Tứ Vương Phi

Chương 32: 32: Phân Đội





Hai người Vừa đến đường lớn rẽ bước vào sân Càn Nghi Cung Lã công công đã đứng ngay ngắn phía trước mặt Vũ Mặc Hàn và Lê Tịch Tuyết rồi cung kính nói:
- Tứ vương gia mời qua lối này thay y phục và tới khán đài phía trước để cùng hoàng thượng cùng các vị hoàng tử, tướng quân làm lễ khởi hành cho đúng giờ đẹp.
Vũ Mặc Hàn chỉ lạnh lùng gật đầu nhẹ một cái rồi lại nhìn về phía Lê Tịch Tuyết đứng bên cạnh.
Thấy thái độ cùng hành khác lạ của tứ vương gia dành cho cô nương bên cạnh Lã công công trong lòng vừa có chút vui lại vừa tò mò nhìn về phía Lê Tịch Tuyết mà nói:
- Còn vị cô nương này là...
Vũ Mặc Hàn ánh mắt sắc mặt lạnh, nhìn ra ánh mắt tán dương của Lã công công dành cho Lê Tịch Tuyết thì mới nhẹ thở ra giọng nói trầm lạnh vang lên:
- Vương phi của bổn vương đương nhiên đứng cũng chỗ với bổn vương.
Lã công công là người theo chân hoàng thượng cũng đã mấy chục năm, bao nhiêu công chuyện cùng với tính nết của các vị hoàng tử đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết.

Ông cười nhẹ nhìn Lê Tịch Tuyết rồi buột miệng nói:
- Đúng là quốc sắc thiên hương khiến bao nhiêu nam nhân phải điêu đứng tranh dành.
Nói song ông lại quay về phía tứ vương gia nói:
- Vương gia sau khi làm theo nghi thức song ngài có thể tùy ý chọn đội của mình.

Nhưng hiện tại phải làm theo quy củ của nghi lễ.
Lê Tịch Tuyết cũng không muốn là Vũ Mặc Hàn khó sử liền cười gật đầu với hắn rồi nói:
- Vương gia ngài cứ đi đi, ta tới tìm phụ thân ta có chút việc lát nữa rồi sẽ tới tìm ngài.
Vũ Mặc Hàn không chút nào muốn rời khỏi Lê Tịch Tuyết.

Nhưng thấy ánh mắt ngây thơ của nàng, cũng không muốn nàng khó sử nên đành gật đầu nhìn Lê Tịch Tuyết nói:
- Được rồi.

Bổn vương lát nữa sẽ quay lại tìm nàng.
Lê Tịch Tuyết gật gật đầu buông bàn tay ra khỏi tay Vũ Mặc Hàn.

Tay cũng nhẹ đưa lên xua xua với hắn.
Bên này Lã công công môi nở một nụ cười nhẹ.

Bao nhiêu năm rồi mới lại thấy một tứ vương gia tràn đầy sức sống như vậy.
Lã công công nhẹ đưa tay hướng vào khu tiền viện của Càn nghi cung rồi nói với Vũ Mặc Hàn:
- Tứ vương gia mời đi lối này.
Vũ Mặc Hàn vốn là muốn nhìn Lê Tịch Tuyết đi trước tới Càn Nghi Cung nhưng lại bị nàng đẩy lưng mình đi trước.
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ đẩy lưng của Vũ Mặc Hàn về phía trước rồi vui vẻ nói:
- Vương gia ngài đi nhanh đi, để công công đứng đợi nãy giờ rồi.
Vũ Mặc Hàn đành lưu luyến gật đầu rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Vũ Mặc Hàn, Lê Tịch Tuyết nhẹ thở dài.


Lời nói của thái hậu ngày hôm qua không phải nàng không nghĩ tới mà chỉ là bản thân lại có chút lưu luyến không muốn buông ngài ấy ra.
Lê Tịch Tuyết vừa quay lưng bước được mấy bước vì không chú ý liền đâm ngay vào lồ ng ngực người trước mặt.

Mùi đồng cỏ hoang dã đưa vào mũi khiến nàng giật mình lùi lại mấy bước.

Ánh mắt nàng nhìn về phía nam nhân cao lớn trước mặt rồi khom người nói:
- Xin lỗi, là tiểu nữ không chú ý.
Tề Phi Hưng ánh mắt nổi đầy tia phóng khoáng cùng đê tiện nhìn về phía Lê Tịch Tuyết, lời nói còn mang đầy ý nghĩa tục tĩu.
- Ai ra lại là một mĩ nhân khác, Vũ quốc thật sự rất nhiều mĩ nhân.

