đi qua mà Lê Tịch Tuyến vẫn chưa tỉnh lại, Vũ Mặc Hàn lòng như lửa đốt, cơn tức giận càng dâng lên cao hơn.
Mấy ngày sau khi tứ vương gia tỉnh lại hoàng cung đặc biệt là thái tử thần sắc không yên.
Hoàng thượng cũng rất tức giận khi phát hiện ra thái tử tự ý lưu trữ quân kĩ của riêng mình.
Nhưng vì còn kiêng nể bên hoàng hậu và Lưu gia và Hồ gia vẫn còn trống lưng nên chỉ đành cấm túc thái tử đóng cửa tự kiểm điểm một thời gian ở biệt viện.
Bên cạnh đó phía ở trung nguyên, khả hãn và Phục Thánh cũng triệu tập thánh nữ và tướng quân trung nguyên Tề Phi Hưng gấp rút trở về sử lý công vụ do họ gây ra.
Thái Hậu dù cũng có chút tức giận với thánh nữ Mục Thanh Chiêu lấy thuộc hạ của thánh cung ra nhập cược tập kích này khiến các hiền tôn của bà lâm vào hiểm cảnh.
Ngay cả Vũ Mặc Hàn cũng gặp nguy hiển, nhưng từ đó bà cũng biết thêm về hiền tôn và tam tiểu thư Lê phủ đang tiến triển.
Bước tiếp theo bà phải ra tay mới được.
Vũ Mặc Hàn từng chút sử lý từng đám người được cho là nguyên nhân làm tổn hại đến Lê Tịch Tuyết.
Vì Tư Nhiệm và Mộc Tâm Dao đều chắc chắn sức khỏe của nàng ấy rất tốt chỉ là có thể do cú sốc khi rơi xuống vực khiến thần trí của Lê Tịch Tuyết sản sinh ra sự sợ hãi khiến thân thể không muốn tỉnh lại.
Chỉ cần thời gian tới, họ chăm chỉ nói chuyện và khiến Lê Tịch Tuyết an tâm hơn thì nàng ấy sẽ sớm tỉnh lại.
Cũng may nhờ có Mộc Tâm Dao luôn bên cạnh chăm sóc và ngày ngày đều làm khai thông kinh mạch cho Lê Tịch Tuyết, nên nàng dù vẫn chưa tỉnh nhưng thần sắc hơn và hồng hào hơn nhiều rồi.
Mấy ngày trôi qua Vũ Mặc Hàn cũng vẫn như cũ rất bận rộn lo việc của huyết sát các và việc của triều đình.
Hơn nữa tìm ra manh mối thái tử lưu trữ quân kĩ để báo cho hoàng thượng cũng rất cần hắn vạch ra mưi trí.
Ngày nào sau khi thượng triều song hắn cũng tới Huyết Sát Các tới khi tối muộn mới trở về vương phủ.
Cũng như thường ngày tới giờ hợi canh hai Vũ Mặc Hàn lê thân xác có chút mệt mỏi trở về thư phòng.
Ảnh Nhất đã chuẩn bị sẵn nước để hắn tắm.
Song suôi rồi nếu như trước kia Vũ Mặc Hàn sẽ nghỉ ngơi tại thư phòng nhưng nay Lê Tịch Tuyết vẫn chưa tỉnh nên hắn một mạch đi tới phòng nghỉ của mình nơi mà Lê Tịch Tuyết vẫn nằm nghỉ ngơi cùng nàng ngủ, Chỉ có như vậy hắn mới yên tâm hơn.
Ngày nào Mộc Tâm Dao cũng ở lại tứ vương phủ giúp Lê Tịch Tuyết trị thương, rồi đưa nàng ra sửi nắng, rồi lại dùng trâm khai thông ***** **.
Cho tới khi Thấy Vũ Mặc Hàn trở lại Mộc Tâm Dao mới cùng với Vũ Đông Phương lập tức rời đi.
Nàng không biết hiện tại người có thể làm Tịch Tuyết tỉnh lại có phải tứ vương gia hay không nhưng nhìn tấm chân tình của tứ vương gia dành cho muội ấy khiến nàng cũng yên lòng.
Vũ Mặc Hàn mở cửa bước tới giường nhìn khuôn mặt hồng nhẹ cùng hơi thở nhẹ đều đều của Lê Tịch Tuyết khiến tâm tình hắn dịu dàng đi không ít.
Vũ Mặc Hàn mở nhẹ chăn rồi nằm xuống bên cạnh Lê Tịch Tuyết.
Nắm lấy bàn tay mỏng manh có chút lạnh của nàng mà dùng nội lực truyền hơi ấm vào từng mạch đập.
