Tử Vong Tuần Hoàn

Chương 38: Câu Chuyện Thứ Tư (21)






  Những xác khô nữ giới gầy đét này như vô tri vô giác, hình như vẫn luôn ẩn mình trong màn sương khói đen ngòm, cứ hễ có bất kỳ vật gì rơi xuống bèn theo bản năng xâu xé dành giật lấy mà ăn.

Màn sương khói dày đặc lan tỏa khắp động, chỉ cách phía dưới cầu đá chừng hơn nửa mét, nhưng lại không khuếch tán lên trên, cũng không rõ ở bên dưới ẩn tàng bao nhiêu xác khô nữa.

May thay những xác khô ấy có giang hết xải tay cũng không thể với tới cầu đá và may mắn hơn cả là chúng không có não bộ nên chắc không thể hại người, cho nên chúng tôi đi trên cầu đá cũng tương đối an toàn.

Trong khi tôi và Đằng Minh Nguyệt đang sợ dựng tóc gáy, thì Xú Ngư lại ra vẻ khoái chí lớn giọng nói:

- Haha...hai người xem kìa, con mèo chết tiệt đấy đừng nói là chín cái mạng, cứ cho là có hơn chín trăm mạng cũng bị đám xác khô này xơi gọn


Đằng Minh Nguyệt không nỡ nhìn tiếp, còn tôi lại lạnh lùng chú ý nghe ngóng động tĩnh bên dưới, trong lòng không khỏi hoang mang.

Không ngờ Xú Ngư do quá đắc ý mà quên mất nền cầu đá rất trơn, việc gì đến cũng phải đến, cậu ta lại chẳng may trượt chân xuýt rơi xuống.

Đằng Minh Nguyệt bị dọa cho chết khiếp, trước mặt một mảng đèn ngòm rồi ngã nhào xuống đất.

Tôi luống cuống thò tay ra để bắt, cũng may bám được vào cánh tay của Xú Ngư, nhưng cũng thiếu chút nữa là rơi xuống dưới cùng cậu ta, mà tưởng chừng tay tôi như sắp bị lìa khỏi cơ thể vậy.

Không hổ là Xú Ngư, tố chất thân thể quả nhiên hơn người bình thường, một tay bám được vào tay tôi, còn tay kia đã bám được vào cầu đá.

Bỗng Xú Ngư cảm giác như đang bị ai đó kéo chân, ghé đầu nhìn xuống, thì ra đó là tay của một xác khô đang ở dưới màn sương đen phía dưới, chẳng chốc mà đã có vô số nhưng xác khô khác tập trung đến tranh dành "miếng mồi" Xú Ngư.

Trước lực lượng đông đảo như thế, tôi cũng sắp giữ không nổi cánh tay cậu ấy. Cứ cho là tôi với Đằng Minh Nguyệt hợp sức cũng không thể nào thắng được quái lực của những xác khô này.

Xú Ngư hét lên:

- Lão Trương, mau động thủ đi, ông nội nó chứ, sắp rơi xuống dưới rồi...

Ánh mắt tôi lộ vẻ hung hãn. "Soạt" một tiếng, con dao trong người được rút ra, Đằng Minh Nguyệt đang sống chết ôm thật chặt chân tôi, nói:

- Nhất định không được, sao anh có thể giết bạn mình chứ!

Tôi nói với Đằng Minh Nguyệt:

- Cô cứ lôi thật chặt vào nhé, kiểu gì cũng không được bỏ tay ra đâu đấy.

Vẫn chưa dứt lời thì con dao trong tay tôi đã chặt đứt cánh tay của xác khô đang bắt lấy chân Xú Ngư, tôi vốn không nghĩ một nhát có thể chặt đứt, chỉ là không thể thấy bạn hữu chết mà không cứu, không ngờ thân thể của xác khô đã thối nát như vậy, mới chỉ chém nhẹ đã bị đứt ngay. Lúc này, xác khô ở tứ phía lục đục kéo tới mỗi lúc một đông, một cánh tay của xác khô muốn kéo tôi, tôi bèn lập tức vung tay chém đứt nó thành hai phần.

Lúc này cẳng chân của Xú Ngư đã thoát khỏi những "móng vuốt"của xác khô, hai cánh tay cũng đã bám chắc được vào cầu đá, cậu ta lấy sức bật nhảy lên trên, cùng Đằng Minh Nguyệt lôi người tôi lên.

