Ngay sau đó Lê Tịch Tuyết được Vũ Mặc Hàn ôm lên xe ngựa ngay trước mặt tất cả mọi người.
Vũ Thái Thành trong lòng vô cùng bực bội, thù hận ngày càng tăng lên.
Lẽ ra trước đây hắn nên nghe lời Lê Tịch Nghị cùng ông ta xin hoàng thượng hủy hôn ước của nàng với tên Vũ Mặc Hàn mới đúng.
Hơn nữa trước đây Lê Tịch Tuyết si mê mình như vậy không cớ nào lại thay đổi nhanh như vậy.
Chắc hẳn vẫn đang muốn chọc giận mình.
Bàn tay Vũ Thế Thành nắm chặt thành quyền nhìn Lê Tịch Lan Hoa đứng bên cạnh mặt nhõng nhẽo mà càng thêm chán ghét.
Lê Tịch Lan Hoa nhận thấy sự ghẻ lạnh của thái tử trong lòng co rút, ánh mắt chuyển về hướng Lê Tịch Tuyết căm phẫn.
Trong lòng không ngừng oán trách Lê Tịch Tuyết, lẽ ra lúc trước nên cho người dìm chết ả ta ở trong hồ mới đúng.
Lần này nhất định cữu cữu sẽ giúp nàng lấy cái mạng của ả ta.
Mục Thanh Chiêu sắc mặt cũng không hòa nhã hơn, hơn 3 năm Vũ Mặc Hàn ở biên cương trung nguyên ngày nào nàng cũng tới bắt chuyện với huynh ấy, quan tâm và chăm sóc huynh ấy.
Đúng là hắn có từng nói chuyện với nàng cũng từng để nàng chăm sóc lúc bị thương.
Nhưng chưa lần nào hắn thân mật và dành ánh mắt ôn nhu với nàng như vậy.
Ánh mắt Mục Thanh Chiêu nhìn Lê Tịch Tuyết càng ngày càng tàn độc hơn.
Nàng dõ dàng là không can tâm để bị mất huynh ấy vào tay một kẻ phế vật như vậy.
Vũ Mặc Hàn bước chân tiêu sái đi qua từng đám người, hắn ôm chặt Lê Tịch Tuyết trong lồ ng ngực, bước tới chỗ nào là đám người nấy kinh hãi ngạc nhiên.
Một tứ vương gia hủy dung cùng chung chỗ với một tam tiểu thư bị điên khùng từ khi nào lại thân mật như thế.
Nam nhân có Khí thế lạnh lùng tới bức người khiến ai nấy đều sợ hãi lại nhìn nữ nhân trong ngực ôn nhu và sủng ái như vậy.
Mấy nữ nhân đứng đó ánh mắt vừa đều ghen tị vừa căm phẫn nhìn Lê Tịch Tuyết.
Lê Tịch Tuyết thấy sống lưng có chút lạnh toát, nàng thấy ánh mắt của họ như có điều khác lại nhưng lại không biết khác lạ ở điểm nào.
Nhìn lên bầu trời càng cảm thấy âm u tới lạ, nhanh như vậy đã sắp tới mùa đông rồi.
Vào trong xe ngựa Lê Tịch Tuyết thấy bên trong xe đã được sửa lại gọn gàng, thêm lớp nệm êm dưới ghế bốn phía xung quang cũng được nệm bằng tấm vải mềm và êm.
Trong lòng Lê Tịch Tuyết mang chút ý cười, tứ vương gia có vẻ cũng rất chu đáo.
Lê Tịch Tuyết tranh thủ kiểm tra lại vết thương cùng mạch đập của Vũ Mặc Hàn.
Vũ Mặc Hàn vẫn như cũ sau khi đặt Lê Tịch Tuyết ngồi bên ghế, ánh mắy vẫn nhìn nàng đầy dịu dàng.
Nhín khuôn mặt đầy thỏa mãn, cử chỉ của nàng nhẹ nhàng từng chút kiểm tra thương thế cho mình.
Vũ Mặc Hàn quan xát từng cử chỉ nhẹ nhàng của nàng sợ đây như một giấc mơ chỉ cần hắn quay đi mọi thứ đều tan biến.
Xe ngựa cũng đã lăn bánh, tiếng vó ngựa lao nhanh, người bên trong vẫn vậy yên vị ngồi không chút sốc sếch.
Lê Tịch Tuyết sau khi kiểm tra kĩ lưỡng mạch đập của Vũ Mặc Hàn liền nhẹ nói:
- Tứ vương gia cơ thể ngài cũng đã khỏe hơn nhiều, nhưng vẫn nên là hạn chế sử dụng nội lực và không nên sử dụng quá sức trong thời gian này.