Lại vừa xinh đẹp và câu dẫn.
Lê Tịch Tuyết nhìn nam nhân ánh mắt vô lại chăm chú nhìn thân thể phía trước của mình liền vội vàng lùi lại mấy bước.
Lê Tịch Tuyết lùi lại mấy bước thì Tề Phi Hưng lại tiến lên mấy bước đứng gần nàng.
Tề Phi Hưng nhìn thấy mĩ nhân trước mặt không khỏi nuốt ngụm nước bọt.

Quả thật là quá mê người, mùi hương anh đào càng khiến ăn muốn động tay động chân.

Tề Phi Hưng nuốt ngụm nước bọt trong miệng,vừa đưa bàn tay về phía Lê Tịch Tuyết vừa nói:
- Đúng là mĩ vị vừa đẹp lại còn thơm như vậy..
Lê Tịch Tuyết nhìn nam nhân tục tĩu trước mặt muốn quay mặt chạy đi liền nghe thấy tiếng người phía trước gọi mình.
- Lê cô nương...!Lê cô nương...Cô ở đây sao ta tìm cô nãy giờ.
Tư Nghiệm ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa hiền dịu đi đến cạnh Lê Tịch Tuyết.
Lê Tịch Tuyết như nắm được phao cứu vớt vội vàng chạy lại phía sau của Tư Nhiệm bàn tay nắm chặt lấy tay áo hắn.

Giọng nói có chút sợ hãi:
- Tư Nhiệm ca ca.
Tư Nhiệm thấy Lê Tịch Tuyết ỉ lại và đứng ở khoảng cách mình gần như vậy tim bỗng nhiên loạn đi vài nhịp.

Mặt bất giác đỏ ửng lên, lần đầu tiên nàng ấy gọi thân mật với mình.
Tư Nhiệm nhìn Lê Tịch Tuyết cười nhẹ an ủi, lại thấy tướng quân trung nguyên to cao, tục tĩu trước mặt Tư Nhiệm nhẹ khom người lạnh lùng nói:
- Tướng quân, giờ lành đã đến, hoàng thượng cùng các vị đại thần đã đợi sẵn ở Càn Nghi cung.

Tướng quân ngài nên lấy đại cục làm trọng, ngài mau tới tham dự nghi lễ tránh làm lỡ giờ lành, khiến hai nước bất hòa.
Tề Phi Hưng trong lòng dù bất mãn nhưng cũng không thể làm gì khác.


Trong lòng mang đầy ý nghĩa xấu xa, chỉ cần lần đi săn này thắng thì hắn muốn mĩ nhân nào mà không được chứ.
Tề Phi Hưng gật đầu với Tư Nhiệm rồi lại đưa mắt nhìn về phía Lê Tịch Tuyết nói một câu rồi quay mặt rời đi:
- Mĩ nhân chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.
Lê Tịch Tuyết càng nép sau Tư Nhiệm, nam nhân thô t ục háo sắc ấy nàng thật sự không muốn gặp thêm lần nào nữa
Đợi sau Tề Phi Hưng rời đi Lê Tịch Tuyết mới thở nhẹ thả tay khỏi áo Tư Nhiệm.
Tư Nhiệm trong lòng len lói sự vui sướng, bản thân càmg ngày càng có tình cảm với Lê Tịch Tuyết.

Lời nói mang đầy quan tâm:
- Lê cô nương lần sau tránh xa hắn một chút.
Lê Tịch Tuyết vừa gật đầu vừa nói:
- Ta biết rồi, ta cũng đâu muốn gặp hắn đâu, mà ngươi tìm ta có việc gì vậy?
Tiếng trống chiêng bắt đầu nổi vang trời, Tư Nhiệm vốn định nói gì lại thôi.

Hắn chỉ cười nhẹ nói:
- Ta chỉ tình cờ đi qua, thấy cô nương cũng ở gần đây và cũng là đường tới Càn Nghi Cung luôn.
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi đi nhanh tới hướng Càn Nghi Cung vừa đi vừa nói:
- Thế đi thôi, ta cũng rời đi lâu rồi.

Phụ thân của ta chắc đang đợi ta ở tiền viện chỗ hoàng thượng.
Tư Nhiệm nhìn bóng lưng nhỏ bé của Lê Tịch Tuyết bàn tay nắm thành quyền trong tay áo.

Hắn thật sự không muốn buông bỏ ý định theo đuổi nàng.
Vào tới sân Càn Nghi Cung thì nghi lễ tế thần linh đã song xuôi.