Đám xác khô thấy không tóm được thứ gì, lại dần dần lảng đi ẩn mình trong màn sương khói đen ngòm, chẳng mấy chốc không gian lại trở về vẻ yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Xú Ngư từ cõi chết trở về, trong lòng kích động vô hạn, cứ luôn mồm nói đi nói lại với tôi một câu:

- Ông nội cậu chứ...ông nội cậu chứ....

Tôi đứng phắt dậy, lấy cán chuôi tiểu đao đập vào mặt cậu ta, nghiêm giọng nói:

- Tớ nói lại lần cuối cho cậu nhớ này, cậu nói tớ thì được, nhưng nói ông nội tớ thì không được, tớ kị nhất là bị người khác gọi là ông nội!

Xú Ngư ngây người, hỏi:

- Đừng nói là cậu không có ông nội đấy nhé!

Tôi trợn mắt nhìn cậu ta:

- Có cũng không cho phép cậu nói thế, gặp ai cậu cũng nói vậy sẽ tạo thành thói quen xấu đó có biết không?

Không dám chần chừ lâu la, chúng tôi vội vã rời khỏi cây cầu đá nhỏ hẹp mà dài hun hút này, vừa nãy tuy tôi nhất thời anh hùng đấy, nhưng thật ra là cũng bị dọa cho tim đập chân run, bây giờ cũng không cất bước được nhanh, lạc sau lưng hai người họ.

Đằng Minh Nguyệt và Xú Ngư đã tới một cửa động khác.

Bỗng nghe thấy từ bên trong vọng ra tiếng khóc bi thương của Đằng Minh Nguyệt, cô vừa khóc vừa hét lên:

- Lục...Nhã ....Lan.....

Vừa nghe thấy tiếng khóc, tôi mặc kệ vết thương trên chân, vội vã chạy thật nhanh vào trong.

Vừa chạy vào đã nghe Xú Ngư nói với tôi:

- Chúng ta đoán sai cả rồi, họ không phải mở quán đen bán thịt người.....mà là lấy thịt người để xây nhà

Tôi mông lung không hiểu ý cậu ta là gì, bèn đưa mắt quan sát, ở đây cũng rộng ngang với động dưới cầu đá.

Ở trên tường bên tay phải của động có một miệng động rất lớn, chắc đủ để chứa cả một tòa nhà chung cư.

Miệng động hoàn toàn bị bịt chặn lại không để hở một kẽ nào, gạch của bức tường đó, toàn bộ đều là thi thể của phụ nữ.

Tay chân đầu của thi thể đều bị chặt mất, chỉ chừa lại phần giữa cơ thể, trông giống như những viên gạch hình chữ nhật vậy, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, rất khó để thống kê số lượng, chắc ít nhất cũng phải tầm vài nghìn thi thể.

Xem ra đống tay chân phụ nữ bị vứt lăn lóc trong bụi cỏ gần tiệm thuốc chính là của những thi thể bị làm gạch ngói này.

Tuy số lượng nhiều, nhưng tất cả những thi thể này vẫn chưa bị phân rã, không biết là vì nguyên nhân gì mà vẫn duy trì được trạng thái như vừa mới tử vong vậy.

Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này, ngoại trừ Xú Ngư thì cả tôi và Đằng Minh Nguyệt đều không chịu đựng nổi, khụy xuống đất nôn tháo, đến lúc chất dịch trong dạ dày sắp trào ra hết mới tạm ngưng.

Đằng Minh Nguyệt đã khóc lóc sướt mướt cả đêm, giờ nước mắt đã khô cạn, vậy mà lúc này vẫn còn òa khóc được, tôi thì cứ đinh ninh cô ấy sẽ bị dọa cho ngất đi, vậy nên vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng hô hấp nhân tạo lần hai cho cô ấy.

Chẳng ngờ, cô ấy bỗng đứng lên, đi lại bên cạnh bức tường xác người, chạm tay vào một thi thể lắp lắp nói:

- Nhã Lan...Chị biết ăn nói sao với cha mẹ em đây....cầu xin em đấy.....mau sống lại đi...

Tôi lo cô ấy sẽ chịu đả kích lớn, bèn nhanh chân đi tới kéo cô ấy lại:

- Sao cô biết đấy là Lục Nhã Lan?