Sau một hồi Sợ quá nhiều nội lực khiến nàng tổn thương nên Vũ Mặc Hàn chỉ làm một lát rồi dừng lại.
Hắn khẽ nói bên tai nàng:
- Tịch Tuyết nội lực của bổn vương đều truyền hết cho nàng rồi.
Nên bổn vương rất mệt mỏi, nàng tỉnh lại trị thương cho bổn vương được không?
Cũng vì cả ngày đều bận rộn mệt mỏi với bộn bề công việc nên Vũ Mặc Hàn khẽ nắm chặt bàn tay nhỏ của Lê Tịch Tuyết rồi lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Bên này Lê Tịch Tuyết bên tai truyền tới tiếng nói ấm áp, ôn nhu.
Cơ thể như truyền thêm hơi ấm, những mộng mị hư ảo dần dần tan đi.
Mi mắt khẽ lay động rồi dần mở ra, trước mặt là khuôn mặt tuấn mĩ đôi mi đã khép lại, một bên mắt trái vẫn là chiếc mặt nạ nửa kín nửa hở đầy cuốn hút.
Nhớ lại trong mộng mị đã bao lần nhìn thấy thân ảnh hư hư ảo ảo không nhận ra là ai…cuối cùng tỉnh lại hóa ra là tên nam nhân này… là hắn đã luôn trong mộng mị giúp nàng xua đi những sợ hãi thời ấu thơ.
Bàn tay vẫn còn được đặt trong lòng bàn tay hắn đã hơi được buông nhẹ nhưng không rời ra.
Môi Lê Tịch Tuyết khẽ nở nụ cười … Hóa ra nàng là động tâm nam nhân này mất rồi…
Bàn tay Lê Tịch Tuyết khẽ rút ra khỏi tay Vũ Mặc Hàn đưa dần lên hướng khuôn mặt, hất nhẹ nhảnh tóc lả lơi trước mặt Vũ Mặc Hàn, bàn tay khẽ đưa qua sống mũi, xuống đôi môi có phần nhợt nhạt…
Trong đầu truyền đến cơn đau đớn… từng mảnh kí ức trước khi đi săn và sau khi rơi xuống vách núi khiến Lê Tịch Tuyết khẽ nhăn mày.
Bàn tay không tự chủ khẽ rơi trên khuôn mặt Vũ Mặc Hàn vừa định rút tay về rồi giảm nhẹ đau bằng bấm vàp huyệt thái dương.
Tay nàng Còn chưa kịp rút đã bị tay Vũ Mặc Hàn nắm chặt lại khẽ đặt lên miệng hắn, giọng nói có chút ồn ồn vang lên:
- Lần này nhắm mắt nàng còn định ngủ tới khi nào?
Đôi mi cong của Vũ Mặc Hàn khẽ động rồi mắt khẽ mở.
Nhìn khuôn mặt khẽ cau mày của Lê Tịch Tuyết khiến hắn hốt hoảng tay khẽ sờ chán nàng rồi ôn nhu nói:
- Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Ta gọi Mộc Tâm Dao tới trị thương cho nàng…
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ, những khoẳng khắc được Vũ Mặc Hàn tìm thấy dưới vách núi hiện lên trong đầu làm nàng rất xúc động.
Đầu khẽ lắc lắc rồi tay kéo ra khỏi môi Vũ Mặc Hàn rồi lại nắm lấy bàn tay hắn mà đặt lên má mình nói nhỏ:
- Ta không sao, chỉ có chút choáng váng thôi, một chút là sẽ ổn.
Vũ Mặc Hàn khẽ kéo Lê Tịch Tuyết ôm vào lồ ng ngực mình mặt rụi nhẹ lên mái tóc thơm mùi hoa tử linh lan, tâm tình yên ổn hơn, miệng ôn nhu nói:
- Bổn vương đã rất sợ hãi khi nàng rơi xuống vực…
Lê Tịch Tuyết cũng rụi nhẹ mặt vào lồ ng ngực hắn, ngửi mùi thảo dược nhẹ nhẹ trên người y khẽ mỉm cười.
Hóa ra nam nhân này lại ôn nhu như vậy? Chỉ cần ở bên hắn không hiểu sao tâm nàng lại có cảm giác an toàn tới vậy.
Lê Tịch Tuyết ôm chặt lấy tấm lưng tứ vương gia rồi khẽ nói:
- Vương gia… Cám ơn ngài… Cám ơn vì đã không bỏ mặc ta một mình dưới vực sâu…
Hai người dần dần chìm vào trong giấc ngủ, yên ổn không còn lo lắng hay suy nghĩ gì về oán hận hay danh vọng.
[ Có lẽ khoảng thời gian này sẽ là khoảng thời gian bình yên nhất trong suốt quãng đường sắp tới ]..