Sau buổi đi săn này ta sẽ tới giúp ngài bốc thêm chút thuốc áp chế hàn độc.
Vũ Mặc Hàn cười ôn nhu gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp của Lê Tịch Tuyết mà nói:
- Được.
Vậy vương phi của bổn vương phải chiếu cố bổn vương thật tốt mới được.
Bên của sổ tấm vải che thổi mạnh những làn gió lạnh ngắt vào trong thùng xe.
Lê Tịch Tuyết bị những cơn gió lạnh làm cho có chút không thoải mái, nàng đưa tay lê miệng tre lại rồi,ho mạnh mấy tràng dài:
- Khụ..
khụ...!khụ...
Vũ Mặc Hàn ngồi cạnh ánh mắt lo lắng,một tay nhẹ đưa lên vuốt lưng cho Lê Tịch Tuyết để nàng dịu bớt cơn ho, tay kia giót ấm trà nóng vào chiếc chén nhỏ đưa cho nàng, giọng nói cũng mang đầy lo lắng:
- Có chỗ nào không thoải mái sao? Uống ngụm trà ấm đi.
Sau khi rứt cơn ho Lê Tịch Tuyết lắc nhẹ đầu, tay nhận chén trà trên tay của Vũ Mặc Hàn uống một ngụm nhỏ nói:
- Không sao.
Chỉ là thời tiết thay đổi nên có chút thích ứng không tốt thôi.
Vũ Mặc Hàn sớm cũng biết bệnh phong hàn còn tàn dư trong người nàng, hắn nhẹ kéo nàng vào lồ ng ngực mình nhẹ nói:
- Nếu không thoải mái bổn vương đưa nàng trở về phủ,không cần tới Ngạo Long nữa.
Lê Tịch Tuyết ngồi bật dậy lắc đầu, như vậy chẳng phải là kháng chỉ rồi hay sao.
Vậy càng liên lụy tới ngài ấy nữa.
- Ta không sao, uống chút trà ấm là ổn thôi.
Vũ Mặc Hàn thấy ánh mắt kiên định của nàng chủ đành gật đầu, lần này hẳn là thái tử nhất định sẽ giở trò.
Đề phòng bất chắc Vũ Mặc Hàn nhẹ lấy trong ngực chiếc tiêu ngọc nhỏ đặt vào lòng bàn tay Lê Tịch Tuyết, giọng nói mang chút lo lắng và quan tâm:
- Cầm lấy, nếu thấy nguy hiểm hay là gặp bất cứ việc gì cứ thổ nó lên.
Bổn vương nhất định sẽ tới tìm nàng
Lê Tịch Tuyết nhìn chiếc tiêu ngọc nhỏ nhắc và tinh xảo mắt đầy tán dương.
Không ngờ ở thời này còn làm được ra chiếc tiêu tỉ mỉ và xinh đẹp như này.
Xe ngựa cũng dừng lại, Lê Tịch Tuyết cười nhẹ rồi đặt chiếc tiêu vào trong tay áo.
Cửa xe cũng mở ra, Ảnh Nhất nhẹ nói vọng vào trong:
- Vương gia đã tới rồi, hoàng thượng và hoàng hậu đã ở phía trước.
Mọi người cũng từng nhóm tập hợp rồi.
Vũ Mặc Hàn nhẹ đứng dậy tay nắm lấy tay Lê Tịch Tuyết để nàng đứng dậy, đi tới cửa xe liền nhẹ nhàng nhảy xuống, tiếp là đưa tay đỡ Lê Tịch Tuyết xuống khỏi xe ngựa.
Lê Tịch Tuyết là người hiện đại với cử chỉ thân mật của tứ vương gia cảm thấy rất bình thường.
Cộng với thời gian này hảo cảm của nàng với ngài ấy cũng khá thân thiết nên cũng thuận theo mà để hắn đỡ xuống.
Chân vừa chạm xuống đất liền nghe một giọng nói êm ái vọng ở bên tai:
- Tịch Tuyết...!Tịch Tuyết...
Lê Tịch Tuyết quay mặt lại liền thấy một nữ tử ăn mặc gọn gàng, khuôn mặt có chút quen thuộc.
Đi theo phía sau còn có một nam nhân ánh tuấn, khuôn mặt thanh tú nhẹ tựa đám mây đi theo.