Đằng Minh Nguyệt chỉ vào viên gạch người đó nói:

- Trước ngực nó có một cái bớt hình trái tim màu đỏ rất lớn, chắc chắn là nó chứ không nhầm với ai khác được, trên đời này chắc chắn không ai có cái bớt giống như này, xem ra dự cảm của A Hào lúc trước hoàn toàn chính xác đấy, Nhã Lan sớm đã bị hạ độc thủ

Từ lúc phát hiện ra Lục Nhã Lan bị mất tích đến giờ, hình như mỗi một bước đi của chúng tôi đều gặp phải những chuyện ghê rợn và những nguy hiểm tiềm ẩn không thể lường trước. Đối mặt với những hiện tượng không hề có chút manh mối, tôi mới nhận ra bản thân mình thật quá dốt nát, hoàn toàn bó tay không kế sách, đầu óc chỉ thừa lại một mảng trống rỗng, trong cái mảng trống rỗng ấy còn dùng bút đỏ viết vào hai chữ "Sợ hãi".

Nếu quân sư của chúng tôi – A Hào còn sống, thì có lẽ cậu ấy sẽ nghĩ ra bước tiếp theo nên làm gì.

Tôi lấy cuốn sổ tay ra xem lại bản đồ, phát hiện vị trí mà chúng tôi đang đứng chính là nơi được đánh dấu vòng tròn đỏ nổi bật trên bản đồ, chú thích ghi bên cạnh chỉ có duy nhất một chữ "Cửa".

Tôi vò đầu bứt tóc nghĩ xem chữ "Cửa" này rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Có phải chính là cửa động rất lớn bị thi thể chặn lối không? Nếu là cửa, vậy nó sẽ thông với nơi nào?

Quan sát kỹ bản đồ thì thấy, xung quanh vòng tròng đỏ này hoàn toàn không có bất kỳ đường đi thông hào nào khác, nó chỉ được vẽ nằm đơn độc ở đó. Có vẻ như tình hình ở sau "Cửa", ngay đến người vẽ bản đồ cũng không rõ, hoặc cũng có thể bên trong cất giấu một bí mật lớn nào đó không thể công bố cho người khác biết.

Trong sơn động mà chúng tôi đang đứng, ngoài "Cửa" và lối vào, ở bên cạnh còn vẽ một con đường đi thẳng ra ngoài bản đồ.

Hiện giờ tất cả địa đạo đều không thể thông hành, chỉ còn lại duy nhất con đường này, đây cũng là cơ may sống sót cuối cùng của ba chúng tôi.

Sau một hồi thương lượng, tôi và Xú Ngư quyết định đánh cược ba mạng sống để đi nước cờ cuối cùng này.

Xú ngư có ý muốn cõng Đằng Minh Nguyệt đi, nhưng cô ấy lau nước mắt, tỏ vẻ bản thân vẫn có thể tự đi, tạm thời không cần người khác phải cõng, còn nói chân tôi bị thương nặng hơn, muốn để Xú Ngư cõng tôi.

Tôi hết sức cảm kích trước tấm lòng của cô ấy, vẫn may đi cùng chúng tôi hôm nay là một cô gái kiên cường, nếu cô ấy còn khóc lóc nữa, rồi tinh thần suy sụp, vậy thì chúng tôi cũng không biết phải an ủi sao nữa.

Song, tôi cũng không muốn thua kém phụ nữ, lúc này cũng cố lên mặt hảo hán, nói với hai người họ:

- Tôi cũng không cần ai phải cõng, đừng nói bị sưng phù như này, cứ cho là bị chặt mất chân tôi cũng là con gà vàng độc lập, bò lê bò lết cũng còn nhanh hơn hai người ấy chứ

Đúng lúc chúng tôi đang chuẩn bị đi khỏi, thì bỗng nhiên từ bên trong bức tượng thi thể người truyền ra một trận âm thanh trầm ồm, nhưng tuyệt không phải là âm thanh của sinh vật sống trên thế giới này, cả sơn động như chấn động, bức tường thi thể không ngừng rung chuyển như thể sẽ đổ sập xuống bất cứ lúc nào.

Tình thế vạn phần nguy hiểm, ba chúng tôi không dám chần chừ, cũng chẳng còn tâm trí đâu để đến xem sự vật ở phía sau bức tường xác người đó là gì. Vội dìu dắt nhau đi sâu vào trong con đường cuối cùng ấy cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh quỷ dị ở phía "Cửa" nữa, đằng sau lại thấy yên lặng không động tĩnh gì.

Lúc này mới dám dừng bước thở dốc. Nhưng lúc này chúng tôi lại ngẩn ngơ nhìn nhau vì lại phải đối mặt với tình huống không muốn thấy nhất, ai nấy đều không biết tiếp theo nên làm gì.

Hoàn toàn không giống như trên bản đồ đã vẽ, trước mặt chúng tôi lại xuất hiện ba ngả đường khác nhau....