Lê Tịch Tuyết nhìn mọi phía tìm xem phụ thân cùng đại ca đang ở phía nào.
Chỉ thấy giữa sân là hai tốp người đã được chia sẵn.

Một bên là các vị bô lão trung tuổi, một bên là các vị tướng quân, các vị nữ tử, nam tử thiếu niên gia quyến của các vị đại thần.Tư Nhiệm đi theo phía sau vội vàng chạy tới kéo tay Lê Tịch Tuyết đi nhanh ra bên những nam nữ trẻ tuổi.
Tư Nhiệm nói nhỏ với Lê Tịch Tuyết.
- Lê cô nương chúng ta tới muộn nên nghi lễ đã kết thúc rồi.

Tránh để hoàng thượng trách phạt nên chúng ta vẫn là sang bên này đứng thôi.
Lê Tịch Tuyết gật gật đầu lại nhìn về phía chính giữa trên khán đài.

Bên trên có vị cô nương có danh thánh nữ đứng cạnh thái hậu, và hoàng thượng cùng hoàng hậu.


Phía sau còn có các vị hoàng tử, vương gia cùng quận chúa.
Tính ra đây cũng là lần đầu tiên Lê Tịch Tuyết thấy mặt hoàng thượng và hoàng hậu.

Hoàng thượng một thân long bào nghiêm nghị tuy đã tới tuổi tứ quần nhưng vẫn rất phong độ, khuôn mặt có đôi chút cương nghị và uy nghiêm.

Đúng như người ta nói gần vua như gần cọp, nàng dù đã đứng xa như vậy còn bị khí huyết của bậc đế vương làm cho có chút rụt rè.
Bên cạnh hòang thượng còn có Hoàng Hậu một thân y bào đẹp đẽ, nổi bật, khuôn mặt dù có hiện dõ một vài nếp nhăn nhưng cũng không làm lu mờ đi sự cao quý cùng xinh đẹp của bà ấy.

Nhìn kĩ thật sự thấy thái tử có rất nhiều nét giống hoàng hậu.
Lúc này hoàng thượng chậm dãi bước lên phía trước nhìn nhưng nam tử nữ tử bên dưới nở nụ cười, ánh mắt vừa có tia sủng ái vừa có tia nghiêm khắc rồi cười nói:
- Các ái khanh lần này tham dự cuộc thi săn bắn còn có cả Thánh nữ cùng với tướng quân trung nguyên nữa.

Để công bằng trẫm sẽ cho bốc thăm phân đội ai mạnh ai yếu đều do duyên trời định sẵn.Mỗi đội sẽ gồm có bốn thành viên.

Sau hai khắc săn bắn đội nàng dành được nhiều thú nhất sẽ được trọng thưởng và được ban một tâm nguyện.
Hoàng thượng vừa nói song thì công công cũng bê tới đặt lên bàn một ống gỗ gồm nhiều que gỗ c ắm vào.

Giọng nói ẻo lả, thanh chua vang lên:
- Trong ống tre đã khắc sẵn tên các vị tham gia cuộc thi, hoàng thượng sẽ trực tiếp bốc lên 4 que gỗ và ba người đó sẽ được phân thành một nhóm luôn.
Công công vừa nói song bên dưới đồng loạt hoan hô tán thành.
Hoàng thượng nhanh chóng đưa tay rút ra 4 thanh gỗ nhỏ đầu tiên đưa cho công công.
Bên dưới ai nấy đều mong chờ kết quả, thái tử tay nắm chặt thành quyền chỉ mong là được chung đội với nàng ấy.

Để nàng ấy không bị đám người kia ám sát được.
Vũ Mặc Hàn sau khi bước khỏi khán đài liền đưa tay về phía Lê Tịch Tuyết ý để nàng tới bên cạnh mình.
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ rồi đi lên hướng Vũ Mặc Hàn nắm lấy bàn tay đưa ra của hắn.
Công công the thé đọc lên:
- Nhóm 1 gồm Thái tử, quận chúa và Hà tướng quân và nhị tiểu thư Lê phủ.
Thái tử trong lòng vô cùng bực tức, vốn từ đầu đã muốn cùng Tam đệ và hà tướng quân làm một nhóm.

Sau đó nhân cơ hội ép Vũ Mặc Hàn rồi kéo Lê Tịch Tuyết thành một nhóm với mình.

Nhưng phụ hoàng đã ra thánh chỉ hắn không thể không nghe theo.