Mộc Tâm Dao cười tới vui vẻ đi tới nắm lấy cổ tay Lê Tịch Tuyết, giọng nói đầy nũng nịu:
- Muội muội à sao đã nhanh quên ta như vậy.
Lê Tịch Tuyết cũng cười nhẹ nắm lấy tay Mộc Tâm Dao mà suýt xoa:
- Ai ra, Tâm Dao tỷ thật khiến ta ghen tỵ đấy.
Không ngờ....
Lời còn chưa nói hết đã bị Mộc Tâm Dao đưa tay che kín miệng lại.
Nam nhân phía sau chắp tay hành lễ với Vũ Mặc Hàn:
- Tiểu mỗ Ngũ Tiếu Hoa tham kiến tứ vương gia.
Vũ Mặc Hàn vừa rồi nhận thấy ánh mắt đầy nhu tình của tên nam nhân này nhìn Lê Tịch Tuyết nên cũng không mấy hảo cảm với y.
Vũ Mặc Hàn chỉ lạnh nhạt gật đầu, bàn tay càng nắm Lê Tịch Tuyết chặt hơn.
Phía xa xa Ngũ hoàng tử Vũ Đông Phương, Tư Nhiệm và Minh tướng quân phi ngựa đi tới.
Vũ Đông Phương sau khi xuống ngựa ánh mắt liền khóa chặt vào nữ tử đứng cạnh Lê tiểu thư và Tứ ca.
Đúng ánh mắt đó, nụ cười đó và khuôn mặt đó.
Vũ Đông Phương thở nhẹ một hơi may mắn là hắn đã không phải đoạn tụ.
Nhất định lần này phải tìm cơ hội cùng nàng ấy nói chuyện.
Tư Nhiệm và Minh tướng quân đi tới nhẹ hành lễ với Vũ Mặc Hàn, Tư Nhiệm nhẹ nói:
- Vương gia...
Lời còn chưa nói ra đã bị Vũ Mặc Hàn lạnh lùng nói:
- Bổn vương rất ổn.
Tư Nhiệm nhẹ gật đầu lui xuống phía sau, hắn quên mất Lê tiểu thư cũng biết y thuật.
Nhìn khuôn mặt có sắc của Tứ vương gia Tư Nhiệm mới nhẹ nhàng thở ra.
Thời tiết hôm nay không mấy tốt lần này may cũng có Lê tiểu thư đi cùng.
Ngũ Tiếu Hoa nhìn Lê Tịch Tuyết cười ôn nhu gọi:
- Tiểu Tuyết.
Lê Tịch Tuyết nhìn nam nhân hòa nhã trước mặt không chút ấn tượng nào.
Giọng nói của vị công tử này hình như nàng đã nghe ở đâu đó rồi.
Lê Tịch Tuyết nhẹ cười nói:
- Vị công tử này là...
Vũ Tiếu Hoa ánh mắt thoáng qua chút buồn bã, muội ấy thay đổi thật rồi.Nhìn khuôn mặt đã tẩy đi hết lớp trang điểm của Lê Tịch Tuyết khiến Vũ Tiếu Hoa trong lòng càng thêm ưu thương.
Trước đây mặc dù chưa gặp qua muội ấy khi tẩy trang điểm nhưng hắn là thích con người vô tư cùng ngây thơ của nàng.
Cuối cùng lại vì nàng ấy có hôn phối với tứ vương gia mà hắn từ bỏ.
Vũ Tiếu Hoa bàn tay gắt gao nắm chặt, bây giờ thật sự hắn càng không muốn buông bỏ.
Vũ Tiếu Hoa cười ôn nhu nói nhẹ:
- Kẹo hồ lô.
Lê Tịch Tuyết trong đầu ùa về mấy hình ảnh lúc bé chừng 10 tuổi, khuôn mặt nàng nhếch nhác, nước mắt chảy tèm lem lên lớp trang điểm đậm tới kinh dị.
Bên cạnh là tiểu nam tử với khuôn mặt cười dịu dàng, tay cầm hai cây kẹo hồ lô, tay khác nhẹ lau lau khuôn mặt tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu cười đến vui vẻ nhận kẹo hồ lô trên tay tiểu nam tử đưa lên miệng vừa ăn vừa nói ( - Kẹo hồ lô...!kẹo hồ lô...)
Lê Tịch Tuyết liền cười vui vẻ nói:
- Kẹo hồ lô ca ca.
Ngũ Tiếu Hoa trong lòng như nở hoa cuối cùng muội ấy đã nhớ ra hắn.
Như vậy có phải hắn là có cơ hội hay không?