Vũ Thái Thành có bao nhiêu bực bội liền chút lên người Lê Tịch Lan Hoa và quận chúa Lý Nhã Bình.
Lượt thứ hai, thứ ba lần lượt hoàng thượng bốc được các nhóm:
Công công nhẹ đọc tiếp nhóm thứ 2:
- Tam vương gia, chu thiếu công tử,Tứ tiểu thư Bình phủ và Tướng quân trung nguyên Tề Phi Hưng.
Nhóm thứ 3 gồm:
- Ngũ hoàng tử, Minh tướng quân và Mộc đại tiểu thư và Tư Nhiệm thái y.
Công công nhìn xuống dưới một lượt rồi nói:

- Nhóm 4 gồm: Thánh nữ, tam tiểu thư Lê phủ, Lưu tướng quân và Ngũ Tiếu Hoa công tử.
Lê Tịch Tuyết phút chốc hốt hoảng nàng vốn đã không biết võ thuật lại càng không biết bắn cung.

Trước đây có đứa bạn làm bên thuần chủng ngựa nên cưỡi ngựa với cũng coi là tạm ổn thôi.

Đã vậy thua thắng đành nhờ cậy vào thánh nữ và lê tướng quân rồi.
Công công lại tiếp tục đọc nhóm tiếp theo:
- Nhóm 4 gồm: Tứ vương gia, đại thiếu gia lê phủ, Nhu đại tiểu thư và Cố tướng quân.
Lần lượt là nhóm 5, nhóm 6 và nhóm 7.
Tất cả gồm có 7 nhóm tham gia.
Sau đó công công lại nghiêm nghị nhẹ nói.
- Vì thời tiết hôm nay sẽ có thể xấu để đảm bảo an toàn cho mọi người hoàng thượng ra lệnh chỉ thực hiện buổi săn trong phạm vi 2 nghìn dặm.

Trong hai khắc tất cả hãy chuẩn bị đầy đủ binh khí cần thiết cho bản thân.

Sau đó tiến về núi Ngạo Long, sau khi đã tập hợp đủ sẽ bắt đầu cuộc thi.
Lã công công vừa nói song bên dưới thi nhau người thì hô hào vui vẻ, người thì lại ỉu xìu, sợ hãi.
Trước đây vốn đi săn trong phạm vi 2 vạn dặm nay chỉ trong 2 nghìn dặm có vẻ sẽ rất khó khăn và tranh chấp nhiều hơn.
Ngay sau đó hoàng thượng và hoàng hậu quay bước tiến về hướng xe ngựa sang trọng ở phía gần cuối sân.

Còn thái hậu vì tuổi cao nên sẽ ở lại hoàng cung không tới bãi Ngạo Long nữa.
Lê Tịch Tuyết nhìn khí trời lạnh lạnh, thi thoảng còn có dặm mây âm u liền thở dài.

Trong thâm tâm không hiểu sao chỉ cần trời mưa bản thân lại tự sinh ra sợ hãi.
Lê Tịch Tuyết lại nhìn vào chiếc áo choàng ngoài của Vũ Mặc Hàn khi nãy mới choàng cho mình thầm nghĩ vậy hàn độc trong người hắn có phải rất đáng sợ trong ngày này hay không?
Suy nghĩ trong đầu vừa rứt bàn tay Lê Tịch Tuyết đã được nắm gọn trong bàn tay lành lạnh của tứ vương gia.
Vũ Mặc Hàn cũng rất không vui vẻ vì không được chung đội với nàng nhưng lệnh phụ hoàng lúc này tạm thời hắn cũng thể phản kháng.

Nhìn bóng dáng thanh thoát của nàng đang thất thần nhìn lên bầu trời trong lòng hắn tự lại có cảm giác lo lắng và sợ hãi.
Vũ Mặc Hàn tay càng nắm chặt tay nàng hơn, giọng nói ôn nhu vang lên:
- Bổn vương sẽ luôn ở cạnh nàng.
Lê Tịch Tuyết cũng cười nhẹ gật đầu, miệng lại ho lên vài tiếng rồi nói nhẹ:
- Được.
Vũ Mặc Hàn ánh mắt toát lên sự lo lắng, tay kéo nhẹ cổ áo Lê Tịch Tuyết lên ôn nhu nói:
- Chỗ nào không thoải mái sao? Đi thôi tới xe ngựa của bản vương có bếp sửi.
Lê Tịch Tuyết còn chưa kịp nói phải báo lại cho phụ thân trước đã.

Vũ Mặc Hàn như hiểu ý liền nắm lấy tay nàng vừa đi về hướng xe ngựa vừa nói:
- Đi thôi.

Bổn vương đã cho người báo lại với Lê thừa tướng rồi..