Ngũ Tiếu Hoa cười xoa xoa đầu nàng như lúc bé cười càng ôn nhu nói:
- Muội sau này cứ gọi ta là Hoa ca ca đi.
Lê Tịch Tuyết còn chưa kịp trả lời liền bị Vũ Mặc Hàn kéo lại ôm vào lồ ng ngực đánh dấu chủ quyền.
Giọng nói của Vũ Mặc Hàn mang đầy sát khí:
- Ngũ Tiếu Hoa ngươi nên thân phận của mình.
Ngũ Tiếu Hoa trong lòng biết tạm thời chưa phải thời điểm để phản kháng lại Vũ Mặc Hàn.
Tạm thời vẫn nên là nhịn xuống đợi thời điểm sẽ tỏ dõ tấm lòng của mình với Lê Tịch Tuyết.
Tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng kèn bắt đầu vang vọng khắp núi rừng.
Từng nhóm bắt đầu đứng theo hàng theo đội.
Ngũ Tiếu Hoa nhìn về phía Lê Tịch Tuyết rồi vui vẻ nói:
- Tịch Tuyết.
Chúng ta cùng một nhóm, thánh nữ và lưu tướng quân đã đợi sẵn ở phía trước rồi.
Lê Tịch Tuyết nhẹ gật đầu rồi đứng rời khỏi lồ ng ngực Vũ Mặc Hàn cười nhẹ nói:
- Vương gia ta đi đây, ngài nhớ những lời căn rặn của ta đó.
Vũ Mặc Hàn dù rất lưu luyến Lê Tịch Tuyết nhưng cũng không thể làm khác đành gật đầu.
Mộc Tâm Dao nắm lấy bàn tay Lê Tịch Tuyết nhẹ nói:
- Tịch Tuyết lại đây ta có chuyện muốn nói.
Lê Tịch Tuyết cũng có chuyện muốn hỏi Mộc Tâm Dao liền gật đầu rồi đi cùng Mộc Tâm Dao.
Mộc Tâm Dao quay lại nhìn Ngũ Tiếu Hoa nói vọng lại.
- Tiếu Hoa ngươi tới chỗ nhóm của mình đi, Tịch Tuyết sẽ tới luôn.
Mộc Tâm Dao đi xa dần, vốn biết Tịch Tuyết người hiện đại xuyên qua đây hẳn không biết khinh công và võ công.
Nàng nhẹ nhàng quay lại chỗ Lê Tịch Tuyết hỏi nhỏ:
- Tịch Tuyết muội biết cưỡi ngựa bắn tên chứ?
Lê Tịch Tuyết nhẹ gật đầu đáp:
- Trước đây muội từng học ngoại khóa qua lớp bắn cung và cưỡi ngựa nên cũng biết sơ qua.
Mộc Tâm Dao nhẹ thở ra gật đầu, may quá vừa rồi khi tới đây nàng cũng phát hiện ra rất nhiều khí thở đầy nội lực.
Hôm nay hẳn cũng không bình thường.
Lê Tịch Tuyết nhẹ hỏi Mộc Tâm Dao.
- Tỷ tỷ muội cảm thấy không khí có chút khác lạ.
Mộc Tâm Dao không muốn Lê Tịch Tuyết lo lắng, bất an liền vỗ nhẹ mu bang tay của Lê Tịch Tuyết nói:
- Không sao đâu.
Dù thấy gì bất thường muội chỉ cần phi ngựa về chỗ của tỷ hoặc Tứ vương gia là được.
Mộc Tâm Dao trước đã từng nghe chuyện của thánh nữ và tứ vương.
Hẳn là thánh nữ cũng sẽ không có hảo cảm gì với Tịch Tuyết đi.
Mộc Tâm Dao nhẹ căn rặn nàng:
- Muội cùng nhóm với Thánh nữ cũng nên tránh xa nàng ta một chút.
Lê Tịch Tuyết gật đầu nhẹ nhớ lại lời thái hậu văng vẳng bên tai mình.
Trong lòng suy đoán vài chuyện mà trước đây nàng chưa biết.
Tiếng trống vang càng mạnh Mộc Tâm Dao kéo Lê Tịch Tuyết về hướng đoàn người vừa đi vừa căn dặn:
- Nếu nhắm cung không tốt cứ đưa cung cho Ngũ Tiếu Hoa là được.
Hắn là người đáng tin cậy.
Lê Tịch Tuyết nhìn bóng lưng nhỏ nhắn đầy uyển chuyển của Mộc Tâm Dao cười nhẹ gật đầu sau này nhất định gặp tỷ ấy hỏi vài chuyện mới được..